Y KIẾN CHUNG TÌNH

Trong đầu Diệp Thu Hàm không ngừng nghĩ về mối quan hệ giữa Trình Sở Tiêu và Châu Tố Khởi là như thế nào, Châu Tố Khởi tại sao khó có thể quên được tình cũ với Trình Sở Tiêu, rồi lại nghĩ nếu đúng là như vậy thì bản thân cô lấy tư cách gì để mà so bì với Châu Tố Khỏi cơ chứ, hơn nữa bản thân cô còn có một đống chuyện phức tạp vẫn chưa xử lý xong nữa.

“Bác sĩ Diệp, tôi và Sở Tiêu là bạn tốt của nhau, đừng nhìn tuổi tác của chúng tôi không cách nhau là mấy nhưng anh ấy lại là tiền bối của tôi đấy, lúc đầu anh ấy cứ đến nghe giáo sư giảng bài, giáo sự lại vì anh ấy không chọn khoa tâm lý và tâm thần mà hụt hẫng, nhưng lại thường thường để anh ấy lên lớp cho chúng tôi, bản thân tôi thì được lợi không ít.”

Diệp Thu hàm lấy lại tinh thần nhìn về phía Châu Tố Khởi đang nói chuyện với mình, chỉ nhìn thấy cô ấy đang nhìn mình cười, kiểu biểu hiện và ánh mắt như vậy rõ ràng là đã nhìn thấu hết suy nghĩ của mình mới đặc biệt giải thích với mình như vậy, Diệp Thu Hàm chỉ biết ngượng ngùng cười một cái : “ tôi hiểu rồi.”

Rồi trong lòng cô lại chịu không được nghĩ đến khoa tâm lý học thật sự lợi hại, dễ dàng đoán ra được tâm lý của người khác như thế, sau đó lại nghĩ đến chả trách Trình Sở Tiêu luôn như có thủ thuật đọc được tâm ý của người khác, thì ra còn từng giảng bài cho bác sĩ Châu, con người này thật sự phi thường.

“Thu Hàm, tâm lý học không thần kỳ như em nghĩ đâu, anh trước đây từng nói qua thủ thuật đọc tâm ý người khác, chẳng qua chỉ là biểu hiện của em khiến người khác chỉ xem thôi cũng đã hiểu rõ. Hơn nữa, anh trước đây tuy rằng có qua lại với người khác nhưng chưa hề có một người bạn gái thực sự đúng nghĩa.”

“Đúng thế, người mê anh ấy trong trường rất nhiều hơn nữa trai gái đều có.” Châu Tố Khỏi cười bổ sung thêm một câu, trong chốc lát liền khiến Diệp Thu Hàm vui vẻ.

“Tìm tôi có việc à?” Trình Sở Tiêu cũng cười hỏi Châu Tố khởi có phải có chuyện gấp không.

“Hai người vẫn chưa ăn cơm, chi bằng cùng nhau đi vậy, vừa đi vừa nói.”

Diệp Thu Hàm nghe thấy hai người họ có chuyện quan trọng cần nói, cũng không biết bản thân mình phù hợp với ở lại đây không liền do dự : “Hay là hai người nói chuyện đi, dù sao tôi cũng còn nhiều thứ cần phải làm.”

Châu Tố Khởi không nói chỉ tò mò nhìn Trình Sở Tiêu, Trình Sở Tiêu suy nghĩ sơ qua rồi nói: “Thu Hàm, quan hệ của chúng ta tuy rằng đã thay đổi rồi nhưng cũng còn phải tôn trọng chuyện riêng tư của nhau, nếu như anh có chuyện không tiện để em nghe thì anh sẽ trực tiếp nói rõ, còn nếu anh không nói ra tức là em hoàn toàn có thể tham dự, em cũng như thế mà khó chịu với anh nhé.”

Diệp Thu Hàm gật gật đầu cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, cô và Trình Sở Tiêu tuy rằng có những tiếp xúc trêи cơ thể nhưng còn nhiều điểm khác cần tiếp xúc với nhau, đặc biệt là thói quen cuộc sống của Trình Sở Tiêu và tình hình công việc đời tư cô đều chẳng biết gì cả, cũng rất lo lắng bởi vì bản thân mình suy nghĩ chưa chín chắn sẽ gây ra những rắc rối đối phương.

“Vậy được, chúng ta vào trong ăn cơm thôi.” Trình Sở Tiêu lại nắm chặt tay của Diệp Thu Hàm cùng cô đi vào căn tin.

Châu Tố Khởi Thì đi vào theo hai người, không ngờ rằng Trình Sở Tiêu đối với Diệp Thu Hàm lại rất quan tâm, Trình Sở Tiêu trong ấn tượng của cô luôn là một khuôn mặt lạnh lùng khó tiến gần, nếu như không vì câu chuyện mới nhắc lúc nãy thì cho dù có bản lĩnh cũng không thể kết bạn được với anh ta, xem ra Diệp Thu Hàm chắc chắn có cái gì đó hơn người.

Căn tin của bệnh viện phân thành hai kiểu tự phục vụ và được gọi món, bởi vì bệnh viện có trợ cấp nên khu tự phục vụ thì mỗi người được 10 tệ, bất luận là sữa đậu nành hay bánh bông lan cuộn hoa cho đến các món ăn đầy đủ màu sắc đều phù hợp với khẩu vị tây, Trung.

3 người vừa bước vào liền thu hút được sự chú ý của nhiều người, Diệp Thu Hàm và Trình Sở Tiêu đã có chút kỳ quái rồi lại thêm Châu Tố Khởi càng khiến người ta nhìn không rời mắt, hai vị bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện cùng nhau xuất hiện lại còn vui vẻ nói chuyện, như vậy có thể khiến người ta không cảm thấy kì lạ được sao?

Lúc Trình Sở Tiêu ở bên Diệp Thu Hàm luôn mỉm cười vui vẻ, rồi với Châu Tố Khởi cũng hết sức thân mật, quan hệ của họ như thế nào , rốt cuộc đang đóng vai nhân vật gì, đó thật sự là điều khiến người ta hết sức tò mò.

Lấy một cái đĩa tùy ý chọn đồ ăn, ba người bọn họ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Châu Tố Khỏi đã quen với tính tình của Trình Sở Tiêu vì thế cũng không ngại ngùng trực tiếp nói với anh ta mục đích của mình : “Em muốn nhờ anh làm giúp em một cuộc phẫu thuật.”

“Chuyện này thì đơn giản, nếu như bệnh tình không nghiêm trọng thì hai tháng sau tôi có thể dành thời gian để làm cho cô, cô vì người này mà tìm tôi thì chắc là còn có lý do khác.”

Châu Tố Khởi nhẹ nhàng gật đầu : “Anh ta là một bệnh nhân được em điều trị sau khi đến đây, bệnh của anh ta gần đây tương đối nghiêm trọng, đi chữa trị qua những bệnh viện khác họ đều nói cần phải làm phẫu thuật, mà độ khó của phẫu thuật rất lớn, bởi vì anh ta từng làm hại người trêи cơ thể còn có vết tích vì thế em sợ anh không bằng lòng chữa trị , hơn nữa hoàn cảnh gia đình anh ấy hơi đặc biệt em cũng lo lắng đứng trêи lập trường chính trị anh sẽ phải suy nghĩ kỹ.”

“Cô nên hiểu bác sĩ cứu người thì không phân biệt quốc tịch và thân phận, nếu như cô đã nói anh ta có tiền án tiền sự , vậy thì tôi cũng có nghĩa vụ tìm hiểu bản thân có phải đang cứu một tên phạm tội đầy mình hay không, thân phận của anh ta đặc biệt hay không đặc biệt tôi thực sự không để ý.”

Châu Tố Khởi trầm ngâm một hồi lâu : “Tin tức về bệnh nhân của em thì được bảo đảm bí mật, vì vậy chỉ có thể nói anh ta làm tổn thương người khác hoàn toàn là vì tâm trạng anh ta tồn tại vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, có đôi lúc anh ta không thể kìm chế nổi bản thân.”

“Cô chỉ cần nói cho tôi biết anh ta mắc phải hội chứng tâm lý gì.’

“Hội chứng quá coi trọng nhân cách.”

Trình Sở Tiêu cau mày : “Rất nghiêm trọng?”

Châu Tố Khởi cười trong đau khổ : “Em bị anh ta trêu đùa mấy lần rồi.”

“Còn có chuyện này ư? Cô là học sinh xuất sắc của giáo sư IN cơ mà, tôi muốn gặp người bệnh nhân này của cô, hai tuần sau cô đưa anh ta qua gặp tôi đi.”

Châu Tố Khởi thực sự thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trêи khuôn mặt cũng thể hiện rất vui vẻ.

Diệp Thu Hàm phát hiện Châu Tố Khởi nhìn thì rất ít nói nhưng khí chất đặc biệt tốt, hơn nữa khi cười cũng rất thu hút người khác, khiến người ta không thể không thân mật gần gũi với cô, cũng chẳng trách cô ấy thành công như vậy khi xuất hiện trước mọi người , có bệnh nhân mắc vấn đề tâm lý nào nhìn thấy một bác sĩ như thế này mà không thật thà nghe lời cơ chứ.

Thời gian còn lại Châu Tố Khởi cùng Trình Sở Tiêu nói những chuyện lúc còn ở bên Mỹ, thỉnh thoảng cũng cùng Diệp Thu Hàm nói chuyện công việc, không hề khiến Diệp Thu hàm bởi vì không chen lời được vào mà có cảm giác bỏ rơi, Diệp Thu Hàm một lần nữa cảm nhận được Châu Tố Khởi thật sự là một người hiểu được ý của người khác

“Tối hôm nay có muốn qua chỗ anh không ?” sau khi ăn cơm xong và chia tay Châu Tố Khởi để trở về tầng 7 Trình Sở Tiêu hỏi Diệp Thu Hàm.

Diệp Thu Hàm lúc đó có chút lắp bắp: “Không, không đi nữa, em vẫn nên về nhà.”

“Vậy anh cũng về cùng em.”

“Anh về cùng em làm gì, chuyện của chúng mình trước hết đừng để bố mẹ em biết!” Diệp Thu Hàm bị đề xuất của Trình Sở Tiêu dọa cho sợ hãi, chuyện đến như ngày hôm nay chẳng có gì thuận lợi cả, lẽ nào phải cùng bố mẹ nói mình chủ động trao thân cho đàn ông ư? Như thế lại làm cô thêm rối loạn.

Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu Hàm một cách khác thường: “Anh chỉ là muốn về nhà em ăn bữa cơm như bình thường, chẳng có ý gì khác.’

Diệp Thu Hàm cảm thấy số lần đỏ mặt suốt bao nhiêu năm nay cũng không bằng một ngày hôm nay, cuối cùng cũng cắn môi nói trong sự vui vẻ: “Dù sao thì anh cũng đã từng học qua tâm lý học, lẽ nào con người cũng giống như trò đùa ư, em không nói với anh nữa, muốn ăn cơm thì cứ đi nói với mẹ em, em quản không được.” Nói xong liền chạy về phòng làm việc.

Trình Sở Tiêu trong lòng âu sầu cười nhìn Diệp Thu Hàm chạy đến khi không nhìn thấy bóng nữa mới quay lại làm việc.

Lúc tan làm Trình Sở Tiêu trực tiếp đến văn phòng làm việc tìm Diệp Thu Hàm.

“Anh tại sao lại qua đây, không đợi em qua tìm anh?’ Diệp Thu hàm vừa thu dọn đồ đạc trêи bàn vừa hỏi Trình Sở Tiêu.

Trình Sở Tiêu cứ thế nói : “Anh sợ em lại bị Trương Diệu Thân quấy rầy.”

Diệp Thu Hàm vì sự chu đáo của Trình Sở Tiêu mà cảm động, cô vẫn chưa giải quyết xong chuyện với Trương Diệu Thân, giữa hai người cho dù cần phải kết thúc cũng không thể nói vài ba câu qua loa là được, hơn nữa chuyện này không thích hợp nói ở bệnh viện.

“Cảm ơn anh.” Diệp Thu Hàm cười nói lời cảm ơn.

Trình Sở Tiêu nhanh chóng đáp trả lại một câu : “Đều là chuyện anh nên làm mà.”

Sau khi dọn dẹp xong Trình Sở Tiêu lại cầm tay Diệp Thu Hàm cùng nhau đi xuống lầu, Diệp Thu Hàm không thể không hỏi : “Chúng ta như thế này bị mọi người nhìn thấy thì không hay lắm.”

“Có gì không hay chứ, trừ khi em không muốn để người khác biết mối quan hệ của chúng ta, nếu như là như vậy thì anh có thể kiềm chế bớt lại.”

Diệp Thu Hàm vội vàng nói : “Em hoàn toàn không có ý nghĩa đó, em vì nghĩ sợ điều này đối với anh có ảnh hưởng không tốt, suy cho cùng thì anh là cấp trêи của em cũng là thầy giáo huấn luyện cho em.”

“Vậy cứ để cho họ bàn luận, anh không quan tâm.’

Câu nói của Trình Sở Tiêu khiến Diệp Thu Hàm rất đau khổ trong lòng, anh ta xem ra rất giống một người lạnh lùng khó tiếp xúc, thực ra ở đâu cũng vì bản thân cô mà suy nghĩ chuyện riêng tư, lại còn là một người đàn ông lãng mạn quá mức, cô tại sao lại may mắn như vậy có thể có được sự ưu ái của anh ta cơ chứ?

Cầu thang máy sắp xuống tầng một, Diệp thu Hàm lại nói : “Mẹ kêu em mua trái cây về, hay là anh đi lấy xe em đi mua đồ, như thế sẽ không để lỡ thời gian.”

“Ừ.” Trình Sở Tiêu đợi Diệp Thu Hàm ra khỏi thang máy anh thì đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm lấy xe.

Diệp Thu Hàm bước đến cổng lớn bệnh viện chuẩn bị siêu thị đối diện mua trái cây, không ngờ vừa đến bên kia đường thì cũng không biết từ đâu thốt ra giọng của Trương Diệu Thân làm cô phải dừng bước lại.

“Thu Hàm, chúng ta nói chuyện chút.”

Ngữ khí của Trương Diệu Thân rất nặng, Diệp Thu Hàm lập tức trợn tròn con mắt bực tức: “Tôi không rảnh.”

“Sao vậy, mới cùng tên họ Trình kia ra nước ngoài một chuyến đã chuẩn bị vứt bỏ bạn trai mười năm rồi ư? Thu Hàm, tôi không ngờ em lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy, hơn nữa tình cảm lại còn thay đổi nhanh hơn nữa ! Em có còn nhận ra bản thân mình nữa hay không?”

Diệp Thu Hàm rất muốn cho Trương Diệu Thân một cái tát, xem ra hôm nay không nói rõ ràng không ổn: “Trương Diệu Thân, anh đừng giả vờ giả vịt nữa, Lưu Tâm Ái đã nói chuyện với tôi rồi.”

Trương Diệu Thân há hốc miệng đơ ra ngay lập tức chẳng còn tí ngữ khí đùng đùng như vừa nãy: “Chuyện ấy là chuyện của lúc nào?”

“Ngày hôm qua, ngày đầu tiên sau khi tôi quay lại, anh không phải mua hoa chúc mừng sinh nhật âm lịch của cô ta sao? Hai người ôm ấp nhau đi vào cầu thang máy. Lưu Tâm Ái chính miệng nói với tôi anh chính là người chủ động theo đuổi cô ta, hai người đã ở bên nhau rồi, còn nói tôi tự mình tìm anh mà hỏi cho ra lẽ, anh còn có thể tìm được lý do gì bao biện cho chuyện này không?”

Trương Diệu Thân cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh hai bên rồi đột nhiên chìa tay ra kéo Diệp Thu Hàm vào một góc bên đường, Diệp Thu Hàm bị anh ta dọa cho khϊế͙p͙ sợ và bị kéo mấy bước mới nhớ đến phải hất tay anh ta ra : “Anh làm cái gì vậy, đừng có lôi lôi kéo kéo chứ!”

Trương Diệu Thân cũng không quan tâm Diệp Thu Hàm hất ra, cứ thế kéo cô đến một bên nói nhỏ : “Thu Hàm, em hiểu nhầm anh rồi, anh và Lưu Tâm Ái thực sự không giống như em nghĩ đâu, cô ta nói những lời đó với em chỉ qua đều là cô ta tự suy nghĩ như thế mà thôi, anh thật sự chưa từng có ý nghĩ muốn ở cùng cô ta!”

Diệp Thu Hàm vốn dĩ cho dù Trương Diệu Thân có giải thích ngon ngọt như thế nào bản thân cô cũng sẽ không nghe lấy một lời, chỉ là cô nghĩ qua rất nhiều kiểu lý do, để tranh cãi với Trương Diệu Thân, nhưng không hề nghĩ đến anh ta sẽ như thế này, lúc này trong lòng cô lại nghĩ ngược trở lại là muốn biết anh ta sẽ còn nói những gì.

Bình luận

Truyện đang đọc