Y KHÔNG MUỐN LÀM SƯ TÔN PHÁO HÔI



Thiếu niên cụp mắt, nắm tay siết chặt, vì dùng sức quá lớn nên đầu khớp xương trắng bệch.
Lúc lâu sau, hắn mới bật cười chua chát, cay đắng nói: "Sư tôn thứ lỗi, là đệ tử không suy xét chu toàn.

Đệ tử sẽ chết xa một chút, tránh làm bẩn mắt sư tôn."
Giang Hoài Ngọc: "..."
Tà dương ngả về tây, Giang Hoài Ngọc theo bóng người kéo dài của chiều tà, chú ý tới Ngụy Diên đang chạy tới đây.
Gã không nói gì, chỉ im lặng đứng sau lưng Tạ Miên, âm thầm cười trên sự đau khổ của người khác, điếu trụy (ngọc trang trí) đeo bên hông bị gió thổi, phát ra âm thanh vui tai.
Cũng giống như nguyên chủ, gã chỉ mong Tạ Miên chết quách đi.
Giang Hoài Ngọc dời mắt từ Ngụy Diên đến thiếu niên đang quỳ dưới đất, ý nghĩ đuổi hắc liên hoa kia ra sư môn không ngừng xuất hiện.
Thay vì chờ Tạ Liên Hoa ra tay hại mình rồi lấy bằng chứng đuổi hắn đi, chi bằng tranh thủ bây giờ trục xuất hắn luôn.
Tông quy Huyền Ngụy Tông, nếu đệ tử không phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng, sư tôn không có tư cách đuổi đệ tử khỏi sư môn, trừ phi đệ tử tự nguyện rời khỏi sư môn.
Xúc phạm khinh nhờn sư tôn vốn là tội nghiêm trọng, nhưng đây cùng lắm là do sư tôn ra tay trước khiến thần trí đối phương không rõ ràng mới phạm lỗi, theo lý mà nói, đây cũng không phải lỗi của Tạ Miên mà là lỗi của Giang Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc xem xét thiết lập tính cách của nguyên chủ một chút, trên người hoàn toàn không hề có ba chữ "biết phải trái".
Làm một sư tôn ngông cuồng cố tình gây sự không nói lý, Giang Hoài Ngọc quyết định không chú ý tới sai lầm của mình, mượn cớ này để Tạ Liên Hoa tự xin rời khỏi sư môn.
Giang Hoài Ngọc chán ghét nhíu mày, nghiêng người cầm chặt lấy thanh kiếm phẩm chất không tốt, sau khi bóp vụn thành bột, y nâng tay phủi vào bệ cửa sổ.
Đập tay vào quá mạnh, lòng bàn tay đau như kim châm khiến y suýt nữa rụt tay về.

Nhịn cơn đau, y cười lạnh một tiếng.
"Tạ Miên, bản tôn kêu ngươi cút ra khỏi sư môn."
Bụi từ thanh kiếm rơi trên đỉnh đầu, Tạ Miên ngơ ngẩn, hắn càng cúi đầu thấp hơn so với vừa rồi.
"Đệ tử biết sai, sư tôn phạt đệ tử như thế nào cũng được.


Cho dù..

cho dù giết đệ tử, đệ tử cũng không oán hận một câu.

Đệ tử không muốn đi."
Giang Hoài Ngọc không dám tin tưởng nhìn hắn, nửa ngày mới cất được tiếng nói, y sầm mặt.
"Cút."
Tạ Miên không trả lời, mãi sau mới mở miệng, nhìn từ góc độ của Ngụy Diên, hốc mắt hắn đã đỏ lên.
"Đệ tử không đi."
Ngụy Diên thấy vậy, bĩu môi nhấc chân muốn đá vào Tạ Miên, "Tiểu tử ngươi, đã giữ mặt mũi cho còn không biết xấu hổ." Chân còn chưa chạm tới Tạ Miên, cả người gã đã vội vàng lui lại mấy bước.
"Từ khi nào bản tôn làm việc đến phiên ngươi khoa tay múa chân?" Giang Hoài Ngọc cảnh cáo liếc Ngụy Diên, "Ngươi không cần chân nữa không?" Nói xong câu này, Giang Hoài Ngọc cũng không thèm để ý gã nữa, lạnh mặt ra lệnh cho Tạ Miên, "Ngươi vào đây."
Tạ Miên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Ngọc, y đã dọc theo hàng hoa đào trước điện, súc địa thành thốn* trở lại nội thất.
*Thuật rút ngắn khoảng cách trong tức thì
Ngụy Diên chưa bao giờ bị Giang Hoài Ngọc đối xử như vậy, nhất thời cảm thấy héo hắt, gã vùng vằng dừng lại, hung tợn trừng Tạ Miên, trút giận lên hắn.
"Tôn giả kêu ngươi đi còn không mau đi, ngớ ra làm gì?"
Tạ Miên chống đất đứng lên, trong mắt đều là lạnh lẽo.
...
Trong điện được trang hoàng tráng lệ, ngọn đèn hình hạc xếp theo thứ tự vào nội điện.

Từ bên ngoài nhìn vào, ánh sáng thấp thoáng trập trùng, xa hoa không giống chỗ ở của người tu tiên, mà càng giống tẩm cung của đế vương người phàm hơn.
Tạ Miên đẩy cửa vào, tay áo khẽ động, vòng qua bình phong đi thẳng tới nội thất.
Giang Hoài Ngọc đến nội thất sớm hơn hắn, đã mặc lại y phục, đang đưa lưng về phía hắn để thắt lại đai lưng.
Tạ Miên chỉ nhìn một chút, lập tức cúi đầu rủ mắt, hốc mắt ửng đỏ, nhỏ giọng gọi khẽ, "Sư tôn."
Giang Hoài Ngọc không để ý tới hắn, chuyên tâm thắt đai lưng nhưng thứ này quá rườm rà, y cột nửa ngày cũng không xong.

Phiền phức một lúc, y đang định vứt đai lưng đi không thắt nữa thì một đôi tay mảnh khảnh của thiếu niên đã vòng qua eo.
Eo quá mức nhạy cảm, lỗ tai Giang Hoài Ngọc lập tức đỏ lên, gần như là trong nháy mắt nghĩ đến khi ở cấm địa, y giơ tay lên muốn gạt tay đối phương ra.
"Làm càn!"
Tạ Miên nhanh nhẹn thắt lại đai lưng, lúc Giang Hoài Ngọc tức giận nói làm càn muốn đánh tay hắn, hắn đã rút tay về, lùi ra sau mấy bước, ngoan ngoãn quỳ xuống.
"Đệ tử thất lễ."
"Đứng lên." Giang Hoài Ngọc liếc hắn một cái, mặt không đổi sắc hạ tay xuống, đứng trước mặt Tạ Miên, "Mấy năm nay bản tôn đối đãi với ngươi có tốt không?"
Giang Hoài Ngọc đứng ngược sáng, sợi tóc đều bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng.

Tạ Miên đón nắng, không quá thích ứng nghiêng đầu đi, "Sư tôn đối đãi với con tất nhiên..."
Lời mới vừa ra khỏi miệng đã bị Giang Hoài Ngọc cắt ngang.
"Bản tôn đối xử với ngươi không ra gì, không cần nói."
Giang Hoài Ngọc lạnh lùng xoay người, cầm túi càn khôn ở trên bàn lên, mạnh mẽ cắn đầu ngón tay dùng máu phá vỡ cấm chế, không chút rườm rà ném cho Tạ Miên.
"Của để dành của bản tôn nhiều năm đều ở đây, cầm lấy mấy thứ này, rồi đi đi.

Người chấp chưởng các đại môn phái đều muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi thích bái ai làm sư thì bái, bản tôn bận rộn chịu phạt, sẽ không hỏi nhiều, càng không tới làm phiền ngươi."
Túi càn khôn dính máu rơi xuống đất, họa tiết thêu chìm trắng như tuyết chớp mắt đã bị nhuộm đỏ.
Tạ Miên không chịu nhặt lên, "Vẫn là những lời đệ tử vừa nói, đệ tử sẽ không đi, xin sư tôn thu hồi mệnh lệnh."
"Ngươi dám-" Giang Hoài Ngọc không hiểu, tài nguyên, tài nguyên đã cho.


Sư tôn, muốn bái ai thì bái, mình cũng không đi gây sự, sao hắn còn chưa đi?
Chẳng lẽ là cảm thấy mình đang đùa? Hay là hắn lo lắng?
Giang Hoài Ngọc nghĩ mãi không ra, đành hơi cúi người nhặt túi càn khôn nhét vào trong ngực hắn, nham hiểm nói: "Không đi cũng phải đi, ngươi ở lại chỗ này là muốn tranh sư nương với vi sư?"
Nguyên chủ không hề biết xấu hổ, suốt ngày ảo tưởng mình và thụ chính "Lâm Trạm" về chung một nhà, âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ và đệ tử phải gọi thụ chính là sư nương.
Sắc mặt Tạ Miên cứng nhắc.
Chốc lát, hắn khôi phục trạng thái bình thường, ngước mắt nhìn Giang Hoài Ngọc, ánh nước trong đôi mắt xao động, ngoan ngoãn trả lời: "Vì sao sư tôn lại nghĩ như vậy? Một ngày vi sư cả đời vi phụ, đừng nói là sư nương, cho dù sau này đệ tử có đạo lữ, chỉ cần sư tôn muốn, con tuyệt đối không oán nửa câu, chắp tay nhường cho người."
"Của đệ tử cũng là của sư tôn."
Giang Hoài Ngọc: "..."
Một khoảng trầm mặc.
Biểu cảm ác độc của Giang Hoài Ngọc cũng cứng lại.
"Chẳng lẽ là sư tôn lo lắng đệ tử vì bị cắt máu dẫn hung thú nên oán hận sư tôn?"
Tạ Miên nhìn Giang Hoài Ngọc, đoạn dây cột tóc nhẹ nhàng rủ trên vai, hắn gắng gượng cười chua chát, "Sư tôn cũng là vì cứu sư nương, bất đắc dĩ mới phải hy sinh đệ tử, con nhất định sẽ không vì vậy mà oán hận sư tôn."
"Dẫu sao đệ tử cũng không so được với sư nương, vì sư nương chết là lẽ đương nhiên, sư tôn...!không cần áy náy."
Nụ cười của Tạ Miên mang theo tử khí, sự chết chóc thối rữa lan tràn ẩn trong nét rực rỡ bên ngoài.

Khi hắn cười nói đến bốn chữ "là lẽ đương nhiên", liền gằn mấy chữ này trong kẽ răng, cười đến khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Tạ Miên đã sớm quen với bốn chữ "là lẽ đương nhiên".
Trong Long tộc, Tạ Miên là một vết nhơ, trước nay mẫu thân và huynh đệ tỷ muội đều nói với hắn, rằng hắn là một vết nhơ, quỳ gối phục tùng bất cứ mệnh lệnh nào là lẽ đương nhiên.
Khi hắn lớn hơn một chút, Long tộc bị tiêu diệt, hắn lưu lạc ở tu tiên giới, ai cũng có thể, thậm chí là súc sinh cũng dám giở thói ngang ngược trên đầu hắn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đáng thương hại, bị lợi dụng, chà đạp là lẽ đương nhiên.
Tạ Miên không cần thương hại, càng không muốn uốn gối cong lưng, bị lợi dụng giày xéo.
Đến mức chỉ cần cho hắn bất kỳ cơ hội nào, hắn cũng sẽ điên cuồng giành lấy, dùng mọi thủ đoạn để leo lên, khiến những kẻ coi hắn là lẽ đương nhiên kia đều trở thành nắm tro tàn vùi trong lòng đất đen kịt.
Sư tôn cũng coi hắn "là lẽ đương nhiên" giống vậy, Tạ Miên không cảm thấy giết một người hắn gọi là "sư tôn" thì có gì không ổn cả.
Đơn giản mà nói, sư tôn chẳng qua là đá kê chân để hắn leo lên, khi đối phương còn giá trị lợi dụng, hắn tình nguyện xoay quanh đối phương, giả bộ ngoan ngoãn xun xoe, cúi đầu phục tùng.
Giang Hoài Ngọc không biết Tạ Miên đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn khuôn mặt đầy sự dịu ngoan của hắn liền biết trong đầu đóa hắc liên hoa đây không có gì tốt đẹp.
Hít sâu một hơi, cái lạnh của mùa xuân hòa lẫn mùi máu tanh trên người đối phương lũ lượt xông vào mũi, Giang Hoài Ngọc cảm thấy lồng ngực cũng phát lạnh.
Theo tình hình này, có vẻ không cách nào khiến Tạ Liên Hoa tự rời khỏi sư môn, chỉ có thể sau này canh chừng nắm được điểm yếu của hắn, dùng tội danh hắn phạm lỗi nghiêm trọng để đuổi đi.
Bên tai Tạ Miên bỗng nhiên vang lên một chút thanh âm loáng thoáng, cũng không quá rõ ràng, chỉ thoáng qua rồi biến mất, hình như có hai chữ "liên hoa" lọt vào tai hắn.
...!Hoa sen?
Ánh mắt hắn lướt lên môi Giang Hoài Ngọc, y cũng không mở miệng nói chuyện.
"Được lắm." Giang Hoài Ngọc hoàn hồn, nhẹ nhàng nắm lấy đuôi tóc đang xõa trên vai của hắn.
Da đầu Tạ Miên châm chích, trong mắt hiện lên lệ khí nhưng hắn áp chế rất nhanh, lại vô tội nhìn y, "Sư tôn, đệ tử nói sai chỗ nào ư?"
Giang Hoài Ngọc buông tay ra, đứng lên, lạnh lùng quát hắn, "Muốn ở lại vậy cứ ở, miễn là đừng lượn lờ chướng mắt bản tôn."
Tạ Miên nghe vậy liền cong mắt cười, hắn cười lên tựa như sao băng lóe qua bầu trời đêm, rực rỡ hấp dẫn ánh nhìn một cách kỳ lạ.
"Tạ ơn sư tôn, sư tôn thật tốt." Hắn vẫn cười, đầu ngón tay giật giật, túi càn khôn đã yên vị ở bên hông Giang Hoài Ngọc.
"Dơ bẩn." Giang Hoài Ngọc nhíu mày, ánh mắt quét qua vết thương dữ tợn trên người Tạ Miên, y giật túi càn khôn dính máu ra, thân phận nguyên chủ hiển hách, hẳn là bên trong có thuốc chữa thương, y thả vào tay Tạ Miên.
"Bản tôn không cần, tự ngươi cầm lấy."
Nụ cười Tạ Miên biến mất, ưu tư hơi sa sút, không biết hắn nghĩ đến chuyện gì, sau khi nhận lấy túi càn khôn đã rời khỏi nội thất.
Giang Hoài Ngọc đưa mắt nhìn hắn rời đi mới thả lỏng tay trái vẫn đang siết chặt, trong lòng bàn tay là một lớp mồ hôi mỏng.
Mắt thấy Tạ Miên sắp khuất bóng, lúc tới gần cửa điện, hắn bỗng nhiên quay đầu, "Đệ tử ngu muội xin thỉnh giáo sư tôn một vấn đề, Long tộc thật sự trông như thế nào? Lần này đệ tử ra ngoài rèn luyện có nghe nói tới Long tộc, thực rất tò mò."
Giọng hắn nhẹ nhàng vang lên, tựa như rắn độc hít thở sát bên tai Giang Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc bị dọa nổi da gà, tay trái vừa thả lỏng lại vô thức siết chặt.


Lằng nhằng nửa ngày, mục đích thực sự của hắc liên hoa chính là dò xét xem mình có phát hiện thân phận Long tộc của hắn hay không.
Nhìn chung, đến tận đại kết cục mới tiết lộ thân phận của Tạ Miên là Long tộc, Giang Hoài Ngọc có lý do để nghi ngờ rằng tất cả những người biết thân phận của hắn trong truyện đều đã bị hắn giết chết.
Y rủ mắt, không nhịn được đóng cửa nội thất lại, trả lời qua loa: "Long tộc đã bị tiêu diệt từ lâu, bản tôn làm sao biết được.

Nếu ngươi tò mò vậy xuống địa ngục đi, đi xem tận mắt chẳng phải rõ hơn so với hỏi bản tôn sao?"
Giang Hoài Ngọc đóng cửa lại, cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.
Y không chú ý tới, một con chim đưa thư trắng muốt đang bay vào nội thất nhưng vì cửa đóng quá nhanh, nó bị đâm sầm vào cửa.
"Cạch ——" một cái, chim đưa tin đâm tới đầu đầy sao, trượt trên cửa rồi rơi xuống đất, khi chuẩn bị cất cánh lần nữa, đột nhiên bị đè cánh lại.
"Chíp chíp chíp —— "
Nụ cười khi Tạ Miên đối diện với Giang Hoài Ngọc đã biến mất, hắn ngồi xổm dưới đất đè cánh chim lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chim đưa tin dưới những ngón tay.
Nhìn chốc lát, Tạ Miên khều lấy cuộn giấy vàng kim được buộc ở chân chim.
Trên tờ giấy có mấy hàng chữ nổi bật.
"Giang Hoài Ngọc, lặng lẽ xuống sau núi, ta phái người tiếp ứng ngươi.
Việt Trầm Thủy đáng chết, hắn không cho ta vào, bảo là muốn phạt ngươi thật nặng.

Không phải chỉ là xông vào cấm địa, hại đứa đệ tử, để hung thú chạy mất thôi sao, chuyện bé xé ra to, cố tình gây sự."
Tạ Miên chậm rãi quét qua những chữ này, xem xong xếp gọn tờ giấy buộc lại dưới chân chim.
Lông nó run rẩy đang muốn giãy ra, đột nhiên Tạ Miên siết chặt tay, giữ con chim đưa thư trong lòng bàn tay.
"Chiếp chiếp chiếp!!!"
Nó giãy giụa kịch liệt nhưng sức lực nhỏ bé không đáng là bao, căn bản không thể khiến Giang Hoài Ngọc bên trong phòng chú ý tới.
Máu tươi đỏ thắm chảy ra theo kẽ ngón tay, con vật nhỏ dần dần không còn hơi thở.
Tạ Miên cười khúc khích trong cổ họng, hắn mở bàn tay ra, nhìn con chim máu me đầm đìa, ánh mắt có phần dịu dàng, dùng ngữ điệu cực kỳ thương xót, vô tội than thở: "Ngại quá, ta không cố ý đâu, là ngươi quá yếu."
...
"Tôn giả đã nói gì với ngươi?"
Mới ra khỏi đại điện, Tạ Miên đã bị Ngụy Diên ngăn lại, gã vẫn luôn đứng ở ngoài từ nãy tới giờ để chờ Tạ Miên ra.
Tạ Miên lách người tránh qua một bên, "Không có gì."
"Không có gì?" Ngụy Diên nheo mắt lại, ánh mắt đảo quanh Tạ Miên một vòng, "Đây...!Cái này là gì?"
Gã lập tức giữ lấy túi càn khôn, cay nghiệt vạch trần, "Đây không phải là túi càn khôn của tôn giả sao? Sao ngươi lại có? Ngươi ăn trộm phải không?" Gã nhanh nhẹn giật lấy túi càn khôn, "Ta tịch thu."
Tạ Miên giống như thường ngày, hắn không phản kháng dù chỉ một chút, mặc kệ Ngụy Diên dễ dàng giật lấy túi càn khôn, hí hửng ngâm nga rời đi.
Nhưng, Ngụy Diên cũng không hề nhận ra, một giọt máu thấm ra từ túi càn khôn, nhỏ giọt xuống đất...
Sắc trời vẫn chưa sập tối.
Tạ Miên một thân huyền y nhuốm máu, tẩm trong ráng vàng cuối ngày tựa như hòa làm một thể với bầu trời.

Hắn nhìn bóng dáng Ngụy Diên khuất dần, đầu lưỡi liếm liếm lên răng nanh, sau đó cúi đầu, ưu nhã thong thả lau đi vết máu không tồn tại trên tay..


Bình luận

Truyện đang đọc