XUYÊN VIỆT CHI VIỄN SƠN TRÀ NÔNG

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Ngõ tắt nhỏ mà Lưu Kiến Minh đi vào, nhìn qua cũng bình thường, trừ bỏ sạch sẽ một chút, người đi đường ít một chút, thì không có chỗ đặc biệt gì khác. So với những khu quyền quý tụ tập, nơi này cũng chỉ là ngõ nhỏ chật hẹp một chút mà thôi.

Nhưng trên thực tế, ngõ nhỏ này tên là Phúc Thủy Hạng, tại An Giang thành đại đại nổi danh. Bởi vì trong ngõ hẻm này, trên chín phần mười đều là dùng để an trí ngoại trạch của quan lớn phú thương. Cho nên, Phúc Thủy Hạng tại An Giang thành còn có một cái tên khác, gọi là Nhị Phu Nhân Hạng.

Ôn Cảnh Thịnh tuổi dù sao cũng còn nhỏ, phương diện này tạm thời cũng chưa tiếp xúc đến. Nhưng Ôn Vũ Trạch bất đồng, hắn vốn chính là ác quỷ háo sắc, mới đến phủ thành không bao lâu, đã đem những chỗ phong nguyệt, sờ soạng nhất thanh nhị sở. Tác phong làm việc cũng chỉ là tốt hơn Ôn Thành một chút, đây cũng là vì ngại tiền tiêu hàng tháng của bản thân không nhiều như Ôn Thành, mới bất đắc dĩ thu liễm thôi.

Vì một nữ nhân, đặc biệt làm ra một tòa nhà cao cấp tại địa phương tĩnh lặng. Nhị Phu Nhân Hạng bởi vì là nơi có chi tiêu cao nhất, trong lòng Ôn Vũ Trạch nó cũng trở thành nơi phong lưu nhất An Giang thành.

Nội tâm của hắn mặc dù hướng tới, nhưng khi thấy tỷ phu tương lai bước vào ngõ nhỏ này, nhất thời liền không còn gì.

Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh đều là học qua một chút công phu quyền cước, cứ việc là bất nhập lưu, nhưng leo tường là hoàn toàn không có cản trở.

Hai người thấy Lưu Kiến Minh bước vào một tòa nhà, liền trèo lên tường, lập tức liền thấy một tiểu phụ nhân mặt như nhược đào dựa vào trong ngực Lưu Kiến Minh. Bụng Phụ nhân kia nổi lên, hiển nhiên là đang có mang, nhìn đã có sáu bảy tháng.

Lần này, đừng nói là Ôn Vũ Trạch, đến cả Ôn Cảnh Thịnh đều hiểu được.

Ôn Cảnh Thịnh vốn là cái bạo tính tình, này vừa thấy liền chẳng nghĩ được gì nữa.

Cũng mệt Ôn Vũ Trạch phản ứng nhanh, một phen che miệng đang muốn mắng người của Ôn Cảnh Thịnh, đem người kéo đi. Trong nhà hai người đúng là một chút cũng không phát hiện.

Cùng ngày, Ôn gia hai huynh đệ liền chạy về thị trấn.

Ôn Luân mẫn cảm phát hiện, tâm tình cha mẹ tiện nghi của cậu có biến hóa.

Kỳ thật cũng không phải cậu phát hiện, mà là nghe được. Lão Huyện Bá cùng Ngô thị, nói cho cùng cũng là cha mẹ nguyên thân. Cậu có tâm tư thay nguyên thân hiếu kính, nhưng thật muốn sinh ra bao nhiêu thân tình là không có khả năng. Tối thiểu, trong một năm là không có khả năng.

Sự tình được giấu kín, thời điểm Hoàng chưởng quỹ lên núi, ở mặt ngoài là mang đồ vật cho lão Huyện Bá, trên thực tế cũng là nói chuyện của Ôn Bảo Thục.

Lúc Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh đem tin tức của Lưu Kiến Minh về, thì đã chậm một bước. Hôn sự của Lưu Kiến Minh cùng Ôn Bảo Thục, nhờ vào song phương cộng đồng thôi động, đã định ra rồi.

Nếu đã định ra rồi, cái này liền ra vấn đề.

Người hai nhà đều là nhân gia có uy tín danh dự, then chốt trong đó Ôn Luân là không rõ, căn bản cũng không nghĩ hiểu được. Nhưng lại làm cho cậu nghe được một tin tức không thua gì ngũ lôi oanh đỉnh—— Ôn Bảo Thục thế nhưng không phải Lưu thị sinh, thân nương Ôn Bảo Thục dĩ nhiên là Ngô thị!

Nguyên thân chết đến tột cùng là có bao nhiêu oan ức? Thế nhưng bị thân muội muội nhất mẫu đồng bào đâm dao nhỏ! Vị thân muội muội này không biết thân nương mình là ai, thậm chí còn không biết ‘thân mẫu’ Lưu thị do chính mình tự nhận này, dưỡng mình thành một con dao nhỏ dùng để đâm vào thân sinh mẫu thân cùng ca ca ruột thịt của mình.

Tâm tình Ôn Luân rất phức tạp, nhưng cậu thật sự không thể nào đồng tình nổi với Ôn Bảo Thục, dù cho có là đối Ngô thị, cậu cũng không sinh ra được nửa điểm đồng tình.

Toàn bộ Đại Trà thôn đều được nhĩ lực của Ôn Luân bao phủ, chỉ cần Ôn Luân có tâm nghe bát quái, thì chẳng ai có thể giấu được.

Hoàng chưởng quỹ đi rồi.

Trong phòng ngủ, Lão Huyện Bá khuyên nhủ Ngô thị: “Ta nghĩ biện pháp lui hôn sự này. Lưu Đồng Tri cũng không phải là người hồ đồ.”

Ngô thị trầm mặc thật lâu, mới nói: “Không. Để Bảo Thục gả qua đi.”

Ngô thị quyết đoán, không chỉ khiến Ôn Luân lắp bắp kinh hãi, càng khiến lão Huyện Bá cũng giật mình không nhỏ: “Ngươi đây là…”

Ngô thị cười khổ hai tiếng: “Lúc trước để Bảo Thục đi theo phu nhân, cũng chính là vì tương lai của Bảo Thục.”

Lời nói này của Ngô thị, để có thể hiểu được ý tứ ở bên trong đó, suýt chút nữa đã làm đoản mạch tra đầu óc của Ôn đồng học. Đem thân sinh nữ nhi của mình giao cho tình địch rõ ràng mang theo ác ý nuôi nấng, nhìn thân sinh nữ nhi đối với mình mang địch ý, thậm chí còn suýt nữa để thân sinh nữ nhi hại chết con trai ruột của mình, chính là vì tương lai của thân sinh nữ nhi?

Bản thân Ngô thị có xuất thân không tốt, căn bản là không có cường lực mẫu tộc gì đó. Nếu Ôn Bảo Thục đi theo nàng, tương lai cũng chính là có mệnh gả làm thiếp cho người. Đương thiếp có bao nhiêu khổ, nàng làm sủng thiếp của người ta cũng đã chịu đủ, tuyệt đối sẽ không để nữ nhi của mình đi vào. Cho nên, nàng tình nguyện Ôn Bảo Thục không biết mình là thân nương, cũng muốn để Ôn Bảo Thục chiếm danh phận đích nữ, chính là vì tương lai có thể lên làm chính thê. Chẳng sợ đụng phải cửa hôn nhân như vậy! (TT: Mẹ thì ai chã muốn tốt cho con, nhưng đã muốn làm tốt thì làm ơn làm cho trót, chỉ nghĩ đến cái kết quả mà không nghĩ đến cả chặng đường đi thì chỉ hại con mình, mẹ xuất thân không tốt không học vấn không biết thì thôi, cha thì trơ mắt mà nhìn, vì cái chính thê mà giết anh trai, chữi mẹ ruột, tâm thì nói tốt cho con, rốt cuộc đứa lãnh đủ vẫn là đứa con, một bước của 2 người này, đã đẩy Ôn Bảo Thục vào 1 con đường không thể quay đầu, chưa có bộ nào mà không ghét nhân vật phản diện, lại đi ghét nhân vật nền như bộ này ~.~) p/s: kết cục của OBT rất thảm, nên khi beta tới đoạn này hơi bức xúc tí.

Ôn Luân rối rắm muốn chết, ôm đầu nói thầm: “Vì cái gì không thể một chồng một vợ đâu? Làm nhiều như vậy có phiền hay không?”

Nhĩ lực của Đại Hùng cho dù sắc bén hơn thường nhân rất nhiều, cũng vẫn không thể nghe được cách hai gian phòng, thanh âm lão Huyện Bá cùng Ngô thị lại đè thấp, nghe vậy còn tưởng rằng là Ôn Luân hữu cảm tưởng gì: “Ta cũng không rõ. Chúng ta vẫn là hai người hảo hảo sống qua ngày. Tương lai đệ nếu là thích hài tử, cùng lắm thì chờ A Thanh sinh cho chúng ta vài đứa.”

Lực chú ý của Ôn Luân nháy mắt bị mang đi, nhớ đến Diêu Thanh thân cao ngay cả eo mình còn không tới, hàng này đã nghĩ để tiểu hài nhi đi làm ngựa giống, thật sự là quá tà ác.

“Muốn hài tử còn không thể đến Dục Anh đường lĩnh vài đứa sao?” Tiểu hài tử dạy đều như nhau, thiên phú mặc dù có khác biệt, ai cũng không thể cam đoan, thiên tài sinh tiểu hài nhi liền nhất định là thiên tài?

Đại Hùng hiển nhiên bị lời Ôn Luân nói mở ra ý nghĩ, nửa ngày không động.

Sau đó Ôn Luân đã bị Đại Hùng khó hiểu kích động áp một lần lại một lần, thẳng đến ngày hôm sau bị bắt nằm trên giường tĩnh dưỡng, cậu mới biết được ngọn nguồn: “Thu dưỡng con mồ côi?”

Đại Hùng vừa nghe khẩu khí nghi vấn này, tâm liền treo lên cao: “Đệ phản đối?”

Ôn Luân sửng sốt, nhanh chóng phủ định: “Không có. Nhưng chuyện này không dễ làm.” Cậu dầu gì cũng là người vào thành nhiều lần, đồ vật nghe được, hiểu biết cũng không ít, chẳng qua trong lúc nhất thời còn chưa có năng lực tiêu hóa hấp thu, hoàn cảnh Đại Trà thôn cũng chưa có đất dụng võ.

Hiện tại Đại Hùng nhắc tới, ngược lại cho Ôn Luân một cơ hội giả làm sói: “Lòng của huynh là tốt, muốn nhận dưỡng con mồ côi của các quân sĩ chết ở trên chiến trường là tốt. Nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy, huynh là tướng quân nha.”

Cùng Ôn Luân tương giao đại bộ phận đều là văn nhân. Cái quần thể văn nhân này, vô luận đối phương diện học vấn thành tựu cao thấp, hay nhìn thiên hạ đại thế phân tích, hoặc là tham dự đều là thập phần ham thích. Mà văn nhân 99%, đều hy vọng học vấn của bản thân có thể trợ giúp giai cấp thống trị, càng thống trị quốc gia tốt, khiến quốc gia cường thịnh dân chúng an cư lạc nghiệp. Đương nhiên, trong quá trình này, bọn họ cũng hội ngộ không ít chuyện không thể không thỏa hiệp, người trở thành bại hoại trong miệng các văn nhân khác cũng có không ít.

Đại Hùng không rõ: “Chính bởi vì ta là tướng quân, cho nên lúc này mới là trách nhiệm của ta.”

“Không, đây không phải là trách nhiệm của huynh, đây là trách nhiệm của triều đình.” Ôn Luân phân tích, “Cái đó và huynh thu nạp vài đồng bào không có sức chiến đấu là không giống nhau. Ai biết tương lai những hài tử này, về sau có thể trở thành hạng người gì đâu? Theo ý của huynh là giúp triều đình giảm bớt gánh nặng, là chiếu cố hài tử; nhưng mà trong mắt người có tâm, loại hành vi này là đang đoạt bát cơm của triều đình. Việc triều đình, huynh làm, làm còn so triều đình càng tốt. Hướng nhỏ nói là triều đình làm rét lạnh tâm các quân sĩ, hướng lớn nói là… huynh đang thu nạp dân tâm.”

Đại Hùng mày nhăn càng sâu: “Ta thu nạp dân tâm làm gì?” Y không phải không thừa nhận, Ôn Luân nói nói, hoàn toàn có khả năng chính là ý tưởng của đại bộ phận quan văn trong triều. Đến lúc đó một cái chụp mũ xuống, y chết cũng không biết chết vì cái gì. Đổi trước kia, một tên lưu manh như y, chết cũng thôi, không có gì ghê gớm.

Chính là hiện tại không giống, y có gia có nghiệp, có tức phụ Ôn Luân có khả năng, còn có đệ tử Diêu Thanh.

Ôn Luân thở dài: “Ta biết là huynh tự nguyện tháo giáp. Nhưng người khác biết không? Tại người khác xem ra, huynh là bị đám quan văn làm cho không thể không tháo giáp. Rõ ràng huynh tuổi còn trẻ, rõ ràng huynh hoàn toàn có khả năng tương lai trở thành trụ cột vững chắc cho võ quan, có tiền cảnh tốt, hiện tại bởi vì đám quan văn chít chít oai oai, tiền đồ rộng lớn cũng bị mất. Huynh tuổi còn nhỏ, lại có năng lực, ai biết chừng có chút ý tưởng đại nghịch bất đạo, cũng hợp tình hợp lý không phải sao?”

Đại Hùng nghe Ôn Luân nói xong, cảm thấy có chút uể oải, đầu to cúi xuống, tựa vào hõm vai Ôn Luân, thật lâu sau không nói gì.

Ôn Luân vỗ vỗ đầu gấu, cậu nên ngẫm lại, chỉ cần là vấn đề, luôn sẽ có biện pháp giải quyết, tốt xấu bên trong mình còn có một cái học bá. Con mồ côi từ chiến tranh hẳn là nên được chiếu cố thích đáng, vô luận để chỗ nào đều là đi đến thông.

Thời điểm Ôn Luân minh tư khổ tưởng, Ôn gia dưới chân núi đã sắp lật trời.

Lưu gia tự mình tới cửa bái phỏng.

Nguyên bản hai thân gia chạm trán là chuyện cao hứng, nhưng hiện tại hai nhà gặp mặt lại tràn ngập một cỗ xấu hổ.

Lão Huyện Bá như trước tại Đại Trà thôn không xuống, dù là Lưu thị một người đối mặt một nhà Lưu gia, cũng không rớt một chút hạ phong.

Lưu Đồng Tri chưa tới, tới là Lưu Kiến Minh cùng cha mẹ hắn. Người một nhà là bị một phong thư của Ôn gia gọi tới. Xác thực mà nói, là địa chỉ bên trong thư.

Chuyện Lưu Kiện Minh dưỡng ngoại trạch, ngay cả trong nhà cũng không biết. Nguyên bản Lưu Kiến Minh như vậy, trước khi cưới, thu một hai cái thông phòng, cũng không phải là đại sự gì. Nhưng vấn đề ra là ngoại thất của Lưu Kiến Minh là vợ của một người bán hàng rong, lúc trước Lưu Kiện Minh thu vào tay, thủ đoạn cũng không thế nào sáng rọi. Bực thân phận này là trăm triệu không thể nâng vào cửa. Cố tình Lưu Kiện Minh còn cùng ngoại thất này ở chung ra chân tình, còn bị người Ôn gia phát hiện!

Nếu Ôn gia là nhà người bình thường còn chưa tính, nhưng Ôn gia tuy rằng nghèo túng, tốt xấu còn dính danh hàm huân quý. Hiện giờ thanh danh Ôn gia tại phủ thành cũng phi thường tốt. Lưu Đồng Tri thời điểm tuổi trẻ nóng vội doanh doanh, hiện tại tuổi lớn, ngược lại liền thích thanh danh. Hôn sự này chính là Lưu Đồng Tri định ra.

Vốn là không cần Lưu Đồng Tri nói, người Lưu gia cũng biết cửa hôn sự này là đi tong rồi. Bị từ hôn, trong lý lịch quan trường tương lai của Lưu Kiến Minh nhất định sẽ bị ghi vào, đây nhất định là một nét phi thường bất lợi.

Người Lưu gia hoàn toàn không nghĩ tới, thái độ Lưu thị tuy rằng thực cường ngạnh, nhưng cũng không có ý tứ xé rách mặt, ngược lại khuyên bảo người Lưu gia: “Người trẻ tuổi tâm tính chưa định, khó tránh khỏi mắt bị hoa mê, về sau thành gia thì tốt rồi.”

Lưu phụ là một thư sinh cổ hủ, học vấn tuy rằng không tồi, nhưng phương diện làm người quả thực như tiểu hài nhi ba tuổi, thấy Ôn gia không có ý tứ trở mặt, liền vô cùng cảm kích: “Tố nghe Ôn phu nhân có hiền danh, có độ lượng khoan dung. Hiện giờ vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lưu thị nghe vậy, da mặt giật giật, chén trà nâng ở trong tay, thiếu chút nữa ném vào mặt Lưu phụ.

Chờ đến người Lưu gia đi rồi, Ôn Thành đi ra: “Nương.”

Lưu thị thấy Ôn Thành, tâm tình tốt một ít: “Vô phương. Xem ra cuối cùng chỉ có thể đem sự tình định ra đến.”

Bình luận

Truyện đang đọc