Sáng sớm hôm sau người dân Viên Châu tỉnh dậy đã thấy nhiều nơi đổ nát, người hầu của Trương phủ đang đưa người trong đống đổ nát ra ngoài, dọn dẹp hậu quả sau đêm rối loạn.
Người trong thành Viên Châu không biết rằng bọn họ ngủ một đêm đã sảy ra nhiều biến cố như vậy. Trương phủ có kết giới bảo hộ, đêm qua động tĩnh lớn đến mấy cũng không truyền được ra ngoài. Người trong Trương phủ lại giữ kín miệng như bưng, cho dù người dân có hiếu lì cách mấy cũng không rõ được sự việc.
Đến giữa trưa, bốn người Minh Quang đã thanh trừ sạch sẽ ma quỷ quấy rối trong thành. Diệp Miên và Minh Quang dùng linh lực tu bổ lại kết giới bảo vệ thành Viên Châu đến buổi chiều ngày thứ hai cuối cùng vết nứt cũng khép lại.
Bốn người trở lại khách điếm nghỉ ngơi nghe khách khứa trong tiệm bát quái chuyện hai ngày nay. Nghe nói Trương gia chủ đã đến ngôi chùa ngoại thành xuất gia đi tu, hiện tại Trương phủ do Trương nhị công tử trông coi.
Trương phủ vừa đổi gia chủ đáng lẽ phải đãi tiệc ăn mừng nhưng tin tức Trương nhị công tử làm gia chủ vừa truyền ra Trương phủ liền treo vải trắng tổ chức tang lễ. Cùng ngày hôm đó thi thể Trương đại công tử và A Hoa được đưa đến khu lăng mộ Trương gia chôn cất.
Toàn thành nghe tin Trương đại công tử đã mất mà thổn thức không thôi, tiếc cho một vị công tử tài hoa như vậy!
Trương gia xây dựng lăng mộ của Trương đại công tử và A Hoa kề bên nhau, trên bia mộ tên A Hoa còn được khắc theo họ Trương. Trương phủ cũng truyền ra ngoài A Hoa chính là Trương đại phu nhân cũng chính là vợ của Trương đại công tử, danh chính ngôn thuận là người Trương phủ.
Trong hai ngày nay nhiều chuyện liên tiếp sảy ra khiến người toàn thành kinh ngạc hết lần này đến lần khác, cứ như bọn họ chỉ ngủ một đêm mà đã trôi qua mấy năm rồi vậy.
Những người vô tội bị liên lụy vào sự việc tối hôm đó cũng được Trương nhị công tử sắp xếp ổn thỏa, không để bọn họ chịu một chút thiệt thòi. Trương nhị công tử còn đích thân đến phố nhỏ đón muội muội A Hoa đến Trương phủ sinh sống.
Lại trôi qua thêm vài ngày trong yên bình, người dân Viên Châu mới thở phào một hơi vì đã được giải thoát khỏi chúng ma quỷ phiền phức kia. Bốn người Minh Quang ở lại thành Viên Châu thêm vài ngày, xác định không còn chuyện gì đáng lo ngại liền rời đi, đến thành Nam Cương.
Lúc bốn người Minh Quang rời khỏi thành, đường phố đông nghẹt người chen chút đến tiễn bọ họ. Trương nhị công tử cũng dắt theo muội muội A Hoa đến, khuôn mặt hắn ta có chút tiều tụy nhưng vẫn không có vấn đề gì.
Mộng Y nhìn đứa bé gái ăn mặc chỉnh tề được Trương nhị công tử dắt đến kia không khỏi kinh ngạc, đứa trẻ đó không phải là đứa trẻ kì quái nàng và Nghịch Lan gặp ở phố nhỏ sao?
Đứa bé gái nhìn thấy Mộng Y và Nghịch Lan liền nhận ra, nó không lại gần hai người, chỉ đứng từ xa nhìn.
Trương nhị công tử đem theo ít đồ đến tặng cho bọn họ nói là quà cảm ơn, Minh Quang từ chối không được đành nhận lấy. Người dân Viên Châu thấy vậy nhao nhao tặng một số đồ vật linh tinh để cảm tạ bọn họ đã đánh đuổi tà ma trả lại cho bọn họ một cuốc sống bình yên.
Đám người Minh Quang bị nhét cho một đống đồ đến ngây ngốc, tay chân luốn cuống ôm đồ không biết làm sao. Bất đắc dĩ Minh Quang thu hết những đồ vật linh tinh đó vào túi càn khôn, hắn ôm quyền hướng tất cả mọi người cảm tạ.
Diệp Miên, Nghịch Lan và Mộng Y cũng cúi người cảm tạ bọn họ.
Lúc Mộng Y đứng thẳng dậy thì bất ngờ bị người ta túm lấy vạt áo, nàng nhìn qua mới phát hiện là muội muội của A Hoa "Khi nào tỷ tỷ ta mới trở về?"
Mộng Y xoa đầu nó "Nhanh thôi, tỷ tỷ của muội đã đi cùng Trương đại công tử rồi. Vài năm nữa bọn họ sẽ trở về thôi."
"Tỷ nói dối!"-Bé gái trừng mắt nhìn nàng "Bọn họ nói Tỷ tỷ và tỷ phu đều đã chết rồi! Không trở về được nữa!"
Mộng Y hơi ngẩn ra "Tiểu muội này... Tỷ tỷ của muội đúng thật đã chết nhưng nàng ấy không có tan biến. Vài năm nữa nàng ấy sẽ trở lại thôi, chỉ là nàng ấy sẽ không nhớ được muội, nàng ấy sẽ trở nên rất khác biệt... Tiểu muội sẽ vì vậy mà ghét A Hoa sao?"
Bé gái ngẩn người "Tỷ ấy sẽ trở lại sao?"
Mộng Y mỉm cười xoa đầu nàng "Đúng vậy, bây giờ muội còn nhỏ, đợi muội lớn hơn một chút sẽ hiểu!"
Bé gái như ngộ ra được điều gì đó gật đầu "Muội biết rồi."
Con người chết không có nghĩa là đã chấm dứt, đó chỉ là một sự khởi đầu, một khởi đầu mới, chuyển thế sống một cuộc đời mới.
.
Minh Quang, Diệp Miên, Nghịch Lan và Mộng Y ngự kiếm phi hành suốt một ngày cuối cùng cũng đến được thành Nam Cương. Thành nam Cương chìm trong ánh hoàng hôn nhìn có chút đìu hiu, cô quạnh.
Thành Nam Cương là tòa thành tập hợp binh lực, những người quyền quý nhất vùng Ngũ Nguyên. Trong bốn tòa thành nếu Viên Châu là nơi phồn hoa nhất thì Nam Cương chính là nơi tĩnh lặng nhất.
Trong chiến trận thiên ma cổ Nam Cương là chính doanh của nhân tộc, cũng là nơi gần chiến trường nhất nên nơi này vẫn còn nhuốm vị tranh chiến. Cả tòa thành khiến người ta không cảm thấy thoải mái, huống hồ lúc này bên trong thành còn ẩn giấu những tà vật không sạch sẽ.
Minh Quang mở ra quyển trục nhiệm vụ, thanh tiến độ nhiệm vụ đã đạt đến 45/100, bên dưới bản đồ ngoại trừ kí hiệu bốn người bọn họ còn xuất hiện hai cái kí hiệu màu xanh lá ở trong khu vực Nam Cương. Là đội đồng hành còn lại của bọn họ, từ lúc đến vùng Ngũ Nguyên đến nay đội còn lại vẫn luôn ở Nam Cương, cũng không biết có sảy ra chuyện gì hay không.
Bốn người họ vào thành, cổng thành Nam Cương có người canh giữ, lính canh cổng thành kiểm tra bốn người không có vấn đề gì mới thả vào thành.
Nghe đâu đứng đầu thành Nam Cương là một tổ chức gồm ba gia tộc có tiếng nói nhất trong vùng Ngũ Nguyên. Bọn họ lập ra một đội quân đào tạo tại thành Nam Cương không khác gì binh lính triều đình để phòng trường hợp kết giới phòng hộ bị vỡ. Truyền từ nhiều đời, thành Nan Cương liền trở thành tòa thành binh quyền trọng yếu của Nam Cương.
Trước tiên Minh Quang thuê phòng ở một khách điếm có vị trí tốt ở Nam Cương trước. Bọn họ là lần đầu tiên đến Nam Cương không thể lỗ mãn chưa thăm dò thực hư mà hành động được, dù sao tòa thành này cũng có tổ chức lớn đứng đầu.
Lần này không có môtip thiếu hụt phòng như lần trước, bốn người thuê được bốn phòng riêng biệt.
Mộng Y trở về phòng của mình, sắp xếp chăn nệm lại rồi ngã ra giường thỏa mãn thở ra một hơi. Thật sự lúc này nàng rất lười, muốn cứ thế mà ngủ luôn ấy.
Ngay lúc Mộng Y đang lim dim mắt túi tote bên hông run lên, nàng tỉnh táo trong nháy mắt, mở túi lấy ra một tấm phù đang phát sáng.
Tấm phù bay giữa không trung đột nhiên cháy rụi, hiện lên một cái màn hình lập thể.
"Tiểu Y?"
Mộng Y vội đứng dậy hơi khom người chào "Sư phụ, có chuyện gì sao?"
Phương trưởng lão ở Mộc Quan Đường Thiên Tông dùng phù chú cách xa ngàn dặm nói chuyện với nàng "Mấy hôm trước là con triệu hoán cự thụ sao?"
Mộng Y gật đầu "Vâng ạ, tình thế nguy cấp nên chưa kịp hỏi qua ý sư phụ. Mấy hôm nay lại bận quá... Sảy ra chuyện gì sao?"
Phương trưởng lão lắc đầu "Không có. Ta quan sát cự thụ mấy hôm rồi, triệu hoán đi xa như vậy nhưng cự thụ vẫn rất bình thường không có biểu hiện suy kiệt, thậm chí ta còn thấy nó tươi tốt hơn ấy... Ta sẽ tìm hiểu lí do rồi nói cho con biết sau, nhưng mà ta nghi ngờ có liên quan đến máu của con đấy. Trong thời gian bế quan con có từng bị thương không?"
Mộng Y nghĩ nghĩ "Hình như không... A, có một lần con tỉa cây bị kéo đâm phải có tính không?"
"Tình hình lúc đó thế nào?"
Mộng Y chớp mắt "Không thế nào cả, rất bình thường."
Phương trưởng lão gật đầu "Được rồi, ta sẽ đến biệt viện hỏi bọn cây cỏ tinh đó xem rồi nói cho con biết." Lão đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà thay đổi biểu tình "À mà biểu hiện của con trong mấy hôm nay rất tốt, cố lên! Đừng phụ sự kì vọng của sư phụ!"
Mộng Y mỉm cười "Đều do sư huynh sư tỷ chiếu cố tốt thôi!"
"Thiên tông có quy định sư phụ không thể liên lạc với đệ tử trong thời gian xuống núi lịch... Thôi Tiểu Y ngủ ngon!"
Mộng Y "... Sư phụ là đang hại con đó sao?"
Lão cười hì hì "Đùa con thôi, ta đã nói với chưởng môn một tiếng, chưởng môn cũng đã đồng ý rồi!"
Mộng Y nhẻo miệng cười "Vậy phải cảm tạ sư phụ không hố con rồi!"