XUYÊN VIỆT CHỦNG ĐIỀN CHI MÃN ĐƯỜNG XUÂN (ĐƯỜNG XUÂN XUYÊN QUA LÀM RUỘNG)

Đường Xuân Minh thật sự để Đường Xuân Vanh ở lại,cũng nhờ Trương Tú nhờ người tiện thể nhắn cho a sao Đường gia ở thôn Trấn Sơn cách thôn Bình Sơn hai mươi mấy dặm.

Vừa mới sáng sớm ngày thứ hai, mẹ kế Vương Anh liền nhanh chóng từ thôn Trấn Sơn, nhìn hoàn toàn khác so với Đường Xuân Vanh thẹn thùng da dẻ trắng nõn, mẹ kế Vương Anh là một ca nhi cao lớn, hơn nữa bởi vì thường làm lụng vất vả ngoài đồng ruộng, da dẻ ngăm đen, Vương Anh mới ngoài ba mươi lại nhìn như bốn mươi.

Đường Xuân Minh nhìn giống mẹ đẻ, Đường Xuân Vanh lại giống cha hơn, cũng yêu thích đọc sách như cha hắn, cũng bởi vậy, Vương Anh tuy rằng không được Đường Thăng yêu thích, nhưng đứa con trai này lại rất được lòng ông ấy, đã giúp hắn đọc chữ từ lúc còn rất nhỏ,trước khi tạ thế nói nhất định phải cho hắn học ở học đường thi đậu công danh.

Vương Anh không muốn theo ý của hán tử nhà mình, Đường Thăng cho đến chết cũng chỉ là một người học trò nhỏ, đọc sách cả đời đều không đỗ, cả đời đọc sách có ích lợi gì? Chuyện trong nhà chuyện bên ngoài còn không phải đều là dựa vào hắn một ca nhi gia đình nhà nông lo liệu? Hơn nữa bởi vì trước đó có một phu lanh là ca nhi nhà tú tài biết chữ thông văn, khiến cho Đường Thăng đến chết cùng còn nhớ, ấn tượng của Vương Anh với người đọc sách cũng không có ấn tượng gì tốt.

Đọc sách phí tiền nhất, lại đọc thêm hai năm chỉ cần không phải đứa mù chữ, Đường Xuân Vanh có thể theo hắn về nhà làm ruộng, chút ruộng trong nhà như vậy tương lai còn không phải là cần hắn tới làm, quen thuộc sớm một chút đỡ cho lại giống cha hắn tay không thể cầm vai không thể gánh sau đó còn muốn dựa vào ca nhi nuôi gia đình.

Vương Anh hấp tấp đẩy cổng nhà Đường Xuân Minh ra, khiến cho hai huynh đệ đang trò chuyện trong sân sợ hết hồn, Lâm ca nhi được Đường Xuân Vanh ôm suýt chút nữa bị dọa khóc, bởi vì Triệu a ma cũng thường xông tới mà không chào hỏi như vậy, sau đó chỉ vào a mẫu hắn mắng to.

“Tốt, tên tiểu tử thối nhà ngươi thậm chí ngay cả lớp học cũng không đi, như vậy rất tốt, sau này cũng không cần đọc sách, về nhà cùng a mẫu đi.” Vương Anh rống một trận với nhi tử, Đường Xuân Vanh thấy tiểu chất tử co vào trong lồng ngực bộ dáng như muốn khóc đến nơi, nhìn thấy dáng vẻ của a mẫu cũng thấy khó khăn.

“A mẫu, ngươi dọa tiểu ca sợ, ngươi còn chưa thấy đúng không, đây là tiểu chất tử của ta, Lâm ca nhi, mau gọi a ma.” Trong lòng Đường Xuân Vanh vẫn luôn sợ a mẫu mình, hắn là hán tử, nhất định phải có chính kiến của mình, tương lai mới có thể bảo vệ a mẫu cùng ca.

Vương Anh nhìn về phía đứa bé nhưng không phát hỏa, chỉ tiếc mài sắt không thành kim trừng mắt nhìn nhi tử một chút, quay đầu nhìn về phía một người khác, ánh mắt lạnh lẽo như hàng ngàn thanh đao nhỏ bắn về phía Đường Xuân Minh, “Đây là làm sao? Hán tử vừa mới chết liền không sống nổi? Đem con trai của ta kéo đến đây làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể quay về Đường gia.” Chẳng lẽ còn muốn trở lại Đường gia để hắn nuôi sống hai mẹ con này hay sao? Nghĩ hay lắm!

“A mẫu…” Đường Xuân Vanh giậm chân.

Đường Xuân Minh tiến lên một bước, một chút cũng không để thái độ của Vương Anh để vào trong mắt, “Đường gia có tiểu đệ, sau này cũng phải dựa vào tiểu đệ chống đỡ nhà cửa, nhưng mà a mẫu đến cũng được, đỡ phải để cho người khác nói người của Đường gia chết hết rồi, dù nói thế nào ta cũng đi ra từ Đường gia, nếu là ta ta cũng không còn mặt mũi nhờ cậy đến tiểu đệ mình.”

“Phi! Chuyện của ngươi có liên quan gì đến A Vanh, hắn là một hán tử ở nông thôn, chỉ cần ngươi không cần làm phiền hắn, những ngày sau này sẽ rất vừa lòng.” Vương Anh tức giận nói, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh chủ ý lên người con trai hắn.

.”Coi như hắn là một hán tử ở nông thôn, chẳng lẽ không cần qua lại với huynh đệ thân thích, dù nói thế nào hắn cũng là tiểu đệ của ta, ta làm sao lại có thể nổi ý xấu với hắn.” Đường Xuân Minh lơ đễnh nói.

Vương Anh liếc xéo  hắn một chút: “Không phải ta xem thường ngươi, như ngươi mà còn muốn giúp A Vanh? Đừng tưởng rằng ta không tới thôn Bình Sơn liền không biết tình huống của ngươi, của hồi môn cha ngươi tốn hết tâm tư lưu lại bây giờ ở nơi nào? Hiện tại chỉ sợ một chút cũng không còn sao, ngươi chỉ còn nước không bị Triệu gia ăn tươi nuốt sống thôi, ta còn sợ A Vanh bị ngươi liên lụy không có kết quả gì tốt a, phi!”

Đối với đứa con riêng này, tuy rằng hắn không hết sức quan tâm, nhưng mà hai thôn cách nhay quá gần, ở giữa chỉ có một thôn khác, có chuyện gì cũng bị truyền qua, những tên phu dài lưỡi kia đã sớm đem chuyện này nói rõ rõ ràng ràng, dưới cái nhìn của hắn thuần túy là đáng đời, hán tử đương gia ngàn chọn vạn chọn không nghĩ tới vẫn là có mắt không tròng, đem ca nhi đưa đến cửa để người ta bắt nạt, hắn nhìn liền thấy trong lòng thoải mái.

“A Mẫu…” Đường Xuân Vanh buồn bực, hóa ra tình huống của ca a mẫu đều biết, nhưng một chữ đều không đề cập với hắn, bất kể nói thế nào, đây cũng là ca ruột của hắn.

Đường Xuân Minh đau đầu, oán khí lần này đủ sâu, buông tay nói, “Hôm nay ta đang chuẩn bị tìm Triệu gia xé rách quan hệ với bọn hắn, không bằng a mẫu cũng đi qua xem một chút, sau khi xem xong liền ra quyết định có được hay không? Ngươi không để ý đến mặt mũi của ta cũng không quan trọng lắm, cũng nên vì A Vanh suy nghĩ một chút.”

Vương Anh tuy là một hãn phu, nhưng cũng là một từ mẫu, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nhi tử, lời nói hung ác đến bên miệng liền không nói lên được. Tuy rằng trong lòng tạm thời thỏa hiệp, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như trước, “Ta ngược lại muốn xem ngươi có tài cán gì có thể làm, a, thật sự cho rằng có thể ỷ vào trong bụng ngươi liền có thể làm cho hắn dập tắt tâm tư ép ngươi tái giá?” Mấy năm nay chuyện có liền quan đến Triệu gia hắn nghe được không ít, cũng coi như đã mò được tâm tư của lão kia, trong mắt chỉ có bạc cùng tiểu nhi tử, đứa con riêng này không chỉ có của hồi môn nằm hết trong tay hắn, ngay cả người cũng bị hắn đem bán lấy bạc đi.

“Vậy chúng ta đánh cuộc thì thế nào? Nếu như ta có thể xé rách quan hệ với Triệu gia, vậy thì ngươi không thể ngăn cản A Vanh đến chỗ ta.” Đường Xuân Minh khích tướng.

Vương Anh trợn mắt: “Nếu như ngươi có thể làm được, vậy ta để A Vanh tự ý đến là được.” Không phải là hắn xem thường đứa con riêng này, nhưng trời sinh tính tình nhu thuận, nhưng mà biểu hiện này hôm nay đã khiến cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, Trương Tú ở nhà nghe thấy tiếng động bên này liền chạy tới, vừa vào sân liền nhìn thấy Vương Anh, trong lòng tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn kêu một tiếng “Vương a sao.”

“Là Tú ca nhi a, vừa nhìn ngươi là biết sống rất tốt.” Vương Anh đánh giá  Trương Tú một chút, lại liếc mắt về phía Đường Xuân Minh thân thể gầy yếu sắc mặt tái nhợt, ý tứ, Đường Xuân Minh chính là một người không biết cách sống tốt, nhiều của hồi môn như vậy lại đem mình dằn vặt đến mức này, ở trong mắt Vương Anh cũng là một bản lĩnh. Tuy rằng tạm thời có thể thỏa hiệp vì nhi tử, nhưng trong miệng vẫn phải nắm cơ hội đâm hắn một cái.

Trương Tú bất đắc dĩ cười cười, chuyện của Đường gia thật đúng là hắn không nên xen mồm.

Đường Xuân Minh cũng không thèm để ý mẹ kế chiếm chút tiện nghi về mồm mép, hắn là đại nam nhân lòng dạ cũng nên rộng lượng hơn một chút, nhận lấy con trai từ trong lòng A Vanh, kêu: “Nhi tử a, hai chúng ta đến nhà a ma đòi lẽ phải đi, không phải sợ, qua ngày hôm nay, nhà a ma không thể bắt nạt phụ tử chúng ta nữa, sau đó chỉ có hai ta sinh sống có được không?”

“Được, con cùng a mẫu đi, Lâm ca nhi không sợ.” Triệu Lâm mềm mại nói, hắn mới không thích những người nhà a ma kia, bọn họ đều không thích Lâm ca nhi, còn muốn bán Lâm ca nhi không cho nó cùng a mẫu ở với nhau.

“Ha ha, con trai ngoan, để ta hôn một cái.” Đường Xuân Minh vui cười hớn hở hướng về phía mặt Lâm tiểu ca nhi, dán lên khuôn mặt của hắn thơm thơm, đây là trò chơi gần đây của hắn cùng Triệu Lâm tiểu ca nhi, tiểu ca nhi thấy a mẫu thân thiết với hắn như vậy đương nhiên cũng yêu thích.

“Chuyện này… Đây là làm cái gì?” Trương Tú nhất thời đứng ngốc tại chỗ, nghe không hiểu Minh ca nhi nói cái gì.

“A Tú ca, ” chơi đùa cũng con trai xong, Đường Xuân Minh ngẩng đầu nhìn về phia Trương Tú, “Nhờ ngươi giúp ta một chuyện, giúp ta đem những trưởng lão trong thôn gọi đến Triệu gia đi, ngày hôm nay ta phải cố gắng xả bài với bọn hắn, A Tú ca, nhờ ngươi. Con trai, A Vanh, đi áp trận cho ca nào!”

Nói xong Đường Xuân Minh ôm nhi tử khí phách hiên ngang xuất phát, Đường Xuân Vanh việc nghĩa chẳng từ, hắn theo sát ca đi ra ngoài, hắn là hán tử, hán tử phải bảo vệ ca nhi mới đúng. Ngược lại hai người phía sau đều ngốc rớt cả tròng mắt, sau khi hai huynh đệ đi mất Trương Tú mới nhìn về phía Vương Anh tìm cách chứng thực, “Vương a sao, rốt cuộc là Minh ca nhi muốn làm gì? Thật sự muốn mời những trưởng lão bên trong tộc đến sao?”

Vương Anh nhíu mày lại, hiện tại nếu như còn không biết ý định của con riêng, hắn cũng uổng công sống lâu như vậy, “Xem ra là chuẩn bị lập hộ sống một mình, đã như thế tuy rằng phải nộp thêm chút thuế, nhưng để cho những người Triệu gia kia không tiếp tục đánh chủ ý tới mẹ con bọn họ đã là tốt rồi.”

Vương Anh tuy không lọt mắt đứa con riêng này, nhưng cũng không thể không nói đây là một lối thoát tốt, nhưng cũng phải nhìn xem ca nhi này có thể đảm đương nổi trọng trách sau này hay không. Tuy rằng trên đời hầu hết đương gia đều là hán tử, tuy nhiên có vài ca nhi mạnh mẽ vần có thể làm chủ nhà mình, tuy nhiên ca nhi ở bên ngoài làm việc có nhiều chỗ bất tiện, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì không có ca nhi đồng ý lựa chọn con đường này.

Chính hắn cũng như vậy, nếu như không phải có di ngôn của đương gia trước khi chết lưu lại, để hắn cố gắng nuôi nấng con trai của bọn họ, lại lấy ba mẫu đất trong tám mẫu đất để cho tộc, lúc này trong tộc mới không còn âm thanh, hơn nữa bản thân mình cũng cao tuổi rồi, không phải là ca nhi trẻ tuổi, có thể coi là như vậy, coi như hắn luôn có tiếng là hãn phu, dù cho thời điểm đương gia vẫn còn cũng chưa chắc có bao nhiêu trợ giúp với cái gia đình này, nhưng sau khi đương gia đi rồi, hắn mới cảm nhận được gian khổ trong đó, dù cho đương gia này không làm nhiều, nhưng thời điểm hắn ở, cũng thêm một phần sức người.

Hắn hi vọng con riêng có thể làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng đỡ phải khiến cho đứa con trai luôn ghi nhớ ca ca này của hắn, sau này nếu như ca ca này không được, thì không cần phải giấu lão già là hắn lén tiếp tế hắn, trước đây còn nhỏ chính mình có thể ngăn được, nhưng càng lớn lá gan cũng càng lớn, chẳng phải chính mình mới hơi mất tập trung liền chạy đến chỗ ca hắn rồi.

Một ca nhi chống đỡ môn hộ cũng gian nan, ngay cả tiền thuế nộp hàng năm cũng là một khoản không nhỏ rồi. Nếu nói đến thuế triều đình Đại Chu thì chia thành hai loại là thuế thân với thuế đất đai, thuế thân bao gồm thuế nhà cùng thuế đầu người, thuế hộ cũng mặc kệ đương gia là hán tử hay là anh em, vẫn trưng thu giống như là hán tử, nói cách khác, thuế hàng năm giao nộp của hai ca nhi là Đường Xuân Minh cùng Triệu Lâm, cũng giống như là lúc Triệu Đại Hổ vẫn còn sống, cũng cùng một mục như một nhà bốn người nhà Trương Tú, một đại gia đình giống như Triệu gia kia cũng phải nộp thuế giống như vậy, vì vậy người trong thôn này thường thường sống thành một đại gia đình không ở riêng một chỗ, thuế hộ giao nộp này cũng là một trong những nguyên nhân.

Còn có lao dịch hàng năm, một hộ đơn độc như vậy cũng nhất định phải phục dịch lao dịch, trong nhà không có hán tử thành niên cũng chỉ dùng tiền bạc đến làm thay, quan phủ đến thống kê nhân khẩu đi lính, từ trước đến giờ đều là trước tiên đè hộ đến tra tìm, sau đó sẽ thống kê nhân khẩu của từng hộ, vì vậy, cho dù nhà chỉ có hai ca nhi, một người trong đó chỉ có ba tuổi, cũng nhất định phải tham dự, chuyện này lại gia tăng thêm gánh nặng ngoài thuế hộ.

Hơn nữa thuế khai hoang đất rừng núi ba năm sắp hết thời hạn, các loại thuế lung ta lung tung phải nộp cũng là một khoản thu lớn, quanh năm suốt tháng khổ cực làm lụng  chỉ sợ cũng đều phải nộp thuế, làm gì còn tiền dư ra nuôi sống mình cùng tiểu ca nhi.

Vì vậy, dù cho Trương Tú nghĩ đến con đường tái giá, cũng không nghĩ được Minh ca nhi lại đánh chủ ý này, một năm hai năm, có thể chống đỡ, nhưng mười năm tám năm ca nhi thân thể không tốt làm sao lại chịu được?

Hết chương 5

Tác giả có lời muốn nói:  vấn đề liên quan đến lập hộ cùng thu thuế, hi vọng không cần quá mức để ý, tất cả đều để phục vụ tình tiêt, ha…

Có liền quan đến thuế hộ, nội dung liên quan trên baidu, ban đầu phải giao, sau đó gần dần biến mất, đặc biệt là sau này triều Thanh than đinh nhập mẫu, thuế đầu người đều bao gồm bên trong thuế đất.

Bên trong truyện ca nhi cũng có thể lập hộ, nhưng trọng trách phải gánh chịu tương ứng cũng vô cùng lớn, thường thường các ca nhi sẽ không lựa chọn con đường này, thêm vào đó trong suy nghĩ của mọi người, ca nhi cũng cho rằng mình cũng phải dựa vào hán tử để tồn tại, Nhưng nam chính lại là người xuyên qua, hơn nữa hắn vẫn tự nhận là đại nam nhân, có thể không ủng hộ thân phận ca nhi giống như nữ nhân, lại nói ỷ vào không gian ngọc khẩu, hắn vẫn rất có cớ để tức giận, ha ha.

Bình luận

Truyện đang đọc