YÊU CÙNG GIỚI THÌ ĐƯỢC, NHƯNG TÔI KHÔNG NẰM DƯỚI

Hứa Tri: "..." Quán bar có rất nhiều ống hút mới.

Điện thoại vang lên một tiếng "đinh đông", Hứa Tri nhìn xuống, thấy thông báo tiền điện quá hạn từ ứng dụng. Cô ngồi yên nhìn một lúc, rồi rút năm trăm từ WeChat để trả tiền điện.

Không đi không được.

Ngồi ăn núi cũng lở.

Tin vào nhân phẩm của tiểu thư kia một lần, dù sao tối qua đối phương đã hứa chắc chắn sẽ không lật lọng.

Hứa Tri đạp xe vào con hẻm phía sau quán bar, dừng xe, dùng chân chống xe xuống một cách điệu nghệ.

Triệu Sở Sở vừa lúc xách mấy túi rác đầy vỏ trái cây bước ra, thấy cô, liền cười tươi chào: "Chị Know đến rồi à?"

Hứa Tri liếc nhìn cô ấy, đáp một tiếng "ừ" rồi cúi xuống khóa xe.

"Chị Know." Triệu Sở Sở nhớ đến cô gái xinh đẹp mà mình đã thấy khi đi qua quầy bar, ngập ngừng nói thử: "Bạn của chị đến rồi, hình như đợi được một lúc rồi đấy."

Hứa Tri khóa xe xong, tiện tay nhét chìa khóa vào túi bên hông ba lô.

Cô đứng dậy, nhìn Triệu Sở Sở hỏi: "Là người bồi thường?"

Thực ra câu hỏi này cũng thừa, ở quán bar này cô không kết giao "bạn bè", người duy nhất có nhiều liên hệ thêm chút chỉ có Tề Yểu Yểu.

Triệu Sở Sở thấy mình chỉ nói một câu đơn giản mà cô đã có thể đoán ngay ra, tay đang cầm túi rác siết chặt hơn, đem rác đi đổ rồi quay lại trả lời đúng vậy, lại hỏi: "Chị Know, chị có thân với cô ấy lắm không?"

Hứa Tri nghĩ ngợi một lát: "Không thân lắm."

Triệu Sở Sở nghe vậy lập tức tươi cười lại, đã nói thế thì chắc chắn không thân. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ ăn mặc của cô gái đó tối nay, cô lại có chút hụt hẫng, thử dò xét thêm: "Nhưng mà cô ấy xinh thật đấy nhỉ?"

Hứa Tri: "Ừ."

Chỉ một tiếng "ừ" của Hứa Tri, nhưng trong đầu lập tức hiện lên đôi mắt sáng long lanh mê hoặc kia, mỗi khi cười lên càng thêm rực rỡ, khiến người đối diện không thể không bị cuốn vào.

Hứa Tri thầm nghĩ: Kiêu căng ngạo mạn, thích làm theo ý mình, nhưng mà đẹp thật.

Triệu Sở Sở nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, trong lòng không phục: "Có đẹp cũng chỉ là biết cách ăn mặc thôi, có tiền thì ai chẳng mua được mỹ phẩm đắt tiền và váy vóc đẹp đẽ."

Hứa Tri không đáp lại, chỉ đi vào phòng thay đồ để mặc đồng phục.

Triệu Sở Sở nhìn theo bóng lưng của cô, rồi quay lại quầy bar. Từ xa, cô lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia vẫn ngồi đó.

Người đó mặc một chiếc váy quây màu hồng nhạt, để lộ xương quai xanh thanh tú và bờ vai trần mịn màng.

Dáng người của người ấy đẹp đến hoàn hảo, không thể thêm hay bớt một chút nào.

Dù tỏ ra kiêu căng, nhưng ánh mắt lơ đãng của cô ta vẫn thu hút sự chú ý của bao chàng trai cô gái xung quanh.

Nhiều người đến tán tỉnh, nhưng cô ấy chỉ lườm một cái là họ đã sợ mà bỏ đi.

Sau đó, cô ấy gọi tới hai vệ sĩ cao to, vạm vỡ đứng cạnh. Ai cũng khiếp sợ, không dám đến gần làm phiền.

"Sao còn chưa đến vậy..." Tề Yểu Yểu chống cằm, lướt điện thoại một cách nhàm chán, nàng đã nhắn tin cho Hứa Tri rồi.

Hứa Tri bảo là đã đến.

Nhưng đã nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

—"Chị Know."

Trong tiếng nhạc ồn ào của quán bar, Tề Yểu Yểu nghe rõ hai chữ đó, ánh mắt sáng lên, tìm theo hướng phát ra âm thanh.

Quả nhiên là Hứa Tri, cô mặc bộ đồng phục bartender ôm sát đầy quyến rũ, vóc dáng cân đối cao ráo, mái tóc đen dài thẳng tắp được buộc thành đuôi ngựa, tối nay vẫn như thường lệ, đeo thêm cặp kính gọng vàng.

"KnowKnow~" Tề Yểu Yểu mặt mày hớn hở, vẫy tay gọi cô ~

Ánh mắt Hứa Tri còn đang dõi theo đồng nghiệp, ngay sau đó đã bị tiếng gọi của Tề Yểu Yểu thu hút.

Hôm nay, đại tiểu thư lại thay đổi phong cách trang điểm, đôi môi đỏ mọng căng mịn, khẽ chu lên, đôi mắt to sâu thẳm không hoàn toàn đen mà thoáng ánh nâu, giống như búp bê Barbie được trưng bày trong tủ kính, lộng lẫy đến mức chỉ để thu hút ánh nhìn của người khác.

Hứa Tri thầm thở dài trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên, bước về phía trước.

Tề Yểu Yểu vừa định làm nũng, chợt nhớ ra gì đó, quay lại vẫy tay ra hiệu cho hai vệ sĩ.

Nhận được lệnh, hai vệ sĩ không còn đứng sau tiểu thư nữa, lặng lẽ lui vào góc tối đầy màu sắc của quán bar.

Sau khi đuổi hai vệ sĩ đi.

Tề Yểu Yểu mới nũng nịu với Hứa Tri: "Chị

KnowKnow, em đợi chị lâu lắm rồi đó ~"

"Cậu nói chuyện bình thường đi." Hứa Tri tiếp nhận công việc từ đồng nghiệp, nhìn qua hai đơn hàng trên bàn, vừa nói vừa xúc đá, bắt đầu pha cocktail.

Tề Yểu Yểu đáp: "Tôi đang nói rất bình thường mà!"

Hứa Tri cũng không chỉnh nàng nữa. Sau khi pha xong hai ly cocktail, cô báo đơn, khách nhanh chóng tới nhận đồ uống.

Quầy bar giờ chỉ còn lại mỗi Tề Yểu Yểu và... năm, sáu ly cocktail đủ màu sắc đặt trên bàn, khăn giấy lót bên dưới đều đã thấm ướt.

Hứa Tri hỏi: "Những ly này của ai?"

"Của tôi đó." Tề Yểu Yểu chớp mắt.

Hứa Tri: "... Nếu không uống thì đừng lãng phí."

"Đâu phải tôi tự uống, là mấy người đến bắt chuyện mời tôi chứ bộ." Trên gương mặt xinh đẹp của Tề Yểu Yểu thoáng hiện vẻ vô tội, rồi lập tức phụng phịu: "Cũng tại cậu hết, đến trễ quá nên tôi bị người ta trêu chọc đến 10086 lần luôn rồi!"

""Trêu chọc?" Hứa Tri buông lời hờ hững: "Ai dám trêu chọc được cậu?"

"Đúng đó, tôi đâu có dễ bắt nạt!" Tề Yểu Yểu hớn hở đáp, tay với bộ móng tay lấp lánh chỉ vào mấy ly cocktail: "Cậu đổ hết mấy ly này đi, tôi muốn uống rượu cậu pha cho tôi ~!"

Hứa Tri trong lòng lại thở dài, ngán ngẩm sự lãng phí, nhưng vẫn một tay cầm ba ly, đem đến bồn rửa để đổ sạch.

Sau khi rửa ly xong, Hứa Tri quay lại, xếp ly vào tủ khử trùng.

Tề Yểu Yểu nhìn Hứa Tri, đúng lúc lên tiếng yêu cầu về món đồ uống: "Tối nay tôi muốn uống cocktail màu xanh ~"

Hứa Tri đứng dậy, đẩy quyển thực đơn trên quầy tới trước mặt nàng, giúp nàng lật đến trang có rượu Blue Curacao.

Nhưng Tề Yểu Yểu chẳng thèm nhìn, đẩy quyển thực đơn trở lại, đôi mắt màu nâu ánh hồng đầy vẻ kiêu ngạo nhưng lại phảng phất chút nũng nịu, "Tôi không muốn mấy món có sẵn trên đây, tôi muốn cậu pha cho tôi một ly cocktail độc nhất vô nhị, chỉ dành riêng cho mình tôi thôi ~"

Trong đầu Hứa Tri nghĩ, cho dù cậu có chọn món nào trên đây, tôi pha thì tỉ lệ cũng là độc nhất rồi.

Nhưng cô không nói ra.

Chỉ đơn giản hỏi: "Cậu muốn vị gì, chua hay ngọt?"

Tề Yểu Yểu thấy cô đồng ý, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: "Chua chua ngọt ngọt, nhưng thiên về ngọt một chút, tôi còn muốn uống bằng ống hút nữa ~"

Dựa vào yêu cầu của nàng, Hứa Tri bắt đầu pha chế.

Dù thuộc lòng các công thức trong thực đơn, nhưng Hứa Tri không thể nhớ rõ mỗi công thức khi pha ra sẽ có vị như thế nào.

Cô cho thêm một ít syrup, rồi pha ra một ly cocktail màu xanh nhạt.

Tề Yểu Yểu hút một ngụm qua ống hút, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại: "Oa...cái vị này."

Hứa Tri trong lòng bỗng chốc căng thẳng: "Không ngon à?"

"Phải nói sao nhỉ... Rất đặc biệt..." Tề Yểu Yểu mặt mày khó xử, nhăn nhó đẩy ly cocktail về phía Hứa Tri, rồi chỉnh lại ống hút, hướng về phía cô: "Cậu thử một ngụm xem."

Hứa Tri nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày: "Không ngon thì để tôi pha lại ly khác."

Nói rồi, cô cầm ly cocktail lên định đổ đi.

Tề Yểu Yểu lập tức cản lại: "Nhưng cậu còn chưa thử, làm sao biết phải chỉnh ở đâu?"

Hứa Tri hỏi: "Quá chua hả?"

Tề Yểu Yểu vội lắc đầu, tóc xoăn nhẹ hai bên má khẽ nhảy múa theo từng động tác.

"Quá ngọt à?"

Tề Yểu Yểu ngừng lại, rồi vẫn tiếp tục lắc đầu mạnh mẽ.

"Đã cho quá nhiều rượu, hay là quá ít? Hoặc là vị soda quá nồng?" Hứa Tri hỏi.

Tề Yểu Yểu lắc đầu liên tục, rồi chủ động cầm ống hút đưa vào miệng Hứa Tri, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu nếm thử đi rồi biết. Vị đó rất đặc biệt, tôi không biết diễn tả sao nữa, vốn từ của tôi ít quá."

Hứa Tri: "..." Quán bar có rất nhiều ống hút mới.

Tề Yểu Yểu dường như không thấy hành động của mình có gì là không đúng, nàng chớp chớp đôi mắt to tròn, rồi thúc giục: "Nhanh lên nào, nhanh lên nào chị Tri Tri."

Hứa Tri đành bất lực, cúi xuống uống một ngụm cocktail qua ống hút.

Cô không rõ cocktail này phải có vị như thế nào, nhưng thứ tràn vào miệng là vị soda chanh nhẹ, thoáng chút cay nồng của cồn, ngọt ngào với cảm giác mát lạnh nhờ đá.

Hứa Tri nhìn nàng, vẫn không hiểu rõ chỗ nào chưa ổn.

Tề Yểu Yểu thấy Hứa Tri uống xong, bèn vô tư cầm lại ly cocktail, kéo nó về trước mặt mình.

Nàng cố nén cười, lại mím môi hút thêm một ngụm từ chiếc ống hút mà Hứa Tri vừa uống qua, rồi vô tội nói: "Ơ? Cậu không nhận ra sao? Vị này ngon cực ~~"

Bình luận

Truyện đang đọc