Dù là nói về chuyện gì, cuối cùng cũng sẽ vòng đến chàng.
Thích Tâm hơi ngừng lại, nghiêm túc nói: “Thí chủ, bần tăng không nói đùa.”
Công chúa nói biết: “Ta cũng nói thật. Giống như vừa rồi, Hoạch nhân muốn bắt ta, nếu không có chàng thì ta đã bị bọn họ bắt đi. Có thể thấy Hoạch nhân thì vẫn có người này người kia, chàng cũng là Hoạch nhân nhưng lại không có hứng thú với ta, ngay cả ta tự đưa đến cửa cũng không động một cái, phản ứng này của đại sư thật sự làm bản công chúa đau lòng muốn chết.”
Không phải nàng không biết nguy hiểm, nàng chỉ oán hận Hoạch nhân này quá khó đối phó.
Theo quan điểm của công chúa, Hoạch nhân phải có dáng vẻ của Hoạch nhân, năng lực tự chủ có thể mạnh mẽ, nhưng thỉnh thoảng cũng phải mềm mỏng cho người ta có cơ hội đột phá. Chàng như tường đồng vách sắt, công chúa cảm thấy rất khó xử, từ khi quen biết đến bây giờ, hai người đã xảy ra bao nhiêu chuyện quá mức, nhưng vẫn không thay đổi được ước nguyện ban đầu của đại sư Thích Tâm. Rốt cuộc là do ý chí của chàng sắt đá, hay là nàng không đủ hấp dẫn? Công chúa nảy ra sự nghi ngờ mãnh liệt đối với vấn đề này.
“Chắc chắn chàng từng đau khổ vì tình.” Công chúa đưa ra kết luận của bản thân: “Có phải cô nương chàng thích đã làm tẩu tử hoặc thẩm thẩm của chàng, nên càng mới nản chí xuất gia, vì bồi thường cho chàng, Thượng Quốc bèn đưa ta đến Thiên Tuế không?”
Sức tưởng tượng của nữ tử luôn mênh mông vô bờ, hơn nữa lối suy nghĩ của vị công chúa này còn kỳ lạ không giống ai.
Thích Tâm nói không có: “Bần tăng chỉ đơn thuần là ghét sát phạt chinh chiến, muốn tu hành tránh đời, làm tăng nhân nhàn tản.”
Công chúa hơi thất vọng, cảm thấy chắc chắn chàng không nói thật lòng. Loại nguyên nhân xuất gia này quá cứng nhắc, chẳng lẽ sẽ có người thấy việc chải đầu vấn tóc phiền phức nên mới quy y làm hòa thượng sao?
Công chúa chống má nói: “Đại sư, sao ta không nhìn thấy ba vết sẹo(1) trên đầu chàng? Không có ba vết sẹo, chứng tỏ chàng vẫn chưa thệ nguyện suốt đời, có thể để tóc lại bất cứ lúc nào đúng không?”
Thích Tâm không biết vị công chúa Thiện Thiện này nhìn bao nhiêu sách vở mà ngay cả chuyện ấy nàng cũng biết. Tuy nói không có ba vết sẹo là có nguyên nhân khác nữa, nhưng quả thật nàng đã nói trúng nguyên nhân quan trọng nhất trong đó, thật sự có thể coi là như thế.
“Muốn để sẹo cần phải có tư lịch(2), hiểu thấu đáo Phật lý, hoặc là vào chùa đủ một năm mới có thể được tăng nhân có tuổi chủ trì làm giới lễ. Bần tăng tư lịch còn thiếu, chưa tan nghiệp chướng, phương trượng nói tạm thời không nên chịu giới luật…”
Công chúa lập tức hiểu được: “Quả nhiên là cao tăng đắc đạo, chắc chắn ngài ấy nhìn ra chàng chưa dứt trần duyên, cho nên mới để chàng có con đường quay lại. Vốn là như vậy mà, chàng sinh ra trong phú quý, sống trong phú quý, gây ra thảm họa chiến tranh cho người khác, lại không biết cái gì là nhân gian khó khăn, sao có thể tham thiền ngộ đạo, sao có thể phổ độ chúng sinh.”
Từng câu từng chữ của nàng đúng là chọc vào chỗ đau của người khác, một lòng muốn khuyên chàng hoàn tục, điều người tu hành không muốn nhất là bị quấy nhiễu thế này, Thích Tâm kết ấn lần nữa, cụp mắt nói: “Ngày mai bần tăng đưa thí chủ vào thành.”
Công chúa không đồng ý: “Trong thành đều là Hoạch nhân, không phải chàng muốn mượn đao giết người đấy chứ?”
Đáng tiếc chàng đã hạ quyết tâm, dù nàng có nói thể nào cũng không lay chuyển được. Công chúa rối rắm nửa ngày, cuối cùng thở phì phì đi vào giấc ngủ, đại khái là bị kinh sợ quá nhiều, cho nên ngay cả trong mơ cũng là cảnh tượng bị Hoạch nhân đuổi giết.
Nàng cảm nhận được cái sợ hãi, từng hơi thở nóng bỏng chân thật quay quanh mình, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng của dã thú quanh quẩn bên tai. Nàng giật nảy mình, mở bừng mắt, không biết bây giờ là giờ nào, mưa đã tạnh, nhưng trời vẫn còn tối.
Công chúa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thích Tâm đã mặc tăng y, đang dựa vào tưởng ngủ gật. Chiếc áo khoác bị mưa ướt của nàng cũng đã trở lại bên người nàng từ khi nào…
Tim công chúa bỗng đập sai nhịp, nàng nâng áo ngoài liếc nhanh một cái, phát hiện một bí mật cực nguy hiểm, vị đại sư này thật to gan lớn mật, thế mà dám mặc áo cho người đang để trần hai cánh tay là nàng! Chẳng qua nhìn vào khuôn mặt anh tuấn chính trực kia, nếu nghi ngờ người ta nhân cơ hội chấm mút thì hình như hơi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tạm thời không nghĩ nhiều như vậy, công chúa lặng lẽ ngồi dậy, lặng lẽ mặc quần áo vào, miếu hoang không giống nhà, muốn ngủ ngon một giấc cũng khó. Nàng nâng tay lên, phát hiện cánh tay đau nhức, lưng cũng đau, cử động mạnh một chút là xương cốt kêu lên kháng nghị.
Công chúa nhe răng, hơn nửa đêm bắt đầu cảm khái cuộc đời, vì sao sống lại gian nan như vậy! Đống lửa cháy sạch củi chỉ còn lại tro tàn, trời mưa khiến nhiệt độ ẩm ướt, nàng thấy hơi lạnh, muốn đi đến bên cạnh Thích Tẩm để sưởi ấm, muốn dựa vào chàng để ngủ, nhưng nàng không dám. Sôn nhân có giác ngộ của Sôn nhân, không bao giờ được mất cảnh giác với một Hoạch nhân. Ban ngày coi như chàng bình thường, chẳng may ban đêm chàng phát cuồng, thừa dịp nàng ngủ rồi cắn nàng một cái… Vậy chẳng phải chết không rõ ràng à?
Vẫn nên ngoan ngoãn nằm lại chỗ cũ, liếc mắt nhìn đại sư Thích Tâm một cái, nàng không khỏi bội phục chàng đang ngủ mà quần áo vẫn ngăn ngắn chính tề. Nàng chưa từng thấy dáng vẻ chàng ra trận giết địch, chỉ thấy được cái tao nhã của chàng, không giống võ tướng.
Sau đó nàng lại mơ màng ngủ thiếp đi, đang lúc say giấc nồng, nàng nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên cỏ khô. Mí mắt không ngăn cản được ánh mặt trời, là trời đã sáng.
Công chúa ngồi dậy, người còn buồn ngủ nên ngả tới ngả lui, gọi hai tiếng Xước Xước mà không thấy ai đáp lời, bấy giờ nàng mới mở mắt ra, mới nhớ tới mình đường đường là công chúa điện hạ, thế mà tối qua lại ngủ màn trời chiếu đất.
Đối với Thích Tâm mà nói, có thêm người ở bên cạnh rất phiền toái. Nếu là ngày thường, trời vừa tờ mờ sáng là chàng sẽ lên đường ngay, hôm nay vì có nàng nên kéo dài đến tận bây giờ.
Trên đống lửa có màn thầu đang nướng, nồi nước ấm ở bên, chàng nói: “Thí chỉ thu dọn rồi ăn chút gì đi.”
Công chúa còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nàng lắc lư đứng lên, lắc lư đi ra phật đường. Bên ngoài có lu nước vỡ, nàng đứng cúi đầu nhìn xuống lu, trên mặt nước xuất hiện một người đầu tóc rối rung, nàng sợ tới mức buồn ngủ bay hết, nghẹn họng trân trối nhìn thật lâu, sau đó nhặt một cọng cỏ khô trên tóc xuống.
Dáng vẻ quỷ quái này của nàng mà còn muốn đi quyến rũ người khác, quả thực si tâm vọng tưởng! Công chúa bi thương chấm nước mắt, nàng vuốt lại tóc hai bên. Cũng may khuôn mặt không thay đổi, sửa sang sạch sẽ lại vẫn là tuyệt sắc gia nhân.
Công chúa tự say mê mình một phen, nàng nũng nịu đi đến bên Thích Tâm, hỏi: “Hôm nay đại sư có hứng thú cảm nhận cay đắng ngọt bùi không?”
Thích Tâm không nói, chàng âm thầm quay đi, lấy một cái màn thầu trên đống lửa cho nàng.
Công chúa nhận lấy, nhìn vỏ màn thầu vàng óng, có vẻ rất ngon miệng. Nàng nói cảm ơn, nhã nhặn cắn một miếng nhỏ, phát hiện chỉ có vỏ bánh giòn thơm, bên trong thì rất cứng, công chúa khó khăn nhai nuốt, miệng tê mỏi.
Bệnh công chúa phát tác, nàng thầm nghĩ chỉ ăn vỏ màn thầu, còn ruột trắng dư lại, không biết nên thế nào cho phải.
Nàng chớp mắt nhìn sang Thích Tâm: “Đại sư…”
Thích Tâm ngước mắt nhìn, rồi lại cụp xuống: “Một cháo một cơm, có được không dễ dàng.”
Công chúa thẹn thùng nói: “Ta biết mà, nhưng ăn không vô…”
Người đối diện không có cách nào, đành nhận lại bánh của nàng rồi bỏ vào trong áo, sau đó đưa bánh trong tay mình cho nàng.
Công chúa mặt đỏ tai hồng: “Chàng là đang làm nhục ta sao?”
Thích Tâm vẫn thản nhiên như trước: “Ăn một cái vỏ màn thầu không đủ no, ăn hết cái này đi.”
Công chúa cầm màn thầu, đột nhiên cảm thấy hơi cảm động, nàng cúi đầu nói: “Đại sư, chàng thật giống nương của ta.”
Huyệt thái dương của Thích Tâm giật khẽ, không nói gì.
Công chúa rút khăn tay ra, lột vỏ màn thầu xuống, thầm nói: “Công chúa có nhiều thói hư tật xấu… Trên đời này, ngoài ca ca ta ra, cũng chỉ có chàng chiều ta như vậy.”
Cách lôi kéo làm quen khác biệt biết bao, Thích Tâm xấu hổ cũng không sao, nàng không xấu hổ là được. Công chúa nói xong, bèn trả ruột bánh lại cho chàng không chút khách khí.
Chàng nhận lấy, cúi đầu cắn một miếng, phần lớn thời gian chàng không muốn nói nhiều, chàng xuất thân hoàng tộc, mặc dù xuất gia nhưng cái thương đẳng ăn sâu vào trong xương cốt cũng không bị mài mòn. Trong suy nghĩ của công chúa, Hoạch nhân giống như dã thú, ăn cơm như sói cắn hổ vồ, còn có thể phát ra tiếng nhóp nhép. Nhưng nhìn thấy chàng như vậy, nàng lập tức phủ định tất cả phỏng đoán, rõ ràng Hoạch nhân cũng có thể tự tại thong dong, sống được cao quý tao nhã.
Chàng chậm rãi ăn hết màn thầu, sau đó sửa soạn lại hành trang, lấy tích trượng ra nói: “Đi thôi.”
Công chúa đi theo sau chàng, đi ra miếu hoang liền thấy đống cỏ khô kéo dài ra xa, từng đống nối liền sau, không giống cảm giác âm trầm khủng bố tối qua gặp phải, trái lại còn có phần thuần phác tự nhiên.
Nhưng công chúa còn hơi kiêng kỵ, rốt cuộc tối qua Hoạch nhân rời đi thế nào, Thích Tâm không nói rõ cho nàng nghe.
Hoảng hốt nhớ tới khuôn mặt trắng xanh lộ rõ vẻ kính sợ dưới ánh chớp, lúc ấy công chúa không hiểu vì sao chàng không lên tiếng mà kẻ khác đã kinh hồn táng đảm, bây giờ nhớ lại, mới hiểu được cái gọi là kinh sợ thật ra chính là sát khí.
Một hòa thượng có sát khí, đại sư Thích Tâm quả nhiên không đơn giản, cho nên chàng nói nhờ vào cảm hóa, rõ ràng là có lệ nàng.
Chẳng qua bây giờ không phải lúc rối rắm vấn đề này, công chúa vừa đi vừa than thở: “Ta không vào thành, ta phải đi theo chàng.”
Chàng mắt điếc tai ngơ, tay cầm tích trượng, bước chân kiên định.
Công chúa trăm mối lo, chỉ biết nhắm mắt theo chàng, vừa đi vừa nói: “Ta không quen ai ở Thượng Quốc, ta chỉ quen biết chàng, chàng giao ta cho người xa lạ, sẽ không thấy hổ thẹn với lòng à?”
Thích Tâm đáp: “Bần tăng là người xuất gia, dẫn thí chủ đi cùng không tiện. Thí chủ yên tâm, ta sẽ không giao người cho Hoạch nhân mà nhờ quân canh cổng thành đưa nàng về Thượng Kinh, Hề quan sẽ đón người.”
Chàng đã sắp xếp tất cả, hòa thượng có bối cảnh đúng là mánh khóe thông thiên.
Công chúa không tình nguyện, rầm rì như khóc: “Nếu ta có chuyện gì không hay xảy ra, chàng sẽ hối hận cả đời. Ta nói cho chàng, trên đời này tuyệt không có người công chúa nào giống như ta, dám kiên trì khuyên chàng hưởng thụ nhân gian tốt đẹp, sao chàng lại không biết quý trọng ta như thế!”
Thích Tâm đi trước không để ý tới nàng, chàng phóng mắt nhìn không trung phía sau, sau cơn mưa, bầu trời như được gột rửa sạch sẽ, trời càng xanh, mây càng trắng, mặc dù đi đường vòng vào thành cũng không phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của chàng.
Công chúa xảo trá tai quái nhưng chưa đến mức làm người đau đầu. Chàng thậm chí không cần quay đầu lại xem cũng biết nàng đang theo sát phía sau mình, bởi vì mùi của Sôn nhân và cái chỉ dẫn tốt nhất, mùi của nó nổi bật hơn bất cứ thứ gì trong bán kính năm mươi bước.
Về Sôn nhân, trước kia chàng không để ý đến, chàng chinh chiến mười hai nước, trong đó chỉ có Thiện Thiện là gót sắt của Thiên Tuế chưa bao giờ đặt chân đến. Đất nước nhỏ bé kia thật sự không có gì đáng để chinh phạt, thứ nhất, diện tích của bọn họ không đủ để khơi gợi dụ.c vọng chiếm đóng của cường quyền, thứ hai, Thiện Thiên sinh ra Sôn nhân, đúng là thứ mà vương triều Thiên Tuế khan hiếm.
Thiện Thiện tựa như kho lúa của Hoạch nhân, ai cũng không muốn đi hủy kho lúa của mình. Thiên Tuế chỉ có một yêu cầu duy nhất với thuộc địa này, đó ra mỗi đứa trẻ sinh ra đều phải trải qua sự kiểm tra của quan viên Hoạch nhân, mục đích để xác định số lượng Sôn nhân cụ thể của thiện Thiên.
Ăn và bị ăn, săn và bị săn, giống như ma thú quái đản, mãi mãi cắt ngang giữa hai loại người. Chỉ cần lòng yên tĩnh như nước, sự tồn tại của nàng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với chàng, đương nhiên nàng không ở bên mới là tốt nhất.
Khi vào thành, Thích Tâm đưa nón của mình cho công chúa đội.
Chàng và nàng đứng đợi bên tường thành, tướng lĩnh coi thành báo có tăng lữ chùa Đạt Ma xin gặp, cả bọn vội vàng chạy lại, đến đũa cũng chưa kịp buông.
Võ tướng khắp Thiên Tuế nào còn ai không biết Sở Vương, phàm là chuyện chàng dặn bảo, không cần tốn nhiều võ mồm, đối phương lập tức đồng ý.
Giáo úy coi thành nói: “Đại sư cứ yên tâm, thuộc hạ nhất định đưa công chúa trở về vương phủ bình an. Thuộc hạ lập quân lệnh trạng(3) với đại sư, nếu có chút sơ xuất sẽ chịu mọi hình phạt.”
Thích Tâm nói đa tạ, sau đó cứ thế đi vào thành và không quay lại lấy một lần. Công chúa thở dài nhìn chàng đi xa, quay đầu thì gặp ngay ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của giáo úy.
Nói vậy tin tức thái hậu lợi dung Sôn nhân để hóa giả nguy cơ quân sự đã truyền khắp Thiên Tuế rồi! Giáo úy thấy không rõ diện mạo của nàng nên vẫn cố gắng rình coi.
Công chúa chắp tay với hắn: “Cứ coi như chưa nhìn thấy ta, chuyện dừng ở đây.”
Nàng tính toán chờ Thích Tâm đi xa rồi mình chạy theo, nhưng nàng vừa mới cất bước đã bị ngăn lại.
Thái độ của giáo úy rất chân thành, giọng điệu cũng sâu sắc: “Mạt tướng nhận lệnh của Sở vương hộ tống công chúa quay về Thượng Kinh. Tuy rằng tiên lai điện hạ có thể trở thành Vương phi, nhưng lời của Sở vương điện hạ mạt tướng vẫn phải nghe, mong công chúa điện hạ không làm khó mạt tướng.”
***
Chú thích:
(1) Ba vết sẹo: Theo truyền thống Phật giáo Bắc tông, trong các đại giới đàn, sau khi thọ giới Bồ-tát, hầu hết chư Tăng, Ni đều tự nguyện để ba đốm nhang (có thể là sáu đốm hay chín đốm – ở Việt Nam phổ biến nhất là ba đốm) cháy trên đầu thành sẹo suốt đời, trong ý nghĩa cúng dường Tam bảo và là bước đầu thực hiện hạnh nguyện Bồ-tát. Có một số cư sĩ nhân lễ này thọ giới Bồ-tát tại gia, cũng phát nguyện đốt hương như các vị Tăng, Ni. Sự việc này được gọi là đốt hương cúng dường. Ba đốm hương tượng trưng cho:
1/ Lòng kính tin Tam Bảo,
2/ Ba thệ nguyện là đoạn trừ tập nhiễm và ý nghĩ xấu, vun trồng thiện nghiệp, thủ đắc trí tuệ để giúp người khác thoát khổ hoặc,
3/ Sự tu tập giới, định, tuệ.
(Nguồn: Pháp Thí Hội)
(2) Tư lịch: Tư cách và sự từng trải
(3) Quân lệnh trạng: giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh