YÊU ANH? ĐỪNG CÓ MƠ!

Tiếng đàn vừa dứt, thế nhưng nụ cười và ánh mắt đang bắn tim về phía cô gái kia chỉ trong vài giây đã tắt rụi.

Cái tên đang khoanh tay ngồi thù lù kia... không phải là hắn chứ?!

Nhìn cô gái kia,

Nhìn lại hắn,

Rõ ràng mình đang làm một việc đúng tới không thể đúng hơn kia mà?

Cớ sao lại cảm giác sống lưng lành lạnh, như một kẻ vừa đi ăn trộm bị tóm tại trận thế này.

Bỏ qua. Nhất định phải bỏ qua hắn. Coi hắn là không khí đi!

Cơ hội làm thẳng nam của mình đang bày ra trước mắt thế kia. Không thể nào vì hắn đứng đó mà ngoặt lại thành cong veo được!

Trí Thiện cố gắng trông như thản nhiên mà đứng dậy. Thế nhưng chân tay luống cuống khiến chiếc đàn trên tay trở lên thật vướng a. Đụng đây một cái, đụng kia một cái, mới miễn cưỡng mà bước được hai bước khỏi bục.

Đến khi người bạn khẽ gọi:Ê, Thiện, hoa kìa.

Trí Thiện mới sực nhớ ra rằng mình còn tới một bó hoa nữa cơ đấy.

Tuấn Minh vẫn là không mở miệng,

Cả tuần mất tích. Xem chừng ra việc làm tình hôm ấy thực sự tác động tới tên ngốc này quá nhiều. Vốn là định dùng chút ngọt mà đối xử, ai rằng khi tìm được lại là một màn như thế.

Cái cảm giác trong bóng tối mờ ảo, cứ có một đôi mắt sáng quắc dõi theo mình. Phải nói chứ, Trí Thiện thực sự cảm thấy không ổn một chút nào!

Và đúng là không ổn thật. Tới khi cậu chỉ cách cô gái kia còn vài bước chân. Thân hình cao lớn đó đã lập tức tiến tới áp sát sau lưng cậu, một tay vòng qua eo, siết chặt, tiếng nói không quá lớn nhưng lại chững tới không thể sai lệch.

- Rất tiếc, người này đã có chủ.

- Hả?

Cô gái đã hơi bẽn lẽn đang muốn cúi đầu xuống, mọi người trong quán cũng đang giơ điện thoại lên hóng một màn ngôn tình nóng bỏng.

Ai dè chỉ trong phút chốc đều hóa đá.

- Ai là người của anh?! Tôi có nói tôi là người của anh sao?

- Hửm? Vậy chỗ nào của em không phải của anh?

- Anh?!!!

Cô gái xấu hổ tới mức không còn đủ kiên nhẫn mà ở đó nghe họ tranh cãi nữa, vừa thẹn vừa giận, bước khỏi quán.

Trí Thiện vẫy bó hoa to trước mắt, muốn đuổi theo. Thế nhưng thực bất lực.

Này, là bất lực vì tay hắn ta quá có sức nha.

Chứ hoàn toàn không phải rằng, thậm chí trong lòng cậu như vậy mà thỏa mãn tới mức không muốn giãy ra.

- -----------

Hỏi, nơi nào là ấm nhất?

Chính là vòng tay và bờ ngực của người thương.

Đây, chính là như vậy.

- ------------

Tuấn Minh cũng không thích thú gì những người đang tò mò xung quanh đang quay phim chụp ảnh. Liền như thế dắt Trí Thiện rời khỏi.

- Ấy, còn xe của tôi!!!

- Cái đấy để em lo!

- Còn đàn của anh!?

- Cũng cứ để em lo!

Thằng Long thế nào mà cũng đã thò đầu ra, hét thêm một câu:

- Đi vui vẻ nha!

Long xù khoái chí ra mặt, lại không phải chứ? chính Long là người đã mò ra số điện thoại của Tuấn Minh trong một lúc Trí Thiện đi giải quyết nỗi buồn. Ban đầu cậu chết sốc vì há mồm quá lớn. Đơn giản khi mà gọi tới số đó, lại hiện lên: Bác Sỹ Minh, đã lưu sẵn trong danh bạ!?

Trời ạ! Trái đất thực tròn. Xưa tiếc nuối biết bao nhiêu khuyên Thành Khải nên về với bác sĩ Minh thì không nghe. Cuối cùng vòng đi vòng lại, hóa ra lại là một đôi với Trí Thiện!.

Thế nên dĩ nhiên, địa điểm là do cậu nhắn cho Tuấn Minh biết, nhân tiện, thì cũng biết rồi đấy. Long chẳng phải kẻ tốt đẹp gì.

Cong á?. Tui đã cong rồi, thế nên: vặn được ai cong, tui vặn tuốt.

===============

Trên xe, Trí Thiện ngồi cách một đoạn.

Hai tay chống bám ra đằng sau.

Tuấn Minh đương nhiên, mặt vẫn không chút biểu tình. Chỉ nhẹ nhàng vặn ga một cái. Chiếc xe vọt lên,

Trí Thiện một đường theo bản năng sợ té, ôm chầm lấy.

- Anh có biết lái xe không vậy?

- Như vậy được rồi.

Câu trả lời kiểu quái quỷ gì?!

Muốn được ôm? Cũng đừng có mơ đi!

Trí Thiện ngay tại eo, nhéo Tuấn Minh một cái tới cau mày, chất vấn:

- Khai mau, kẻ nào chỉ điểm cho anh chỗ của tôi?

- Long xù.

- Được lắm! Về nhà tôi sẽ chiên xù hắn luôn!

- Ừm.

- Vậy.. anh phá vỡ mộng đẹp của tôi. Anh tính lấy gì bồi thường?

- Lấy người.

Trong lòng đã một mảng thoải mái, thế nhưng Trí Thiện vẫn là bĩu môi:

- Thịt người ăn được chắc?

- Có muốn thử lại không?

- Đừng có tưởng bở! Trước tiên đi ăn đã, sau đó tôi sẽ tính sổ với anh!

- Được.

- Tôi biết một quán!

Tính sổ? cũng không biết tính sổ ra sao mà chiếc cằm kia như có như không đặt ngay tại bờ vai của Tuấn Minh, còn đưa chiếc mũi cao lên những lọn tóc mai mà hít lấy.

Vui vẻ, suy nghĩ của Trí Thiện thực ra cũng đơn giản thôi. Nếu cảm thấy vui vẻ thì cứ thế mà tận hưởng.

Như bữa tối nay. Thực sự vui.

Quán, vẫn thế. Thức ăn, vẫn vậy, thậm chí cậu không uống được mấy ngụm bia. Thế nhưng vẫn là rất khác biệt.

Khi thấy Tuấn Minh xuất hiện, trái tim cậu lập tức đập sai nhịp. Tận một tuần không gặp ấy, là cố gắng tránh. Nhưng lại không vui. Cô bé kia thì sao?. Nói thật, nếu lúc ấy Tuấn Minh không tiến tới mà ôm cậu vào lòng, có lẽ cậu mới thực sự là giận. Bởi hắn ta đã nói là rất thích mình mà? Không phải sao? Không lẽ lại giương mắt lên nhìn mình tỏ tình với người khác.

Ngắm ngắm gương mặt điển trai trước mắt. Trí Thiện liền mở lời:

- Tuấn Minh.

- Hửm?

- Anh là Gay sao?

- Ừm.

- Hả? Anh lại tỉnh bơ như vậy?

- Không vấn đề gì, vì em cũng vậy.

- Tôi mới không có!

- Sẽ có.

Thế đấy. Nói chuyện với hắn ta chẳng được dăm câu thì ba câu là khó chịu rồi.

Thế nhưng khi hắn ta lắc lắc đầu mà đưa chiếc khăn chạm lên khóe môi dính chút thức ăn của mình, Trí Thiện tôi đã biết được rằng: Ờ. Gay thì Gay.

Thực ra, cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy đâu. Sống vui vẻ là được, không phải sao?

Đứng trước cửa nhà Trí Thiện,

Tuấn Minh cười, đưa tay lên xoa tóc cậu,

- Em hát rất hay.

Nhóc ngốc chần chừ một bước lại một bước, không vào. Thực không biết câu khen kia khiến cậu muốn đỏ mặt, hay đôi môi kia cười lên khiến tim cậu thủng mất vài lỗ. Trí Thiện kiễng người, hôn chạm lên:

- Chụt!

- Anh sex cũng rất giỏi.

- ???!!!!

WTF? Tại sao cậu lại có thể phun ra cái câu chết tiệt đó được cơ chứ?

Rồi nghĩ xong thì mặt đã đỏ au au, liền một đường bán sống bán chết chạy thẳng vào nhà. Bỏ lại một Tuấn Minh đưa tay đặt lên khóe môi kia, cứ thế đứng dưới lầu mà nhìn lên. Không muốn rời đi.

==============

Thế nhưng Trí Thiện vừa chạy tới cầu thang lại đụng ngay phải thằng Than một tay xỏ qua áo khoác cũng chạy vội xuống.

- Ui da!

- Chạy gì mà như ma đuổi vậy?!

- ....!

Trí Lâm không trả lời, gấp rút vòng qua người Trí Thiện mà chạy xuống lầu.

Chỉ một xíu sau, đã nghe tiếng chiếc xe tay côn rú ga, rời đi.

Gần 11h đêm.

Đi đâu cái giờ này chứ?

Trí Thiện mặc kệ, đang vui mà, huýt sáo một cái rõ dài, bước vào phòng.

==============

Trí Lâm vừa phóng xe qua cửa, thoáng thấy bóng Tuấn Minh ngẩn người, lại nghĩ lại cái vẻ mặt ông anh hai đang hớn hở kia, cũng đã đoán ra được vài phần.

Nhưng giờ cậu có việc quan trọng hơn.

Trí Lâm từng có bạn gái, rồi cũng từng chia tay.

Cậu cũng đủ thông minh để nhìn ra rằng tình cảm của cái kẻ tên Thái Hùng kia dành cho cậu bao nhiêu là thật. Toàn bộ.

Cậu cũng chẳng ngờ đâu quen nhau từ một trận đánh lộn tới bầm dập, vậy mà hắn cứ chấp niệm mãi thế.Chỉ còn vài tháng nữa là chạm tết, sau đó cậu sẽ đi du học.

Thái Hùng từ cái ngày cậu nói ra miệng hai từ xin lỗi ấy, quả thực là anh ta không còn tới làm phiền cậu như trước, Cậu cũng kéo số điện thoại và facebook của hắn thả vào danh sách chặn, tập trung hết sức vào các đề mục để có thể giành được suất học bổng kia. Cứ tưởng như vậy là xong đi.

Thế nhưng Thái Hùng sau hôm đó lại trở lên bê bết tới không tưởng. Nhậu đến hôm nay bị ngộ độc cồn.

Thằng bạn chung nhóm vừa đưa Thái Hùng nhập viện xong, cũng không quản mà chửi cho Trí Lâm một trận. Trí Lâm cũng không muốn đôi co, hỏi địa chỉ rồi phóng tới. Rõ ràng là tự làm tự chịu, thế nhưng nói không chút trách nhiệm, không chút áy náy nào thì cũng không đúng.

Nhìn từng giọt dịch truyền chảy trong chai, gương mặt thực sự tái xanh, ba mẹ hắn lại ở bên nước ngoài chẳng về kịp. Trí Lâm thực sự không biết mở lời như thế nào. Cậu vốn là người thô lỗ, thẳng như ruột ngựa, nếu nói ra điều gì không phải bây giờ, có lẽ sẽ làm cho kẻ trên giường kia ói máu chưa biết chừng.

Thế nên, những lời đưa đến cổ rồi lại nuốt vào.

Người đã gầy hơn rất nhiều, đôi chân mày cũng liên tục nhăn lại vì khó chịu.

Thái Hùng. Anh thực sự phải tới mức này?

Đôi mắt khẽ mở.

Thái Hùng nhận ra người trước mặt.

- Trí Lâm?

- Ừm.

- Là cậu thật sao?

- Nghỉ chút đi.

Thế nhưng, khác với thái độ trêu ghẹo vồ vập hàng ngày, Thái Hùng lại lặng lẽ quay gương mặt về phía còn lại.Tới những giờ phút tưởng như muốn bóp nát trái tim cậu rồi, Thái Hùng vẫn không muốn Trí Lâm thấy được chút yếu đuối nào trên gương mặt vốn ngông nghênh của cậu:

- Bao giờ đi?

- Qua tết này.

- Ừm.

Vẫn là những lời nói lạnh như băng, vẫn là một Trí Lâm đúng như những gì cậu ghi tạc. Không sai được.

Trên khóe mắt Thái Hùng, một giọt nước mắt, lặng lẽ chảy. Cậu đã quên đi chính bản thân mình rồi ư? Khi mà cách đây chỉ mấy tháng, câu ngạo mạn tới nỗi từng hỏi Trí Lâm rằng, tại sao nhất định phải đi du học?. Em ấy muốn gì, Thái Hùng cậu đều có thể cho.

Trí Lâm như thế mà gội một gáo nước lạnh lên mặt cậu: vốn dĩ là Thái Hùng cậu chẳng có thứ gì mà em ấy cần.

Thậm chí, cả tình yêu này, cũng là thừa thãi.

Chính là như vậy, chính xác là như vậy.

Tình yêu của một kẻ đồng tính, thực khó khăn,

Hai người như thế, một kẻ lại một kẻ, nhìn tới tấm lưng người đối diện.

Lâm, tôi thực sự rất yêu, rất yêu cậu.

Thái Hùng. Xin lỗi.

- ------------

Không phải tình yêu nào cũng đều đẹp, không phải trái ngọt nào cũng có thể sinh ra khi người ta cố sức vun trồng lấy cái cây tình ái của chính bản thân mình.

Trí Lâm không phải gay, cậu vốn nguyên bản không có cảm xúc trước một cơ thể cũng tương đồng y như mình tới từng đường cơ thớ thịt.

Nếu nói thứ tình cảm nào khiến cho cậu có thể bỏ qua mọi thứ trên đời này. Có lẽ, ngay bây giờ cậu chưa tìm thấy.

Đợi cho Thái Hùng chìm sâu vào an tĩnh. Trí Lâm thu đôi chân dài, bước ra khỏi cửa phòng bệnh.

Đừng đi.

Đừng đi.

Trí Lâm. Anh, là yêu em.

Thế nhưng, lời nói này Thái Hùng mãi không thể bật cất thành lời được. Có nghĩa lý gì? Nếu một cọng cỏ vướng chân người khiến người yêu thương sẽ nhặt lên mà ve vuốt, nhưng nếu cọng cỏ đó chẳng khiến người động tâm, liền một đạp dẫm lên.

Thái Hùng cậu cũng từng trải qua vô số tình một đêm hay những đoạn tình dang dở. Làm 0 có, làm 1 có. Cũng không nghĩ rằng mình sẽ yêu một ai thật lòng hết dạ gì gì đó. Có ngờ đâu, kẻ đấm mình tới tím bầm khuôn mặt. Lại chính là kẻ khắc ngay hình ảnh vào tim cậu, ngày một sâu, không có cách nào gỡ ra.

Thì ra, yêu một người, lại đau như thế....

Một giọt nước mắt nữa, lại rơi.

Người đi rồi, cánh cửa cũng khép, đôi bờ vai run lên từng hồi.

Có ai nghĩ rằng một Thái Hùng lúc nào cũng bụi bặm tới ngầu, hôm nay lại phải rơi nước mắt.

Vốn là cố chấp nghĩ rằng, chai mặt bám lấy rồi cũng có được cậu ấy, hóa ra lại không thể.

Vốn là cố chấp nghĩ rằng, chuốc chút thuốc cho cậu ấy mặc sức làm càn trên cả cơ thể này, hóa ra một sáng hôm sau khi tỉnh dậy lại chỉ nhận được cái nhíu mày.

Vốn là cố chấp nghĩ rằng, vì bản thân tổn thương tới nhập viện, có khi nào cậu ấy nhớ tới từng chút ôn nhu.

Là không có.

Tiểu thuyết, chính là để gạt người.

=========

4h sáng.

Tận lực dắt xe một đoạn dài tránh tiếng ồn,

Trí Lâm mệt mỏi chuyển từng bước vào nhà.

Ngồi tựa lên giường, khép đôi mắt thở một hơi dài.

Thái Hùng,....

Một đoạn thời gian trước, rõ biết rằng trong ly bia có vấn đề, thế nhưng chính Trí Lâm lại vẫn đưa lên miệng, uống lấy.

Chao đảo, nóng ran tới mức thậm chí không phân biệt được trái phải, bắt lấy người đang ở trần trước mặt, vần vũ một đêm, ra vào không biết bao nhiêu lần khiến cả hai đều muốn rút cạn khí lực, Thái Hùng không thấp hơn cậu một cm nào. Cũng không kém cậu một đường cơ. Thế nhưng lại tự mình đón lấy cậu đưa vào nơi ấy mà va chạm, rên rỉ.

Sáng hôm sau, cả một cơ thể nam tính phơi bày ra lại toàn là những vết hôn dấu cắn. Trí Lâm quả thực khó có thể chấp nhận nổi.

Cậu nhíu mày, rời đi.

Thái Hùng thế nhưng chỉ nhìn cậu, không nói.

Cũng tính là một lần trên đời, chân chân chính chính mà có được cậu. Không phải sao?

- -----------

Mạnh mẽ lắc đầu. Trí Lâm không muốn suy nghĩ nữa.

Giữa hai thằng con trai, có cái gì để nói với nhau?

Cứ như vậy đi.

===================//==============

Bình luận

Truyện đang đọc