XUYÊN VỀ BỘ LẠC NGUYÊN THỦY LÀM THỦ LĨNH


Đa số mọi người đều đến từ những bộ lạc khác nhau, nhưng khoảng cách chỉ vài ngọn núi kia dường như ranh giới sinh tử.

Từ trước đến nay, mùa đông thường kéo dài và rất gian nan, trước đây mỗi năm khi mùa xuân đến đều có tin dữ được truyền đến bên này.

Nếu bây giờ bọn họ có thể sang đó đưa thức ăn vậy thì người thân của bọn họ nhất định có thể sống tốt hơn!“Haizz, nếu a phụ a mẫu a huynh a tỷ, các đệ đệ và muội muội cũng có thể sống ở bộ lạc Châm thì tốt biết mấy.

”Đêm nay ai nấy đều no bụng, trước khi đi ngủ, rất nhiều phụ nữ đều nghĩ đến vấn đề này.

***Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng đã có rất nhiều chị em phụ nữ đã sớm rời giường.

Bọn họ dọn dẹp cái này một chút rồi lại đóng gói cái kia, tóm lại là cái gì cũng muốn mang theo.

Quân Tiểu Nam cũng bị đánh thức, bắt buộc phải dậy sớm.


Cô vừa xoa đôi mắt vừa nhìn a mẫu Phong bận rộn đi qua đi lại.

Dã nhân Tiểu Bắc đến ngồi bên cạnh em gái, cả hai đều mặc quần áo giữ ấm và đi dép lê giống hệt nhau, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Phong.

Tiểu Bắc và Tiểu Nam: Buồn ngủ!Chốc lát sau, Phong xoắn xuýt chạy đến, ngượng ngùng hỏi hai đứa nhãi con nhà mình.

“Tiểu Bắc, Tiểu Nam, liệu ta có thể mang hai tấm da của thú Hô Hô đến cho A Cống và A Mỗ của các con không? Dù sao bộ lạc của chúng ta cũng đều mặc quần áo giữ ấm, ngủ trên chăn êm nệm ấm, hẳn là sẽ không cần dùng đến da thú, đúng không?”Theo quy củ của dã nhân thì đồ vật do ai làm ra sẽ thuộc về người đó, vì thế đương nhiên hai tấm da của thú Hô Hô sẽ thuộc về Tiểu Bắc và Quân Tiểu Nam, dù Phong là người làm mẹ cũng không thể tùy ý chiếm hữu.

Hơn nữa Phong cũng rất ngượng ngùng khi muốn lấy đồ đạc thuộc sở hữu của hai đứa nhóc vị thành niên nhà mình.

Quân Tiểu Nam ngoan ngoãn gật đầu: “A mẫu, thật ra ta có thể cho…”“Không thể, nếu con chỉ đưa đồ cho A Cống và A Mỗ, những người khác không có thì bọn họ nhất định sẽ có ý kiến.

”Phong hiểu rõ ý tứ của nhãi con nhà mình, nhưng bà đã làm thủ lĩnh phu nhân được một thời gian dài, nên hiểu rất rõ đạo lý ‘Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều’.

Quân Tiểu Nam ngẫm lại cảm thấy như vậy cũng đúng, hôm qua cô còn cùng Ổn A Cống và a phụ Vạn thảo luận về vấn đề này.


Bất quá, chờ đến đầu xuân cô nhất định sẽ nghĩ cách để tộc nhân trong bộ lạc của A Mỗ và A Cống dọn đến đây, vậy thì đến lúc đó mọi người đều sẽ có phần.

Tiểu Bắc cũng không có ý kiến gì, hắn đã từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ của em gái khi cầm thứ vũ khí gọi là cung tiễn giết chết hai con thú Hô Hô, đúng thật là rất đơn giản.

Huống chi A Cống và A Mẫu đều đã lớn tuổi, đã vài tháng nay hắn chưa được gặp bọn họ, thật sự rất nhớ ông bà.

Nhìn dáng vẻ vui mừng của Phong, Quân Tiểu Nam thật sự không thể nhịn được nữa, cô lập tức dựa vào vai anh trai sau đó ngủ thiếp đi.

Bữa sáng ngày hôm nay của mọi người chính là canh rắn nước.

Món ăn này là do các lão đầu bếp vừa được bổ nhiệm ngày hôm qua chế biến.

Hôm qua, Quân Tiểu Nam đã hướng dẫn mọi người cách sơ chế rắn nước, đầu tiên lột da rửa sạch toàn bộ rắn nước, sau đó trước khi trời tối liền ném vào mấy chiếc nồi đã lớn.

Lửa than bên dưới nồi đá được điều chỉnh cực nhỏ, thịt rắn được hầm qua đêm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc