Ý NGHĨA CỦA CHÂN ĐỒNG


Vì trời tối nên Chân Đồng tìm một quán ăn gần đó rồi ngồi xuống, cô cầm menu không biết nên ăn gì thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

Theo bản năng Chân Đồng không khỏi ngẩng đầu, nhìn quanh.
Cô phát hiện đằng xa có ai đó trông cực kì quen mắt, lục lọi kí ức hỗn độn của mình, Chân Đồng nhận ra người đó là Y Đằng khi hắn vô tình quay mặt lại.

Cô hơi ngạc nhiên vì sự trùng hợp một cách kì lạ này, nó có phần vô lý.
Đang do dự không biết nên chào hỏi hay không thì người đó như nhận được tính hiệu.

Hắn quay nhẹ đầu, vô tình va phải ánh mắt của Chân Đồng.
Y Đằng lúc này còn ngỡ ngàng hơn ai hết, hắn ú ớ không biết nên phản ứng thế nào, biểu cảm ngạc nhiên đều thể hiện trên gương mặt.

Cuối cùng vì để tránh không khí trở nên lúng túng, Chân Đồng khẽ mím môi, gật đầu chào hắn.
Vì khá xa nên cô không tiện mở miệng, đành đứng lên tiến về phía Y Đằng nói chuyện xã giao vài tiếng.
"Không ngờ lại gặp anh ở đây.."
Y Đằng nhìn thoáng chỗ Chân Đồng thì phát hiện không còn ai khác, hắn đoán cô đi một mình nhưng vẫn dò hỏi để an tâm hơn phần nào.
"Ừ nhỉ..

Không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Em đến đây một mình à?"
"Vâng, em đi một mình."

Chân Đồng gật nhẹ đầu rồi không khí đột nhiên rơi vào im lặng.

Cô định chào tạm biệt Y Đằng nhưng nhận ra bên cạnh hắn cũng không có ai cả, liền phân vân không biết có nên mời hắn một bữa cơm hay không, coi như cảm ơn món quà lần trước.
Dù khá ngại miệng nhưng vì không muốn nợ người khác Chân Đồng quyết định dũng cảm lên tiếng.
"Ăn anh đi một mình à?"
Y Đằng và cô rất ít khi nói chuyện, dù có cũng chỉ dừng lại vấn đề câu lạc bộ hoặc những lời xã giao cơ bản.

Lúc này hắn cố gắng dùng gương mặt bình thường nhất để trả lời Chân Đồng.

Một ngày lại gặp nhau đến hai lần, cứ đà này hắn sẽ yếu tim mất..
"Anh định mua về nhà ăn."
Nghe vậy Chân Đồng liền nhân cơ hội, mời Y Đằng cùng ăn cơm với mình.

Nhưng vì sợ hắn hiểu sai ý mình nên cô nói nhiều hơn thường ngày, còn nêu rõ lí do vì sao muốn mời Y Đằng dùng cơm.

Nói rồi nâng mắt chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Nếu anh không bận thì ăn chung với em nhé? Em muốn cảm ơn vì món quà ở Lam Đình.

Nhận mà không trả em thấy ngại lắm."
Đối diện với tình huống này Y Đằng có chút muốn từ chối, nhưng nghĩ lại bản thân cũng muốn giữ gìn quan hệ thoải mái với Chân Đồng nên quyết định đồng ý.

Nếu cô kiên quyết muốn trả tiền thì hắn cũng không ép, hơn hết Y Đằng không muốn sau này khi nói cho Chân Đồng biết mình chính là thằng nhóc lắm miệng lúc đó thì sẽ nhận sự phản cảm từ cô.
Hắn muốn có một mối quan hệ hữu nghị với mọi người và Chân Đồng cũng không ngoại lệ.Dù sao nếu mua về nhà Y Đằng cũng phải lẽ bóng ăn cơm, chi bằng ăn ở đây sẽ đỡ nhàm chán hơn.

Ba mẹ và Y Phong từ chiều đã bị bà nội gọi về gấp, còn hắn vì diện cớ làm bài tập nên liền tránh khỏi một kiếp.

Y Đằng không thích về nhà nội, mỗi lần đi đều mất mấy ngày, năng lượng của hắn không nhiều đến mức mỗi ngày đều có thể tiêu hao cùng đám anh em họ hàng phá phách đó.

Ở nhà tận hưởng khoảng thời gian một mình là tốt nhất.
"Được rồi.

Để anh nói với bà chủ không cần gói lại."
Sau khi cả hai về chỗ ngồi thì Chân Đồng cũng gọi món.

Cô không muốn ăn lắm nên chỉ gọi một tô cháo thịt đơn giản.

Nhìn gương mặt của Y Đằng lúc này Chân Đồng mới nhận ra hắn vẫn giữ nguyên bộ đồ hồi sáng.


Tuy không quá đẹp mắt nhưng cũng không thể xem tồi tệ.
Cố suy nghĩ xem có chủ đề gì để nói chuyện thì Chân Đồng phát hiện cánh tay Y Đằng có một vết xướt trong có vẻ rất mới.
"Anh bị xướt ở đâu à?"
Hắn nhìn theo ánh mắt của cô thì nhận ra đó là vết thương trong lần té cầu thang lúc đó.

Kí ức xấu hổ như vậy Y Đằng có chút không muốn nghĩ đến nên đành tìm đại một lí do gì đó cho qua chuyện.
"Chắc là bị xướt ở đâu đó.

À..

mà điện thoại của em thế nào rồi? Sau lại bị hỏng?"
"Em cho em trai mượn chơi game, xong rồi nhóc đó không cẩn thận làm rơi từ trên lầu xuống."
Nhìn thái độ bình thản của Chân Đồng, hắn nhận ra quan hệ của cô và người em không cùng mẹ ấy thật sự không tồi.

Cũng thấy nét mặt Chân Đồng giãn ra không ít.
"Vậy em mua cái mới chưa?"
"Chưa."
Nói rồi, cô cảm thấy dường như câu từ còn ngắn quá, liền thêm vào hai câu nữa.
"Em định trên đường về sẽ mua.

Đã mang theo điện thoại cũ để sao chép cả dữ liệu rồi."
Chân Đồng lo nếu nói ngắn quá sẽ khiến đối phương cảm thấy mình không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện nên chỉ cần nghĩ ra lời văn thì cô chắc chắn sẽ bồi thêm vài câu.
Vừa hay cả hai đang không biết tiếp theo nên nói gì thì thức ăn được mang lên.

Chân Đồng quan sát bình nước lạnh được chuẩn bị kế bên rồi như nhớ tới điều gì đó, cô đứng lên tiến đến máy đun nước, rót một một ly đầy và mang về chỗ.
Chân Đồng chia thành hai phần, một nữa rót vào ly đối diện, một nữa còn lại thì giữ nguyên.


Sau đó rót thêm một ít nước lạnh để vừa uống hơn, rồi đưa cho Y Đằng.

Còn mình thì rót đầy một ly nước lạnh.
Y Đằng khá ngạc nhiên vì hành động của cô, hắn có chút không hiểu tại sao Chân Đồng làm vậy.

Thừa nhận là hắn sau hoặc khi ăn cơm không uống nước lạnh vì rất dễ bị đau bụng nhưng làm sao cô lại biết chứ.
Nhận ra ánh mắt như muốn hỏi không được mà hỏi cũng không xong của Y Đằng, Chân Đồng liền lựa chọn từ ngữ thích hợp nhất để giải thích.

Cô không hy vọng có những hiểu lầm không thích hợp tại đây.
"Lần trước em thấy anh không uống coca liền mà để rất lâu sau mới uống.

Sau đó nghe anh Vũ Tâm nói rằng anh uống đồ lạnh sau khi ăn cơm sẽ bị đau bụng, khi nãy em cũng muốn uống nước ấm nên thuận tay lấy cùng."
"À.."
Nhìn vẻ mặt đã hiểu của Y Đằng, cô nhẹ thở phào nhẹ nhõm.

Lặng lẽ pha cho mình một ly nước ấm, rồi tiếp tục bữa ăn.

Sau đó khẽ ngẩng đầu vì cầu nói của Y Đằng.
"Em tinh tế thật...".


Bình luận

Truyện đang đọc