XUYÊN VỀ 1983


Sau khi đi dạo qua hàng vải, nhận được món hàng ưng ý, đôi chân của họ đã mỏi nhừ.
Đặc biệt là Thư Nhiên, đi một đôi giày vải cũ có đế nghìn lớp làm thủ công cũng không có tác dụng, về cởi giày ra nhìn, ngón cái và ngón út hai bàn chân đều nổi mụn nước.
"Để anh xem." Từ Thận thấy vợ cúi đầu nhìn chân, bèn tới xách ống quần lên ngồi xổm xuống, cầm chân Thư Nhiên nhìn thử.
Vài vết phồng rộp lớn màu đỏ đập vào mắt, hắn lập tức nhíu mày: "Phồng rộp rồi."
"Không sao." Thư Nhiên không phải người yếu ớt, lát nữa tắm rửa xong chọc thủng, qua hai ngày là tốt rồi.
Nhưng Từ Thận rất để ý, hận mấy cái mụn nước này không mọc trên chân mình, hắn muốn nói vợ hai câu: Đã bảo hôm nay em ở lại nghỉ ngơi mà không nghe.
Cuối cùng hắn đương nhiên không dám nói ra, từ khi kết hôn đến nay chỉ có Thư Nhiên nói ra phần của mình.
Chờ Thư Nhiên tắm rửa, Từ Thận không nói một tiếng bưng chậu nước nóng tới.
"Làm gì?" Thư Nhiên giật mình.
“Mau ngâm chân, sau đó châm vết phồng rộp, sẽ nhanh lành hơn.” Từ Thận rất có kinh nghiệm, bằng không ban đêm Thư Nhiên ngủ chân sẽ rất nóng rát, bị đau.
"A..." Thư Nhiên thực sự không biết điều này.
Kinh nghiệm mài chân của cậu còn hạn chế.
Một chốc lát sau Từ Thận ngồi chọc mụn nước, bởi vì Thư Nhiên sợ, không dám xuống tay với da thịt mình.
Từ Thận buồn cười: "Đây là da, không có dây thần kinh đau."
"Đạo lý là như vậy," Thư Nhiên sờ sờ mũi: "Nhưng về mặt cảm xúc của em vẫn sẽ đau."
Bỏ qua một tiếng rít, sau khi bóp nước trong bong bóng sẽ đau một hai tiếng, đến khi vết thương khô hẳn mới thấy đỡ.
Từ Thận trong lòng cũng giống như kim châm: "Ngày mai nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừm." Thư Nhiên cũng không căng thẳng nữa, ngã xuống giường, Từ Thận xoa bóp bàn chân và mắt cá chân cho cậu, cậu phát ra âm thanh mũi nhỏ dài.
Tay đàn ông khỏe, bấm rất thoải mái.
Thấy vợ hưởng thụ, Từ Thận cũng rất tri kỷ, không chỉ chăm sóc mỗi phạm vi nhỏ này.
Hơn nửa giờ trôi qua, Thư Nhiên cảm thấy các khớp xương đều nhũn ra, sắc mặt đỏ bừng.
Bầu không khí rất tốt, đáng tiếc không phải ở nam thị, nếu không hôm nay nhất định phải đại chiến mấy trận.
Ngày hôm sau, Thư Nhiên ở lại nhà nghỉ nghỉ ngơi, Từ Thận sáng sớm đã ra ngoài, tìm những sư phụ có kinh nghiệm trên thị trường tiềm năng, nhân tiện hỏi thăm mức lương của các vị trí hiện tại.
Thư Nhiên chậm rãi nằm đến khoảng mười giờ, vừa đứng lên vừa ăn bánh bao thịt Từ Thận để lại trên bàn vừa viết,bên kia cẩn thận giữ ấm bánh bao thịt bằng một nồi nước nóng.

nên chúng vẫn còn ấm.
Những chiếc bánh nhân củ sen thịt bằm, mùi thơm của củ sen tràn ngập miệng, mang đến cho người ăn cảm giác hài lòng rất chân thực.

Ăn xong bánh bao còn có hai quả trứng luộc, Thư Nhiên ăn một quả, còn lại một quả giữ lại đói bụng rồi mới ăn.
Cậu không biết buổi trưa Từ Thận có về hay không, thuận lợi tìm được sư phụ có thể sẽ về, không thuận lợi sẽ đợi đến buổi chiều.
Thuê một vị sư phụ đến Nam thị làm việc không dễ dàng, phải trả giá rất cao người ta mới đồng ý, cho nên Thư Nhiên mới ngăn Từ Thận tiêu tiền lung tung.
Từ Thận làm việc cẩn thận chu toàn, chọn sư phụ rất cẩn thận, ngày đầu tiên thấy rất nhiều người nhưng không hài lòng, lý do của hắn là: "Sư phụ tốt ở trên thị trường đều đã bị người ta trang đoạt hết rồi, đến bây giờ còn chưa tìm được vị trí, chứng tỏ tay nghề của mình không tốt lắm.

Người mới sẽ chờ đợi ở thị trường tiềm năng."
Thư Nhiên nói: "Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ đào từ nhà máy của người khác?"
"Đúng vậy." Từ Thận hợp tình hợp lý: "Vô thương bất gian, làm thương nhân còn thành thật thì vợ sẽ mất tất cả đấy."
"Không đến mức đó," Thư Nhiên nói, "Vợ anh vốn chỉ có năm trăm tệ."
Từ Thận cười: "Không riêng gì vợ anh, còn có mấy tên độc thân bên anh Sâm nữa."
Các anh em lần này trả giá rất nhiều, nếu thật sự mất vốn thì vợ cũng không cưới nổi.
"Được rồi, vậy anh đi đào, loại chuyện này em không làm được." Thư Nhiên vẫn không bỏ được mặt mũi, trong xương cốt cũng không phải thương nhân.
Cậu nhớ rõ cha ruột của Từ Thận cũng là một đại phú thương thành công, cái khác không nói, quả nhiên có vài thứ khắc vào ADN.
"Ừm." Từ Thận không có ý định để Thư Nhiên đi, một mình hắn có thể làm rất nhiều việc, nhưng hắn thừa nhận hắn chỉ thích cảm giác hai người cùng thảo luận mọi chuyện, hắn âm thầm hy vọng Thư Nhiên tham dự nhiều hơn vào cuộc sống của mình, tốt nhất là gắn bó chặt chẽ và không thể tách rời.
Đào trộm sư phụ trong xưởng, quả thật là một chuyện thiếu đạo đức, Từ Thận cũng có vài phần cảm giác tội lỗi, nhưng ai bảo hắn yêu cầu cao, không dễ tìm được vị sư phụ nào vừa lòng hắn.
Lúc trước bọn họ chạy qua xưởng may lớn nhỏ, cũng có ấn tượng sâu sắc với mấy người, Từ Thận lần theo trí nhớ tìm tới, tiếp tục mượn thân phận nhân viên thu mua của công ty lớn muốn làm gì thì làm.
Nhờ cha mẹ cho hắn một dung mạo tốt, quần áo chỉnh tề đứng ở đó, không cần mở miệng trông cũng giống như người đáng tin cậy.
Chuyện này đổi Trần Sâm hay là Trần Khải đều không được, Giang Phàm thì quá non, chỉ có Từ Thận thích hợp nhất.
Người đầu tiên bị Từ Thận để mắt tới là một sư phụ họ Đào, là người Dự Châu, tay nghề rất tốt, quan trọng nhất là cả nhà Đào sư phụ làm việc trong xưởng may, con trai và con dâu đều là công nhân thuần thục, cháu trai 3,4 tuổi, bà lão đảm đương việc chăm sóc bọn trẻ, cả nhà cùng nhau làm lụng kiếm tiền, xây nhà ở.
Từ Thận đề cập với Đào sư phụ đề về mức lương bên Nam thị, cùng với tay nghề của Đào sư phụ có thể kiếm được bao nhiêu.
"Nhiều vậy à?" Đào sư phụ không hề hoài nghi lời Từ Thận nói, hiện tại làn sóng làm công nhân vừa mới nổi lên, mối quan hệ giữa ông chủ và công nhân nhập cư vẫn đang trong thời kỳ tươi đẹp đôi bên cùng có lợi và hai chiều không bị gò bó.Ông chủ kiếm được nhiều tiền, người lao động cũng kiếm được nhiều tiền hơn, không tồn tại lý thuyết vắt kiệt sức lao động.
Từ Thận gật đầu: " Đại gia đình, mỗi năm có thể kiếm được khoảng hai nghìn tệ.” Con số này vô cùng khả quan, về quê xây một căn nhà gỗ lớn với sân chưa tốn tới 2000 tệ, xây một tòa nhà lớn 2 tầng xa hoa cũng chỉ khoảng năm ngàn.
Tòa viện tử trong nhà Từ Thận không lớn lắm, bởi vì là nhà huyện thành giáp đường, lúc trước ước chừng tốn năm ngàn.
Nông dân trồng trọt hai mươi năm chưa chắc đã tích góp được năm ngàn tệ, một nhà thợ làm thuê kiếm tiền xây nhà cũng là một lối thoát.
Nước chảy xuống chỗ thấp, người đi lên chỗ cao, Đào sư phụ năm nay dám kéo gia đình ra ngoài kiếm sống, khẳng định không thiếu quyết đoán cùng và dã tâm đi lên trên.
"Ông chủ Từ." Đào sư phụ nói: " Công việc như thế tìm ở đâu?" Hai nghìn tệ một năm, điên rồi sao?
Thấy Từ Thận chỉ cười không nói lời nào, Đào sư phụ không khỏi nuốt nước miếng hỏi: "Thật sự nhiều như vậy à?"
"Vâng" Từ Thận gật đầu: "Còn phải xem Đào sư phụ có chịu xông pha vào Nam thị hay không."

Thường xuyên qua lại, Đào sư phụ cũng nghe hiểu, ông chủ Từ này muốn đào cả nhà mình tới Nam thị khai hoang…
"Không hợp…không hợp..." Đào sư phụ há mồm chuẩn bị từ chối.
“Ký hợp đồng, trả trước ba tháng tiền công.” Từ Thận vô cùng hào phóng: "Đến lúc đó nhà máy còn phân chia cho nhà ông một căn ký túc xá rộng rãi, bao ăn ở."
Đào sư phụ lập tức nuốt lời vào trong bụng, ánh mắt trợn tròn: "Thật sao?"
"Vâng." Từ Thận trực tiếp móc ra một nắm đại đoàn kết trong túi, vung lên: "Có đủ tiền."
Hoài nghi của Đào sư phụ nhất thời tan thành mây khói, người trẻ tuổi trước mắt này dáng vẻ đường hoàng, từ đầu đến chân thoạt nhìn không phải là người thiếu tiền.
"Không thì ông cứ chậm rãi cân nhắc, cháu lại đi xem nhà máy khác..." Từ Thận cũng không phải thật sự muốn đào trộm Đào sư phụ, hôm nay chỉ là thử điều kiện mình đưa ra có sức hấp dẫn hay không.
"Ai, ông chủ Từ, chờ một chút..." Một năm ước chừng hai ngàn tệ, Đào sư phụ sao có thể nhường cơ hội này cho người khác, mình không làm sẽ có rất nhiều người tranh giành làm: "Lúc nào cậu muốn người? Nửa tháng sau tôi mới kết tiền lương..."
"Không sao, đợi kết lương xong rồi lại đến." Từ Thận thấy lãnh đạo xưởng may đến, vội vàng nhét cho Đào sư phụ 20 tệ: "Trên tiền có số điện thoại, đi tàu đến Nam Thị, có thể gọi điện thoại cho tôi ở nhà khách."
"Được." Đào sư phụ vội vàng cất tiền, ở trước mặt lãnh đạo xưởng may làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Ông chủ Từ, cậu khảo sát thế nào rồi?" Lãnh đạo nhà máy nói tiếng phổ thông không chuẩn, nhiệt tình chào hỏi Từ Thận, căn bản không chú ý tới sự khác thường của sư phụ nhà mình.
"Tay nghề của sư phụ rất tinh xảo." Từ Thận khen ngợi.
"Đơn hàng kia..."
"À, cái này, hôm nay tôi gọi điện thoại về công ty, sẽ bàn bạc số lượng với lãnh đạo." Từ Thận nói.
"Được." Lãnh đạo nhà máy cười: "Buổi trưa có đi tiệm cơm ăn chứ? Có thời gian không?"
"Không." Từ Thận nói: "Tôi đi cùng vợ, vợ tôi còn đang chờ tôi về nhà nghỉ, lần sau được không?"
“Ok ok。” Lãnh đạo nhà máy có chút kinh ngạc, hậu sinh trẻ vậy đã có vợ rồi sao?
Đào sư phụ trơ mắt nhìn lãnh đạo nhà máy ân cần tiễn Từ Thận ra đi, tâm tình hơi phức tạp gãi gãi đầu.
Nhưng có tiền không lấy thì là đồ ngốc, làm việc cho ai mà không phải làm, đương nhiên ai nhiều tiền thì làm việc cho người đó.
Trong khoảng thời gian từ trưa đến chiều, Từ Thận cũng đi mấy xí nghiệp sàng lọc người, tự do tự tại, một mình đủ ăn cho cả nhà, không đói, không có tính xấu, không quá cực đoan, tốt nhất là giống như Đào sư phụ, kéo theo cả gia đình, thành thật trung hậu.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người, Từ Thận cảm thấy tạm thời như vậy là đủ rồi, về sau sư phụ dạy đồ đệ, hẳn là sẽ rất bận rộn.
Sắp tối, Từ Thận trở lại, thấy Thư Nhiên không có ở đây, gọi một tiếng Vợ ơi rồi ngồi trên giường nghỉ ngơi.
“Mệt không?” Thư Nhiên từ phòng tắm đi ra, thấy thế bèn quan tâm nói: "Robot cũng không chịu nổi, ngày mai nghỉ ngơi cho tốt."Sau đó đi rót một ly nước mát, còn giúp Từ Thận cởi giày.
"Hoàn thành." Từ Thận cười lấy nước, sau đó bị động tác cởi giày của Thư Nhiên làm cho giật mình, vội vàng ngăn lại: “Không cần, anh tự làm.”
"Sao còn khách sáo với em làm gì?" Thư Nhiên ngẫm nghĩ Từ Thận cũng từng giúp mình rửa chân, cũng thưởng cho đối phương: “Cho anh kinh ngạc một chút đi.”
Từ Thận hôn tay cậu một cái, nói: "Em thật sự muốn sờ thì sờ cái khác."
"Đồ thối thây không biết xấu hổ." Thư Nhiên cười mắng.

"Chân còn đau không?" Từ Thận lười biếng cười, cởi giày ra rồi lại cởi quần dài, rất nhanh liền cảm thấy mát lạnh.
“ Kết vảy rồi, không đau.” Thư Nhiên ngồi xuống ghế.
"Vậy là tốt rồi." Từ Thận uống hai ngụm nước, nói cho cậu biết thành quả lao động hôm nay: " Em đoán xem hôm nay anh đào được mấy đại sư phụ? ”
"Mấy người?" Thư Nhiên nói: "Chắc không phải là một đống lớn chớ? Nhà máy của chúng ta không cần nhiều như vậy đâu."
"Không có, ba đại sư phụ, bốn công nhân may." Từ Thận chậm rãi nói: "Người có kinh nghiệm hướng dẫn người mới, tầm năm ba tháng hẳn là có thể đi vào quỹ đạo rồi."
"Đại khái." Thư Nhiên gật gật đầu, cỡ năm ba tháng, còn phải xem năng suất của công nhân như thế nào.
"Không nói những thứ này nữa." Từ Thận nói: "Hôm nay nhớ em nhiều lắm."
Thư Nhiên trả về cho hắn một ánh mắt.
Từ Thần từ lâu đã quen với loại phản ứng này, vợ mình kiêu ngạo, hắn đứng lên trực tiếp đi qua muốn hôn một cái, vừa dài vừa thấu tận xương tủy.
Thư Nhiên bị kẹp ở giữa ghế và Từ Thận, cảm giác mình sắp bị đè bẹp, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Thật ra cậu cũng rất muốn Từ Thận, cho nên cho dù khó thở, bàn tay cậu vẫn nắm bả vai Từ Thận dẫn về phía mình, mà không phải đẩy ra bên ngoài…
Từ Thận chú ý tới chi tiết này, muốn cười, nhưng vợ hình như phát hiện hắn đang phân tâm, cắn hắn một cái.
"Được rồi, anh chuyên tâm hôn em..." Từ Thận dịu dàng nói.
Chậm rãi giải tương tư, lòng hai người đều mỹ mãn, Từ Thận lúc này mới buông vợ mềm nhũn ra, đi rửa sạch bụi bặm và mồ hôi trên người.
Thư Nhiên bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn tờ lịch trên tường, bất tri bất giác đã tới bờ biển được nửa tháng, cậu và Từ Thận cũng đã nửa tháng chưa thân mật, một mặt là do bôn ba mệt mỏi ở bên ngoài, hai là Từ Thận không muốn làm chuyện này với cậu ở nhà nghỉ.
Giờ đây, việc tìm kiếm sư phụ đã kết thúc, họ còn một nhiệm vụ cuối cùng trong chuyến đi này, đó là đến chợ bán buôn quần áo may sẵn và trải nghiệm các quy tắc vận chuyển hàng hóa của người khác.
Cũng ở chỗ này, Thư Nhiên một lần nữa nhìn thấy bóng dáng người nước ngoài.
Kể từ những năm 1980, các đại lý quần áo châu u và Mỹ đã đặt một số lượng lớn quần áo thành phẩm từ Trung Quốc, vì giá nhân công trong nước rất rẻ đối với người nước ngoài vào thời điểm này, nhiều thương hiệu quần áo quen thuộc của châu u và Mỹ cũng được gia công tại Trung Quốc.
"Nhìn thấy những người nước ngoài đó không?" Thư Nhiên chọc chọc cánh tay Từ Thận: " Đơn hàng của bọn họ rất lớn, đến lúc đó chúng ta có thể làm ăn với người nước ngoài."
"Sao em biết?" Cậu còn chưa trả lời, Từ Thận giúp cậu tiếp: "Đọc sách à?"
Thư Nhiên trừng mắt nhìn Từ Thận, nếu đối phương như vậy cậu cũng lười cho có lệ: " Nhìn bằng mắt đấy, anh xem những chủ tiệm kia nhiệt tình với người nước ngoài như thế nào, không có lợi không dậy sớm, không phải sao? Không có đơn hàng thì ai mà cười vui vẻ vậy."
Là đạo lý này, Từ Thận nói: "Vậy chẳng phải còn phải mời một phiên dịch viên tiếng nước ngoài sao? ”
Bằng không thì bọn họ không thể giao tiếp.
Thư Nhiên gãi gãi mặt, rất muốn nói em biết tiếng nước ngoài, xin vui lòng cho em tiền công phiên dịch! Nhưng ngẫm lại cậu vẫn không dám nói, không biết giải thích vì sao mình lại biết tiếng nước ngoài.
"Biểu cảm của em thật là kỳ quái.” Từ Thận nghiêng người nhìn cậu, híp mắt, “Giống như là…”
"Giống như? Cái gì? "Thư Nhiên có chút căng thẳng.
"Giống như..." Từ Thận nói: "Giống như đang giấu bí mật lớn, đang suy nghĩ có nên nói cho anh biết hay không.


Thư Nhiên bội phục cái nhìn sâu sắc của Từ Thận, cái này cũng có thể nhìn ra, nhưng bề ngoài rất bình tĩnh nói: "Em không biết anh đang nói gì.



"Tùy em." Từ Thận bình tĩnh hơn cậu, vẫn bình tĩnh như thế, phảng phất không hề tò mò: "Không muốn nói thì thôi, không cần miễn cưỡng, em biết anh luôn ủng hộ em là được rồi."
"À." Thư Nhiên gật đầu.
Không thể không nói, ở chung với người như Từ Thận rất thoải mái, không can thiệp vào thế giới tinh thần của cậu, cũng không tìm tòi bên trong có gì, chỉ sống ở hiện tại, chú ý đến những thứ hữu hình, ngẫm lại còn rất có triết lý.
Cậu đại khái biết rõ vì sao mình lại cân nhắc đến chuyện kể bí mật cho Từ Thận, bởi vì cậu biết, Từ Thận nghe được bí mật của cậu đại khái là sẽ chỉ "Ồ" một tiếng, sau đó hỏi cậu muốn ăn gì.
Sao lại cảm thấy hơi bối rối vậy chứ…?
Thư Nhiên bị não bổ của mình chọc cười.
Từ Thận không biết cậu cười cái gì, nhưng cũng cười theo.
"Anh biết em đang cười cái gì không?" Anh cứ cười theo à? "Thư Nhiên ho nhẹ một tiếng, sợ Từ Thận thật sự hỏi mình cười cái gì, vì thế chuyển đề tài: "Lúc nãy nói đến chỗ nào rồi."
Nhân tiện ngẩng đầu tiếp tục nhìn thiết kế của người khác, thông thường, các thiết kế phổ biến được trưng bày ngoài mặt tiền, thu hút khách hàng với giá rẻ, và có những thiết kế độc quyền trong cửa hàng, chủ cửa hàng dùng rèm che lại, không cho đồng nghiệp xem.
Một số chủ tiệm sẽ thuê khách hàng đến ăn cắp bản sao, không bị phát hiện thì tốt, bị phát hiện có thể bị đánh đập.
"Nói đến thuê phiên dịch." Từ Thận nói, hình tượng của hắn và Thư Nhiên rất có tính lừa gạt, bất kể vào cửa hàng nào cũng sẽ không làm cho ông chủ hoài nghi bọn họ tới trộm thiết kế.
Trên thực tế Thư Nhiên cũng khinh thường kẻ tới trộm thiết kế, phong cách thịnh hành của hiện tại, cậu nhắm mắt cũng có thể vẽ ra, chẳng qua là muốn hiểu mọi người xuất hàng như thế nào mà thôi.
Một mẫu nhiều màu sắc, màu nào bán đẹp, làm mã gì...!Có rất nhiều chi tiết.
"Phiên dịch viên nước ngoài, à, phiên dịch viên nước ngoài, " Thư Nhiên nhìn về phía trước, chỉ vào một cửa hàng: "Có vẻ như rất mới, đi qua xem đi." Sau đó mới nói: "Trước tiên gác lại đi, chưa chắc đã làm ăn với người nước ngoài."
Nếu không Thư Nhiên sẽ đau thịt, miếng bánh ngọt quá lớn, cậu hận không thể tự mình nuốt toàn bộ.
Không thì trực tiếp đùa giỡn lừa gạt qua cửa ải, dù sao Từ Thận cũng sẽ không hỏi tận gốc...!Thư Nhiên nghĩ đến đau đầu, quên đi, đến lúc đó nói sau.
Tại cửa hàng bán buôn quần áo nam,, Thư Nhiên cầm trong tay một chiếc áo chất liệu vải lanh khoa tay múa chân với Từ Thận, Từ Thận nói: "Em khoa tay múa chân cái gì, em không mua anh cũng không mua."
Thư Nhiên nói: "Ai mua cho anh, em chỉ coi anh là người mẫu, xem thiết kế này có đẹp không."
Ông chủ ở một bên nói: "Xếp à, phiên bản này bán rất chạy, nghe tôi, lấy về nhất định sẽ bán chạy! Bán không chạy thì mang về cho tôi!"
Sau đó hưng phấn chỉ vào gương để Từ Thận tự mình nhìn: "Thật sự rất đẹp, không lừa gạt cậu, cậu xem có phải hay không? ”
Thư Nhiên thầm cười, với tình trạng của Từ Thận, đeo túi đựng thức ăn cũng đẹp, ngoài miệng lại nói: "Ừ, cũng khá đẹp.


"Cậu bé, cậu mặc vào trông đẹp đấy." Ông chủ không quan tâm có bán buôn hay không, con muỗi nhỏ đến đâu cũng là thịt, ông ta cứ bán: "Một người có thể mặc hai màu, còn cậu cũng có thể mua tặng người thân, bạn bè, rất rẻ."
Từ Thận hơi bị thuyết phục, nhìn Thư Nhiên: "Mua không? ”
Thư Nhiên trợn trắng mắt: "Mua cái đầu anh ấy."
"Không phải em nói đẹp à?" Từ Thận muốn mua cho hai người, làm quần áo tình nhân ở nhà…
Ông chủ tẩy não rất thành công, người ven biển làm ăn quả nhiên lợi hại, lập tức bắt được tâm lý khách hàng.
Thư Nhiên nhỏ giọng nói thầm: "Ý em là người đẹp.

Quần áo thì bình thường, mình sắp mở xưởng may, không cần mua quần áo từ bên ngoài.".


Bình luận

Truyện đang đọc