XUYÊN VỀ NĂM 70


Từ chối Trịnh Giai Giai lo lắng muốn đi cùng với cô, Nha Nha đi theo La Gia Thành lên xe.

Vừa lên xe, cô trông thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh tầm năm mươi tuổi cười thiện ý đối với mình.

Xem dung mạo, bà càng giống La Gia Thành, nói vậy đây hẳn là mẹ ruột của anh trai nhỉ?
Nhìn gương mặt người phụ nữ hiền lành này, trong lòng cô càng thêm phức tạp, đời trước mẹ cô cưng chiều cô muôn phần, đời này tuy rằng mẹ cô ốm đau trên giường bệnh nhưng cũng hết lòng hết dạ với cô, từ đầu đến cuối luôn lo lắng cho cô.

Nhưng người phụ nữ này, làm sao bà ấy có thể chẳng quan tâm đến anh trai, để anh ấy chịu khổ như thế? Nghĩ vậy, cô hiếm khi không lễ phép quay đầu đi nơi khác, làm như không đối phương tươi cười.
Diệp Uyển Oánh bất mãn bĩu môi, nhưng không lên tiếng.

Mấy ngày nay để cha mẹ làm lành với nhau, cô luôn chạy cả hai bên nhưng không có hiệu quả.

Cuối cùng cô đã nhìn ra, biết nếu anh Hai nhận lại mẹ và đại ca, chắc chắn gia đình cô không còn nguyên vẹn.

Thấy không, nghe nói hôm nay mẹ mình và anh trai muốn tới gặp cô gái này, cô cũng nhõng nhẽo cứng rắn đòi đi cùng, đương nhiên, trước khi đi cô đã cam kết n lần, tuyệt đối không lắm miệng, cho nên trong lòng bất mãn, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Gặp Nha Nha im lặng, La Gia Thành cười giới thiệu: “Nha Nha, đây là mẹ anh, mẹ anh nghe anh kể mấy năm nay em và Gia Tề trải qua như thế nào thì đặc biệt thích em.

Bà nói bà rất thích có con gái, hiện tại có hai cô con gái, bà rất vui vẻ, sau này em làm chị nhất định phải dạy dỗ Uyển Oánh thật tốt, nếu cô nhóc kia được bằng một nửa em lúc còn nhỏ thì bọn anh đã không cần “tăng xông” như thế.” Mặc kệ Nha Nha có biểu cảm gì, La Gia Thành luôn thân thiết.
Xem Vương Tú Liên luôn chú ý mình với vẻ mặt đầy ý cười, Nha Nha cười nói: “Tôi hiểu chuyện ư? Ha ha, lời này nếu để anh của tôi nghe được chắc chắn anh ấy cảm giác rất tự hào.


Sau khi bà ngoại tôi qua đời, mỗi tối trước khi ngủ, dù anh tôi mệt đến mấy anh đều kể cho tôi mấy câu chuyện xưa có chí thì nên, nói là lúc trước mẹ anh ấy đã kể cho anh ấy nghe.

Khi tôi sáu tuổi, trong nhà chỉ có anh trai làm việc ở đội sản xuất để kiếm mấy đồng bạc cắc, nhưng anh vẫn để tôi đến trường.

Phải biết rằng lúc ấy trong thôn chúng tôi con gái được đến trường rất ít, tuy rằng anh không nói rõ, nhưng tôi biết, chắc chắn anh muốn bồi dưỡng tôi, trở thàng người phụ nữ vừa có tài hoa vừa hiểu lí lẽ như mẹ của mình.

Nhiều năm như vậy anh không có gì yêu cầu gì với tôi, chỉ hy vọng tôi học tập thật giỏi, cũng không biết làm nhiều như vậy, bây giờ ở trong lòng anh có suy nghĩ gì?” Cười đi, để tôi xem bà còn cười nổi không.
Quả nhiên, nói một nửa Vương Tú Liên đã không cười nổi.

Con bà chờ mong bà cỡ nào? Ngay cả bồi dưỡng em gái cũng bồi dưỡng giống bà, kết quả đâu? Bà đã làm cho con thất vọng rồi, bà không phải người mẹ tốt…
Nhìn mẹ mình yên lặng khóc thầm, khóe miệng La Gia Thành run rẩy, hôm nay anh tính toán không đủ thấu đáo, gom cả Uyển Oánh coi như có ba vị đại tướng, kết quả chưa tới nơi gặp mặt chính thức, trên đường đi một người đã bỏ mình.

Xem cô nhóc kia mặt không đổi sắc, hiển nhiên khổ nhục kế không có hiệu quả gì với cô bé, cuối cùng Gia Tề bồi dưỡng cô nhóc này như thế nào? Diệp Uyển Oánh chỉ kém mấy tuổi, sao mà chỉ số thông minh lẫn tình thương thua kém người ta nhiều như vậy?
“Đúng vậy, từ nhỏ Gia Tề dính mẹ nhất, người ta nói cắt ngang xương cốt còn dính gân (1), mẫu tử tình thâm, cho dù có nhiều ngăn cách thì vẫn luôn là mẹ con, mẹ, con tin tưởng một ngày nào đó Gia Tề sẽ tha thứ cho chúng ta.” Cho nên mẹ, mẹ đừng khóc nữa, đừng quên chuyện quan trọng nhất, đồng thời anh đang nói cho Nha Nha, mặc kệ thế nào đây đều là mẹ của Gia Tề, nếu hiểu chuyện cô cũng nên nịnh bợ mẹ chồng tương lai một chút, đừng để về sau Gia Tề nhận lại mẹ, cô lại hối hận.
(1) 打断骨头连着筋 đả đoạn cốt đầu liên trứ cân: Ví von quan hệ thân mật, tuy rằng xuất hiện một ít mâu thuẫn, nhưng sẽ không cắt được tình cảm.

Nguồn: .
Vương Tú Liên không hổ là mẹ ruột của hai anh em nhà họ La, nghe được câu này của con, lập tức nhớ tới chuyện của mình, lau nước mắt ngừng khóc.
Nha Nha liếc mắt nhìn, a, không khóc nữa rồi? Mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, bởi vì người mẹ có ảnh hưởng rất lớn đến con cái, cho nên lúc trước anh tôi còn hy vọng taôi học sư phạm, về sau có thể giáo dục con của chúng tôi, làm tròn trách nhiệm của người mẹ, anh ấy cũng không nghĩ lại lúc ấy tôi mới mấy tuổi? Tôi thấy anh chính là nhớ nhà đến điên rồi.” Nhìn xem nhìn xem, anh ấy không còn trông mong vào mẹ mình nữa, hiện tại anh ấy muốn làm ba ba, bù lại chỗ thiếu hụt từ một gia đình khác, các người đã không còn quan trọng.

La Gia Thành làm như không nghe thấy, anh cười gật đầu nói: “Anh tin nếu em làm mẹ, chắc chắn sẽ giáo dục cháu gái của anh rất tốt.”
“Ha ha, tôi cũng không dám cam đoan, nhưng sinh con thì phải dạy dỗ nó, cố hết sức đi.” Tùy ý một câu phản bác lại lời La Gia Thành muốn nói, đây là đang nói mẹ anh sinh con nhưng không dạy dỗ nó à? Liếc kính sau xe thấy vẻ mặt mẹ mình coi như trấn định, anh nhẹ nhàng thở ra, mẹ đúng là gừng càng già càng cay, mạnh hơn cô em gái giờ nghe gì cũng chưa hiểu nhiều.

Haizz, có so sánh mới thấy cô em gái này thật sự làm cho anh đau đầu.
Nói mấy câu, xe đi tới cửa một khách sạn, khách sạn rất xa hoa, xe vừa ngừng lại đã có nhân viên giúp đỡ mở cửa xe.

Mọi người xuống xe rồi đi vào phía trong, đi vào một căn phòng đã đặt sẵn, phân chủ khách ngồi xuống.
Sau khi ổn định, La Gia Thành cười hòa ái dễ gần, đưa danh sách món ăn cho Nha Nha: “Nhìn xem em thích ăn cái gì? Tùy tiện gọi đi, hôm nay đại ca mời khách.”
Nha Nha cười đẩy trở về: “Chúng ta nói chuyện chính đi, lát nữa tôi còn đi chợ để về nhà nấu cơm, nếu anh tôi trở về không thấy tôi thì anh tôi sẽ lo lắng.”
“Dù sao đã đến đây, cũng không kém một lúc, ăn một bữa cơm cũng không tốn thời gian bao lâu.” Nói xong, anh lại đưa cho Nha Nha.
Nha Nha nở nụ cười sáng lạn: “Lúc tôi tan học về nhà, anh ấy sẽ gọi điện thoại về nhà, sau nửa tiếng không có ai nghe thì anh trai sẽ đến trường học tìm tôi, đến trường học hỏi bạn học thì anh ấy sẽ biết là anh đưa tôi đi, sau đó, anh xác định anh muốn gặp anh ấy bây giờ? Sẽ không làm cho anh ấy càng thêm bất mãn?” Ăn miếng thịt của người thì mềm miệng, nhà cô đâu phải không ăn nổi một bữa cơm như vậy?
La Gia Thành bất đắc dĩ cầm lại thực đơn, mình tùy ý điểm vài món, sau đó để nhân viên ra ngoài hết.
Trông thấy người không liên quan đều đã đi ra ngoài, Nha Nha tự nhiên nhìn về phía La Gia Thành: “Muốn nói cái gì thì nói đi, sau khi nói xong phiền toái nói địa chỉ mộ của ba cho tôi biết.” Cô đến vì điều này, tin tưởng anh trai nhất định muốn đi thăm cha mình.
La Gia Thành thở dài, lắc đầu cười khổ: “Cô nhóc em đúng là ngang bướng giống Gia Tề.” Vấn đề là còn làm cho anh càng xem càng thích, nếu lúc trước thật sự đi tìm Gia Tề, thuận tiện đưa cô nhóc về làm em gái, có phải đã vẹn toàn hay không?
“Tôi do anh trai nuôi lớn, đương nhiên giống anh ấy.” Giọng điệu Nha Nha rất tự hào, cảm thấy tính cách anh trai nhà mình rất tốt.
Nghe được lời đối phương, La Gia Thành cười gật gật đầu, rồi sau đó nụ cười trên mặt dần dần trở thành nhạt nhẽo.

Anh bắt đầu chậm rãi nói lên chuyện trải qua ở ngục giam lúc trước.


Anh không muốn giải thích gì thêm, quả thật bọn họ không đi tìm Gia Tề đã là sai lầm rồi, nhưng anh phải làm cho đối phương biết, thật sự không phải bọn họ cố ý, cũng muốn làm cho đối phương biết, cha anh chết như thế nào.
Thật ra chuyện của thế hệ đó đều giống nhau, trong nhà bị phê đấu, đấu vô cùng tàn nhẫn tự nhiên là gia chủ, oán hận tích tụ lại rồi không ngừng bị đánh, giận dữ quá thì bắt cả người đi.

Nhưng lời này từ thân nhân nói ra sẽ mang theo vô hạn sầu não, ngay cả cô nhóc không hiểu chuyện như Diệp Uyển Oánh đều rơi lệ, chỉ có Nha Nha, cơ bản không có biến hóa gì lớn.
Lau nước mắt, La Gia Thành chân thành nhìn Nha Nha: “Nha Nha, anh không phải giải vây cho bản thân, mà khi đó trạng thái tinh thần của mẹ anh thật sự không tốt, cũng chưa ngờ tới cha dượng sẽ gạt chúng ta, nếu không, chúng ta nhất định sẽ đi tìm các em, sẽ không để cho các em chịu khổ nhiều như vậy.” Đúng vậy, anh rất biết làm người sẽ dẫn cả Nha Nha đi cùng.
Nha Nha yên lặng nghe không nói gì, lúc này thấy đối phương nói xong, mới buông xuống mi mắt ảm đạm nói: “Ở góc độ người đứng xem, tôi thừa nhận các người bất đắc dĩ, đổi thành đương sự, tôi không thể thay thế anh trai tha thứ cho các người.

Các người đau đớn, bên người còn có thân nhân của mình, các người biết anh tôi một đứa trẻ không có cơm ăn áo mặc đã trải qua như thế nào sao? Không phải mấy câu nói của người trong thôn Ngũ Liễu nói có thể khái quát hết, người khác đón lễ mừng năm mới, chúc tết cha mẹ, đi thăm bạn bè, hai chúng tôi đón năm mới thì mang theo một xe vàng mã, đưa tiền đốt vàng mã trước mộ, lại nói tiếp chắc hẳn lúc đó nhà các người đang sum vầy nhỉ?”
“Nha Nha, mẹ thật sự sai rồi, bây giờ mẹ đã ra khỏi căn nhà đó.

Con khuyên nhủ Gia Tề, để thằng bé gặp mẹ đi, mẹ thật sự rất nhớ nó.” Cơ bản luôn luôn đang khóc rốt cục Vương Tú Liên mở miệng nói chuyện, bà không cầu Gia Tề tha thứ cho mình, bà thầm nghĩ trông thấy con, có thể trò chuyện với con.
Nhìn mẹ La không ngừng cầu xin mình, Nha Nha khẽ thở dài: “Các người khả năng cảm thấy bảo tôi giúp các người nói vài câu lời hay, có thể cho các người đạt thành mong muốn, nhưng các người nghĩ tới không? Tôi sống nương tựa với anh trai bao năm qua, chúng tôi dựa vào nhau mà sống, là duy nhất của đối phương, nếu sau lưng anh ấy biết tôi giúp đỡ các người, trong lòng anh sẽ có cảm giác gì? Cái này giống như một sự phản bội về tình cảm, các người làm cho anh ấy chịu sao nổi? Đã xin lỗi anh ấy nhiều năm như vậy, hiện tại không thể để anh ấy suy nghĩ kĩ à?”
Lời nói của Nha Nha làm cho mọi người trong phòng im lặng, bọn họ không nghĩ đến điểm này.

Bọn họ chỉ cảm thấy thuyết phục Nha Nha làm cho cô giúp đỡ nói lời hay, Gia Tề tha thứ để cả nhà họ đoàn viên, nhưng không nghĩ tới, đối với La Gia Tề coi Nha Nha như thân nhân mà nói, có thể coi đây là một cú sốc khá lớn.
Trong lúc yên lặng, điện thoại của La Gia Thành vang lên, anh không kiên nhẫn nhận điện thoại, biểu tình trên mặt nhất thời mang theo kinh ngạc và kinh hỉ: “Gia Tề?” Em trai cho anh gọi điện thoại? Lúc kích động anh nhất thời đã quên, anh bắt cóc Nha Nha của người ta.
“Bây giờ anh ở đâu?” Giọng điệu của đầu bên kia bình thản, không có phập phồng.
“A? Khách sạn Nguyệt Tinh, Gia Tề, em…” Bên kia cúp máy, La Gia Thành nuối tiếc khi em trai cúp máy quá sớm.

Vừa ngẩng đầu, anh đối diện với tầm mắt hiểu rõ của Nha Nha, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.
“Làm sao vậy Gia Thành? Là Gia Tề? Gia Tề gọi điện thoại cho con à?” Vương Tú Liên vui mừng nhìn con, Gia Tề liên hệ anh trai, đây là cố ý hòa hảo ư?
“Mẹ, Gia Tề hỏi con hiện tại ở đâu, hẳn là muốn tới đón Nha Nha.” Không đành lòng nói thật, nhưng anh muốn cho mẹ mình có sự chuẩn bị trước trong lòng.
Nha Nha lúc này đã lười nghe bọn họ nói chuyện, lấy giấy bút ra khỏi túi sách chìa ra.

La Gia Thành ngẩn người một lúc, rồi sau đó hiểu được, viết địa chỉ mộ của cha mình xuống.
Ngẩng đầu còn muốn nói cái gì, cửa đã mở toang, La Gia Tề vẻ mặt lạnh như băng đi đến.

Anh không thèm nhìn ba người đối diện, lập tức đi đến bên cạnh em gái, trong giọng nói có sự ôn hòa không hợp với nét mặt: “Đi, Nha Nha, cùng anh về nhà.”
“Ồ.” Nha Nha cất kĩ tờ giấy đối phương viết địa chỉ, đứng dậy bước đ.

cùng anh trai.
“Gia Tề.”
“Gia Tề.”
Vương Tú Liên và La Gia Thành cùng đứng lên kêu tên của anh, rốt cục trông thấy con ở cự ly gần, Vương Tú Liên kích động đến mức giọng mơ hồ.
La Gia Tề không tạm dừng vì lời gọi sau lưng, mãi cho đến cửa, dường như anh mới nhớ ra điều gì xoay người nói: “Đừng quấn quít lấy em gái tôi nữa, cẩn thận tôi tố cáo các người quấy rầy.” Gần đây công ty có mời luật sư riêng, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Nói xong, không xem biểu tình đối phương, anh dẫn Nha Nha nghênh ngang bỏ đi.
“Hì hì, anh, vừa nãy anh xuất hiện biểu cảm siêu soái luôn, không hổ là anh của em.” Trong xe hơi, Nha Nha cười tủm tỉm khen tặng anh trai, ý đồ che giấu mình sai lầm.
“Ừm, hừ, nói đi, tại sao em nghe lời đi cùng người ta hả?” Mặt căng cứng, La Gia Tề nhìn thẳng em gái, anh không tin Nha Nha bị người ta chặn đường, hết cách mới đi cùng đối phương.
Cô nhóc Trịnh Giai Giai kia rất chu đáo, gặp Nha Nha đi theo người xa lạ đi mất cô bé lo lắng, quay đầu gọi điện thoại cho La Gia Tề, cho nên anh mới đến nhanh như vậy.
Biết không tránh khỏi, Nha Nha lấy tờ giấy ra khỏi túi sách: “Anh, anh ta đồng ý nếu em nói chuyện với họ, họ sẽ đưa địa chỉ mộ ba cho em, em cảm thấy chắc anh sẽ muốn đi viếng ba.”
Nhìn địa chỉ trong tay đối phương, La Gia Tề dùng một tay ôm Nha Nha vào trong lòng, chỉ cảm thấy cổ họng bị tất cả cảm tình đổ đầy, khiến anh không nói nên lời.
“Anh, mặc kệ người khác nói như thế nào, mặc kệ đúng hay sai, chỉ cần anh không nghĩ nhận thức, chúng ta sẽ không nhận thức, em chỉ hy vọng anh thoải mái vui vẻ, người khác như thế nào, em không thèm để ý.” Ôm eo anh trai, Nha Nha biểu đạt sự ủng hộ của mình.
La Gia Tề gật đầu, thật lâu mới phun ra một câu: “Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh thì anh sẽ là người vui vẻ nhất.” Những người đó đều không còn quan trọng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: o(n_n)o~


Bình luận

Truyện đang đọc