YÊN VƯƠNG PHI TÁI SINH! MỘT ĐỜI VÀ MÃI MÃI


Sư phụ tôi phất tay, trong chớp mắt chỉ thấy hào tiên khí lóe qua, cả ba đã đặt chân tới Âm Ti quỷ giới.
Nơi Âm Ti- chốn của những vong hồn, quỷ sai, Hắc Bạch vô thường và cả dòng sông Vong Xuyên.
Bởi vậy, nơi đây luôn ngập một mùi âm khí hòa cùng lệ khí nặng nề, chung quanh thì như được bao phủ một làn sương tím dày đặc.
U ám, lạnh lẽo là những từ duy nhất có thể tả nổi khung cảnh nơi đây.
Tới đây đầu tiên, hẳn là sư phụ dự định sẽ tìm nguyên nhân khiến tôi bị mất phách và nhập phách chăng?
Cái vẻ âm u của nơi đây khiến tôi phải rùng mình.

Mộ Thương thấy vậy liền nắm lấy tay tôi ánh mắt chàng là cả một bầu trời dịu dàng, ánh mắt đó như biết nói rằng dù có ra sao chàng nhất định cũng sẽ bảo vệ tôi...Ra khi yêu, chàng lại ấm áp đến dường này.
Không hổ là nam nhân mà tôi chọn.
Sư phụ dẫn chúng tôi bước vào Thập Điện Diêm Vương, nơi mà chủ nhân Âm Ti đang cai quản- Diêm Vương gia.
Bước tới cửa điện, đám quỷ sai cảm nhận được làn tiên khí mạnh mẽ đang tỏa ra, chúng không dám ngước đầu, run rẩy quỳ thụp xuống.
"Bái kiến Thái Uyên thượng thần!"
Sư phụ cứ vậy bước qua, đi vào Diêm La Điện, lệ khí trong đây càng nặng hơn khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, bèn dùng tiên khí để giảm bớt cái thứ nặng nề chung quanh.
Người cứ vậy ngang ngược đi vào thẳng chính điện, Mộ Thương mặt không đổi sắc đi theo.
Trong chính điện Diêm La, khung cảnh khiến tôi bất ngờ vô cùng, phán quan và các quỷ sai đều vô cùng nghiêm túc chăm chỉ làm việc, phê duyệt tấu xớ, chỉ có Diêm Vương lười nhác ngồi ngáp trên Quỷ Tọa.
Ông ta vừa ngáp miếng lớn, vừa chớp mắt thấy sư phụ và Mộ Thương thì hấp tấp, luống cuống thu lại dáng vẻ biếng nhác vô trách nhiệm lại.
Tôi chơm chớp mắt, có khi nào cũng nhờ cái kiểu tác phong này của ông ta mà tôi mới ra nông nỗi này không...!Nhìn chúng tôi hừng hực khí thế như này bước vào quả là chẳng khác gì đang đi đòi nợ ông ta.

Diêm Vương toát mồ hôi hột nhìn sư phụ tôi bước tới gần.
Dù rằng sư phụ tôi có uy danh lẫy lừng cỡ nào thì trước mặt chủ của quỷ giới vẫn phải khom lưng hành lễ.
Lão Diêm Vương bèn giơ tay:
"Ôi trời, Lão Tọa không nhận nổi cái lạy này của thượng tiên đâu.

Mau, không cần đa lễ!"
Sư phụ tôi vẫn hành lễ chuẩn mực như thường rồi mới cất giọng chất vấn:
"Diêm Vương xưa nay hẳn đã quá nhàn nhã?"
Lão ta im lặng không đáp, Mộ Thương không tiện chen vào cuộc trò chuyện, tay chàng bất giác siết chặt lấy tay tôi.
Sư phụ tiếp lời:
"Ngũ đạo luân hồi xưa nay đều do Âm Ti quỷ giới cai quản một phần, ngàn năm về trước sau trận chiến Tiên Ma, hẳn Diêm Vương còn nhớ Thiên giới vô cùng chật vật trong việc phong ấn Đại công chúa Ma Tộc?"
Diêm Vương nhíu mày, mặt ông ta chợt nghiêm túc, nặng nề đáp sư phụ tôi:
"Lão Tọa làm sao dám quên."
"Năm đó do sơ xuất của bổn thượng thần mà hai phách của Phượng Ca đã thoát ra ngoài, lẩn trốn, đi vào quẫy nhiễu trật tự luân hồi liệu Diêm Vương có biết?"
Mặt ông ta xám xịt, không khí càng trở nên nặng nề:
"Sao có thể?"
Tôi nghiến răng, liên quan đến luân thời chuyển kiếp, lão ta mà lại vô trách nhiệm thế ư!?
Tôi hắng giọng:
"Diêm Vương gia, tiểu tiên xin mạn phép.

Chuyến này tiểu tiên mất công tới đây, chính là muốn xác nhận liệu Âm Ti có phải đã sơ xuất, để hai phách của nàng ta lưu lạc vào vòng luân hồi rồi nhập vào thần hồn của...."
"Hồ náo! Há lại có chuyện hoang đường như vậy!?"
Tôi còn chưa nói hết câu, phán quan đã đập bàn, gương mặt đáng sợ nhìn trừng trừng về phía tôi.
Tôi đối thắng mắt với hắn, thẳng thừng chất vấn:
"Không dám giấu gì các hạ, tiểu tiên chính là kẻ chứa nhận hai phách của nàng ta đây, dẫn đến hai phách của tiểu tiên ở đâu cũng chẳng biết.

Chỉ cần còn ngày nàng ta chưa thực sư bị phong ấn thì là sao Tam Giới yên ổn đây!"
Phán quan nghe vậy vô cùng tức giận:
"Tiểu tử, ngươi thì biết cái gì, Âm Ti bọn ta xưa nay làm việc công minh chặt chẽ, lấy đâu ra cái chuyện có sơ xuất nào ở đây.


Luật đạo luân hồi là cái gì mà ngươi dám hồ ngôn vọng ngữ thế này!?"
Phán quan nhìn tôi đăm đăm, rồi nói tiếp:
"Còn yên bình của Tam Giới, ha, vậy người ở đây rồi, phong ấn ngay lúc này chẳng được sao?"
Phong ấn lúc này, hắn ta đang ám chỉ phong ấn cả tôi cùng nàng ta luôn sao!? Tôi bàng hoàng khi nghe hắn ta nói những lời cay nghiệt tới thế, phán quan nói như thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi vậy.
Mộ Thương lúc này đùng đùng lửa giận.

Bầu không khí như bị đóng băng vậy, tôi liền lạnh gáy, sát khi quanh chàng tỏa ra.

Đôi mắt lãnh khốc của chàng tia thẳng vào tên phán quan:
"Bổn vương muốn xem xem ngươi lấy đâu ra cái gan phong ấn nàng!"
Phán quan lập tức câm nín, cái dáng vẻ hổ báo của hắn ban nãy bây giờ thì co rúm lại như chuột chũi vậy.
Tay chàng vẫn ấm áp siết lấy bàn tay tôi, nhiệt lượng từ tay chàng như đang sưởi ấm cả người tôi vậy.
Sư phụ nhìn Diêm Vương, người nói:
"Lần này ta đích thân tới chẳng hề có ý gây thù hằn với Diêm Vương các vị, chỉ là bổn thượng thần rất thắc mắc, sao lại có lỗi lớn như vậy xảy ra trong luật đạo luân hồi?"
Diêm Vương gương mặt trầm trọng liếc qua nhìn tôi, lão đứng lên ra dáng bề trên vô cùng, u ám nói:
"Quả thực Âm Ti ta trước nay làm việc vô cùng cẩn thận không thế có sơ xuất nào như vậy được, trước nay cũng chưa từng có tiền lệ.

Vị tiểu tiên tử này.

Cô từng nói không rõ hai phách còn lại của mình ở đâu, vậy cô có dám chắc chắn trước đó cô có phải một thần hồn trọn vẹn?"
Nghe Diêm Vương nói vậy tôi bèn câm nín...!Quả thực, đây cũng là nút thắt của tôi.

Ông ta nói tiếp:
"Một thần hồn trọn vẹn không thể nào có chuyện dễ dàng bị tách, nhập như vậy được, cho dù kẻ kia có là thần thánh phương nào đi chăng nữa.

Thần hồn mà lạc mất hẳn hai phách, e là cũng từng gặp đại nạn khiến suýt mà hồn phi phách tán rồi."
Tôi im lặng nghe từng lời Diêm Vương nói.

Từng câu từng chữ như tảng đá đè lên khiến lòng tôi càng trĩu nặng, khó hiểu hơn.

Suýt thì hồn phi phách tán...!rốt cục đại nạn nào khiến thần hồn tôi lâm vào cảnh tàn tạ đến thế.
Diêm Vương bước xuống, đi qua phía chúng tôi:
"Quả thực lần này cũng do một phần lỗi của Âm Ti ta, Lão Tọa nhất định sẽ tìm cho các vị một lời giải thích thỏa đáng."
Sư phụ tôi bước tới trước, tay đưa ra bát trận phong ấn Phượng Ca, ai nấy trong điện đều sững sờ, các quỷ sai đang chăm chú làm việc cũng bị ngưng nhịp đột ngột.
Người nghiêm nghị nói:
"Chuyến đi này không chỉ có vậy.

Trước hết, là giải quyết mối nguy hại này trước mắt này đã."


Bình luận

Truyện đang đọc