XUYÊN VIỆT CHI HOÀN KHỐ NỮ

Không biết Sẫm Hảo Nguyệt đã ngủ qua bao lâu, chỉ biết bên tai chỉ biết bên tai nàng vang lên tiếng gọi khẽ của Sẫm Hảo Lân: “Nguyệt nhi, thập nhất vương gia tìm ngươi.”

Sẫm Hảo Nguyệt chậm rãi đưa tay dụi dụi mắt, hình ảnh trước mắt mờ nhạt như bị phủ sương dần dần hiện rõ ra. Khuôn mặt tuấn tú của Sất Duệ Kỳ phóng đại đập tại mi mắt, nàng chép chép miệng hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyện của chúng ta.” Sất Duệ Kỳ hạ thấp giọng đến mức nhỏ nhất, mắt hắn còn lén lút đảo xung quanh như đề phòng thứ gì đó.

Sẫm Hảo Nguyệt chậm rãi ngồi dậy chỉnh lại y phục tóc tai rồi hỏi Sẫm Hảo Lân: “Mọi người đi đâu vậy?” Hiện ở đại điện từng tốp người được cung nhân mang đi nơi nào đó khiến nàng cảm thấy rất hiếu kỳ.

Sẫm Hảo Lân nghe được gì liền nói ra thứ đó: “Hoàng thượng nói tối nay có Thanh Đằng yến bảo chúng ta đến Nhâm Hi cung nghỉ ngơi.”

“Ân, ta cùng oan gia đi một chút gặp ngươi sau.” Sẫm Hảo Nguyệt uống xong một lý trà để lại một câu rồi cùng Sất Duệ Kỳ rơi đi.

Sau lưng bọn họ là vô số ánh mắt đố kỵ dèm pha, nếu là Sất Duệ Kỳ thực sự chọn Sẫm Hảo Nguyệt...Không được, bọn họ nhất định phản đối a.

Hai người bước đến nhà thủy tạ ở ngự hoa viên, bên trong đã thấy Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên ngồi chờ từ lâu. Đáng lẽ là sẽ đi chung như sợ bị nghi ngờ liền tách ra, nếu có người thấy thì bảo là trùng hợp gặp thôi.

Bốn người ngồi nói về Thanh Đằng yến tối nay, sau khi kể tiết mục xong Sẫm Hảo Nguyệt thấy được ba tên bằng hữu của mình đều là dáng dấp sầu thảm bất kham liền ra ý kiến: “Vậy liền như dự định ban đầu, ba người các ngươi tặng hoa đăng cho bổn tiểu thư đi.”

“Nhưng là hoa liền chỉ có một.” Sất Duệ Kỳ chán nản nói. Đúng là lúc đầu bọn hắn dự định như vậy nhưng nghĩ đến hoa chỉ có một đóa phụ hoàng nhất định căn cứ vào đó mà tứ hôn a.

Sẫm Hảo Nguyệt đưa tay đẩy cái đầu to của hắn khi dễ một trận: “Sáng nay ra ngoài vội quên mang theo não sao? Ta còn chưa cập kê làm sao có hoa mà tặng.”

Nghe xong sáu con mắt phát sáng chưa từng có, vì sao bọn họ lại quên mất chuyện này a. Cùng nàng quen biết đã lâu vẫn là không nhớ rõ thật là đáng trách. Thế là trăm miệng một lời.

“Quyết định như vậy đi.”

Ngay thời gian cả bốn người phá ra cười to thì Sẫm Hảo Lân mang theo hai tiểu đệ đệ cùng hai nữ nhân khác đến.

“Nguyệt nhi.”

Cả bốn người quay sang nhìn theo, thì đám người kia đã bước đến nhà thủy tạ rồi. Sẫm Hảo Lân cười hì hì nói: “Nguyệt nhi, bọn họ bảo muốn tìm ngươi.”

“Sẫm tiểu thư hảo.” Mạch Nhiễm Thuần mỉm cười dịu dàng chào hỏi.

Sẫm Hảo Nguyệt nhìn hai nữ nhân kia, một người là Mạch Nhiễm Thuần nàng đương nhiên nhớ rõ, còn nữ nhân còn lại...

“Mạch tiểu thư hảo.” Chào Mạch Nhiễm Thuẫn xong, Sẫm Hảo Nguyệt nhìn nữ nhân đen nhẻm còn lại hỏi: “Vị này là...?”

Quân Tử Lan bước đến vỗ vai của Sẫm Hảo Nguyệt hào sảng cười một trận nói: “A Nguyệt quên ta rồi?” Nói thật nàng cũng không nhận ra khuê mật này nữa cùng may là có Sẫm Hảo Lân ngồi ở bên nên nàng mới biết a. Lúc nãy không có cơ hội hỏi thăm nhưng giờ liền khác rồi.

“A Lan?” Sẫm Hảo Nguyệt phi thường bất ngờ, Quân Tử Lan khuê mật lúc nhỏ của nàng đây sao? So với dáng vẻ lúc nhỏ thì khác rất nhiều a, khả ái hoạt bát hơn cũng có...phong phạm nam nhân hơn. Có lẽ do ở biên cương tiếp xúc với nam tử nhiều nên mới có tính cách này a.

“Ân, nhớ rồi sao, ta cứ nghĩ ngươi sớm quên mất ta rồi.” Quân Tử Lan bạo dạng ôm lấy Sẫm Hảo Nguyệt: “Ta thật nhớ ngươi nha, trước lúc đi cũng không thể gặp ngươi nói lời từ biệt nữa.”

Sẫm Hảo Nguyệt cũng ôm lấy nàng ta, hai người từ lúc nhỏ cũng đã thường xuyên thân mật thế này rồi nên không có chút ngạc nhiên nào về hành động này cả. Tay nàng vỗ vỗ vai của nàng ta xúc động nói: “Ta cũng rất nhớ ngươi a.”

Đám người còn lại há mồm nhìn như thể hành động kia rất lạ vậy. Qua một lúc hai người mới rời nhau, Sẫm Hảo Nguyệt liền hỏi: “Các ngươi tìm ta có việc gì?”

Chưa người nào kịp trả lời liền nghe được âm thanh của Sất Ngạo Lang từ phía xa truyền đến: “Thật trùng hợp, mọi người đều tập trung hết ở đây làm gì?”

Cả một đám người nhanh chóng cúi người hành lễ, chỉ duy nhất có Sất Duệ Kỳ cùng Sẫm Hảo Nguyệt vẫn ngồi trên ghế thôi. Sất Duệ Kỳ bật cười to giọng hào sảng nói: “Đại hoàng huynh cũng đến góp vui sao?”

Sất Ngạo Lang hừ một tiếng bước đến nhìn Sẫm Hảo Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống, bức từng chữ từ khẽ răng chen ra: “Ngươi không hướng bổn vương hành lễ?” Nữ nhân to gan dám đụng đến hoàng muội của hắn? Những lần trêu chọc trước hắn vốn đã ghi nhớ đợi đến thời cơ thích hợp sẽ hảo hảo cùng nàng tính, không ngờ vừa tiến cung đã để hoàng muội của hắn mất mặt.

Mạch Nhiễm Thuần nhìn thấy Thôi Cẩn Hòa ở bên cạnh Sất Ngạo Lang liền rụt người lại nép vào sau lưng Sẫm Hảo Lân. Từ sau hôm đó nàng cực kỳ sợ nam nhân này, nếu là Sẫm Hảo Nguyệt thật sự là hoàn khố nữ thì cả ba người đều đã sớm thành tàn hoa bại liễu rồi.

“Ngươi có từng thấy bổn tiểu thư hành lễ với ngươi bao giờ chưa?” Sẫm Hảo Nguyệt nhàn nhạt phản vấn, mắt nàng nhìn ra phía xa. Hoàng thượng hoàng hậu nàng còn ít hành lễ nữa là.

Đám người mím chặt môi nén cười. Sất Ngạo Lang bị chọc đến đỏ bừng cả mặt, lúc trước là do mẫu phi bảo hắn lấy lòng nàng nên hắn mới không đề cập đến a. Nhưng từ khi hắn lập phi liền khác rồi.

Thôi Cẩn Hòa ở bên cạnh tức giận đến trán đầy gân xanh. Nữ nhân này quá không để ai vào mắt rồi. Chuyện kia hắn còn chưa tính đến nàng hiện liền chọc đến cả muội muội hắn cũng bị liên lụy.

“Sẫm Hảo Nguyệt ngươi thật to gan.”

“Nga, Thôi thiếu ta nói ngươi mới chính là to gan nha, Ngạo vương gia đang nói chuyện cũng dám xen miệng vào, đây là không để Ngạo vương gia vào mắt sao?” Sẫm Hảo Nguyệt lật ngược vấn đề, mắt tràn đầy tiếu ý nhìn Thôi Cẩn Hòa không rời.

Ba tên tiểu đệ đệ nhìn tiểu tỷ tỷ lòng tràn đầy ngưỡng mộ, quá thực như lời đồn nha gặp vương gia hoàng thượng đều là không hành lễ a. Giờ còn có thái độ cao ngạo như vậy chính là tấm gương sáng cho bọn họ noi theo. Chỉ là gia gia cùng cha nương sẽ không cho phép đâu.

Còn không để người nào đáp trả nàng lại nói: “Ai dô, răng mới của ngươi thật đẹp nha, hôm đó người đến Sẫm phủ ta còn chưa thấy đẹp mắt như vậy đâu. Người nào giúp ngươi làm, tiêu hết bao nhiêu bạc?”

Sẫm Chi Dĩ nghe được liền bước đến bên đại tỷ mở ta mắt ra nhìn răng của Thôi Cẩn Hòa. Hắn thập phần ngạc nhiên nói: “Đại tỷ, Thôi thiếu là dùng răng giả sao? Thật giống nha.”

Thôi Cẩn Hòa nhanh chóng đưa tay che miệng mình lại trừng mắt đôi tỷ đệ Sẫm gia. Nếu thật sự ánh mắt có thể giết người thì không biết hai tỷ đệ đã chết bao nhiêu lần rồi.

Sẫm Hỉ Mộc cũng nhảy đến bên đại tỷ hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình: “Đại tỷ, làm sao biết được răng của hắn là giả?” Hắn nhìn đều rất giống thật cơ mà, đại tỷ thực sự uy vũ đến mức một chớp mắt liền phát hiện.

Sẫm Hảo Lân nghe cũng là hiểu chuyện rồi nên chỉ nhàn nhạt cười. Chuyện của tiểu tỷ tỷ nhà hắn hắn nghe cũng không ít. Tuy là chuyện nàng khiến Thôi Cẩn Hòa mất đi hai cái răng đã bị hai nhà đè đến không ai biết nhưng nhìn thái độ kia hắn cũng là đoán ra được.

Nụ cười nhạt của hắn khiến người nào đó mặt đỏ đến tai chôn xuống đất, nhưng lâu lâu mắt vẫn là len lén nhìn hắn. Đương nhiên mọi người bận chuyện khác nàng không ai để ý đến chuyện này.

Sẫm Hảo Nguyệt đưa tay lên miệng khẽ cười đầy khiêu khích. Sất Duệ Kỳ hiếu kỳ quan sát tiểu bằng hữu của mình để tìm câu trả lời. Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên có cơ hội gặp Sẫm Hảo Nguyệt nhiều hơn nên biết chuyện này a.

Sất Ngạo Lang xiết chặt hai bàn tay đang chấp sau lưng lại trừng mắt Sẫm Hảo Nguyệt. Chuyện này hắn là có nghe qua nha chỉ là không có chứng cứ làm không được gì. Kinh qua mấy chuyện hắn biết Sẫm Hảo Nguyệt thật sự giả hoàn khố liền đến mẫu phi cùng hắn cũng là bị lừa rồi, khẩu khí này hắn thực sự nuốt không trôi.

“Hôm nay thời tiết tốt, chi bằng Hảo Nguyệt cũng bổn vương thi cưỡi ngựa, thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc