XUYÊN VÀO SÁCH TOÁN HỌC PHẢI LÀM SAO ĐÂY?

Cảm giác không trọng lượng kéo dài cuối cùng cũng biến mất, ánh sáng xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn. Nơi này được bao phủ bởi sương mù dày đặc, cảm giác như một không gian xa lạ xen kẽ giữ thời không.

Đồ Hoá đứng ở giữa của ánh sáng và sương mù. Cậu nhìn xung quanh một hồi mới tìm thấy những người khác. Thẩm Tư Dịch đang cách cậu rất gần. Tính cả hai người họ thì trong không gian này tổng cộng có 10 người chơi. Đồ Hoá còn nhìn thấy cả Tuỳ Lợi.

Mọi người đều hoang mang về tình cảnh hiện tại. Mười người chơi dần tụ lại một chỗ. Đúng lúc này, trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng cười bén nhọn chói tai.

“Hee hee hee hee… Chào mừng đến với ‘Tiến thoái lưỡng nan’…”

Âm thanh này khác với âm thanh máy móc của hệ thống trước đó, như thể ai đó đang ẩn mình trong bóng tối và nói chuyện với họ qua microphone. Âm thanh bao vây khiến bọn họ không thể xác định người nói đang ở đâu.

Mọi người trở nên cảnh giác nhưng giọng nói vẫn tiếp tục: “Đừng lo lắng! Các bạn rất xuất sắc. Các bạn đã vượt ải và hoàn thành nhiệm vụ của Holmes. Bây giờ, tôi chỉ yêu cầu các bạn đưa ra một lựa chọn là có thể bước vào cửa ải cuối cùng của ‘Bứt phá toán học’ – cửa ải [Thế giới khối Rubik].”

Khoảnh khắc tiếp theo, một giao diện lựa chọn xuất hiện trước mặt mỗi người chơi. Có hai nút để lựa chọn, một nút màu đỏ và một nút màu xanh lá cây.

“Quy tắc như sau: Trong 10 người chơi, chỉ có 5 người được bước vào cửa ải cuối cùng, 5 người còn lại phải tham gia một kịch bản khác ở Vòng suy luận và chứng minh thì mới được phép vượt ải.” Giọng nói của người đó văng vẳng bên tai họ: “Nhưng có vượt ải hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào lựa chọn của các bạn.”

“Có hai nút màu đỏ và màu xanh lá cây ở trước mặt các bạn. Nhấn vào nút màu xanh lá cây có nghĩa là bạn muốn vượt ải. Nhấn vào nút màu đỏ có nghĩa là bạn sẵn sàng tham gia kịch bản khác trong Vòng suy luận và chứng minh.”

“Tuy nhiên, nếu số người nhấn nút màu xanh lớn hơn 5 thì tất cả các bạn sẽ bị loại. Nếu số người nhấn nút màu xanh nhỏ hơn hoặc bằng 5 thì những người này vượt ải, những người còn lại phải làm nhiệm vụ chính của Vòng suy luận và chứng minh thêm lần nữa.” Giọng nói kia đột nhiên chuyển thành cười lạnh, trong không gian trống rỗng thì tiếng cười càng u ám hơn: “Tôi sẽ cho các bạn 2 cơ hội để tránh bị loại. Chỉ cần thành công 1 lần là có thể kết thúc trò chơi này rồi.”

Đây lại là một trò chơi thử thách lòng người.

Ở đây có 10 người nhưng chỉ có 5 người có thể vượt ải. Có thể vượt ải hay không tùy thuộc vào lựa chọn của chính bản thân. Nếu số người chọn vượt ải lớn hơn 5 thì tất cả mọi người sẽ bị loại; nếu số người chọn vượt ải nhỏ hơn hoặc bằng 5 thì những người này vượt ải, những người còn lại phải chơi Vòng suy luận và chứng minh thêm lần nữa.

Lúc đầu, Đồ Hoá nghĩ rằng đây không phải là một trò chơi tàn khốc vì dù sao thì cũng có đường lui. Những người không chọn vượt ải có thể chơi lại, như vậy cũng không bị loại. Nhờ vậy mà sự cạnh tranh giữa mọi người sẽ quá khốc liệt. Ai ngờ vấn đề bọn họ phải giải quyết không hề đơn giản như vậy.

Đồ Hoá dẫn đầu nêu ý kiến: “Lần này hệ thống cho chúng ta lựa chọn cũng có nghĩa là có đường lui. Tôi nghĩ chúng ta nên bỏ con tép, bắt con tôm. Nếu tất cả mọi người đều chọn vượt ải thì coi như chết cùng nhau. Vì vậy, nếu là tôi… Tôi chọn nút màu đỏ và chơi kịch bản mới ở Vòng suy luận và chứng minh. Xem như đi đường vòng, hoàn thành nhiệm vụ đó là có thể đến nhiệm vụ cuối cùng rồi.”

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa trong nhóm có vẻ do dự: “Kịch bản Sherlock Holmes đối với tôi đã khó lắm rồi. Khó khăn lắm tôi mới vượt ải… Nếu phải chơi lại kịch bản mới thì tôi sợ tôi không qua được.”

Chàng trai cao kều đứng bên cạnh hờ hững nhìn cô: “Ai cũng giống cậu thôi. Nếu chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thì tất cả mọi người đều sẽ bị loại.”

Cô gái liếc nhìn anh ta với vẻ bối rối.

Tuỳ Lợi khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn Đồ Hoá: “Tôi đồng ý với lập luận của Đồ Hoá.”

Đồ Hoá kinh ngạc một lúc. Cậu không ngờ có ngày Tuỳ Lợi sẽ đồng quan điểm với cậu. Nhưng vẻ mặt của Tùy Lợi rất kì lạ. Nó nói: “Tôi cũng chọn nút màu đỏ, cùng lắm thì chơi lại nhiệm vụ. Nếu tất cả mọi người đều bị loại thì thực sự không còn cơ hội nào nữa.”

Nó nhìn mọi người xung quanh rồi cong môi: “Để an toàn thì chúng ta cứ nói ra xem bản thân sẽ chọn gì. Nếu căn cứ kết quả thảo luận để lựa chọn thì cũng yên tâm hơn.”

“Tôi và Đồ Hoá đều chọn nút đỏ chứ không tranh giành vị trí vượt ải.” Tuỳ Lợi nhìn những người còn lại một lượt rồi nói: “Mọi người thì sao?”

Thẩm Tư Dịch liếc nó một cái rồi bước lại gần Đồ Hoá, nói: “Tôi cũng chọn màu đỏ giống Đồ Hoá.”

Chàng trai cao lớn vừa rồi nói: “Tôi cũng chọn màu đỏ.”

Nếu đã chọn màu đỏ thì có nghĩa là sẵn sàng hy sinh cho tập thể và tình hình chung. Bốn người đã nói như vậy rồi nên những người khác tranh cãi sẽ rất mất mặt. Vì vậy sáu người thách đấu còn lại, bao gồm cả cô gái, cũng tỏ ý sẽ nhấn nút đỏ để mọi người cùng tiến cùng lùi.

Nếu 10 người chọn không vượt ải thì tất cả bọn họ phải tham gia kịch bản mới của Vòng suy luận và chứng minh, nhưng điều này đồng nghĩa với mọi người đều có thể sống sót.

Tuỳ Lợi có vẻ rất hài lòng với kết quả này. Nó mỉm cười và nói: “Chỉ cần mọi người đồng lòng thì không ai bị loại cả.”

“Nhưng… Chúng ta cũng không nên lãng phí mấy vị trí vượt ải nhỉ?” Nó suy nghĩ một chút rồi chỉ vào đội của hai cô gái và nói: “Chỉ có hai cô gái ở đây thôi. Galant một chút và chọn nút đỏ để 2 cô gái vượt ải nhé.”

Có người do dự nhưng bọn họ cũng đạt được thoả thuận. Hai cô gái cũng rất biết ơn Tuỳ Lợi.

Chẳng mấy chốc, bọn họ bắt đầu lựa chọn theo kết quả của cuộc thảo luận. Dựa theo quy tắc, bọn họ có hai cơ hội tránh bị loại cơ hội. Như vậy, trong 3 lần lựa chọn của bọn họ, chỉ cần thành công 1 lần là có thể kết thúc trò chơi.

Đồ Hoá hít một hơi thật sâu, và nhấn nút màu đỏ theo kết quả của cuộc thảo luận ban đầu.

[Ding~]

[Thử thách thất bại.]

Đồ Hoá kinh ngạc nhìn kết quả lựa chọn cuối cùng do hệ thống hiển thị. Quá trình lựa chọn là ẩn danh, nhưng kết quả cuối cùng sẽ được công bố. Trên màn hình hệ thống hiển thị ba người nhấn nút màu đỏ, còn lại bảy người đều chọn nút vượt ải màu xanh lá cây.

Số người chọn vượt ải lớn hơn 5 nên thử thách thất bại, bọn họ mất một cơ hội tránh bị loại.

Mười người vừa thảo luận ăn ý lúc này cảnh giác nhìn nhau, cảnh tượng vô cùng khó xử. Đồ Hoá thở dài một hơi và nhìn về phía Tuỳ Lợi: “Chỉ có ba người chọn nút đỏ theo thỏa thuận ban đầu. Tôi biết những người thay đổi lựa chọn đang nghĩ gì, nhưng bạn phải biết rằng nếu bạn hãy tiếp tục ôm khư khư cái vận may này thì mọi người sẽ bị loại.”

Trên thực tế, không phải những người này thay đổi ý định giữa chừng có âm mưu, mà là phương pháp Tuỳ Lợi đề xuất có sơ hở. Ở tầng này, có tổng cộng 5 vị trí vượt ải. Nó để lại 2 vị trí cho 2 cô gái khiến những người khác cảm thấy rằng nếu vẫn còn 3 vị trí thì bọn họ chọn thêm một vị trí cũng sẽ không ảnh hưởng đến cục diện chung.

Nếu mọi người đều nghĩ như vậy, số lượng người chọn vượt ải sẽ tăng mạnh.

Đồ Hoá đã chọn nút đỏ, Thẩm Tư Dịch chắc chắn đã chọn nút đỏ giống cậu. Chỉ còn lại một người chọn nút đỏ, Đồ Hoá cá bao nhiêu cũng cá… Người này tuyệt đối không phải Tùy Lợi.

Khác với tâm lý ăn may của người khác, nó đề xuất ý tưởng này ngay từ đầu chắc chắn là có âm mưu. Nó muốn giới hạn sự lựa chọn của hầu hết mọi người bằng cách thỏa thuận trước, sau đó chừa đủ không gian cho bản thân để có thể chọn vượt ải.

Đồ Hoá nhìn thấu mánh khóe của nó trong nháy mắt, nào ngờ nó lại tiếp tục mặt dày mà nói: “Đúng vậy, sao mấy người lại đổi ý? Chỉ có ba người bọn tôi chọn nút đỏ!”

Cậu đã nghĩ người chơi ấn nút màu đỏ sẽ đứng dậy và phản bác nó ngay lập tức, nhưng sau khi Tuỳ Lợi thốt ra những lời ngông cuồng thì cũng không ai phản ứng lại.

Tuỳ Lợi có thực sự nhấn nút đỏ như đã hứa? Đồ Hoá cảm thấy khó hiểu thì thấy chàng trai cao lớn đột nhiên nói: “Loại trò chơi đong đếm tình người này thực sự không thắng được đâu.”

Anh liếc nhìn về phía Đồ Hoá. Không biết vì sao nhưng cậu luôn cảm thấy ánh mắt đó có rất nhiều ẩn ý. Anh giải thích: “Việc lựa chọn này giống như song đề tù nhân nổi tiếng. Lựa chọn tốt nhất cho cá nhân không phải là lựa chọn tốt nhất cho tập thể, nhưng mọi người thường đánh mất khả năng đưa ra phán đoán hợp lý vì mưu cầu lợi ích cá nhân.”

“Đều là tâm lý ăn may cả thôi.” Anh nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt lạnh nhạt: “Giống trò chơi của tù nhân vầy đó. Hai người cùng phạm tội sẽ bị tống vào ngục và không thể liên lạc với nhau. Nếu không ai vạch trần người kia thì mỗi người đi tù một năm; nếu một người tố cáo và người kia im lặng, người tố cáo sẽ được trả tự do ngay lập tức vì có công, và người im lặng sẽ bị tù mười năm vì bất hợp tác; nếu bọn họ vạch trần nhau, bởi vì có bằng chứng chắc chắn nên cả hai sẽ bị kết án tám năm tù.”

“Đối mặt với trò chơi này, giải pháp tốt nhất cho hai tù nhân là không tố cáo lẫn nhau, sau đó bọn họ sẽ bị kết án một năm giống nhau. Tuy nhiên, do không tin tưởng lẫn nhau và ôm tâm lí ăn may, cả hai đều muốn được thả vì công trạng của họ. Đứng trước lợi ích được trả tự do, bọn họ quyết định đánh cược với vận may một phen. Đương nhiên rồi, bọn họ nhận được kết quả tồi tệ nhất.”

Cô gái đứng bên cạnh nhìn anh, sắc mặt tái nhợt: “Vậy ý của cậu là… Tất cả mọi người đều bị loại à?”

Anh nhếch môi cười: “Không hẳn. Chỉ cần tin tưởng và giữ lời thì kết cục xấu nhất sẽ không xảy ra.”

Tin tưởng, giữ lời.

Hai từ đơn giản này lại là điều khó thực hiện nhất. Đặc biệt là đối với 10 người chơi đã đi được đến thời điểm này, ai cũng muốn giành chiến thắng.

Sau khi chàng trai cao lớn nói xong, những người chơi khác đều lộ rõ sự xấu hổ trên khuôn mặt. Anh nhìn mọi người, vẻ mặt bình tĩnh: “Vòng sau tôi vẫn sẽ chọn màu đỏ, còn mấy người… Suy nghĩ cho kĩ rồi chọn.”

Đồ Hoá đắc ý nhìn anh. Người này dễ dàng nắm bắt được điểm yếu trong lòng người. Vì những người chơi này không phải kẻ ác, bọn họ có thể đi đến đây thì có nghĩa là bọn họ đã xuất sắc hơn người rồi. Đây chính là cơ sở để bọn họ phân tích kĩ lượng ưu điểm và nhược điểm của các lựa chọn, đồng thời suy nghĩ kĩ về lời nói của anh ta.

Lúc Đồ Hoá đang nhìn mình, chàng trai cao lớn cũng đưa mắt nhìn sang và bắt gặp ánh mắt của Đồ Hoá.

Đồ Hoá ngạc nhiên. Cậu thấy chàng trai kia cong môi nhìn cậu, trong mắt anh có chút ấm áp.

Đó là ai?

Vòng chơi tiếp theo lập tức bắt đầu. Mọi người đều đã suy nghĩ rõ ràng và ấn nút chọn. Hệ thống lại vang lên một tiếng ‘bíp’.

[Ding~]

[Thử thách thất bại.]

Đồ Hoá hoài nghi nhìn màn hình hệ thống thì thấy lần này có bốn người nhấn nút đỏ, nghĩa là nhiều hơn vòng trước một người. Sáu người còn lại chọn vượt ải.

Lời nói hợp tình hợp lí của chàng trai cao lớn thực ra chỉ thuyết phục được một người. Không chỉ Đồ Hoá, mà cả Thẩm Tư Dịch và chàng trai đó đều chìm trong suy nghĩ.

Những người còn lại cũng bắt đầu lo lắng. Bọn họ cũng đã sử dụng hết hai cơ hội để tránh bị loại, cũng có nghĩa là bọn họ chỉ còn một cơ hội cuối cùng để quyết định.

Đồ Hoá ngẩng đầu nhìn mọi người: “Vừa rồi… Ai bấm nút đỏ?”

Thẩm Tư Dịch giơ tay, chàng trai cao lớn cũng giơ tay, cô gái bên cạnh cũng giơ tay. Tính cả Đồ Hoá thì có đúng bốn người. Nhưng… Tuỳ Lợi đang đứng cạnh Đồ Hoá cũng giơ tay.

Đồ Hoá cau mày: “Sao lại có năm người giơ tay? Hệ thống hiện ra bốn người.”

Thẩm Tư Dịch nhìn Tuỳ Lợi: “Vòng đầu tiên mày cũng chọn màu đỏ à?”

Sắc mặt Tuỳ Lợi không thay đổi: “Ừ.”

“Mày nói dối.” Thẩm Tư Dịch nhìn nó, ánh mắt cậu lạnh lùng đến đáng sợ: “Tao, Đồ hoá với cậu cao kều này chọn màu đỏ ở vòng đầu tiên mà mày dám nói dối. Lần này… Chắc mày vẫn chọn nút xanh à?”

Tuỳ Lợi bắt đầu lảng tránh: “Mày nói nhảm! Tao thấy mày mới là người nói dối…”

“Vòng sau mày sẽ tiếp tục chọn màu đỏ sao?” Chàng trai cao lớn bỗng hỏi như thể không nghe thấy Tùy Lợi giải thích.

Tùy Lợi khựng lại một chút mới nhận ra anh ta đang hỏi nó. Nó vội vàng gật đầu: “Đương nhiên! Tao lúc nào cũng chọn màu đỏ.”

“Được thôi.” Chàng trai cao lớn nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Vậy vòng thứ 3 chia như thế này đi.”

“Ván trước chọn đỏ, lần này chọn xanh; ván trước chọn xanh, lần này chọn đỏ.” Anh liếc nhìn Tùy Lợi: “Cậu này nói sẽ tiếp tục chọn đỏ. Như vậy, ở vòng tiếp theo phải có 4 xanh 6 đỏ.”

Những chàng trai khác đã chọn màu xanh lá ở vòng vừa rồi không hài lòng: “Tại sao cậu được chọn màu xanh? Cậu có quyền gì để quyết định lựa chọn của chúng tôi?”

Tùy Lợi thấy tình hình càng ngày càng tệ thì vội vàng châm lửa đốt: “Đúng vậy, sao mấy người có thể vượt ải? Bất công quá. Muốn lấy cơ hội vượt ải thì phải lấy bằng thực lực!”

“Đúng vậy!” Các chàng trai khác liên tục đồng ý.

“Im đi!” Cô gái chọn nút màu đỏ cũng là cô gái lúc đầu đã nói rằng nếu thử lại một lần nữa có thể không vượt ải được, đột nhiên hét lên: “Các cậu có tư cách gì mà chất vấn chúng tôi?!”

Cô trừng mắt nhìn các chàng trai và tức giận nói: “Những người chọn màu đỏ ít nhất đã sẵn sàng hi sinh vì lợi ích chung. Các cậu thì sao? Các cậu là một lũ ích kỷ hèn nhát!”

“Nếu đủ giỏi thì sao phải sợ vượt qua Vòng suy luận và chứng minh thêm lần nữa? Chơi trò đánh lận con đen ở nhiệm vụ này mà được tuyển thẳng Đại học A thì đúng là lãng phí!” Cô quay đầu nhìn nhóm Đồ Hoá rồi hít một hơi thật sâu: “Vòng sau tôi sẽ tiếp tục chọn màu đỏ. Đúng là tôi sợ chơi lại và không vượt ải được, nhưng tôi nghĩ người có thực lực chắc chắn sẽ không sợ hãi vận may.”

“Nếu trước đó tôi vượt ải được là do may mắn thì điều này chứng tỏ tôi không có thực lực để đến với cửa ải tiếp theo. Tôi sẽ chấp nhận kết quả tồi tệ nhất.”

Vài cậu nhóc vừa rồi kêu gào lên bỗng không nói nên lời. Một cô gái khác đã chọn nút xanh ở vòng trước cũng đứng dậy đứng cùng cô gái đó và nhìn thẳng vào đám người đạo mạo: “Lượt sau tôi cũng sẽ chọn nút đỏ.”

Chàng trai cao lớn nhìn những người còn lại và cười khinh bỉ: “Làm theo quy định vừa rồi nhé? Bọn tao chọn xanh, bọn mày chọn đỏ?”

Tùy Lợi tức giận trừng mắt nhìn anh nhưng không nói gì.

Có người tâm tư ăn may đã ăn vào gốc rễ, một hai câu nói cũng không thể xoá bỏ tận gốc được. Mặc dù bây giờ những người này trông có vẻ xấu hổ nhưng khi lựa chọn bọn họ vẫn có thể đi sai hướng. Hơn nữa, theo lí luận của chàng trai cao lớn, chỉ có anh, Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch và 2 cô gái được chọn nút xanh, 2 cô gái với 5 chàng trai còn lại buộc phải chọn nút đỏ.

Họ sẽ không tránh khỏi tâm lý may rủi rằng còn 2 vị trí vượt ải nên kế hoạch của anh không thể được thực hiện.

Đồ Hứa đi tới trước mặt chàng trai cao lớn để nhắc nhở. Bỗng, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu và dịu dàng nói: “Anh biết em lo lắng điều gì. Đừng lo nhé, lựa chọn của anh… Lúc nào cũng giống em.”

Đồ Hoá ngây người nhìn anh.

Chàng trai cao gầy này trông không đẹp trai nhưng anh có một đôi mắt đẹp. Đôi mắt sâu và dịu dàng giống như đôi mắt của Tô Cách Trì có thể thu hút Đồ Hoá.

Cậu không quen biết chàng trai này, nhưng cậu rất quen thuộc với hành động xoa đầu và khí chất của anh.

Bất ngờ thay, sau khi biến mất khỏi kịch bản Sherlock Holmes, Tô Cách Trì lại bước vào nhiệm vụ này với tư cách là người chơi. Đồ Hoá không biết kĩ thuật chỉnh sửa có khó hay không, cậu chỉ cảm thấy hạnh phúc và bất ngờ.

Cậu nhìn thẳng vào Tô Cách Trì. Cậu không tiết lộ danh tính của anh, nhưng lời nói của anh thì cậu vẫn nhớ.

Chuẩn bị đến vòng chơi cuối cùng.

Ở vòng này, bọn họ phải chọn màu đỏ. Năm chàng trai bao gồm cả Tuỳ Lợi chắc chắn không thể cưỡng lại cám dỗ vượt ải và sẽ chọn nút màu xanh lá cây.

Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch nhìn nhau, sau đó liếc nhìn Tô Cách Trì và nhấn nút chọn màu đỏ.

[Ding~]

[Thử thách thành công.]

Màn hình hệ thống cho thấy trong vòng này, có 5 người chọn nút màu đỏ, 5 người còn lại chọn nút màu xanh. Theo quy tắc, 5 người chọn nút màu đỏ sẽ được đưa đến kịch bản khác của Vòng suy luận và chứng minh để chơi lại, còn 5 người còn lại sẽ vượt ải thành công.

Tuỳ Lợi và bốn cậu nhóc kia rất phấn khích sau khi nghe thông báo của hệ thống. Giây tiếp theo, giọng nói vẫn còn lảng vảng trong khoảng không cắt ngang niềm vui của họ: “Lòng tham thường dẫn đến cái chết. Bỏ con tép, bắt con tôm mới là con đường chính xác để vượt ải.”

“Năm người chơi chọn nút màu xanh lá cây, các bạn bị loại.”

Bình luận

Truyện đang đọc