Tô Thủy Nguyệt đen mặt nhìn theo ánh mắt của Bách Phệ Thôn, kịch tình trong sách không phải là như vậy a, là y bị trúng kịch độc nhưng không phải xuân dược, sao hiện tại lại biến thành xuân dược rồi nha! Thật mẹ nó kịch tình lừa đảo gì vậy, hắn như thế nào giúp được? Bách Phệ Thôn nhìn ra căng cứng trong mắt Tô Thủy Nguyệt, nở nụ cười khổ.
\- Xin lỗi, là ta bức ép huynh rồi. Đành phải ở nơi này chịu chết.
Tô Thủy Nguyệt bĩu môi, biểu tình cho việc chết cũng đáng đời, thứ lừa đảo. Ai mà ngờ đâu trước mắt hắn hiện lên bảng điều khiển cùng dòng chữ nhấp nháy vô cùng bắt mắt.
"Nhiệm vụ thất bại sẽ bị Bách Phệ Thôn điên cuồng t.h.a.o làm trong vòng năm canh giờ. Phạt cảnh cáo chậm trễ, bị điện giật năm giây."
Bảng điều khiển vừa tắt, Tô Thủy Nguyệt nghe xung quanh vang lên những tiếng động kì lạ, rất nhanh một luồn điện chui vào trong thân thể hắn, kịch liệt đau đớn làm hắn không thể chống đỡ được quỳ xuống đất thở hỗln hển.
\- A...
Tô Thủy Nguyệt cật lực thở dốc, cái hệ thống quái quỷ này một chút cũng không lưu tình, nói giật liền giật.
\- Huynh đệ ngươi không sao chứ?
\- Ta không... Aiz... Ta giúp ngươi xuất.
Tô Thủy Nguyệt vẫn bộ dạng cũ bò tới bên cạnh Bách Phệ Thôn, chậm rãi cởi đai lưng y ra, thuận tiện cởi luôn tiết khố đã nồng đậm mùi dịch, vật lớn trướng đau được giải thoát liền bật ra, hung hăng dọa người. Nam chính quả nhiên là nam chính, đeo vật dữ tợn như vậy bên người thảo nào lại làm các em gái chết mê chết mệt, lưu luyến không rời. Tô Thủy Nguyệt mặc dù đã rất quyết tâm nhưng chung quy lại vẫn là chưa có kinh nghiệm giúp người khác tự xử, tay chân lóng ngóng, vừa nắm lấy đại điểu to lớn của Bách Phệ Thôn thì mọi hành động như ngưng trệ. Gân guốc vẽ lên tay hắn vô cùng rõ rệt, ấm nóng cực điểm.
\- A... Huynh đệ, mau động! Ta không chịu được nữa..
Tô Thủy Nguyệt run run, hai tay bắt đầu chuyển động lên xuống, nuốt nước miếng xem như đang tự xử cho chính mình mà làm. Chỉ là cảm giác thực khác biệt, dù sao làm cho người khác và làm cho bản thân không giống nhau, hắn rất nhanh đã cảm thấy chính mình không thở nổi. Động tác lên xuống cũng không thông thuận, không đảm bảo là có sướng hay là không, chỉ cảm thấy chính mắt mình cũng thấy mờ mịt luôn rồi.
\- Huynh đệ... Aaa...ngươi, ngươi có thể ngậm cho ta không? Ta k..không xuất được!
Bách Phệ Thôn khổ sở than ra tiếng, y rất nhiều lần muốn xuất nhưng lại chẳng thể xuất ra, đều giống như bị chặn lại. Tô Thủy Nguyệt thoáng giật mình, nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn còn nhớ rất rõ luồn điện lúc nãy như thế nào xuyên vào thân thể mình. Loại hình phạt mà hệ thống kia nói chắc chắn không phải là đùa, dù gì thủ d.â.m cho Bách Phệ Thôn để y xuất ra còn hơn là để y vì không xuất được mà chơi mình mười tiếng! Tô Thủy Nguyệt cúi xuống, ngậm lấy đỉnh đầu to lớn của y, chất nhờn nhàn nhạt nơi đầu lưỡi làm hắn có chút sợ hãi, lần đầu tiên trong đời hắn ngậm thứ này của nam nhân a! Mùi vị không giống như hắn tưởng tượng, đáng nhẽ phải là một cỗ tanh nồng hôi hám của nam nhân, nhưng không, mùi của người này tuyệt không tệ, còn có chút hương thơm gợi dục của giống đực. Thảo nào các em gái lại đến chết không buông đến như vậy.
\- Thật thoải mái... Mút mạnh một chút! A..
Bách Phệ Thôn thở hắt ra, bởi vì được ngậm sướng cho nên không câu nệ mà tán thưởng, Tô Thủy Nguyệt cũng đẩy nhanh tốc độ hơn, đại điểu to lớn xuyên xỏ qua miệng hắn, nới rộng hết cỡ cật lực chà xát đến nỗi hai cánh môi hắn cũng sưng đỏ lên. Hắn tay không ngừng trêu chọc hai khỏa châu phía dưới, trong miệng thì \*\*\*\* \*\*\* phát ra tiếng chóc chóc lép nhép vô cùng kích thích, đỉnh đầu cực đại như có như không chọc vào cổ hắn làm hắn muốn nôn, khóe mắt chảy ra hai giọt nước. Đột nhiên hắn nghe đầu có chút nặng, lúc này Bách Phệ Thôn đã giữ đầu hắn ấn xuống, để vật lớn tràn đầy trong cổ họng làm hắn thở cũng không thở nổi. Có lẽ là do được trừu sáp nên hiệu ứng của xuân dược giảm bớt, y đã có thể cử động, đem hai tay dùng lực ép xuống, hông cũng bắt đầu đưa đẩy từ dưới lên, xuyên xỏ qua cổ họng chật hẹp của Tô Thủy Nguyệt. Tô Thủy Nguyệt trợn trắng mắt, hai tay cào lên hông Bách Phệ Thôn muốn thối lui, nhưng càng cào loạn càng cảm thấy Bách Phệ Thôn dùng lực nhiều hơn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng đem một cỗ dịch đặc ấm nóng trút vào trong cổ họng hắn, một mùi tanh nồng xộc vào mũi hắn. Bách Phệ Thôn đã xuất ra.
Tô Thủy Nguyệt ôm cổ ho sụ sụ nhìn Bách Phệ Thôn rút đại côn kiêu ngạo của y ra khỏi miệng mình, \*\*\*\* \*\*\*\* của y cứ vậy một đường trượt xuống dạ dày hắn. Kịch liệt qua đi, trước mắt hắn lại hiện lên bảng điều khiển.
"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.
Thưởng 50 linh thạch hạ phẩm, lực chiến \+10, điểm hấp dẫn \+10. Thưởng ẩn nhận được tinh d.ị.c.h của người khác, tăng một cấp."
Tô Thủy Nguyệt mơ màng nhìn thông tin nhân vật của mình được cộng thêm một số thứ, còn có được tăng lên một cấp. Điều này làm hắn hiểu ra, đó là muốn về nhà thì phải thu thập đủ một trăm lần nuốt thứ kia của nam nhân a! Thật mẹ nó lừa đảo!
\- Huynh đệ, thật đa tạ ngươi đã cứu giúp. Tại hạ là Bách Phệ Thôn, không biết chúng ta có thể trở thành bằng hữu hay không?
Bách Phệ Thôn lúc này đã mặc lại quần áo đàng hoàng, không có nửa điểm phát xuân trước đó, vẻ mặt vô cùng anh tuấn kinh động lòng người. Tô Thủy Nguyệt có chút chần chừ thì trước mắt hiện lên bảng điều khiển lần nữa.