XUYÊN THƯ ÔNG ĐÂY TÁN ĐỔ PHẢN DIỆN ALPHA

Hụ hụ, đây là nhân cách thứ 2 của tui đăng, tui khum biết gì hết. Nhân cách t2 bảo từ nay sẽ gọi sếp Thuần là Cậu thay vì Anh nhá, nghe thuận hơn hmu hmu. Mong là sớm gặp lại mn. hihi

*********************************

Sáng sớm hôm sau, Tô Dật Thuần bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức.

Cậu mơ màng với lấy điện thoại dưới gối đầu, mở lên thì thấy mới 5 rưỡi sáng.

Cậu hầm hừ, bực bội dùng gối đầu che hai tai.

Tiếng nước mau chóng ngừng lại, Đỗ Hàn Sương bọc khăn tắm đi ra, quay lưng về phía Tô Dật Thuần tìm quần áo.

Hắn không nghĩ tới thiếu niên sẽ bị đánh thức, nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng. Cho dù vậy, Tô Dật Thuần vẫn cảm thấy tiếng vải vóc ma sát cực kỳ chói tai.

Người mới thức giấc đều có thính giác rất nhạy, huống chi Tô Dật Thuần trước nay đều ngủ không say.  


Cậu chậm rãi rời giường làm Đỗ Hàn Sương giật cả mình.

“Tôi đánh thức cậu à?”

Giọng nói nam tính vào sáng sớm vừa trầm khàn vừa gợi cảm.

Tô Dật Thuần vốn là bực mình cực kỳ, ngước lên liền thấy dáng người cường tráng của Đỗ Hàn Sương. 

Tám múi cơ bụng phập phồng trong nắng sớm.

Cậu sững người trên giường, xốc áo sờ tay lên cái bụng mềm mềm của mình mà trái tim vỡ nát thành từng mảnh.

Đường nhân ngư xinh đẹp này, bắp tay vạm vỡ này, dáng người tam giác bốc lửa này, và trên hết là tám múi cơ bụng vô cùng quen thuộc. 

Tô Dật Thuần tôi đây cũng từng có một dáng người như thế.

Ngay cả số vết sẹo trên người cũng không hề kém cạnh Đỗ Hàn Sương.

Nhưng bây giờ, tất thảy huân chương của cậu đều mất rồi. 

Đỗ Hàn Sương nhìn cậu vén áo lên mà hốt hoảng, hắn lặng lẽ lấy quần áo che đi nửa người dưới, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm eo nhỏ lộ ra của ai kia. 


Nhỏ nhắn, cân đối, vừa mịn vừa trắng, như thể miết nhẹ là đỏ hồng lên.

Đỗ Hàn Sương nuốt một ngụm nước miếng, gắng sức rời mắt khỏi Tô Dật Thuần.

Hắn tìm đại một cớ trở lại phòng tắm mặc quần áo, nghe thấy Tô Dật Thuần lẩm bẩm: “Tôi cũng từng có…”

Giọng nói rất nhỏ, người thường sẽ không nghe thấy, nhưng Đỗ Hàn Sương có giác quan nhạy bén nên nghe được rõ ràng. Đỗ Hàn Sương nhếch môi cười khẽ.

Hắn cảm thấy chuyện này thật là thú vị.

Tô Dật Thuần vừa mới tỉnh thì bị hình ảnh 8 múi cơ bụng full HD đập cho suýt xỉu, nên không ngủ nổi nữa.

Cậu đành xuống giường làm nốt đề toán dang dở tối quá, rồi ngồi học từ mới, Đỗ Hàn Sương ra ngoài lúc nào cũng không biết. 

Trước đây Sếp Thuần bỏ học nửa chừng, kiến thức cấp 3 lâu rồi không dùng vẫn ngoan ngoãn lũ lượt quay về. 


Đến lúc trời tờ mờ sáng, cậu mới lười biếng duỗi eo đứng dậy, nhìn đồng hồ treo tường, mới 6 giờ 15.

Quả nhiên đầu óc vào buổi sáng là minh mẫn nhất.

Cậu thu dọn lại đề thi, đầu ngón tay bỗng chạm tới một đồ vật mát lạnh.

Là vòng cổ ức chế. 

Đỗ hàn Sương trốn trong một góc hoa viên, ra vẻ như đang tưới hoa.

Bình thường hắn chẳng bao giờ tới đây , chỉ là nay đã khác xưa, chủ nhà hắn đây lại chẳng có chỗ để đi. Tô Dật Thuần chiếm phòng hắn làm phòng học, hắn đành phải ra đây hòa hợp với thiên nhiên. 

Đỗ Hàn Sương tiện tay cắt lấy một đóa hoa hồng nở rộ nhất, không hiểu sao bỗng cảm thấy vui sướng.

Là một Alpha, được Tô Dật Thuần nhìn với cậu mắt ngưỡng mộ khiến hắn không nhịn được mở cờ trong bụng. 

Đây là thói xấu từ trong gene, hắn không đổi được.
*****************************

Mãi tới gần 7 giờ, Tiểu Đông Tây mới online, nó ‘đinh’ một tiếng rồi điên cuồng gọi Thuần Thuần.

Tô Dật Thuần đang ngồi ở trên sàn nhà mày mò đồ chơi thực tế ảo Đỗ Hàn Sương mua cho, ậm ừ qua loa một tiếng, rồi tiếp tục chuyên chú xem hướng dẫn sử dụng. 

Cậu chưa chơi trò này bao giờ, đang nóng lòng muốn thử, cậu nhanh chóng đội mũ, nắm cần điều khiển, nhấn chọn nhân vật.

Cẩu Đông Tây mất mát, nhưng vẫn xốc dậy tinh thần cùng Tô Dật Thuần chơi trò chơi.

Ôi nó sống trong cái khổ mãi cũng quen rồi.

Thật ra công ty trò chơi này hoạt động dưới tên Đỗ Hàn Sương, lúc nghe nói Tô Dật Thuần thích, hắn trực tiếp yêu cầu tổng công ty đem một bộ mới nhất về nhà.

Đồ họa tinh tế đến mức thấy rõ nốt ruồi trên đùi NPC, dù Tô Dật Thuần không quá ham trò chơi điện tử cũng chơi đến mê mệt. Mãi đến khi dì Vương lên lầu gọi thì cậu mới nhận ra là đến giờ cơm.
Khi xuống lầu, Tô Dật Thuần thấy giữa bàn ăn bày một bình hoa trắng noãn, bên trong cắm một cành hồng đỏ rực, trên cánh hoa còn đọng sương.

Vừa tươi mới vừa rực rỡ, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, kiều diễm lại ướŧ áŧ.

Không biết hoa là ai cắm, cậu thật lòng khen một câu: “Thật là đẹp”.

Đỗ Hàn Sương ngồi đối diện cúi đầu.

Lại một lần nữa, hắn vì một câu nói, một hành động nhỏ bé của Tô Dật Thuần mà vui sướng rạo rực. Đều tại thiên tính Alpha đáng chết

Trong giờ học Tô Dật Thuần vẫn nghĩ về đóa hoa hồng kia.

Một bên nghe giáo viên giảng ngữ pháp khô khan, một bên phác họa một đóa hồng lên trang giấy nháp chi chít chữ.

Xinh đẹp vô cùng, rực rỡ lóa mắt.

Sau khi tan học luôn có tốp năm tốp ba Alpha hẹn nhau chơi bóng rổ.

Tô Dật Thuần bây giờ nhìn thấy bóng là bứt rứt.
Cậu chết quá thảm, quả thật là trước nay chưa từng có cái chết nào lãng xẹt đến thế.

Thấy cậu như rùa rụt cổ, Cẩu Đông Tây không tán thành tí nào, nó nhiệt tình cổ vũ: “Chính vì từng vấp ngã mới càng phải đứng dậy, cùng bọn họ tận hưởng thanh xuân đi nào ”

Tô Dật Thuần vốn không muốn đi, nhưng nghe hệ thống nhắc tới phần thưởng khi hoàn thành nhánh cốt truyện đành phải gồng mình tiến lên.

Nhỡ mà thưởng cơ bụng, biết đâu lại là cơ bụng, hoàn thành nhánh cốt truyện này là có thưởng đó!

Một trận bóng rổ mà thôi, không thể nào lại nghẻo lần hai được.

“ Chơi bóng rổ à, cho tôi chơi cùng đi, tôi ném bóng chuẩn lắm.”

*****************************

Chỉ một câu nói làm cả đám Alpha đang ầm ĩ chơi đùa đều lâm vào trầm mặc.

Trái bóng lăn lông lốc trên sàn nhà, rồi được Tô Dật Thuần nhặt lên.
“Đi thôi,” cậu chớp mắt, cười nhẹ: “Đừng ngây ra như thế, tôi không nói khoác đâu, không tin thì thử xem”

“Tô Dật Thuần muốn chơi bóng rổ” tin tức này nhanh chóng truyền ra khắp trường, tam sao thất bản. Một đám người rảnh rỗi hóng hớt tụ tập quanh sân bóng hòng chiêm ngưỡng Omega đầu tiên trong lịch sử đánh cho Alpha chạy té khói.

Vừa hay sắp tới là tiết thể dục của lớp 11. Thay xong quần áo, Tô Dật Thuần liền đi ra sân thể dục.

Anh mặc áo cộc tay trên cổ còn đeo vòng ức chế. Nhìn một đám người chen chúc trên khán đài, Tô Dật Thuần huých nam sinh cùng lớp, kỳ quái hỏi :” Bọn họ tới đây làm gì?”

Nam sinh này là một Beta, trước đây không thân với Tô Dật Thuần lắm. Cậu ta không nhịn được cười, thì thầm với Tô Dật Thuần: “Tới xem cậu đó, nổi tiếng ghê ta.”
Trêu xong cậu ta mới nhớ ra người này là Omega, chắc là chưa từng trải qua tình cảnh bị vây xem như vậy. Ai ngờ đối phương thản nhiên nói: “Bình thường thôi, như này còn tạm, tôi còn từng bị nhiều người hơn vây xem kìa.” 

(tui chém xíu @[email protected])

Hầu hết Alpha trên sân thể dục đều không biết rõ Tô Dật Thuần là ai, nhưng mà bình thường bọn họ hay đùa với nhau rằng ai không có tiền đồ sẽ lấy phải Omega như Tô Dật Thuần, rồi bị bạo lực gia đình thảm tới mức phải tìm đến hiệp hội bảo vệ Alpha.

Bọn họ chưa gặp Tô Dật Thuần bao giờ, cũng chưa từng xem qua bức chụp góc nghiêng thần thánh của cậu trên Tieba. 

Cho dù đám thẳng nam Alpha này biết hầu hết Omega đều nhỏ nhắn yếu đuối, nhưng vẫn tin tưởng vững chắc rằng Tô Dật Thuần là một anh trai đô con, lực lưỡng. 

Bây giờ thấy Tô Dật Thuần người thật, cả đám im như gà.
Người đẹp vô số, nhưng ít có ai đẹp một cách trong trẻo, tinh khôi như vậy.

Nốt ruồi đỏ cạnh khóe miệng thật sự là có chút say lòng người.

Nếu không tiền đồ có thể cưới Omega xinh đẹp như này, bọn họ hy vọng chính mình là người không tiền đồ nhất trên thế giới.

Alpha cùng lớp nhìn thấy Tô Dật Thuần cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Trước đây họ rất ít khi để ý Tô Dật Thuần, có thì cũng chỉ là khi đang bắt nạt cậu ta, nhìn cậu ta co rúm, khiếp đảm.

Tô Dật Thuần bây giờ, giống như là trút bỏ thứ gì đó, lộ ra vẻ đẹp chân chính bên trong. 

Vừa tự tin vừa cuốn hút

Rực rỡ như hoa hồng

Sau khi tiếng còi vang vọng, trận đấu chính thức bắt đầu. 

Tô Dật Thuần vô cùng linh hoạt, cướp được bóng cũng không khư khư giữ cho mình mà tìm đúng thời cơ chuyền cho đồng đội.
*****************************

Cậu hiểu rõ cách phối hợp với đồng đội trên sân, biết cách xử lý tình huống và sử dụng chiến thuật hợp lý. Trước đây chơi với đám nhóc đã quen, dù là lần đầu đánh với Alpha nhưng cậu không hề lúng túng. 

Tô Dật Thuần là tay chơi bóng rổ cừ khôi, đấy là chưa kể tới đôi mắt sắc sảo nhờ trải qua vô số trận đấu, chỉ qua mấy lần giao bóng là cậu đã nhận ra chiến thuật của đội mình và đội đối thủ.

Nhờ có Tô Dật Thuần, phần thắng nghiêng hẳn về một bên.

Thời điểm và vị trí cậu chuyền bóng đều cực chuẩn, đem lại không ít bàn thắng cho đội mình. Thời gian còn lại 3 phút, cách biệt đã lên đến hơn 20 điểm. 

Đối phương sốt ruột, mong muốn giành lại điểm trước khi hết trận đấu, quả nhiên đã mắc lỗi, bị bắt phạt bóng.
Đội trưởng bên này vốn định tự mình ném phạt bỗng nhớ ra Tô Dật Thuần bảo mình ném chuẩn lắm, thế là cậu ta chuyền bóng cho Tô Dật Thuần. 

Tô Dật Thuần cũng không khách khí, cậu đứng ngoài vòng tròn ném bóng.

Hai lần ném phạt, cả hai đều vào rổ, ăn trọn 6 điểm, cách biệt biến thành 30 điểm.  

Người tới xem Tô Dật Thuần đều cuồng nhiệt lên rồi, một đám thấy bóng vào là hú hét chói tai.

Kết quả thắng thua đã định, đội trưởng kích động tới gần Tô Dật Thuần, hai người ăn ý cụng nắm đấm, cậu Beta trước đó trêu chọc Tô Dật Thuần cũng không nhịn được mà bá vai cậu.

“Người anh em trâu bò lắm, cậu tới đội bóng rổ chúng tôi đi, kỹ thuật cỡ này quá đỉnh” 

Cậu ta lải nhải một lúc mới nhớ ra mình chưa tự giới thiệu, cậu ta ngưỡng ngùng gãi đầu bảo: “ Tôi tên Ôn Mãn Thanh, rất vui được biết cậu.”
Tô Dật Thuần vốn định tự giới thiệu, không ngờ bị ngắt lời.

“Cậu không cần nói, mọi người đều biết cậu là ai rồi, Tô Dật Thuần, tôi tên Cao Kiệt, tôi chân thành mời cậu gia nhập nhóm chúng tôi, kỹ thuật chơi của cậu tốt thật đấy. ”

Đội trưởng là một Alpha cao lớn, cậu ta tiến đến rồi vỗ vai Tô Dật Thuần, dường như hoàn toàn quên chuyện cậu là Omega. 

Thật ra không chỉ mọi người quên, chính Tô Dật Thuần cũng quên mất.

Cậu đã quen với việc mọi người thoải mái ở chung rồi, qua chốc lát liền xưng huynh gọi đệ với đội mình và đội bạn.

Nhìn qua cứ như là hiện trường anh em kết nghĩa. 

Tô Dật Thuần đang hớn hở cười nói bỗng nghe thấy ở góc sân nào đó truyền tới một giọng nữ. 

“Tô Dật Thuần, nhìn bên này!”

Cậu theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc nghe thấy tiếng chụp hình.
Đối phương chụp được ảnh của cậu, liền giơ lên vẫy vẫy.

“Cậu đẹp lắm!”

Bình luận

Truyện đang đọc