YÊU CHIỀU TẬN TÂM KHẢM

Bạc Kha Nhiễm không rõ Liễu Hâm có chuyện gì.

Cô ấy  xuất thần sao?

"Liễu lão sư?" Bạc Kha Nhiễm khách khí gọi Liễu Hâm một tiếng.

Nghe được thanh âm của Bạc Kha Nhiễm, Liễu Hâm giật mình sực tỉnh, cô nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm.

Làn da cô gái nhỏ trắng nõn, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, dường như thất được cả bầu trời lộng lẫy sao bên trong.

Cô ý thức được vừa rồi bản thân có chút thất lễ, vội vàng cười cười xin lỗi.

"Ngại quá."

"Vừa rồi suy nghĩ một chút sự tình, không cẩn thận liền xuất thần."

Bạc Kha Nhiễm lắc  đầu, sau đó nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay đáp.

"Không có việc gì."

Liễu Hâm là tiền bối, hơn nữa còn là một tiền bối nổi tiếng.

Nói nữa, kỳ thật cô ấy cũng không cần phải nói xin lỗi với mình.

Năng lực phản ứng của Liễu Hâm rất tốt, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không phải đồ ngốc, đặc biệt là ở một phương diện nào đó.

Trong lòng cô biết rõ, sở dĩ vừa rồi Liễu Hâm xuất thần, đại khái vì biết chủ nhân của bình giữ nhiệt trong tay cô là ai.

Bất quá cô cũng không nói toạc ta.

Bên ngoài đồn xem ra cũng là nửa giả nửa thật lẫn lộn.

Đại khái chính là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.

Nhưng mà vấn đề là, hoa rơi coi trọng chính là nước của nhà cô.

Yêu thầm là một việc rất khổ sở.

Đều là nữ nhân, cô có chút đồng tình với cô ấy.

Nhưng mà làm tình địch, cô không lừa gạt được bản thân.

Bởi vì Liễu Hâm ra ngoài lấy nữa đã lâu còn chưa về, điện thoại cũng không mang theo bên người, Chu Anh không yên tâm đành tự mình đến đây tìm người.

Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Liễu Hâm, mà bên cạnh Liễu Hâm còn có một cô gái khác.

Chu Anh có chút kỳ quái.

Liễu Hâm đang nói chuyện với ai vậy?

Tận đến khi lại gần, lúc này Chu Anh mới phát hiện, hoá ra lad Bạc Kha Nhiễm nữ diễn viên đoàn phim cách vách.

Gần đây vị tiểu hoa họ Bạc này rất nổi, vừa quay xong Cung Phi do Thẩm đạo chế tác, lúc này đã tiến vào đoàn phim Nhậm Trọng Thành của Ngưu đạo, so với các tiểu hoa khác, tài nguyên của Bạc Kha Nhiễm tốt hơn rất nhiều.

"Tiểu Hâm." Chu Anh hướng Liễu Hâm gọi một tiếng.

Liễu Hâm nghiêng người nhìn qua, thấy Chu Anh đứng cách đó không xa.

"Có thể là bắt đầu khai máy, tôi đi trước." Liễu Hâm nới với Bạc Kha Nhiễm.

Bạc Kha Nhiễm gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Tạm biệt."

Liễu Hâm đi qua chỗ Chu Anh.

Bình giữ nhiệt trong tay cô ấy chính là của Thẩm Dữ không thể nghi ngờ.

Nhưng mà vì sao cái bình giữ nhiệt này lại ở trong tay của cô ấy?

Cô quen biết Thẩm Dữ cũng đã hơn hai năm, cô biết anh là người như thế nào, rốt cục cô ấy và anh có quan hệ như thế nào mà anh có thể đem đồ bên người mình cho cô ấy.

Liễu Hâm nhấp nhấp môi, trong đầu mơ hồ có một suy nghĩ, nhưng mà cô không dám nghĩ tiếp.

"Em làm sao vậy?"

Chu Anh thấy chân mày Liễu Hâm nhíu chặt, trên mặt mang vẻ trầm tư, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì, mang theo nghi hoặc mở miệng hỏi.

"Là cùng người ta nói tới chuyện gì không vui sao?"

Chu Anh nói người ta, Liễu Hâm tự nhiên cũng biết rõ.

Cô lắc đầu, "Không có, Anh tỷ, chị suy nghĩ nhiều quá."

Hai người cơ bản cái gì cũng không nói, sao có thể nói đến chuyện gì không vui?

"Vậy em làm sao vậy, cả người là bộ dáng tâm sự nặng nề."

Liễu Hâm nghĩ đến ý niệm trong đầu thật vất vả mới ngăn lại, cô há miệng thở dốc, muốn nói gì đó với Chu Anh.

Nhưng mà cuối cùng lại không nói ra, cuối cùng chỉ có thể một lần nữa lắc đầu.

"Cũng không có gì."

Chu Anh mang theo Liễu Hâm đã nhiều năm, nhìn dáng vẻ này của cô liền hiểu rõ.

Khẳng định là có gì đó.

Nhưng mà, Liễu Hâm không muốn nói.

Liễu Hâm không muốn nói, Chu Anh cũng miễn cưỡng cô, cho nên Chu Anb liền thức thời không tiếp tục hỏi nữa.

"Chúng ta trở về đi."

Liễu Hâm ừ một tiếng, sau đột nhiên như nghĩ đến cái gì, cô hỏi Chu Anh.

"Cố Hựu còn chưa có tới sao?"

"Mới vừa tới."

Liễu Hâm vâng một tiếng, không tiếp tục nói chuyện, hai người cũng bước nhanh về phoá đoàn phim của mình.

*****

Bạc Kha Nhiễm cầm bình giữ nhiệt trở lại đoàn phim của mình, nhưng mà vừa vào đến cửa phòng nghỉ đã thấy ghế chuyên dụng của mình bị người khác chiếm mất.

Nhìn từ phía sau chỉ nhìn thấy cái gáy người kia, giờ phút này đang rất thoải mái ngồi trên ghế nghỉ.

Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút.

Người nọ ——

Là ai?

Diễn viên trong đoàn phim mỗi người đều có ghế nghỉ của riêng mình, cho nên căn bản họ sẽ không dùng ghế nghỉ của cô.

Hơn nữa cũng không có khả năng là Chu Thiệu Chi, bởi vì Chu Thiệu Chi sẽ không tùy ý ngồi vào vị trí của cô, mỗi lần anh ta đến đây đều ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên cạnh.

Vì thế cô bước nhanh đi qua chỗ người kia.

Cô đi đến phía sau, từ trên cao nhìn xuống có thể thể người chiếm ghế của cô là một người đàn ông.

Anh ta nằm rất thoải mái, lúc này đôi mắt khẽ nhắm, miệng còn đặc biệt ngâm nga một ca khúc, xem ra tâm tình rất tốt.

Mà người đàn ông này không phải ai khác.

Chính là Cố Hựu!

Cô đi vòng qua đến trước mặt Cố Hứu, trực tiếp chắn ánh nắng mặt trời lại.

"Ghế nghỉ chân ngồi rất thoải mái sao?"

Cố Hựu vốn đang nghĩ xem là ai che ánh nắng giúp anh ta, còn chưa kịp hỏi thì người nọ đã hỏi trước.

Mà người che nắng giúp anh ta chính là chủ nhân của chiếc ghế nghỉ chân này!

Anh ta nào còn dám ngồi đó đặt câu hỏi, vội vàng mở to mắt đứng dậy, làm động tác mời Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống.

"Em đã trở lại, mau ngồi."

Bạc Kha Nhiễm liếc anh ta một cái, "Không phải anh đang ngồi rất vui vẻ sao?"

Cố Hựu cười, "ôi, không phải anh cũng vì muốn tốt cho em sao?"

Bạc Kha Nhiễm trợn trắng mắt, "Anh xem có chỗ nào tốt với em?"

"Em xem, em không ở đây, ghế dựa đều lạnh, không phải anh ngồi đây giúp em giữ ấm sao?"

Bạc Kha Nhiễm thật không còn lời gì để nói.

Lời này cũng có thể nói được, cô cũng rất phục anh ta.

Cố Hựu thấy Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống, kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh.

"Anh vừa đến?" Bạc Kha Nhiễm hỏi anh ta.

"Ừ, vừa đến được nửa giờ."

Bạc Kha Nhiễm còn chưa có nói chuyện, đã nghe thấy anh ta hỏi tiếp.

" Em xem anh đối với em rất tốt nha, anh vừa đến đã nghĩ ngay đếm em."

Bạc Kha Nhiễm, "........."

Sao trước kia cô không phát hiện ra người này lại không biết xấu hổ như vậy?

"Nói đến cũng thật là có duyên, đoàn phim của hai chúng ta lại ở cách vách."

Bạc Kha Nhiễm gật đầu đáp, "Ai nói không phải đâu?"

Cố Hựu nhìn bình giữ nhiệt trong tay Bạc Kha Nhiễm, ngạc nhiên hỏi.

"Em còn có thể lớn mật như vậy sao?"

Bạc Kha Nhiễm khó hiểu, "Cái gì?"

Cố Hựu chỉ chỉ bình giữ nhiệt trong tay cô.

Bạc Kha Nhiễm liền hiểu rõ.

Bởi vì Cố Hựu cũng biết cái bình giữ nhiệt này là của Thẩm Dữ.

"Không phải, nếu em thật sự lớn mật, hiện tại anh nhìn thấy không phải cái bình giữ nhiệt này đâu."

"Không phải bình giữ nhiệt thì là cái gì?"

"Nhẫn."

Cố Hựu, "............"

Đang nói chuyện, phía trước truyền đến tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu nhìn qua.

Là Chu Thiệu Chi vừa diễn xong.

"Xong rồi sao?" Bạc Kha Nhiễm hỏi một tiếng.

"Ừ, đúng vậy." Chu Thiệu Chi mỉm cười đáp lại cô, ánh mắt lại nhìn thoáng qua Cố Hựu đang ngồi bên cạnh.

Cố Hựu cũng quay ra nhìn thẳng anh ta.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đại khái qua ba giây, hai người không hẹn mà cùng gật đầu với đối phương, sau đó rời đi tầm mắt của mình.

Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm cũng đứng lên giới thiệu.

"Đây là Chu Thiệu Chi, cộng sự mới của em." Đầu tiên cô giới thiệu với Cố Hựu.

Cô thốt ra lời này, ánh mắt hai người tức khắc có chút dao động.

Kha Nhiễm trước tiên lại giới thiệu Chu Thiệu Chi cho anh ta biết.

Thực rõ ràng anh ta thân thiết với Bạc Kha Nhiễm hơn đối phương, bởi vì thường thường là giới thiệu người khác với người thân cận trước.

Nghĩ đến đây, Cố Hựu không khỏi sinh ra một loại cảm giác khoe khoang, anh ta nhanh chóng đứng dậy, chủ động vươn tay về phía Chu Thiệu Chi.

"Xin chào Chu lão sư, tôi là Cố Hựu."

Sắc mặt Chu Thiệu Chi không tốt cho lắm, nhưng vẫn vươn tay ra nắm tay Cố Hựu chào hỏi.

"Xin chào."

Như này xem như hai người đã chào hỏi qua.

Cố Hựu lại lần nữa ngồi xuống, anh ta kéo ghế lại gần bên Bạc Kha Nhiễm một chút.

Bạc Kha Nhiễm liếc mắt nhìn anh ta.

Không rõ anh ta muốn làm gì ở đây.

Chu Thiệu Chi ngồi ở ghế nghỉ của mình, hắn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua thấy Bạc Kha Nhiễm đang dựa cực gần Cố Hựu.

Tuy rằng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, cũng là ngày đầu tiên nhận thức, nhưng mà cũng không biết có phải hắn ảo giác hay không.

Hắn cảm thấy Cố Hựu ẩn ẩn có loại cảm giác muốn tuyên thệ chủ quyền.

Mà cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái.

Nhưng là nghĩ lại lúc trước Kha Nhiễm giới thiệu hắn với Cố Hựu trước, đôi mắt hắn thoáng chút ảm đảm.

"Anh còn không đi sao?" Bạc Kha Nhiễm duỗi chân đá ghế của Cố Hựu hỏi.

"Mấy giờ rồi?" Cố Hựu hỏi.

Bạc Kha Nhiễm móc di động ra nhìn thoáng qua.

"Bốn giờ rồi."

Cố Hựu nghĩ nghĩ, sau đó đứng dậy.

"Ừ, hình như đến lúc phải đi rồi."

"Anh đi đi." Bạc Kha Nhiễm vẫy tay ý bảo anh ta cứ tuỳ ý.

Cố Hựu, "............"

"Anh đi đây."

Bạc Kha Nhiễm có lệ ừ một tiếng.

Cố Hựu mang theo vẻ mặt "bi thương" rời đi.

Trên đường trở về đoàn phim của mình, anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra, ra WeChat, cấp nhắn một tin nhắn cho người tên là "Tử Thần".

" Vừa rồi thắng một trận rất đẹp!"

Sau đó "Tử Thần" gửi lại một tin nhắn wexhat khác.

" tiếp tục cố gắng. "

Bình luận

Truyện đang đọc