“Giấc mộng của cá muối.”
Anh trai trong miệng Lạc Thành Dã không phải anh ruột anh mà là anh họ, chỉ là từ nhỏ quan hệ của hai người vốn rất tốt cho nên cũng không cần nhiều lời.
Gia đình bên ngoại của Lạc Thành Dã là một thế gia vọng tộc về hương liệu được truyền thừa trăm năm, đã làm ăn cùng người nước ngoài từ thời ông cố, sớm hơn nữa còn cung cấp hàng hoá cho hoàng cung, là một “hoàng thương” hàng thật giá thật. Mà bây giờ, sau quá trình phát triển không ngừng nghỉ, Lạc Gia đã trở thành công ty về làm đẹp có thực lực hùng hậu trong nước, sản nghiệp không chỉ giới hạn trong lĩnh vực sản xuất nước hoa nữa.
Thường thì những gia tộc như thế này rất dễ xảy ra tình huống anh chị em trong nhà tranh giành quyền lợi, đấu nhau đến chết, có khi còn cung cấp drama miễn phí cho quần chúng xem, nhưng mẹ của Lạc Thành Dã lại không hề hứng thú đối với việc thừa kế gia nghiệp, tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế, để lại công ty cho chị gái quản lý, sau đó lao vào nghiên cứu học thuật từ bậc đại học cho đến bậc tiến sĩ.
Thời điểm sinh ra Lạc Thành Dã, tình cờ là bà đang trong giai đoạn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, có thể hình dung giai đoạn lúc ấy cực khổ như thế nào.
Nghe nói năm đó, mẹ Lạc đã gào thét vang trời trước khi vào phòng sinh.
Trước khi đi vào: “Em không muốn sinh! A a a a em không muốn sinh! Ai muốn sinh thì người đó đi mà sinh”, “Chồng ơi, em sợ, hu hu hu, để em về viết luận văn đi! Em thà đi viết luận văn còn hơn.”
Sau khi ra ngoài: “Em muốn con trai theo họ của em, hu hu, em cực khổ mang thai mười tháng lại còn vất vả sinh con, tại sao con nó lại phải theo họ của anh?”
Ba Tô, người dù đang ở trong hội nghị học thuật mang tầm quốc tế vẫn có thể bình tĩnh lên tiếng, bị mẹ Lạc nói một câu á khẩu không trả lời được, cuối cùng ông chịu thua, đồng ý để Lạc Thành Dã theo họ mẹ.
Ba Tô nghĩ đứa con đầu lòng cùng họ với mẹ thì cứ cùng họ với mẹ đi! Sau lại sinh thêm một đứa nữa cùng họ với ông là được.
Ban đầu ba Tô nghĩ thế, nhưng khi thấy mẹ Lạc sinh con vất vả, ông thương vợ sinh con không dễ, không nỡ để bà chịu khổ, cho nên kế hoạch mang thai lần hai tạm thời gác lại, cứ thế gác lại hơn hai mươi năm. Cuối cùng, hai người cũng chỉ có mình Lạc Thành Dã.
Hiện tại ba Tô đã không còn muốn sinh thêm đứa thứ hai nữa, thay vào đó ông căn dặn con trai một cách đầy ẩn ý: “Con trai à, nếu được thì con nên tìm một cô vợ họ Tô. Sau này con của hai đứa cũng sẽ theo họ vợ con, chắc chắn mẹ con không có ý kiến gì đâu, cho dù có thì cũng ngại nói ra, như vậy đứa bé sẽ lại mang họ Tô!”
Đối với việc này, Lạc Thành Dã bày tỏ: “???”
Phương pháp cứu nước của ba anh cũng lợi hại thật đấy.
Từ nhỏ Lạc Thành Dã đã có sẵn gen di truyền, lại có sở thích giống cha mẹ mình. Anh không có hứng thú với kinh doanh, cho nên gánh nặng quản lý gia nghiệp nhà họ Lạc cứ thế rơi xuống đầu ông anh họ.
Từ đó trở về sau, khi được nghỉ đông và nghỉ hè, anh sẽ tham gia các hoạt động ngoại khóa khác nhau và những chuyến du lịch khám phá khoa học vô cùng thú vị, được ngắm sao, ngắm trăng, đi đây đi đó; còn anh họ anh thì phải tham gia đủ loại hoạt động kinh doanh, đi gặp giám đốc này chủ tịch nọ.
Anh họ của anh vô cùng cảm động trước hành động không tranh không đoạt của Lạc Thành Dã, nhưng đôi khi vẫn rất muốn đánh đứa em họ này một trận.
Về phần Lạc Thành Dã, rõ ràng tên đầy đủ của anh là Lạc Thành Dã, nhưng sao khi đến miệng ông chú New Zealand lại trở thành Thành Dã rồi?
Đó là bởi vì Mike và Dani rất khó phát âm ba chữ Lạc Thành Dã cho nên vẫn luôn gọi anh là Thành Dã, Thành Dã. Vì vậy, những người dân bản địa có quen biết anh đều cho rằng tên của anh là Thành Dã.
Với sự giúp đỡ của anh họ, thông tin của năm công ty nhanh chóng được gửi đến. Cuối cùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lạc Thành Dã đã chọn Diệu Huy Entertainment.
Anh trai Lạc Thành Dã: Diệu Huy? Cũng được, đó là một công ty giải trí khá lớn mạnh, thuyền lớn mà, có thể chịu được sóng gió.
Lạc Thành Dã: Ừm, thuyền lớn mới lười biếng được.
Anh trai:???
Sau khi nhận được tin của Lạc Thành Dã, phía Diệu Huy vô cùng có thành ý, phái người đến New Zealand để thỏa thuận hợp đồng với anh, bọn họ muốn rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng cho Lạc Thành Dã ra mắt, vì vậy điều kiện đưa ra vô cùng hấp dẫn.
Anh trai Lạc Thành Dã sợ thằng em “yêu quý” bị lừa nên cũng cử luật sư qua xem xét các điều khoản có trong hợp đồng. Luật sư do sếp lớn cử tới tất nhiên không đơn giản.
Cho nên khi nhìn thấy luật sư của Lạc Thành Dã, người đại diện thầm nghĩ, người chăn cừu ở đây ai cũng lợi hại vậy sao? Có luật sư chuyên nghiệp cỡ này luôn?
Cũng may hợp đồng mà người đại diện đưa ra đã vượt qua khảo nghiệm, sau khi xác định không có vấn đề gì, hai bên vui vẻ ký kết hợp đồng. Người đại diện hớn hở bay về nước cùng với bản hợp đồng trong tay, bắt đầu thu xếp công việc tiếp theo, đồng thời báo cáo lại cho ông chủ biết.
Nhìn tư liệu về người mới do người đại diện mang tới, ông chủ của Diệu Huy Entertainment sửng sốt một hồi, sau đó giơ lên, nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, sau khi xem kĩ một lần mới hàm xúc hỏi: “Lạc Thành Dã?”
Người đại diện thành thật đáp: “Vâng, chính là Lạc Thành Dã.”
Ông chủ của Diệu Huy Entertainment trầm ngâm một giây, nói đầy ẩn ý: “Người vừa ký hợp đồng với các cậu không phải người mới đâu, mà là tổ tông mới đúng.”
Người đại diện hoang mang Hồ Quỳnh Hương: “???”
Ông chủ của Diệu Huy vừa dứt lời thì chuông điện thoại vang lên, ông ta liếc mắt nhìn, nói: “Cậu xem đi, anh trai của tổ tông gọi điện tới rồi.”
Người đại diện: “…”
***
Phía Diệu Huy sảng khoái cho ứng tiền trước, vợ chồng Mike và Dani có thể kịp thời thanh toán tiền cho khách hàng. Mặc dù việc cấp bách đã được giải quyết nhưng tâm trạng của họ không hề vui vẻ, bởi vì họ biết số tiền này đến từ đâu, và điều này cũng có nghĩa là Lạc Thành Dã sắp phải rời đi.
Nhìn Lạc Thành Dã đang sơn lại căn nhà, Mike vừa hút thuốc vừa thở dài, còn Dani thì quay lưng đi, lấy tạp dề lau nước mắt.
Mike ôm vợ, hôn lên má bà rồi nói: “Thật ra Thành Dã trở về nước cũng tốt, thằng bé ở lại đây lâu rồi, cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”
Dani đỏ mắt gật đầu: “Anh nói đúng, Thành Dã còn có cha mẹ và gia đình riêng của mình, chúng ta nên vui mừng vì thằng bé sắp được về nước.”
Ở bên kia, Lạc Thành Dã đứng dậy, lắc thùng sơn trên tay: “Mike, sơn trắng hết rồi.”
Mike đi tới, cầm lấy chổi sơn trong tay Lạc Thành Dã và nói: “Được rồi con trai, con mau đi thu dọn hành lý đi, phần còn lại cứ để ba sơn nốt.”
Lạc Thành Dã dừng lại, hít sâu một hơi rồi đáp: “Để con giúp mọi người sơn xong đã.”
Mike và Dani nhìn nhau, xua tan mây đen trong lòng và cùng cười: “Được, chúng ta cùng làm đi.”
Nói xong, hai vợ chồng tìm thêm hai cây chổi sơn từ trong nhà kho, ba người cùng nhau sơn lại ngôi nhà đã được sửa chữa.
Buổi tối, Dani đã nấu một bữa thịnh soạn để tiễn Lạc Thành Dã. Hai vợ chồng uống một chút rượu, tâm trạng vô cùng buồn bã. Đừng nói Dani, ngay cả một người đàn ông như Mike cũng bắt đầu khóc.
Mike ôm Lạc Thành Dã và vỗ nhẹ lưng anh, “Con trai, ba và Dani chưa bao giờ trách con. Sau khi Ellen đi, con đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, chúng ta luôn coi con là con ruột của mình. Sự việc đã qua nhiều năm rồi, hy vọng con có thể buông bỏ quá khứ để tận hưởng cuộc sống này.”
Dani cũng khóc, bà đi tới ôm chầm lấy anh: “Mẹ và Mike luôn hoan nghênh con quay lại bất cứ lúc nào, nơi đây vĩnh viễn là nhà của con.”
Ba người ôm nhau trong phòng ăn, khẽ nức nở khóc. Ánh mắt Lạc Thành Dã lướt qua bàn ăn, nhìn về phía bức ảnh chụp chung của cả bốn người ở cách đó không xa.
Trong ảnh, anh và cậu bé tóc đỏ đứng ở chính giữa, vợ chồng Mike và Dani thì đứng ở hai bên, bốn người mỉm cười hạnh phúc, nhưng bây giờ chỉ còn lại ba người họ.
Mắt Lạc Thành Dã không khỏi cay cay, anh nghẹn ngào nói: “Con sẽ thường xuyên trở về thăm hai người.”
Anh ở lại đây mấy năm là do áy náy, nhưng tình cảm tích lũy được khi sống cùng vợ chồng Mike và Dani đã ăn sâu vào trái tim anh từ lâu.
***
Sau hơn 20 giờ bay, cuối cùng Tô Vãn Vãn cũng trở về nước. Do hạ cánh muộn nên Vu Tư Đồng đích thân lái xe đến đón cô.
Sau khi lên xe, Tô Vãn Vãn nằm ườn ngay lên ghế sau không thèm giữ hình tượng gì hết.
Nhìn Tô Vãn Vãn qua kính chiếu hậu, Vu Tư Đồng dở khóc dở cười: “Đại tiểu thư của tao ơi, mày làm sao thế?”
“Tao không mua được chuyến bay thẳng nên phải chuyển tuyến, còn bị delay nữa. Không gian chật chội trên máy bay khiến tao khó chịu muốn chết.” Tô Vãn Vãn uể oải đáp: “Hiện tại tao chỉ cảm thấy cổ đau, lưng đau, chân đau, chỗ nào cũng đau.”
“Vậy mà mày không cảm ơn tao hả? Nếu tao không tới đón, buổi tối ở sân bay không biết bao giờ mày mới bắt được xe.”
“Cảm ơn, cảm ơn, xin cảm ơn, thần thiếp tạ chủ long ân.” Tô Vãn Vãn vái lạy cô nàng: “Không uổng công tao mua nhiều quà về cho mày.”
Câu “Thần thiếp tạ chủ long ân” bắt nguồn từ ngoại hình của Vu Tư Đồng, cô nàng là streamer của một trang làm đẹp trên PO. Một cô gái có khuôn mặt của ngự tỷ, từng cử chỉ đều mang khí thế của chị đại, thế nên lúc ảnh của cô nàng và Tô Vãn Vãn được tung ra, rất nhiều fan nói đùa rằng đây là chị đại và tình nhân bé nhỏ của chị.
Thậm chí có một cư dân mạng có tên “Đong đầy hình bóng em” còn nói thẳng ra: Vu Tư Đồng trông giống một quý phi đầy tâm cơ sẽ giết chết hoàng đế để tự mình lên ngôi, sau đó đưa chị em tốt của mình là Tô Vãn Vãn vào cung rồi nâng lên làm hoàng hậu.
Lúc nhìn thấy bình luận này, Tô Vãn Vãn lập tức trả lời: Trí tưởng tượng phong phú vậy, sao bạn không đi viết tiểu thuyết đi?
Nhưng dù nói thế, cô vẫn cảm thấy người này đánh giá khá chuẩn.
Cho nên sau này biệt danh “hoàng đế nương nương” của Vu Tư Đồng được lan truyền rộng rãi, đồng thời cũng xuất hiện câu nói đùa “tạ chủ long ân” của Tô Vãn Vãn.
Vu Tư Đồng vẫn còn nhớ mãi không quên: “Thay vì mang quà cho tao, tao muốn mày mang anh trai cưỡi ngựa về hơn.”
Tô Vãn Vãn ngẩn người một lúc mới nhớ ra cô nàng đang nhắc tới ai.
“Mày vẫn còn nhớ anh ấy sao?”
“Đâu phải mình tao còn nhớ, cư dân mạng gần như ai cũng nhớ nhé.”
Đối với chuyện này, Tô Vãn Vãn còn ngạc nhiên hơn: “Vẫn còn hot á hả?”
“Hot chứ, cũng tại cho đến bây giờ vẫn chưa một ai biết anh ấy là ai cho nên mọi người càng quan tâm hơn, mày không thấy trên weibo của mày có nhiều bình luận lắm hả?”
“Đâu phải mày không biết internet lúc ở bên ngoài tự nhiên không được tốt, cứ đứt quãng mãi, lên máy bay thì càng không thể lên mạng được.”
Tô Vãn Vãn không phải người lấy internet làm trung tâm, mặc dù cô và các fan có tương tác trên weibo nhưng không phải lúc nào cô cũng để ý.
Vu Tư Đồng thì ngược lại, cô nàng là streamer nổi tiếng, dành hầu hết thời gian trên internet: “Fan thấy mày không trả lời nên đều chạy sang hỏi tao, nhưng tao cũng đâu có rõ lắm.”
Vu Tư Đồng chậc lưỡi: “Độ nổi tiếng của anh ấy có thể so sánh với một số sao nam đang hot hiện nay đấy.”
Tô Vãn Vãn trầm mặc vài giây, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Qua một thời gian nữa kiểu gì cũng nguội dần thôi.”
Những lời Tô Vãn Vãn nói giống như đang nói về độ nổi tiếng của Lạc Thành Dã, hoặc như đang nói đến những dấu ấn mà anh để lại trong lòng cô.
Dường như vận mệnh luôn được định trước, khi cái tên của Lạc Thành Dã vừa mới lướt qua tâm trí, điện thoại của Tô Vãn Vãn lập tức vang lên, là tin nhắn Lạc Thành Dã gửi tới.
300 hiệp: Mike, Dani và trang trại đều không sao.
Lạc Thành Dã vẫn nhớ rõ lúc chia tay nhau, cô có nói – “Sau khi mọi việc ổn định, nhớ báo cho chúng tôi biết đấy nhé.”
Tô Vãn Vãn mỉm cười thật tươi, cô rất vui vì Lạc Thành Dã còn nhớ những lời cô nói, cũng vui vì trang trại vẫn bình an vô sự.
“Mày nhận được tin nhắn của ai thế? Cười rõ là ní nửng.”
“Vu Tư Đồng, mày học Văn kiểu gì thế, có ai dùng từ như mày không? Giáo viên môn Văn sẽ tức chết vì mày mất thôi.”
“Tao thấy nó khá chính xác mà, giáo viên dạy Văn nên tự hào vì có một học trò như tao.”
Tô Vãn Vãn lười tranh cãi với cô nàng, cô kéo cổ áo lên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vu Tư Đồng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Ai đó?”
Tô Vãn Vãn lẩm bẩm: “Anh giai cưỡi ngựa của mày.”
“Á!” Vu Tư Đồng bỗng ré lên.
Tô Vãn Vãn bị dọa hết hồn, vội nói: “Lo nhìn đường đi kìa!”
“Hai người vẫn còn liên lạc hả? Không giống quan hệ du lịch bình thường à nha.”
“Đừng nghĩ lung tung, người ta đang ở New Zealand cách xa vặn dặm, nếu yêu nhau thật thì mỗi lần gặp nhau phải ngồi máy bay ít nhất mười mấy tiếng, như vậy có mệt hay không?”
“…” Vu Tư Đồng im lặng một lúc rồi cười trêu: “Mày nghĩ cũng xa phết nhờ.”
Tô Vãn Vãn: “…”
Vu Tư Đồng to gan suy đoán: “Nhỡ anh ấy tới Trung Quốc thì sao?”
Tô Vãn Vãn: “…”
Vu Tư Đồng tiếp tục tưởng tượng: “Nếu bây giờ chưa tới thì sau này tới cũng được vậy. Làm người phải có ước mơ, không có ước mơ thì khác gì cá muối.”
Cá muối Tô Vãn Vãn giả chết: “…”
“Vãn Vãn?” Đợi mãi không thấy Tô Vãn Vãn trả lời, trong lúc đợi đèn đỏ, Vu Tư Đồng quay đầu lại thì thấy Tô Vãn Vãn đã ngủ say trên ghế sau.
Chắc là mệt lắm rồi nhỉ? Vu Tư Đồng vặn nhỏ độ sáng trong xe xuống.
Khi Vu Tư Đồng đã thôi truy hỏi, thay vào đó là chuyên tâm lái xe, Tô Vãn Vãn lặng lẽ lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Lạc Thành Dã.
Tô Vãn Vãn: Không sao là tốt rồi.
300 hiệp: ?
Bây giờ Tô Vãn Vãn vẫn chưa hiểu được ẩn ý đằng sau biểu tượng mà Lạc Thành Dã gửi tới, nhưng cô sẽ nhanh chóng hiểu được thôi.