YẾN KINH KHUÊ SÁT


Ngô Đại Lượng căn bản không hề nghi ngờ những người thân của mình.

Hiện tại bị một câu của Triệu Thụy vạch trần, khóe mắt lập tức muốn nứt ra, môi hắn run rẩy dữ dội, cơ hồ sắp phun ra máu.

Tạ Cát Tường lập tức nghe hắn không ngừng phủ nhận: "Không có khả năng, không có khả năng, ca ta sẽ không đối xử với ta như vậy.

"
Cũng giống suy đoán của mấy người Triệu Thụy và Tạ Cát Tường, trong lòng Ngô Đại Lượng biết rất rõ, ca hắn đối với hắn hoặc nói đúng hơn là đối với Chu Tử Quyên, hoàn toàn không có khả năng không có chút oán hận nào.

Nhưng dù sao bọn hắn cũng là thân nhân.

Ngô Đại Lượng trừng đôi mắt đỏ bừng, nhìn về phía Triệu Thụy, tựa hồ muốn nhìn ra trên khuôn mặt hắn một đáp án nào đó, có thể khiến mình yên lòng.

Nhưng mà Triệu Thụy chưa bao giờ cho người khác hy vọng.

Hắn giống như Diêm Vương lãnh khốc mới từ địa ngục bước lên, lời nói thốt ra từ miệng cơ hồ đều là phán quyết lạnh nhạt vô tình.

"Ngô Đại Lượng, ngươi có biết hài tử chưa ra đời của Lý Tố Mai tẩu tử ngươi, thê tử ca ca ngươi, chính là do thê tử của ngươi Chu Tử Quyên, ác ý gây thương tổn mới sinh non không?"
Trong nháy mắt Ngô Đại Lượng nghẹn giọng.

Một lát sau, Tạ Cát Tường mới nhìn thấy mắt hắn lần nữa chảy xuống hai hàng nước mắt.

"Ta biết," Ngô Đại Lượng giọng nói khàn khàn, "Ta biết, ta đều thấy.

"
Tai họa lần đó, do chính hắn gây ra.

"Từ nhỏ đến lớn, đại ca ta đều nhường ta, phụ thân mẫu thân cũng hướng về ta, ta chỉ nghĩ tai nạn lần đó bất quá chỉ là ngoài ý muốn, không phải chuyện gì lớn.

"
Không phải chuyện gì lớn?
Vừa rồi Tạ Cát Gường còn có chút đồng tình với hắn, trong giây lát này, lại cảm thấy hắn đáng thương lại quá buồn cười.

Đây là người đáng thương tất có chỗ đáng giận, câu ngạn ngữ này lưu truyền trăm ngàn năm, từ trên người Ngô Đại Lượng, lần đầu tiên Tạ Cát Tường thật sự cảm nhận sâu sắc được thâm ý trong đó.

Ngô Đại Lượng vẫn còn nói: "Ca ta thương ta nhất, sao lại vì mấy thứ này oán hận ta? Lúc ấy ta cũng nói với hắn, về sau ta và Tử Quyên có hài tử, sẽ đưa qua làm hài tử đại ca đại tẩu, trở thành cha mẹ ruột thịt, đều là người một nhà, đóng cửa lại đều giống nhau.

"
Triệu Thụy nhìn vẻ mặt hắn rối rắm, tựa hồ vẫn không tin ca ca sẽ hận hắn như thế, cũng khó được thở dài ra tiếng.


Một tiếng thở dài này, hoàn toàn đánh nát vọng tưởng trong lòng Ngô Đại Lượng.

"Không, ta không tin, lúc ấy ca ta cũng ở trên bến tàu với ta, còn thay ta khiên mấy cái rương, hắn là ca ta a!"
Từ nhỏ đến lớn, Ngô Đại Lượng đều đã được cha mẹ yêu thương, hắn đúng lý hợp tình hưởng thụ quan tâm và chăm sóc của mọi người trong nhà, hưởng thụ nhân nhượng của huynh trưởng, nhưng trước nay chưa từng cảm thấy có gì không đúng.

Cho đến giờ phút này, một lời của Triệu Thụy nói toạc ra, hắn vẫn trầm mê trong suy nghĩ của mình, không chịu tin tưởng bất cứ điều gì nghe được.

Ngô Đại Lượng vẫn còn phủ nhận: "Có phải là Ngô Hổ không? Hắn oán hận ta thông đồng tiểu tức phụ của hắn, cho nên giết Tử Quyên cũng muốn cho ta chết?"
Triệu Thụy nhìn vẻ mặt quật cường của Ngô Đại Lượng, cuối cùng cũng không nấn ná thêm tại vấn đề này nữa.

Hắn cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường, Tạ Cát Tường cũng hướng hắn lắc lắc đầu.

Bọn họ hiện tại không có chứng cứ, mặc dù Ngô Đại Quang hoặc Lý Tố Mai có động cơ giết người rất mạnh, nhưng bọn hắn một người không có thể lực gây án, một người không có thời gian gây án, có chứng cứ rất hoàn hảo cho thấy, mặc dù trong lòng bọn họ có hận, nhưng không cách nào giết hại Chu Tử Quyên.

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường vốn còn muốn kiểm tra Ngũ Lí Bảo lại lần nữa, nhìn xem còn người nào khác có hiềm khích với Chu Tử Quyên không, nào ngờ Ngô Đại Lượng lại xuất hiện.

Người hận đồng thời hai phu thê này, không phải phu thê Ngô Đại Quang thì còn có thể là ai đây?
Từ chỗ Ngô Đại Lượng, rốt cuộc bọn họ cũng không còn hỏi ra tin tức nào nữa, Triệu Thụy liền đứng dậy nói: "Đi thôi, đi Kim trạch.

"
Hắn dừng một chút, cúi đầu phân phó các giáo úy vài câu, sau đó liền dẫn đầu đưa Tạ Cát Tường ra khỏi nhà lao.

Giờ phút này, đã là lúc chạng vạng.

Ráng chiều giống như từng cụm hoa màu sắc sặc sỡ, nhẹ trôi trên bầu trời xanh nhạt, rõ ràng ráng chiều đẹp như vậy, lại ép cho lòng người hoang vu khó tả.

Tạ Cát Tường thất thần nhìn ráng chiều nơi phía chân trời, trong lòng đang không ngừng nhớ lại toàn bộ vụ án.

Nữ nhân treo cổ trong từ đường, chuyện cũ mười lăm năm trước, áo cưới giống nhau như đúc, người tình nghi đều có động cơ lại không có cách nào giết người, có người bị vu oan, còn có con mèo Ô Vân Tuyết bị trọng thương của Kim nhị cô nương.

Tạ Cát Tường rũ mắt, nhớ tới trước đó ở Thực Vị trai, Trịnh Đức Nghĩa có nói một câu, đột nhiên, nàng có một suy đoán lớn mật.

Chỉ là! ! Bọn họ làm thế nào biết được hết thảy?
Tạ Cát Tường nheo nheo mắt, nàng túm ống tay áo Triệu Thụy, làm hắn hơi hơi cúi đầu xuống.

"Sao vậy?" Lúc Triệu Thụy nói chuyện với nàng, thanh âm vĩnh viễn ôn hòa.

Tạ Cát Tường nhón chân, nhỏ giọng nói bên tai hắn vài câu.


Trên người nàng vẫn còn mùi hương hoa nhài lưu lại, theo gió đêm ôn nhu, từng đợt từng đợt nhè nhẹ quanh quẩn ở chóp mũi Triệu Thụy.

Ánh mắt Triệu Thụy hơi lóe, eo cong đến càng thấp, kiên nhẫn nghe tiểu cô nương thì thầm.

Tạ Cát Tường vừa nói vừa nghĩ, cuối cùng nói hết suy nghĩ trong lòng mình, sau đó liền chờ Triệu Thụy đáp lại, kết quả Triệu Thụy cứ cong eo như vậy, ánh mắt không biết nhìn về phía nơi nào, tựa hồ như đang! ! Phát ngốc?
Nàng đang kể ra vụ án, người này sao lại còn đang ngẩn người?
Tạ Cát Tường hơi hơi chu miệng lên, nhưng không gọi Triệu Thụy, duỗi tay nhanh chóng véo trên eo Triệu Thụy một cái.

"Hửm?" Triệu Thụy kêu rên ra tiếng.

Hắn cũng không dám đi xoa, chỉ đứng thẳng người nhìn về phía Tạ Cát Tường, liền nhìn thấy khóe môi tiểu cô nương hơi hơi xụ xuống.

Sao mới nói chuyện một chút, đã thành mất hứng?
Triệu Thụy hoàn toàn không hiểu ra sao.

Bất quá bất luận vì sao tiểu cô nương không cao hứng, đều do một mình hắn sai, chút giác ngộ này Triệu đại thế tử vẫn phải có.

Vì thế, Triệu Thụy nghĩ nghĩ, nói: "Vừa rồi lời Cát Tường nói ra thật sự quá mức kinh thế hãi tục, cứ thế làm tại hạ không phục hồi được tinh thần, hiện tại nghĩ đến, lại là lời giải thích tốt nhất cho vụ án này.

"
Nhìn thấy sắc mặt Tạ Cát Tường có chuyển biến, Triệu Thụy mới nhẹ nhàng thở ra.

Mẫu thân nói đúng, chọc giận tiểu thanh mai, phải khen thật nhiều vào mới là cách giải quyết tốt nhất.

Tạ Cát Tường rũ mắt trầm tư, lại nhỏ giọng nói bên tai hắn vài câu.

Lúc này đây biểu hiện của Triệu Thụy thật sự đúng chỗ.

Hắn liên tục gật đầu, trầm trồ khen ngợi không dứt, cuối cùng hận không thể lại treo bên miệng một câu "Cát Tường tuyệt nhất", lúc này mới dỗ được tiểu thanh mai trở về.

Tạ Cát Tường nghi hoặc nhìn hắn một cái, một lòng một dạ nghĩ đến vụ án, thật ra cũng không phát hiện Triệu Thụy có chỗ nào quái dị.

*** Truyện chỉ đăng tại .

wattpad.

com/user/nhamy111***
Lúc này đã là lúc chạng vạng, cũng không cần vội vàng lập tức tới cửa, Triệu Thụy gọi cơm trước, sau đó đưa Tạ Cát Tường trở về hậu nha (dãy nhà phía sau nha môn).


Cơm chiều hôm nay là do Triệu Vương phủ đưa tới, đầu bếp vương phủ rất biết điều, được Triệu Hòa Trạch nhắc nhở, món ăn đưa lại đây tất cả đều là hương vị Tạ Cát Tường ưa thích.

Gà cung bảo, dứa xào thịt, còn có lát cá chua ngọt, ba món ăn này bày lên bàn, má lúm đồng tiền bên môi Tạ Cát Tường lần nữa hiện lên.

Triệu Thụy đổi đũa, gắp cho nàng miếng gà, sau đó mới nói: "Đừng chỉ ăn thịt, cần ăn thêm chút rau cải nữa.

"
Tạ Cát Tường gật gật đầu, ngoan ngoãn ăn cơm, đặc biệt phối hợp.

Đầu bếp Triệu Vương phủ chính là thế hệ sau của ngự trù, tay nghề rất đa dạng, chỉ bằng vào một món gà cung bảo này, trưởng bếp Thực Vị trai đã không so sánh nổi, càng không cần phải nhắc tới món lát cá chua ngọt sở trường của hắn.

Miếng cá tươi mới, bọc một tầng đường mỏng như cánh ve màu hổ phách, cắn xuống một cái, vỏ bọc đường kia vừa ngọt vừa giòn, mà thịt cá lại tươi mới, mềm mại vừa phải.

Trừ cái này ra, vị dấm lưu trên lát cá còn mang theo một chút vị chua, hòa vào lớp vỏ đường trơn tuột tromg miệng.

Bữa cơm này không có quá nhiều món ăn, Triệu Thụy chỉ đơn giản dùng hai chén cơm, còn Tạ Cát Tường lại dùng cả một chén nhỏ, ăn nhiều hơn so với ngày thường.

Triệu Thụy sợ nàng ăn no căng, dùng xong cơm lại gọi người nấu sơn tra nước đường, cho nàng tiêu thực.

Giáo úy tiến vào, bẩm báo nói: "Đại nhân, Kim gia đồng ý hiện tại có thể đến nhà bái phỏng, nói đại cô nương cùng tam cô nương đều đã trở về, người Ngô gia bên phía Ngũ Lí Bảo cũng đã đưa tới, đang chờ ngoài cửa Kim gia.

"
Triệu Thụy buông chén trà ngũ sắc, nhận khăn Triệu Hòa Trạch đưa tới, thong thả ung dung lau tay.

"Đi thôi," Triệu Thụy quay đầu, cười nhạt với Tạ Cát Tường, "Tuồng hay sắp diễn ra đêm nay đây.

"
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cũng không khỏi cười theo: "Được! Chúng ta cùng đi xem diễn.

"
Không biết có phải Tạ Cát Tường ảo giác hay không, chạng vạng hôm nay Yến Kinh thành lại có vẻ náo nhiệt hơn ngày thường một ít.

Kênh đào hai bên bờ sông tiếng rao hàng bên tai không dứt, ngư dân đều nhân thời gian cuối cùng trước lúc mặt trời lặn, muốn bán hết lượng hàng còn lại trên thuyền đánh cá.

Xe ngựa chạy như bay trên đường kênh đào, cuối cùng ngừng trước cửa Kim trạch cuối hẻm nhỏ.

Trải qua này hai ngày giao tiếp, Kim gia càng hiểu sâu về Triệu Thụy Triệu Vương thế tử, nghe nói hắn muốn tới thẩm vấn hai vị tiểu thư, ngược lại cũng không dám cự tuyệt, thái độ còn muốn khách khí hơn so với ngày thứ nhất.

Giờ phút này Kim Trạch Long, Kim Trạch Khánh cùng Kim Trạch Phong đều chờ ở cổng lớn, nghe thấy tiếng xe ngựa, lập tức từ chỗ người gác cổng bước ra ngoài, cung cung kính kính chờ Triệu đại thế tử đại giá quang lâm.

Khi Triệu Thụy xuống xe ngựa, Kim Trạch Phong đã đứng ở cạnh xe ngựa, vẻ mặt hắn tiều tụy, mặc quần áo trắng, nhưng vẫn nói với Triệu Thụy: "Phiền Triệu đại nhân bôn ba.

"
"Khách khí.


" Triệu Thụy hướng hắn gật gật đầu, xoay người lại vươn tay ra, trực tiếp đỡ người trong xe ngựa ra ngoài.

Tạ Cát Tường vịn tay của hắn xuống xe ngựa, mới phát hiện mọi người Kim gia đều đang tò mò nhìn về phía nàng, chỉ liếc mắt một cái, nhưng Tạ Cát Tường vẫn kịp nhìn thấy.

Triệu Thụy không quan tâm người Kim gia tò mò như thế nào, nói với Kim Trạch Long: "Kim đại lão gia, bởi vì vụ án này người chết thứ nhất là thiên kim quý phủ, hai vị khác có liên quan đến vụ án cũng là thiên kim quý phủ, bởi vậy bản quan vẫn chưa dẫn toàn bộ người đến quan phủ thăng đường.

"
Người chết thứ nhất là cô nương Kim gia chưa xuất giá, hai người bị tình nghi cũng là khuê tú Kim gia, Triệu Thụy vô cùng cho mặt mũi, tự mình đến Kim trạch thẩm vấn.

Nếu là nhà người khác, trực tiếp mang đi Cao Đào Tư, không bao lâu đã có thể thẩm vấn ra kết quả.

Kim Trạch Long sao lại không biết đây là Triệu Thụy cho Kim gia thể diện, liền nói: "Đa tạ thế tử đại nhân nể mặt, Kim gia vô cùng cảm kích.

"
Đừng nhìn Triệu Vương thế tử tuổi còn trẻ, thanh danh ở Yến Kinh cũng không tốt, có người nói hắn lúc nào cũng nịnh bợ hoàng tử, cả ngày đi theo các hoàng tử thanh sắc khuyển mã*, cũng có người nói hắn cam nguyện làm chó cho bệ hạ, trước đó ở Nghi Loan Tư đã giết không ít người, là một ma đầu giết người không thấy máu.

*Thanh sắc khuyển mã(声色犬马) là thành ngữ Trung Quốc: Thanh(声): Âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc, phiếm chỉ ca vũ; sắc(色): Sắc đẹp, nữ sắc, sinh hoạt xa xỉ; khuyển: Người giàu có, chơi bời lêu lổng, nuôi chó mua vui; mã(马): Cưỡi ngựa, chơi ngựa vì thú vui.

Phiếm chỉ cách sống ăn chơi dâm loạn.

Nhưng hiện tại nhìn thấy, hắn lại biết, vị Triệu đại thế tử này, là người làm việc vô cùng quyết đoán.

Nếu không phải như thế, sao không nghe nói các hoàng tử trở mặt với hắn, hắn gần gũi các hoàng tử, nhưng lại là trung thần của bệ hạ?
Tuổi còn trẻ, năng lực lại không nhỏ.

Nghĩ đến đây, Kim Trạch Long lại tiến lên nửa bước, dùng âm thanh người khác nghe không được nói nhỏ vài câu.

Triệu thế tử nể tình, hắn cũng phải biết điều, nếu không, không biết cách làm người chính là hắn.

Đối với lời Kim Trạch Long vừa nói, Triệu Thụy rất là vừa lòng, hắn gật gật đầu gần như không dễ phát hiện, quay đầu lại vẫy tay với giáo úy: "Đưa hết người lên đây, vào Kim gia đều an tĩnh một chút.

"
Giờ phút này cửa Kim gia rộng mở, các giáo úy che chở mấy vị thường dân áo vải, đâu vào đấy, an tĩnh trầm mặc đi vào Kim trạch, bất quá chỉ một lát sau, cửa lớn Kim trạch lần nữa lại đóng chặt, giống như trận ồn ào vừa rồi chưa bao giờ phát sinh.

Một đường vào chính sảnh Kim gia, Kim Trạch Long tiến lên nửa bước, chỉ vào hai ghế chủ vị: "Hai vị đại nhân, mời ngồi, mời ngồi.

"
Tạ Cát Tường chỉ là tam đẳng Thôi quan, nhưng Kim Trạch Long lại không dám qua loa chút nào.

Triệu Thụy hơi xụ mặt, không để Tạ Cát Tường cùng ngồi ghế chủ vị, ngược lại để nàng ngồi ở vị trí phụ bên tay trái mình.

"Kim đại lão gia, vẫn là ngài cùng ngồi với bản quan đi.

"
Chờ mọi người ngồi xuống, Triệu Thụy liền nói thẳng: "Hai vị thiên kim Kim gia đâu? Có thể mời lên gặp không?".


Bình luận

Truyện đang đọc