YỂU ĐIỆU NHƯ NÀNG

Cũng may chỉ là trắc trở, dù cho nhấp nhô một chút nhưng không coi như không lên kiếp số.

Thích Tâm cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với vị công chúa này, chàng bèn nói: “Thí chủ đến Thượng Quốc, chắc từng nghe chuyện cũ của bần tằng, ngày xưa bần tăng sát nghiệp quá nặng, bây giờ buông đao xuống, Thiên Tuế thiếu một vị chiến tướng, mười hai nước thái bình hơn nhiều, đây là điều duy nhất ta có thể làm cho thương sinh khắp thiên hạ. Bần tăng một lòng hướng Phật, tâm chắc như bàn thạch, tuyệt đối không có khả năng sửa đổi, thí chủ không cần đau khổ ép buộc.”

“Vậy chuyện của ta phải hóa giải thế nào đây?” Công chúa nghiêng đầu nói: “Ta chỉ có một con đường có thể đi, đại sư cứu vớt sinh linh thiên hạ, chỉ không cứu vớt ta, thật không thể nói nổi! Ta nói cho chàng, chàng yêu trời yêu đất, kia đều là tình yêu sáo rỗng, chàng yêu người mang phiền toái đến cho chàng như ta mới là thật sự yêu, chỉ cần thuyết phục chính mình, con đường tu hành của chàng mới thuận buồn xuôi gió. Trong lòng có Phật cũng không nhất định phải xuất gia, dựng một nơi trong phủ, xây một tượng Phật, ngày ngày niệm kinh trước tượng, không phải cũng giống nhau sao.”

Thảo luận phật tính với một người đang ở thế tục là hoàn toàn vô dụng. Công chúa thấy chàng tiếc nuối ngước mắt, đôi mắt kia không giống từng ngâm qua hung hiểm của chiến tranh, đôi mắt thuần tịnh sạch sẽ, thậm chí còn có phần vô tội. Nói không chừng đại sư đang thầm cân nhắc, vị công chúa này diện mạo không tệ, đầu óc cũng rất khá.

Công chúa không ngừng cố gắng, tiếp tục lừa dối: “Vứt bỏ tiểu ái, đạt thành đại ái, nghe ta, chắc chắn không sai.”

Nàng nói hươu nói vượn một hồi, thuận lợi làm Thích Tâm á khẩu không trả lời được. Chàng rũ mắt, tầm mắt chuyển từ trên mặt xuống người nàng, suy tư hỏi: “Côn trùng chuột kiến coi là đại ái hay là tiểu ái, có nên độ hóa nó hay không?”

Công chúa có thể cảm nhận được chàng dời tầm mắt, mỗi khi dời đi một phần, trong lòng nàng lại kích động tăng vọt lên gấp ba.

Cuối cùng, cuối cùng chàng cũng bắt đầu chú ý đến dáng người của nàng. Công chúa vô thức ưỡn ngực, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, trái tim nhảy bang bang trong ngực. Đây là loại thể nghiệm rất khủng bố, cũng rất kíc.h thích, dường như chàng thật sự bị nàng thuyết phục, bắt đầu nghiêm túc suy xét đại ái tiểu ái mà nàng nói.

Công chúa dịch người, uốn người thành một dáng vẻ quyến rũ, ngượng ngùng xoắn xuýt nói: “Rắn chuột đương nhiên coi là tiểu ái, sao có thể đánh đồng với bản công chúa được.”

Thích Tâm không nói nữa, chỉ làm một cái Phật lễ tiêu chuẩn với nàng.

Công chúa kinh ngạc, hoảng hốt cảm thấy trong câu hỏi của chàng có ý ẩn dụ nào đó. Vừa rồi chàng liếc nhìn váy nàng một cái, chẳng lẽ váy này có gì không ổn sao? Nàng chần chờ cúi đầu, cẩn thận nhìn xuống dưới chân, đống lửa bên cạy cháy lách tách, ánh lửa chiếu rọi váy của nàng, có một chớp mắt, nàng nghĩ mình nhìn lầm rồi, dường như dưới váy có một bóng đen đang cử động.

Công chúa hoảng hốt, chăm chú nhìn kỹ lại, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ một con xén tóc đang bò trên góc váy của nàng. Con xén tóc này màu nâu, càn rỡ dựng thẳng đôi râu dài, to chừng nửa bàn tay. Công chúa lập tức sợ đến hồn phi phách tán, thất thanh hét lớn: “Hữu Ngư, Hữu Ngư… Hộ giá!”

Hữu Ngư ở ngoài âm thầm quan sát, nghe thấy công chúa thất thanh gọi mình, nàng ta lập tức lao đến trước mặt công chúa như gió xoáy, thấy công chúa nói năng không rõ, còn nhảy không ngừng, náo loạn nửa ngày mới biết rõ lý do.

Thiện Thiện và Thiên Tuế không giống nhau, Thiên Tuế mưa nhiều, cỏ cây tươi tốt, cũng tẩm bổ vạn vật. Khí hậu Thiện Thiện thiên về nóng bức khô ráo, có thể thường xuyên bắt gặp bò cạp trên bờ cát, nhưng loại côn trùng có hoa văn đáng sợ thế này thật sự khó gặp.

Dáng vẻ kiêu ngạo còn chưa tính, quan trọng là cắn người, nghe nói bị xén tóc cắn một cái là đau ba năm bữa mới khỏi.

Hữu Ngư quyết đoán cởi giày, giơ tay đập bốp một cái, thuận lợi đánh bay xén tóc. Công chúa đã không dám ngốc lại ngoài trời nữa, Hữu Ngư lập tức nghiêng nàng chạy đi. Chỉ là công chúa không phục, nỗ lực ngẩng đầu kêu gào: “Tiêu Tùy, ngươi chờ cho ta!”

Buông lời nói tàn nhẫn luôn là cách cuối cùng để kéo lại chút tôn nghiêm, ít nhất làm mình chạy trối chết không quá mức khó coi.

Nhưng bại chính là bại, bỏ bao nhiêu sức lực, tất cả kế hoạch đều ngâm nước nóng, công chúa cảm thấy mình quá bất hạnh, người kia chính là trời cao phái tới khắc nàng.

Nàng bị đả kích đến không gượng dậy nổi, nàng ngồi gào khóc ở trạm dịch: “Ta phải về Thiện Thiện, dù có chém đầu lấy mạng ta, ta cũng muốn về Thiện Thiện!”

Công chúa giận dỗi luôn rất nghiêm túc, Thiện Thiện có nhỏ thì chung quy cũng là một nước, công chúa được nuông chiều từ nhỏ, không hài lòng là đến Quốc chủ cũng bị nàng đánh, thật sự không sống nổi ở Thượng Quốc nữa thì Quốc chủ cũng không trách nàng.

Hữu Ngư trước giờ luôn một lòng tận trung với công chúa, nàng ta nhảy lên nói: “Chúng ta dọn dẹp một chút, xuất phát suốt đêm. Từ nơi này đi về phía tây khoảng năm trăm dặm chính là Mã Lĩnh, đi qua Mã Lĩnh thêm một ngàn dặm chính là Tiêu Quan. Tiêu Quan ở Hồ Quốc không có Hoạch nhân, chỉ cần đến đó là chúng ta được an toàn.”

Nhưng một ngàn năm trăm dặm này, không có người hộ tống thì đi thế nào được?

Ban đầu công chúa còn ầm ĩ, nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ, nàng cũng biết lời nói của mình chỉ là lời nói bộc phát khi tức giận. Nếu thật sự có thể trở về, nàng đã tiếp nhận lời đề nghị của Tiêu Tùy, về Thiện Thiện không khó, nhưng tự tiện trở về sẽ mang đến hậu quả xấu thế nào, cái này nàng thật sự không dám tưởng tượng.

Vốn tiểu quốc như trứng chim này sống nhờ vào Thiên Tuế, chỉ cần hoàng đế Thiên Tuế bằng lòng là có thể biến Thiện Thiện thành thuộc địa của Thiên Tuế bất cứ lúc nào. Đến lúc đó bị làm thức ăn thì phải làm sao? Cái hoàng tộc cổ xưa yếu đuối nhưng tồn tại mấy trăm năm này không thể bị hủy trên tay nàng, cho nên nàng chỉ có thế tiếp tục quay về đấu trí đấu dũng với Tiêu Tùy, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.

Hữu Ngư hỏi có đi hay không, nàng ta chỉ chờ công chúa ra lệnh một tiếng là bắt tay vào làm ngay.

Cống chúa nhìn nàng ta, thở hắt ra một hơi, nói: “Đi cái gì mà đi, ngủ.”

Công chúa mang theo cảm xúc đi vào giấc ngủ, một đêm này nàng mơ lan man không ngừng, lúc mơ mình bị một con xén tóc cao lớn đuổi giết, lúc lại mơ thấy Tiêu Tùy chờ nàng đi sau đó dập tắt đống lửa, đi đến vị trí của nàng lúc trước, nhặt mảnh lá cây lên tham lam ngửi…

Trên đời này còn có Hoạch nhân không si mê Sôn nhân, thật đúng là yêu quái! Hoạch nhân truy tìm Sôn nhân là bản tính trời sinh, vương triều Tiêu thị thành lập, nghiêm khắc khống chế loại người này, nếu là quay lại 50 năm trước, Hoạch nhân còn đáng sợ hơn sói gấp trăm lần, bọn họ không cần phải huấn luyện, trời sinh chính là cỗ máy giết người. Bởi vậy dù có nằm mộng, công chúa cũng không tin Tiêu Tùy không có hứng thú gì với nàng, nói đến cùng vẫn là nàng ép không đủ tàn nhẫn, làm việc không đủ kiên quyết.

Có một câu nói, gọi là đi đến đường cùng lại xông ra, công chúa trải qua một đêm không thoải mái, đến hừng đông lại nghĩ ra mưu kế khác, nàng đập ván giường vọi cái phụ tá của mình vào: “Ta suy nghĩ cẩn thận, nếu muốn làm việc lớn thì phải nhìn xa trông rộng hơn nữa.”

Xước Xước ngơ ngác hỏi: “Điện hạ có cao kiến gì ạ?”

Xước Xước suy nghĩ đơn giản, rất khó tượng tượng ra cách nào có tác dụng hơn cả cùng chung chăn gối. Đến chiêu này cũng không làm được thì còn cách nào khiến Sở Vương dao động được nữa?

Hữu Ngư thông mình hơn Xước Xước một chút, nàng thốt lên một tiếng thật dài: “Ta biết! Muốn giải quyết vấn đề thì phải bắt đầu từ căn nguyên của nó. Điện hạ, chẳng là người tính toán cắt một miếng thịt của mình, nghĩ cách kẹp vào màn thầu của Sở Vương ạ?”

Công chúa ghét bỏ liếc nhìn nàng một cái: “Vậy miếng thịt phải to tới mức nào, lại không phải làm bánh kẹp thịt!”

Hữu Ngư và Xước Xước trao đổi ánh mắt: “Vậy điện hạ nói xem phải làm sao bây giờ?”

Công chúa đưa tay xuống, chậm rãi xoa chân mình.

“Người xuất gia phổ độ chúng sinh, chắc sẽ không thấy chết mà không cứu chứ! Mấy lần trước đều là làm ầm làm ĩ, Sở Vương từ chối thưởng thức, bản công chúa tài nghệ đầy người cũng không có cơ hội thi triển, thật ra có thể dùng biện pháp quê mùa  nhất để đạt được hiệu quả tốt nhất.”

Hai vị phụ tá tràn ngập tò mò với biện pháp quê mùa này, không biết còn cái gì quê hơn cả sắc dụ nữa.

Xước Xước nói: “Điện hạ mời nói, chúng nô tỳ nhất định sẽ làm thay điện hạ.”

Công chúa hư trương thanh thế ho khan một tiếng: “Tìm con rắn độc đến cho bản công chúa, càng độc càng tốt. Bản công chúa trúng độc rắn, đến lúc đó đại sư Thích Tâm phải hút độc chữa thương cho ta, kể từ đó thuận lý thành chương nếm tới cái ngon ngọt của bản công chúa, bản tính Hoạch nhân bị gợi lên. Chỉ cần hắn hiểu được không xuất gia là tốt, quyết ý hoàn tục, sau đó hàng đêm sênh ca cùng bản công chúa, như vậy bản công chúa có thể thuận lợi lên làm Sở Vương phi, ha ha ha…”

Tiếng cười to để lộ hết cái đắc ý trong lòng công chúa, Xước Xước Hữu Ngư nghe xong, sôi nổi vỗ tay: “Kế trong kế, quả nhiên tinh diệu, tinh diệu!”

Lý tưởng thật hoàn hảo, không có gì hấp dẫn trí mạng với Hoạch nhân bằng máu thịt của Sôn nhân, nhưng công chúa hy sinh có vẻ hơi nhiều, để rắn độc cắn một cái cũng không phải nói giỡn.

Hữu Ngư ôm ngực nói thầm: “Chẳng qua nô tỳ cảm thấy Sở Vương cũng không giống người có lòng nhiệt tình, tỷ như con xén tóc kia bò lên váy của ngài, hắn cũng vẫn thờ ở lạnh nhạt.”

Công chúa hơi xấu hổ: “Người ta hỏi ta có nên độ hóa con kiến hay không, lúc ấy ta không lĩnh hội được ý tứ của hắn. Nếu ta nói nên, có lẽ hắn sẽ bắt con xén tóc kia xuống phóng sinh.”

Lời tuy như thế, Xước Xước vẫn không tránh khỏi lo lắng sốt ruột: “Ngài là công chúa, thân kiều thể quý, chẳng may bị rắn cắn ra bệnh xấu, hoặc là Sở Vương không cứu kịp thời, vậy phải ăn nói thế nào với Quốc chủ đây?”

Vấn đề này rất nghiêm trọng, quyết định người sống sót có thể yên tâm thoải mái quay về quê cũ hay không.

Hữu Ngư thấy công chúa không nói lời nào, bèn nói: “Điện hạ đừng vội, chờ nô tỳ tìm một con rắn thích hợp, độc tính vừa phải, thời gian độc phát tác đủ để Sở Vương cứu ngài.”

Nhưng nếu rắn không đủ độc, không tạo ra hiệu quả, không làm miệng vết thương biến thành màu đen, nửa người tê mỏi, đại sư Thích Tâm có thể để ý nàng sao?

Công chúa lâm vào khó khăn, một mặt cảm thấy kế hoạch này không có sơ hở, nhất định hiệu quả, một mặt cũng lo lắng cho tính mạng của mình, rốt cuộc Tiêu Tùy là Hoạch nhân không hiểu phong tình nhất mà nàng từng gặp, ở trong mắt chàng, có lẽ đến khác biệt nam nữ cũng không có, biết động biết thở đều gọi chung là “Thương sinh”.

Đa tình nhất cũng lương bạc nhất, loại người này thật sự khó có thể đoán được. Công chúa đã nghĩ kỹ rồi, lúc này nếu lại không thành công, nàng sẽ để Xước Xước và Hữu Ngư quay lại kinh thành, nàng thì ăn vạ chàng, đi theo chàng coi như tăng lữ hành cước. Chàng ngồi nàng cũng ngồi, chàng nằm nàng cũng nằm, chờ đến chùa Đạt Ma, nàng muốn cáo trạng chàng trước mặt trưởng lão, vu hãm chàng tội bội tình bạc nghĩa. Dù sao vận đen của nàng là do chàng mà có, vậy cả hai cùng cá chết lưới rách thôi.

Nghĩ như vậy, trong nàng lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu. Công chúa tống cổ Hữu Ngư: “Mau dẫn người đi ra ngoài tìm rắn, ta muốn rắn sống.”

Hữu Ngư đáp vâng, sau đó ra cửa gọi của người Hề quan đưa tới, kéo nhau đến mảnh đất hoang sau trạm dịch.

Xước Xước giúp công chúa đổi xiêm y, thổn thức nói: “Thời gian ở Thiện Thiện vẫn là tốt nhất, quốc chủ thả bay điện hạ, điện hạ muốn làm gì thì làm đó. Bây giờ thì sao, chạy đến Thiên Tuế chịu khổ cỡ này, tối hôm qua làm thức ăn cho muỗi, hôm nay còn phải bị rắn cắn…”

Ai có thể không nhớ những ngày ăn no chờ chết, công chúa nằm mơ cũng không ngờ rằng con lười như nàng mà có ngày phải gánh trọng trách trên vai.

Con người nàng, ngày thường không có chí hướng gì lớn, cũng không hiểu cái gì gọi là ý thức gian nan cực khổ, nhưng nàng có một điểm tốt, chính là yêu nước. Vì tương lai Thiện Thiện, vì giang sơn có thể truyền tới tay bọn nhóc gọi nàng là hoàng cô, nàng cần thiết dùng hết toàn tâm toàn lực khiến Thích Tâm quay về làm Sở Vương. Thân nhân quê nhà không biết nàng gian khổ cũng không sao, dù sao nàng làm tất cả không phải vì muốn người ca tụng công đức. Lại nói đại nghĩa quốc gia đã dần chuyển thành ân oán cá nhân, không cần biết dùng biện pháp gì, nàng lập chí muốn trở thành ác mộng của Tiêu Tùy.

Cuối cùng Hữu Ngư xách một túi vải bố đi vào, vật còn sống bên trong nhảy nhót rất hăng hái, Hữu Ngư giơ túi lên phía trước: “Rắn lục gầy, vẻ ngoài giống Trúc Diệp Thanh, độc không mạnh, điện hạ có thể dùng kỹ thuật diễn bù vào.”

Công chúa nhăn mày: “Còn con khác không?”

Hữu Ngư hơi chần chờ, sau đó chậm rì rì đi ra ngoài cửa, lại xách một túi khác vào: “Rắn cạp nong, rắn có độc mạnh nhất Thiên Tuế, bị nó cắn miệng vết thương sẽ sưng to, nếu không chữa trị kịp thời, chỉ cần hai canh giờ là sẽ mất mạng.”

Công chúa nghe xong, lập tức nhận lấy rắn lục gầy không chút do dự, nàng dũng cảm vung tay lên: “Xuất phát!”

Bình luận

Truyện đang đọc