XUYÊN VIỆT CHI TIÊN SINH

Editor: Aubrey.

Khi bọn họ trở lại thôn thì đã là lúc chạng vạng, vừa vào thôn, mọi người đều lập tức xuống xe.

Trọng Tôn Thụy vẫn luôn rất hưng phấn: "An Bình ca ca! Tranh chữ đã bán xong rồi, vậy phải chia tiền như thế nào a?" Chủ yếu là bé không rành về chuyện tiền bạc, nên cũng không biết chia cho Nguyên Lâm bao nhiêu.

Nguyên Lâm vẫn luôn bình tĩnh, chỉ cầm tranh chữ của Nguyên An Bình, còn đối với chuyện chia tiền, hắn cũng không có biểu hiện gì nhiều.

Tuy rằng bản thân không yên tâm để cho hai đứa trẻ đi bán tranh chữ, nhưng thật ra Nguyên An Bình cũng không quá để tâm đến chuyện bán tranh chữ. Mà là cách hai đứa trẻ này ứng phó như thế nào, ngay cả chuyện những khách nhân kia chỉ tuỳ ý đưa tiền, hắn cũng không có ý kiến gì. Chỉ là, hắn không biết cụ thể hai đứa trẻ này bán được bao nhiêu tiền.

"Đưa túi tiền cho ta, ta xem thử hôm nay các ngươi bán được bao nhiêu tiền."

Trọng Tôn Thụy đem túi tiền phình to của bé ra: "Có rất nhiều tiền a!" Bé đặc biệt cao hứng, tuy rằng không biết cụ thể có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn túi tiền phình to như vậy, khẳng định không ít.

Nguyên An Bình cũng không để ý, sau đó hắn liền trực tiếp đứng ở cửa thôn chia tiền.

Bên trong túi tiền, ngoại trừ mấy khối bạc vụn nho nhỏ, còn lại đều là tiền đồng, Nguyên An Bình vừa nhìn liền biết cũng không có bao nhiêu tiền.

"Các ngươi đem số tiền này chia làm ba phần, bạc vụn cũng như vậy, cũng chia làm ba phần." Nguyên An Bình cũng không biết bạc vụn rốt cuộc là nhiều hay ít, dù sao mỗi lần người ta đem bạc vụn ra tính tiền cũng không có nói giá trị cụ thể là bao nhiêu. Đối với những người quen xài tiền, cũng có thể căn cứ vào kinh nghiệm, chỉ cần dựa vào cảm tính là cũng có thể đoán ra được bao nhiêu. Bất quá, ở đây lại không có ai có được loại năng lực này.

Hai đứa trẻ cũng không biết giá trị của bạc vụn, còn tiền đồng thì bọn họ vẫn nhận thức, liền ngồi xổm xuống bắt đầu đếm tiền.

Nguyên An Bình kéo Hoắc Tiểu Hàn ngồi ở bên cạnh một tảng đá, Hoắc Tiểu Hàn có chút tò mò hỏi: "Sao không đợi về nhà rồi chia? Còn có thể nhân cơ hội giữ Nguyên Lâm lại ăn cơm chiều."

Nguyên An Bình nhìn hai đứa trẻ cách đó không xa: "Nếu về nhà rồi chia, có khả năng tiểu tử này sẽ lại giở chứng biệt nữu, không nhận tiền."

"Không phải ngươi nói sẽ còn có thêm lớp mới sao? Nguyên Lâm có thể lên làm phụ tá dạy học được không?" Hoắc Tiểu Hàn cũng rất quan tâm Nguyên Lâm, nhưng bởi vì tính cách của Nguyên Lâm, nên y cũng không biết nên làm thế nào để giúp hắn.

"Có thể được lên làm phụ tá dạy học hay không, còn phải xem bản thân hắn." Đối với phương pháp bồi dưỡng từ phụ tá dạy học trở thành tiên sinh, Nguyên An Bình quyết định phải công bằng công chính mỗi khi lựa chọn ra một hoặc hai người trong số các học sinh. Muốn được làm phụ tá dạy học, chỉ có thể dựa vào chính mình, mà không phải dựa vào quan hệ hoặc sự thương hại của người khác.

Huống hồ, đối với Nguyên Lâm, đồng tình cùng thương hại không phải là điều mà hắn muốn.

"Hy vọng lần sau hắn có thể được làm."

Nguyên An Bình thay đổi đề tài: "Ngươi đã nhìn thấy đối tượng của Đại Trụ rồi phải không? Bộ dạng như thế nào?"

"Là một cô nương rất xinh đẹp, ta và Tiểu Vũ tỹ còn nói chuyện với nàng, giọng nói của nàng vừa thanh vừa trong nên đặc biệt dễ nghe, Tiểu Vũ tỷ nói tính tình của cô nương kia cũng rất tốt." Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy Nguyên Tiểu Vũ rất thông minh, nàng nói như vậy khẳng định là đúng: "Có lẽ Đại Trụ ca sẽ thành thân nhanh thôi."

Trên đường về thôn, Nguyên An Bình thấy Đại Trụ vừa đi vừa hát, liền biết hắn cũng rất hài lòng, chuyện thành thân hẳn là không còn xa nữa: "Khi nào hắn thành thân, chúng ta sẽ tặng cho hắn một phần đại lễ."

"Chúng ta hẳn nên tách ra đưa riêng đi?" Bọn họ vẫn chưa thành thân, làm sao có thể chỉ đưa một phần được a?

Nguyên An Bình tỏ vẻ bản thân rất bủn xỉn: "Đại bá bọn họ cũng biết hai năm sau chúng ta sẽ thành thân, sớm muộn gì cũng thành người một nhà. Hơn nữa, tách ra đưa riêng thì phải đưa hai phần, tốn tiền."

"Đừng nói vậy, ta đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi, nhất định phải tách ra đưa riêng." Hoắc Tiểu Hàn có chút phiền muộn: "Ta chưa từng đi dự hỉ tiệc của người trong thôn, không biết nên đưa cái gì đây."

"Thật ra ta cũng không biết." Ở hiện đại chính là trực tiếp đưa tiền, còn ở chỗ này, mấy cái quy củ gì đó, Nguyên An Bình không rõ lắm: "Ngươi có thể hỏi thăm một chút."

"Ân! Ta sẽ đi hỏi người khác một chút, tránh đến lúc đó bị người ta chê cười."

https://aubreyfluer.wordpress.com

Trọng Tôn Thụy chạy đến chỗ bọn họ: "An Bình ca ca! Tiểu Hàn ca ca! Chúng ta chia xong rồi, các ngươi lại đây nhìn xem."

Hai người đi qua, nhìn ba nắm tiền nhỏ trên mặt đất, Nguyên An Bình hỏi: "Các ngươi chia như thế nào?"

Trọng Tôn Thụy cầm một văn tiền trong tay đưa cho Nguyên An Bình: "Là Nguyên Lâm chia, hắn nói còn dư một văn tiền."

Nguyên An Bình nhìn về phía Nguyên Lâm.

"Tổng cộng là một ngàn năm trăm bốn mươi sáu văn tiền, chia ra ba phần, mỗi phần năm trăm mười lăm văn, dư ra một văn tiền." Nguyên Lâm nhìn về phía bạc vụn: "Số bạc vụn này không chia được, dù là nhiều hay ít cũng không chia được."

"Kiến thức tính toán của ngươi rất không tồi." Nguyên An Bình tuỳ ý đem bạc vụn chia làm ba phần, đặt vào ba nắm tiền trên mặt đất, còn dư một văn tiền thì đưa cho Trọng Tôn Thụy: "Một văn tiền cho ngươi làm phần thưởng."

Trọng Tôn Thụy rất cao hứng tiếp nhận, đây chính là tiền do bé kiếm được a.

Nguyên An Bình nói: "Ba phần này, một phần là cho Trọng Tôn tiên sinh, hai phần còn lại là của các ngươi, tự mình cầm lấy đi."

Trọng Tôn Thụy kinh ngạc: "An Bình ca ca! Ngươi cho ta nhiều tiền như vậy?"

Kỳ thực, tranh chữ của Trọng Tôn Liên Giác, cho dù có ba lượng bạc cũng chưa chắc mua được. Nguyên An Bình vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, hắn cảm thấy cái giá này có chút bôi nhọ thân phận đại danh sư của lão gia tử. Thế nhưng, số tiền này đối với tiểu hài tử chính là rất nhiều.

"Ta không nên lấy nhiều như vậy." Nguyên Lâm cảm thấy tranh chữ chủ yếu là từ Trọng Tôn tiên sinh và Nguyên An Bình, hắn cùng lắm chỉ là giúp đỡ một chút, không nên nhận nhiều như vậy.

"Đều nhận lấy đi, nếu như không có hai người các ngươi, những bức tranh chữ kia cũng chỉ là một đống giấy vụn mà thôi. Đừng tranh cãi nữa, đã trễ thế này rồi, nên nhanh chóng về nhà nấu cơm a, hai người các ngươi ngoan ngoãn nhận tiền rồi cất đi."

Nói xong, Nguyên An Bình liền ngồi xổm xuống cầm phần của Trọng Tôn Liên Giác lên: "Hai người các ngươi cũng nhanh lên."

Trọng Tôn Thụy nghe lời, bắt đầu cầm tiền lên, còn nói với Nguyên Lâm: "Ngươi cũng nhanh lên đi, trời đã tối rồi, còn phải về nhà ăn cơm."

Hoắc Tiểu Hàn đem túi tiền của mình đưa cho Nguyên Lâm: "Cái này cho ngươi, nghe lời An Bình ca đi."

Nguyên Lâm chỉ đành phải thành thành thật thật nhận tiền.

Giải quyết xong chuyện của Nguyên Lâm, Trọng Tôn Thụy liền vui sướng chạy về nhà, vừa vào cửa liền cao hứng kêu: "Gia gia! Đã bán hết rồi, con còn được nhận rất nhiều tiền a."

Trọng Tôn Liên Giác từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trọng Tôn Thụy cao hứng như vậy, liền mỉm cười bảo bé vào nhà.

"Gia gia! Bọn con đã bán hết tranh chữ rồi." Bé đem tiền đặt trên bàn: "Người xem, thật nhiều a! Đây là phần mà An Bình ca ca chia cho con, còn đây là phần An Bình ca ca chia cho gia gia."

"Tiểu Thụy thật lợi hại, kiếm được nhiều tiền như vậy a!" Kỳ thực, Trọng Tôn Liên Giác lại có chút ngoài ý muốn, không ngờ tranh chữ bán được nhiều tiền như vậy.

Nguyên An Bình vẫn cảm thấy tranh chữ của Trọng Tôn Liên Giác bán với cái giá này quá thấp, vậy mà Trọng Tôn Liên Giác lại cảm thấy cái giá đó rất không tồi. Trước kia, lúc ông bày bán tranh chữ, sinh ý vẫn luôn không được tốt cho lắm. Tuy nhiên, ông vẫn dựa vào mối quan hệ với các văn nhân mà sống qua ngày, không có liên quan gì đến danh tiếng của ông.

Bình luận

Truyện đang đọc