YÊU ĐƯƠNG TRONG TRÒ CHƠI CHẠY TRỐN

Chương 20:


Đêm hôm qua...
"Tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác." Hà Thảo Na nói với Trương Mạn.
"Hợp tác cái gì?" Trương Mạn bất động thanh sắc hỏi.
Lúc này hai người đang ngồi trên bãi cỏ bên ngoài nhà gỗ, đốt một đống lửa không lớn, ngọn lửa màu cam nhảy nhót trên gỗ phát ra tiếng bùm bụp.
Bọn họ thương lượng xong liền thay nhau luân phiên canh gác, Hà Thảo Na chủ động đề nghị cùng Trương Mạn canh giữ nửa đêm đầu, hai trợ lý canh giữ nửa đêm sau.
Đêm hè vẫn còn vài phần lạnh lẽo nên Trương Mạn đã đi tìm một đống củi, châm lửa, vừa có thể sưởi ấm, còn có thể dọa lui dã thú tập kích ban đêm.

Dù sao đằng sau trường đua ngựa là một khu rừng núi, dã thú bên trong tuyệt đối sẽ không ít.
"Anh không muốn biết làm thế nào để rời khỏi trang viên sao?" Hà Thảo Na mỉm cười một cách bí ẩn.
Món ngon cuối cùng cũng đến.
Trương Mạn vẫn không hiểu rõ vì sao Hà Thảo Na vẫn rất ân cần với hắn.

Cho dù hắn làm bộ thể hiện ra một tính cách rất xấu, cũng không cho cô chút thiện cảm nào nhưng cô vẫn luôn tươi cười nghênh đón, biểu hiện giống như không có tí cảm giác gì.
Không bình thường chút nào.
"Một ngôi sao nổi tiếng, được người người săn đón theo đuổi như cô sao có thể mất bình tĩnh như vậy? Còn chưa nói cô bây giờ lại đi nâng đỡ một người đàn ông rất bình thường như tôi, trước đó thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện với cô.

Nói là không có vấn đề gì thì ai tin?"
Có một câu nói cũ rất hay: vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo(*), Trương Mạn sâu sắc cho là đúng.
(*)khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp
Thay vì trả lời trực tiếp câu hỏi, Hà Thảo Na lại hạ thấp giọng nói của mình hỏi ngược: "Anh Dương trước đây là một bác sĩ đúng không?"
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương Mạn, cô từ trong túi xách lấy ra một tờ báo ố vàng, vừa mở ra liền có thể nhìn thấy một dòng tiêu đề màu đen bắt mắt dày cộp —— [Tai nạn y tế ở bệnh viện Nhân Ái! Bác sĩ đã khiến một bệnh nhân đã tử vong do thao tác sai]
"Vị bác sĩ phía trên này, chính là anh Dương phải không?" Hà Thảo Na chỉ vào bức ảnh trên báo, trong đó có một người đàn ông đeo khẩu trang màu xanh, mặc áo blouse trắng, khuôn mặt bị che khuất hơn phân nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng.
Thoạt nhìn, người đàn ông này rất giống Trương Mạn.

Tuy rằng che đi hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng lông mày và mắt quả thật giống nhau như đúc.

"......"
Trương Mạn trầm mặc tiếp nhận tờ báo, đọc tin tức chiếm cứ cả trang.
Nội dung chung của tin tức là một bác sĩ tại Bệnh viện Nhân Ái đã tiêm thuốc dị ứng cho một bệnh nhân vì sơ suất, dẫn đến cái chết của bệnh nhân.
Nhìn qua chỉ là một tai nạn y tế bình thường, sở dĩ gây ra sự chú ý lớn như vậy có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, bác sĩ đó rất nổi tiếng trong ngành y tế, kỹ thuật kinh doanh tuyệt vời, thái độ y tế nghiêm ngặt, có danh tiếng tốt nhất trong bệnh viện.

Một người có tương lai sáng lạn như vậy nhưng vì sơ suất dẫn đến tai nạn y tế khiến nhiều người không dám tin.
Thứ hai, bệnh nhân tử vong là một cô bé tám chín tuổi, chính là tuổi giống như hoa cốt đóa, cha mẹ cô cũng chỉ có đứa con duy nhất đó nên họ xem cô như trân bảo, cũng quan trọng như tính mạng của mình.

Nhưng con gái cứ như vậy mà chết, bọn họ dĩ nhiên không thể nào tiếp nhận nổi, phẫn nộ bi thương đâm đơn kiện bác sĩ.
Thứ ba, trước khi chết, cô bé đã ký một tờ giấy chấp thuận hiến tạng, hiến màng giác mạc của mình.

Rất nhiều người đã bị xúc động bởi hành vi vị tha của cô, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc bác sĩ.
Thật ra đáng tiếc nhất chính là cô bé vốn chỉ bị cảm lạnh nên nhập viện, bệnh tình cũng không nghiêm trọng mà chỉ cần treo vài chai nước biển sẽ khỏi hẳn.

Tuy nhiên, cô bé đã mất đi cuộc sống vì sự cẩu thả của bác sĩ.

Ngay sau đó bệnh viện cũng sa thải vị bác sĩ nọ, sau này hắn sẽ không bao giờ tiếp tục nghề này được nữa và cuộc sống tươi đẹp của cô bé cũng không thể nào quay trở lại với cô.
"Đã năm sáu năm kể từ khi chuyện này xảy ra rồi nhỉ?" Hà Thảo Na tự mình nói.

"Tôi điều tra một chút, sau khi xảy ra tai nạn anh đã rời khỏi bệnh viện và gia nhập công ty của bạn trai với tư cách là giám đốc tài chính đúng không?"
Trương Mạn không trả lời, trên thực tế, hắn cũng không biết đằng sau thiết lập nhân vật của mình lại ẩn giấu một câu chuyện như vậy.
"Sau đó tôi tiếp tục điều tra sâu thêm, phát hiện ra một chuyện rất trùng hợp." Hà Thảo Na nhìn thẳng vào mắt hắn: "Bạn trai của anh sau khi sự cố y khoa này xảy ra đã thực hiện một ca ghép giác mạc."
Cô cười khẽ một tiếng: "Anh Dương, anh nói xem, màng giác mạc dùng để phẫu thuật là ai hiến tặng?"
"......"
Trong lòng Trương Mạn âm thầm báo động một tiếng, cho dù hệ thống thông báo rằng hắn đã phát hiện được cốt truyện ẩn của nhân vật, đạt được 1000 điểm cũng không giữ được tâm tính muốn bùng nổ của hắn.

Thông qua tin tức trên báo và thông tin Hà Thảo Na tiết lộ, sự thật về vấn đề này chỉ cần được nói ra nữa mà thôi.
"Cô muốn nói là tôi cố ý hại chết bệnh nhân chỉ vì muốn dùng khóe mắt của cô bé ấy để phẫu thuật cho bạn trai tôi? Cô có bằng chứng gì không?" Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, ngữ khí không tốt.
"Tôi không có nói vậy." Hà Thảo Na liên tục xua tay, giảo hoạt cười cười.

"Bất quá nếu chuyện này được công bố ra ngoài, mọi người có nghĩ như vậy hay không, thì khó nói lắm."
Mạng lưới thông tin ngày nay có thể phát triển hơn nhiều so với năm sáu năm trước đây.

Gặp phải bất cứ điều gì, phản ứng của xã hội sẽ khốc liệt hơn.

Mặc dù thời gian đã trôi qua lâu nhưng không ai chắc rằng liệu có còn bằng chứng nào sót lại hay không.
Trương Mạn so với cô biết còn nhiều hơn một chút, hệ thống vừa mới mở khóa tiểu sử nhân vật của hắn.
Dương Kế năm đó không chỉ tạo ra một tai nạn y tế đơn giản như vậy, sau khi hắn và bạn trai yêu nhau liền bắt đầu một công việc tàn ác sau lưng gia đình của bạn trai —— buôn bán nội tạng người.
Hắn tự tay cầm dao, lấy nội tạng vô số kể, bất quá bởi vì làm việc rất cẩn thận nên chưa từng nháo ra mạng người.

Chuyện của cô bé, hoàn toàn là do hắn làm theo yêu cầu của bạn trai, cố ý tiêm thuốc dị ứng hại chết cô bé, mục đích chính là để có được giác mạc của cô.
Có lẽ là báo ứng, sau khi bạn trai phẫu thuật xong quả thật được khôi phục thị lực, nhưng mà chưa đến ba tháng sau cậu ta lại bị mù một lần nữa.

Sau đó còn được bác sĩ chẩn đoán rằng cả đời này cậu ta cũng không thể có hy vọng phục hồi.
Sau khi xem xong, Trương Mạn bắt đầu chân thành lo lắng cho người mới kia.
Là chủ mưu trong vụ tai nạn, hắn chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự thù hận của ác linh, nếu như hắn biết hàm nghĩa ẩn trong thiệp mời thì không vấn đề gì.

Còn nếu như không biết rồi lại trùng hợp đi vào hoa viên...! Hình ảnh đó quá đẹp đến mức hắn cũng không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là đối phó với người phụ nữ trước mắt, hắn hỏi: "Cô muốn hợp tác như thế nào?"
Hiện tại quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Hà Thảo Na, cho nên cô an nhàn nói: "Anh Dương xin yên tâm, mục đích của tôi chỉ là muốn rời khỏi trang viên.

Ngoài ra, tôi không có ý đồ nào khác, chỉ hy vọng anh Dương có thể hỗ trợ tôi một chút mà thôi."
Trương Mạn trầm mặc không nói.
Nói cô không có ý đồ gì, hắn không tin, người phụ nữ này phỏng chừng đã sớm để mắt tới hắn.

Nếu không thì làm sao lại mất công đi điều tra như vậy, còn chi tiết đến nỗi lật ra luôn cả chuyện cũ năm sáu năm trước?
Nhưng hắn ngược lại muốn xem Hà Thảo Na rốt cuộc định làm cái gì.
"Hỗ trợ như thế nào?" Trương Mạn hỏi.
"Anh Dương quả nhiên là người thông minh." Biết hắn nói lời này chính là đồng ý hợp tác, Hà Thảo Na cười khen hắn một câu.

"Anh có còn nhớ tôi đã nói rằng trang viên này bị ma ám đúng không?"
Trương Mạn nhíu mày: "Nhớ rõ, không những vậy còn nhớ rất rõ tôi đã nói là tôi không tin vào những thứ như ma quỷ này."
"Chuyện này anh có muốn không tin cũng không được" Hà Thảo Na nghiêm mặt nói.

"Dù sao cũng là đại sự liên quan đến tính mạng, tôi nói thẳng.

Cô bé năm đó chết vì tai nạn y tế tên là Vu Na đúng không? Cô ta hiện tại đã biến thành ác linh và đang tìm anh báo thù, nếu anh muốn sống sót đi khỏi trang viên nhất định phải nghe theo tôi."
Tin tức này cô biết được là từ một ác linh, đầu tiên là biết được sự tồn tại của "Vu Na" sau đó mới theo manh mối này điều tra được Dương Kế và bạn trai của hắn ta, cuối cùng quyết định hợp tác với hắn.
Trương Mạn cũng bị năng lực thu thập tin tức của cô làm cho kinh hãi, thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác thất bại bởi vì ngay cả NPC mình cũng không bằng.

Bất quá rất nhanh hắn không có thời gian suy nghĩ những thứ này nữa, Hà Thảo Na lấy ra một cái bình, bên trong chứa một vật thể màu đen kỳ lạ.
Vừa nhìn thấy nó, không biết tại sao trong lòng Trương Mạn liền sinh ra chút ghê tởm.
"Hiện tại nghe kế hoạch của tôi đi, anh Dương."
......
"Anh nè, anh còn đang buồn vì ngài Khám Thâm đã gạt anh sao?" Cô bé kéo tay Hạ Nặc, nhảy nhót đi trên con đường gạch đá.

"Đừng buồn nữa, em nghĩ ngài Khám Thâm sở dĩ làm như vậy là bởi vì hắn có cái gì...khổ tâm, đúng, chính là nỗi khổ tâm!"
"Anh nghĩ hẳn là không phải." Hạ Nặc rũ mắt xuống, mi mắt thật dài run rẩy như cánh bướm, cả người bao phủ một cảm giác yếu ớt mỏng manh.
Hồi tưởng lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở trong phòng tiệc, là do cậu nghĩ rằng hắn là bạn trai của mình trước.

Khám Thâm chẳng qua là quyết định sai cùng cậu, không có ý muốn nói ra sự thật.

Trong chuyện này cũng chỉ có thể trách chính cậu quá mức ngu ngốc, không thể đổ lỗi ai khác được.
Hạ Nặc chán nản cúi đầu xuống, tuy nói như thế nhưng trong lòng cậu vẫn rất buồn.
Cậu không thể không suy nghĩ, suốt thời gian qua Khám Thâm đối xử với cậu như vậy là có mục đích gì?
Có thể hắn cảm thấy cậu rất ngu ngốc, rất dễ lừa gạt, sau lưng cũng đang âm thầm cười nhạo cậu?
Nghĩ đến việc hắn mặt ngoài biểu hiện sự ân cần nhưng nội tâm lại đang chế nhạo cậu vừa ngu xuẩn vừa cả tin, trái tim của cậu đột nhiên rất đau đớn.
Cậu giật mình phát giác, không biết từ lúc nào người đàn ông đó đã chiếm cứ một vị trí quan trọng trong lòng cậu.

Có thể dễ dàng có thể ảnh hưởng đến nội tâm của cậu.
Những lời nói khi trước và cả lời hắn muốn bảo vệ cậu cũng là lừa dối sao?
Nhưng nhớ lại khi gặp nguy hiểm, bộ dạng lo lắng của Khám Thâm không giống như đang giả vờ.
Tâm trí của Hạ Nặc rối thành một nùi.
Chuyện này cậu chưa từng trải qua nên cũng không có chút kinh nghiệm nào, việc duy nhất cậu có thể làm là hỏi trực tiếp Khám Thâm.
Nếu như thật sự là do cậu tự ảo tưởng, như vậy thì cậu, thì cậu sẽ...
Hạ Nặc cũng không biết mình sẽ phải làm gì.
Cô bé đi bên cạnh vẫn vô tư ngâm nga, Hạ Nặc không khỏi có chút ghen tị.
Giá như mình có thể quên hết những muộn phiền trong đầu như cô bé.
Hạ Nặc vừa nghĩ như vậy vừa mới bước vào hoa viên khổng lồ đẹp như thêu mà lần trước cậu nhìn thấy bên cửa sổ, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn ra nắm lấy cổ tay cậu.
"Đi!"
Cậu nghe thấy một giọng nam hét lên, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ.

Có một vật giống như cái chai bị ném ra ngoài và sau đó một mùi thơm kỳ lạ tràn ngập trong không khí.
_________
Tác giả có điều muốn nói: Tiếp theo sẽ có một cuộc rượt đuổi! Có lẽ...!Nếu bạn đuổi kịp tôi, tôi sẽ để cho bạn đi, hehehe? (Ôi, tôi đang nói về điều xấu xa gì vậy.)
Ở đây tôi xin giải thích, sau khi người chơi vào trò chơi sẽ thay thế hoàn toàn nhân vật gốc bên trong, tức là lúc đầu nhân vật đó chịu ràng buộc của cốt truyện và khi người chơi tiến vào sẽ thay thế nhân vật, thoát ly khỏi ràng buộc.

Vì vậy, Trương Mạn nói rằng tên của hắn là Dương Kế và được gọi như vậy trong trò chơi cho nên tên của nhân vật gốc cũng đã được thay thành cái tên Dương Kế vào thời điểm đó.

Thế nên Hà Thảo Na là đang điều tra về Dương Kế và đây không phải lỗi..

Chương 21:


"Chờ đã, là ai vậy? Muốn dẫn tôi đi đâu —— " Cổ tay bị nắm chặt, Hạ Nặc chỉ có thể lảo đảo chạy theo người nọ. Cậu muốn giãy dụa, nhưng lực tay người nọ lại rất lớn, cậu giãy như thế nào cũng không thoát được. Chỉ có thể bị người nọ kéo đi, một mạch chạy đến nơi hoàn toàn xa lạ mới ngừng lại.


"Cậu không nhận ra tôi?" Giọng nói của người nọ lộ ra vài phần ngạc nhiên.


"Anh là..." Hạ Nặc nghe được những lời này, sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy đoán.


Sẽ không phải như vậy chứ?


"Bạn trai?" Cậu thăm dò hỏi.


Trương Mạn nhịn không được khẽ giễu cợt một câu: "Cũng may là còn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa."


Có trời mới biết khi hắn nhìn thấy thằng ngốc này cư nhiên dắt cô bé đó đi vào trong vườn, trái tim hắn như muốn bay ra ngoài.




"Cậu có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?" Trương Mạn nhớ tới cảnh tượng lúc đó, nội tâm vẫn còn đang sợ hãi gào thét.


Năm đó hắn bị quái vật truy đuổi, tim cũng không có đập nhanh như vậy.


"Vừa rồi rất nguy hiểm sao?"


Hạ Nặc còn có chút mờ mịt, sao cậu không cảm nhận được gì hết vậy?


"À, không phải anh là đang nói tới Nana chứ?" Cậu đột nhiên cảm thán một tiếng, nghi hoặc nói "Nhưng đó chỉ là một cô gái nhỏ."


"Đúng rồi, khi nãy anh vừa ném cái gì? Nó sẽ không gây nguy hiểm cho cô bé ấy chứ?"


"..." Trương Mạn trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. "Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm!? Người gặp nguy hiểm là cậu đó! Cô bé kia chính là một ác linh, nếu như không phải tôi tình cờ phát hiện sau đó cứu cậu thì cậu đã sớm bị xé nát rồi!"


Người mới này, hình như là quá mức ngu ngốc hả? Tiến vào trò chơi nhiều lần như vậy, hắn chưa từng thấy qua có người nào lại đi lo lắng tiểu BOSS trong trò chơi có bị gặp nguy hiểm hay không.


Tính tình Trương Mạn không tính là tốt, cũng từng có chuyện hắn mắng người mới đến máu chó đầy đầu. Đối với những người mới không nghe lời muốn tìm đường chết, hắn cũng không nhiều lời. Bình thường đều là trực tiếp để cho quái vật trong trò chơi dạy bọn họ cách sống.


Vừa rồi nếu để cho cậu bị cô bé kia đuổi giết một lần, phỏng chừng sau này sẽ không bao giờ dám nói ra kiểu lời lẽ như vậy nữa.


Trương Mạn nghĩ như thế, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt ngẩng đầu, ngơ ngác giống như một chú cừu non mới được cho biết rằng bạn đồng hành của nó là một con sói xám xấu xa đội lốt cừu. Biểu hiện vừa đáng thương lại đơn thuần như vậy khiến người nhìn không đành lòng trách mắng, thậm chí còn muốn sờ đầu an ủi cậu.


...... Được rồi, cậu dễ thương, cậu làm gì cũng đúng.


"Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói sau." Trương Mạn nói như thế nhưng nghĩ đến Hạ Nặc hiện tại còn là một người mù, hắn tiếp lời: "Đưa tay cho tôi, tôi dẫn đường."


"Chờ một chút ——" Hạ Nặc chẳng những không nắm lấy tay hắn mà ngược lại lộ ra vẻ mặt cảnh giác. "Anh có chứng cứ gì để chứng minh mình là 'bạn trai' của tôi?"


Cậu cũng không muốn bị lừa lần thứ hai.


Trên mặt thiếu niên xẹt qua vài phần khổ sở không dễ phát hiện.


Lúc này lại trở nên cảnh giác? Đáng tiếc trong mắt hắn phần cảnh giác này vẫn còn rất non nớt, nếu thật sự muốn lừa gạt cậu thì hắn có cả ngàn cách.


Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, hắn sẽ không thực sự làm vậy.


Nguyên nhân có lẽ là... Thiếu niên trước mắt có vài phần giống em trai của hắn. Tâm tư trong suốt giống như một dòng nước trong veo, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.


Trương Mạn trực tiếp phun ra mấy chữ: "Trang viên quạ đen."


Nghe nói như vậy, trong lòng Hạ Nặc đột nhiên sinh ra một cảm giác thất vọng không rõ.


Trước khi gặp được Khám Thâm, cậu còn đang ôm một tia hy vọng nhỏ bé, nếu như hết thảy đều là hiểu lầm thì sao? Nếu cậu không nhận sai người, nếu như Khám Thâm chính là 'bạn trai' thực sự của cậu thì sao?


Tuy rằng hy vọng có chút mong manh nhưng ít nhất là nó vẫn có thể xảy ra nhưng đến bây giờ, ngọn lửa yếu ớt kia "lụp bụp" vài tiếng rồi dần lụi tàn.


Trương Mạn nhíu mày, không rõ vì sao thiếu niên trước mắt này lại không mấy vui vẻ, thay vào đó là biểu tình thất vọng. "Sao vậy? Cậu thất vọng vì ban đầu tôi không tìm được cậu à? Hay là cảm thấy tôi không có năng lực, không giống một người chơi cao cấp?"


"Không phải, tôi không có trách anh, việc anh không tìm được tôi đều là lỗi của tôi." Hạ Nặc thành thành thật thật lắc đầu, ôm trách nhiệm về mình. "Về phần năng lực của anh, tôi không biết, cũng không có cách nào đánh giá được."





Người bình thường không phải đều là nên phản bác trước sau đó thuận thế tâng bốc hắn vài câu sao? Ví dụ như rất có lòng tin vào năng lực của hắn. Thiếu niên này cũng ngay thẳng quá mức rồi.


Trương Mạn mang theo vài phần buồn cười nói: "Được rồi, sau này cho cậu xem chút năng lực của tôi. Bây giờ có thể đi với tôi được rồi chứ?"


Hắn lại đưa tay về phía Hạ Nặc, nhưng lần này vẫn bị từ chối.


Hạ Nặc lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi đã đổi tầm nhìn động, không phải là không nhìn được gì nên tôi vẫn có thể đi lại một mình, không cần anh phải chăm sóc quá nhiều."


Mặc dù biết rằng người này xuất phát từ lòng tốt nhưng Hạ Nặc không muốn làm phiền hắn ta. Cậu không thể quá phụ thuộc vào người khác.


Còn có một nguyên nhân không thể nói ra... Cậu không muốn nắm tay người lạ.




Trong đầu Hạ Nặc hiện ra bàn tay của một người đàn ông, rộng mà hữu lực, khớp xương rõ ràng, nhiệt độ lạnh như băng nhưng lực nắm vừa phải của hắn luôn khiến cậu rất thoải mái và an tâm.


Cậu vốn định đi tìm người đàn ông đó, nhưng không có Nana dẫn đường thì cậu cũng không biết Khám Thâm hiện tại đang ở đâu. Nhìn thái độ của người chơi cao cấp này đối với các ác linh, chắc hẳn cũng sẽ không dẫn cậu đi tìm Khám Thâm.


Nhưng cậu còn ở chỗ này sáu ngày, không có khả năng một lần cũng không gặp được hắn chứ?


Thành thật mà nói, sau khi bình tĩnh lại thì cậu có chút sợ hãi không dám đối mặt với Khám Thâm. Cậu sợ là từ trong miệng hắn nhận được cái đáp án tàn nhẫn kia, trong lòng sinh ra vài phần tâm tư muốn trốn tránh.


"Đi thôi" Trương Mạn thúc giục khiến cậu phục hồi lại tinh thần.


Hạ Nặc không còn nghĩ ngợi lung tung nữa, đi theo Trương Mạn đến trường đua ngựa mà bọn họ đã ở đêm qua.


Vừa mới bước lên đồng cỏ tươi tốt kia, Hạ Nặc liền cảm giác được có 2 tầm mắt nhìn cậu chằm chằm, cậu theo bản năng quay đầu lại nhưng chỉ "nhìn" được hai bóng đen xẹt qua bên hàng rào.


"Đó là cái gì?" Hạ Nặc hỏi.


Trương Mạn nhìn qua chỉ thấy một cái đuôi ngựa đen như mực, rất nhanh sau đó liền biến mất khỏi tầm mắt: "Đừng sợ, chỉ là ngựa trong trường đua ngựa mà thôi."


Hắn không nhận ra bất kỳ vấn đề nào, trong mắt hắn chúng nó chỉ là những con ngựa bình thường: "Khi tôi đến trường đua ngựa đã nhìn thấy hai con ngựa một đen, một trắng. Chắc là một cặp."


"Ngựa?" Hạ Nặc ngay lập tức nghĩ về gia đình Rolle, chẳng phải là đang ám chỉ vị thiếu gia đã trở thành người chăn ngựa kia ư? Vậy chắc sẽ có manh mối về anh ta ở trong trường đua ngựa này? Có lẽ đó là hai con ngựa anh ta từng chăm sóc?


"Sao vậy? Cậu biết gì sao?" Trương Mạn nhíu mày, hắn không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy mà người mới này cũng có thể tìm được manh mối.


Thật sự là nhìn người không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, thiếu niên trông thì rất nhu nhược yếu đuối nhưng năng lực cũng không tồi.


"Ừm..." Hạ Nặc đang do dự không biết có nên nói ra manh mối mà mình biết hay không.


Không đợi cậu quyết định xong thì có một loạt tiếng bước chân truyền tới.


"Chuyện này chúng ta đợi lát nữa rồi nói sau." Trương Mạn thấp giọng nói, bởi vì hắn nhìn thấy Hà Thảo Na cùng hai trợ lý của cô đang đi tới. "Hiện tại tên tôi là Dương Kế, đừng nhớ lầm. Tên của cậu trong trò chơi là gì?"


Tên trong trò chơi? Không phải là hỏi tên thật hả?"


Bị ảnh hưởng bởi thái độ của hắn, Hạ Nặc cũng hạ giọng nói ra cái tên mà cậu đã nói với Nana: "Hạ Trường An."


"Người này là?" Hà Thảo Na từ xa đã nhìn thấy hai người "thân mật" thì thầm gì đó với nhau, lại gần liền thấy thiếu niên này bị mù hai mắt, tuy rằng ngay lập tức đã rõ thân phận của cậu nhưng cô vẫn đặt câu hỏi.


"Không phải đã rất rõ ràng sao? Bạn trai tôi, Hạ Trường An." Hắn giới thiệu.


"Ồ? Thì ra cậu chính là Trường An." Hà Thảo Na nhướng mày: "Xin chào, tên tôi là Hà Thảo Na".


"Xin chào." Hạ Nặc khẽ gật đầu, nhìn qua thập phần lễ phép nhu thuận.


Thật tâm mà nói, thiếu niên trước mắt quả thật là thập phần đáng yêu, một bộ dáng điềm đạm chớp chớp mắt "nhìn" giống như một con vật nhỏ vô hại, rất dễ dàng làm cho người ta sinh lòng trìu mến.


Nhưng bề ngoài có vẻ vô hại thì sao? Bên trong đừng nói là không có chút toan tính nào.


Hà Thảo Na lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, gặp nhiều loại người nhìn qua vô tội đơn thuần nhưng loại chuyện xấu nào cũng dám làm ra, cô đã quen từ lâu.


Tuy nói như thế nhưng cô vẫn không thích cậu thiếu niên này lắm.


Nói cách khác, cô luôn chán ghét loại người có xuất thân cao sang, được người khác sủng ái yêu thương, muốn cái gì cũng có người đem đến trước mắt. Từ khi còn bé, Hà Thảo Na đã biết bản thân mình dù có làm cách gì cũng không thể nào trở thành loại người này, cô chỉ có thể một bên đố kỵ ghen ghét, một bên liều mạng đi cướp đoạt thứ mình muốn.





Loại so sánh đối lập trầ.n trụi này làm sao có thể khiến cô có hảo cảm với Hạ Trường An này được đây?




Huống chi, trước khi cậu xuất hiện, cô còn mang theo vài phần tâm tư không thể nói đối với Dương Kế.


Tuy nhiên nói như vậy nhưng không phải là cô yêu hắn, chỉ là so với mối quan hệ lợi ích thì cô tin vào tình cảm nam nữ hơn. Tình yêu luôn là một thứ vũ khí hữu ích trong tay cô, một người đàn ông nhiệt huyết sẽ luôn sẵn sàng dành tất cả cho người phụ nữ mình yêu mà.


Cô không phải không biết Dương Kế là một tên gay, nhưng như vậy thì sao? Trên đời này chưa từng có góc tường nào mà không thể đào được. Huống chi Dương Kế đối với Hạ Trường An có thật lòng hay không thì còn chưa biết.




Không để ý tới thiếu niên nữa, cô cười khanh khách mở miệng: "Anh Dương, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành chưa?"


"Xong rồi, tôi đã ném ảo cảnh vào hoa viên." Trương Mạn cười cười. "Ngoài ra tôi còn muốn cảm ơn, nhờ sự nhờ vả của cô đã giúp tôi gặp lại Trường An."


Hắn lộ ra vẻ mặt phấn khởi, diễn trò với Hạ Nặc: "Lúc trước ở trong phòng yến hội bị tách ra, em không biết anh đã lo lắng đến mức nào đâu Trường An à, lần này em nhất định phải bám sát anh đó."


Hạ Nặc không khỏi rùng mình một cái, cậu lặng lẽ sờ sờ cánh tay của mình, không ngoài dự đoán sờ được một tầng da gà.


"Thật là...khó chịu quá nhỉ?" Hắn nhịn không được nhỏ giọng than nhẹ.


Hơn nữa cậu phát hiện, sau khi Trương Mạn nói xong câu đó, ánh mắt của Hà Thảo Na nhìn cậu không có bao nhiêu thiện cảm.


"Phối hợp với tôi một chút." Dương Kế thấp giọng nói, trên mặt hắn vẫn như cũ lộ ra nụ cười, không còn là cái dáng vẻ lạnh lùng cự tuyệt người ngoài nữa. Có vẻ giống như hắn đã thực sự lấy lại hạnh phúc khi tìm được người yêu.


"......"


Hạ Nặc không biết vì sao phải diễn kịch trước mặt mấy người này, cậu chỉ có thể ép buộc mình lộ ra một nụ cười xấu hổ.


Chỉ là nụ cười này ở trong mắt Hà Thảo Na nhìn thế nào cũng giống như khoe khoang.


Cô dứt khoát quay mặt lại không nhìn hai người nữa, nói: "Vừa rồi hai trợ lý của tôi cũng đã quăng ra hai cái ảo cảnh, kế tiếp chúng ta phải đi đến nhà chính của trang viên tìm một thứ."


"Tìm thứ gì?" Trương Mạn hỏi.


Hà Thảo Na nở nụ cười một cách kỳ lạ: "Một 'bảo vật' có thể thật sự gi.t ch.ết ác linh."


"Gi.ết ch.ết ác linh?" Hạ Nặc mở to hai mắt, cậu cảm giác như có gì đó nghẹn trong cổ họng làm cho cậu không thể thốt nên lời. "Tại sao phải giết họ!?"


Cậu nghĩ về Lý Tra Lý, hai con rối nhỏ, mèo đen Kate, Nana và... Khám Thâm.


Có lẽ trong mắt cô, họ là những ác linh rất xấu xa? Vậy, cô ấy thực sự muốn giết họ?


"Thiên thần nhỏ này, cậu sẽ không cho rằng đây là đang diễn kịch chứ?" Hà Thảo Na giễu cợt nói, "Giữa chúng ta và ác linh chính là mối quan hệ sinh tử, cho dù chúng ta không giết bọn chúng thì bọn chúng sẽ tới giết chúng ta. Đã như vậy, chúng ta đương nhiên phải ra tay trước. Nếu cậu thực sự không thể chấp nhận thì cậu có thể ở lại trường đua ngựa và không cần phải theo bọn tôi."


Trương Mạn không xen vào, hắn cũng muốn nhìn xem thiếu niên sẽ quyết định như thế nào.


"..." Hạ Nặc trầm mặc trong chốc lát, "Tôi sẽ đi theo mấy người."


Đi theo họ cậu có thể sẽ tìm được 'bảo vật' đó trước và sau đó...giấu nó đi.


Hà Thảo Na biết rất rõ các lối đi trong trang viên, không bao lâu một dinh thự nguy nga tráng lệ xuất hiện trước mặt bọn họ.


Hạ Nặc nhìn ngôi nhà quen thuộc mà vài giờ trước cậu đã từ đây đi ra. Thế mà chỉ trong thoáng chốc, mọi thứ đã thay đổi.


Bất quá hiện tại chưa phải là thời điểm để buồn, trên vai cậu còn đang gánh vác một nhiệm vụ khó khăn! Hạ Nặc âm thầm hạ quyết tâm.


Mấy người tiến vào sảnh chính, Hà Thảo Na bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Chúng ta tổng cộng có năm người..."


Trương Mạn giành trước, nói: "Tôi muốn đi cùng với Trường An, để em ấy hành động với người khác khiến tôi không yên tâm."


Hà Thảo Na liếc hắn một cái, cười nhạt: "Được rồi, vậy tôi cùng trợ lý đi tới tòa nhà phía Tây, Trường An...cậu và bạn trai của cậu đi đến tòa phía Đông đi.


Cô vừa dứt lời, cửa chính "đùng" một tiếng mở toang, đàn quạ ào ào bay vào ngưng tụ thành hình dáng của một người đàn ông, giọng nói của hắn không phân ra được chút cảm xúc gì: "Bạn trai gì cơ!?"


Thật là một cảnh tượng đáng xấu hổ.


Chương 22:


"......"


Mọi người vì tiếng động lớn mà nhìn qua, sắc mặt của Hà Thảo Na trắng bệch nhưng hai trợ lý của cô mặt vẫn không chút thay đổi. Mà Trương Mạn đã kéo Hạ Nặc lui về phía sau một bước, hướng về phía cầu thang.


Khám Thâm nhìn thấy một màn này, đôi mắt càng thêm thâm trầm: "Như thế nào, không ai trả lời câu hỏi của ta sao?"


Câu hỏi của hắn? Bạn trai cái gì cơ?


Mọi người sửng sốt một chút, không khỏi đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hạ Nặc đang đứng bên cạnh Trương Mạn.


Thiếu niên đang cúi đầu, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, giống như là bởi vì biến cố bất thình lình này mà sợ hãi, thoạt nhìn thập phần đáng thương. Cho dù Hà Thảo Na chán ghét cậu như thế nào, trong lòng lúc này cũng sinh ra chút ý định muốn tiến lên an ủi cậu.




Nhưng cũng rất nhanh khôi phục tinh thần, cô tự giễu cái ý định vừa xuất hiện trong một giây kia của mình, ai mà đồng cảm cho được với cái tên hắc liên hoa đó. Cô âm thầm ra hiệu, hai trợ lý phía sau liền mạnh mẽ hướng chỗ Khám Thâm nhào tới, cô thuận thế hô một tiếng: "Tách ra chạy!"


Nói xong cô liền chạy về cầu thang phía tây, phản ứng của Trương Mạn cũng rất nhanh, kéo Hạ Nặc chạy về cầu thang phía đông.


"Chờ một chút, đừng chạy, tôi có chuyện muốn nói..."


"Graaaa ————"


Tiếng kháng nghị yếu ớt của Hạ Nặc bị âm thanh phẫn nộ của quạ đen lấn át, thân thể mọi người trong nháy mắt khựng lại, bọn họ ngay lập tức bịt lỗ tai bởi sau khi bị sóng âm quét qua tất cả đều bị điếc ở nhiều mức độ khác nhau.


Hà Thảo Na vừa chạy vừa lưu ý tình huống phía sau, cô biết nếu Khám Thâm xử lý xong hai trợ lý kia, tất nhiên sau đó sẽ đuổi theo cô.


Cái này cũng không có biện pháp nào khác, ai có thể nghĩ được thiếu niên nhiều năm trước bị cô hại chết bây giờ lại hóa thành ác linh tới báo thù đây?


Nhưng nếu để cho cô lựa chọn một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn ra tay. Cô sẽ không để bất cứ ai tiết lộ bí mật đó và hủy hoại cuộc sống của mình.


Nhưng cô vẫn còn nghi ngờ một vấn đề khác: Tại sao Khám Thâm lại có thể thoát khỏi ảnh hưởng của ảo cảnh nhanh như vậy?


Người bán ảo cảnh cho cô lúc trước đã thề son sắt nói ảo cảnh này ít nhất có thể vây khốn một ác linh cả ngày. Nếu như không phải như vậy, cô cũng sẽ không mạo hiểm bước vào lãnh địa của ác linh.


Hà Thảo Na chỉ có thể cảm thấy may mắn vì đã thuê được hai vệ sĩ bù nhìn, ít nhất hiện tại bọn họ còn có thể câu thêm chút thời gian đủ cho cô chạy trốn.


Nhưng mà cô lại không nghe thấy bất kỳ tiếng vỗ cánh nào của quạ đen, quay đầu lại nhìn, hai tên vệ sĩ kia đã sớm gục ngã trên sàn, còn Khám Thâm thì không thấy bóng dáng.


Chuyện gì xảy ra vậy?


Trương Mạn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.


Từ giây phút người đàn ông kia đập cửa xông vào, xuất hiện trước mặt bọn họ, radar báo động dự đoán nguy hiểm bên trong thân thể hắn liền điên cuồng gào thét.


Nhìn khí thế của người đàn ông này so với mấy tiểu BOSS bình thường mạnh hơn gấp trăm lần, Trương Mạn không cần kiểm chứng cũng biết hắn nhất định là BOSS cuối của màn.


Vào thời điểm này ngoại trừ việc có thể than thở mình quá xui xẻo thì cũng chỉ có thể vắt giò lên cổ mà chạy. Cố gắng một chút, nói không chừng lại chạy thoát được thì sao.





Dù sao Trương Mạn cũng không dám trực tiếp đối đầu với BOSS, hắn cũng biết thực lực chênh lệch quá lớn.


Cho nên hắn ra quyết định thật nhanh, kéo thiếu niên đứng dậy bắt đầu chạy trốn. Về phần biểu hiện khác thường của thiếu niên vừa rồi, hắn tự động quy cho người mới này là kiến thức quá ít, năng lực chịu đựng tâm lý quá kém, bị đại BOSS dọa sợ.


—— Nếu hắn mà biết được cái người mới kiến thức quá ít này không những đã ở chung với đại BOSS một ngày một đêm, nắm tay đại BOSS, còn hôn một cái. Không biết hắn sẽ cảm thấy như thế nào.


Vệ sĩ bù nhìn dưới lầu chỉ có thể ngăn chặn người đàn ông trong giây lát, rất nhanh sau đó đã bị xé thành mảnh nhỏ, tứ chi lộn xộn rải rác khắp mặt đất. Trương Mạn nhìn thấy, không nhịn được líu lưỡi: Đại BOSS này thủ đoạn cũng quá tàn nhẫn rồi?


Ánh mắt hai người chỉ bất ngờ chạm nhau trong chốc lát mà Trương Mạn đã bị cỗ sát khí nồng đậm trong mắt người đàn ông nọ làm cho chấn động, giống như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp đâm về phía hắn.


Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ giá trị thù hận của đại BOSS không phân biệt đối tượng?


Trương Mạn lúc đầu nắm chắc 80%, đại BOSS này là do Hà Thảo Na dẫn tới, nhưng bây giờ hắn lại không dám khẳng định như vậy.


Hắn không chú ý tới, ánh mắt của người đàn ông hơi thay đổi, tầm mắt rơi xuống chỗ bàn tay hắn ta đang nắm chặt tay Hạ Nặc.


Một giây sau, thân thể người đàn ông ầm ầm tản ra, một đàn quạ đen chen nhau nhào về phía bọn họ.


"Chết tiệt!" Trương Mạn vì xui xẻo của mình mà rủa thầm một tiếng, kéo Hạ Nặc xoay người bỏ chạy. Trước đó, hắn còn không quên ném ra một đạo cụ cản trở đường của đại BOSS. Rõ ràng có một tiếng gương vỡ vụn vang lên, Trương Mạn lộ ra biểu tình đau đớn.


Đây chính là đạo cụ hắn bỏ ra một số tiền lớn để đổi nên không nỡ sử dụng, hiện tại lại có ích vô cùng.


Đau lòng xong, hắn mới chợt nhận ra người bên cạnh đang giãy dụa muốn hất tay hắn ra, đôi môi mấp máy đóng mở, giống như là đang nói cái gì đó.


Trương Mạn nghe không rõ cậu nói gì, đành cố gắng nhìn nhận một phen, lại phát hiện cậu đang nói: "Chờ một chút! Khám Thâm tới tìm tôi ——!"???


Trương Mạn rất muốn hỏi một câu: Trường An, đầu cậu bị hư ở đâu rồi!?


Hắn cũng lập tức phản ứng lại, thiếu niên vì sao lại biết tên đại BOSS? Còn chắc chắn nói rằng hắn ta đang tìm cậu?


Hắn sờ sờ tai mình, phát hiện đã không còn chảy máu nữa, cũng có thể nghe được âm thanh. Hắn nhìn thiếu niên trước mắt vẻ mặt lo lắng, tính toán nghe xem cậu muốn nói cái gì.


Hiện tại Hạ Nặc vô cùng sốt ruột, ngay từ đầu khi Khám Thâm xuất hiện, không thể phủ nhận là cậu quả thật đã cảm thấy rất vui mừng. Nhưng rất nhanh, sự vui mừng này đã biến mất vì giọng nói hờ hững của người đàn ông.


Cậu nghe người đàn ông hỏi với một giọng nói lạnh lùng chưa từng có: "Bạn trai cái gì cơ!?"


Bước chân định tiến lên của cậu không khỏi bị đình trệ ngay lúc ấy, sau đó, cậu bị Trương Mạn kéo chạy đi.


Phục hồi tinh thần lại, cậu vội vàng giãy dụa muốn rút tay mình ra, muốn đi tìm Khám Thâm. Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc hắn đối xử với cậu như vậy từ trước tới giờ là có dụng ý gì...


Nhưng bởi vì lỗ tai bị thương, Trương Mạn vẫn không thể nghe thấy giọng nói của cậu, cho đến bây giờ, hắn mới rốt cục chú ý tới hành động của cậu.


"Cậu biết hắn ta?" Trương Mạn nhịn không được nhíu mày, ngữ khí có vài phần không thể tin nổi.


"Ừm." Hạ Nặc gật gật đầu. "Lúc ở phòng yến hội, là anh ấy giúp tôi, về sau anh ấy cũng đã rất chiếu cố tôi..."


Cậu nhìn thấy ánh mắt Trương Mạn nhìn mình giống như nhìn một đứa ngốc, thanh âm yếu ớt dần, không biết nghĩ tới cái gì lại trở nên kiên định: "Nếu như tôi không đoán sai, anh ấy hẳn là tới tìm tôi. Tôi đã hứa là sẽ ở trong phòng khách chờ anh ấy trở về."





"Đừng ngốc nữa, Trường An." Trương Mạn không khỏi bi thương nói, hắn cảm thấy người mới nhất định là đầu óc hỏng rồi, nếu không làm sao có thể nói ra mấy lời nghe như muốn xin đi tìm chết này. "Mắt cậu nhìn không thấy nhưng tôi lại thấy rõ ràng. Bộ dáng kia của hắn, nói là đến ôn chuyện còn không bằng nói là tới trả thù. Làm sao cậu biết hắn sẽ không làm hại cậu? Chỉ dựa vào suy đoán của cậu?"




Hắn khẩn thiết khuyên nhủ người mới lạc lối trong mắt mình: "Phải biết rằng, lập trường của người chơi chúng ta và BOSS cho tới bây giờ đều là đối lập, không gặp được còn tốt, một khi gặp phải tất nhiên là phải tranh giành ngươi chết ta sống. Làm sao cậu biết hắn ta không lừa dối cậu và không cố tình ngụy trang cho bản thân vô hại?"


Thiếu niên cúi đầu trầm mặc không nói, nhìn qua giống như đã bị hắn thuyết phục. Trương Mạn hài lòng gật đầu, vừa định nói chúng ta nên rời khỏi nơi thị phi này trước liền nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh lóe ánh sáng nóng rực: "Anh nói đúng, tôi quả thật không nhìn thấy gì, có rất nhiều chuyện không cách nào nhìn thấu rõ ràng như anh, nhưng nơi này ——"




Cậu chỉ vào ngực của mình, nơi trái tim đnag đập loạn nhịp và lời nói kiên định của cậu vang lên: " —sẽ không nói dối."


Có lẽ lúc trước cậu cũng từng hoài nghi giống như Trương Mạn, nhưng từ một khắc vừa rồi những hoài nghi đó cũng đã tiêu tán sạch.


Cậu nói: "Trái tim của tôi nói với tôi rằng tôi tin anh ấy. Tin rằng sự chăm sóc của anh ấy đối với tôi là xuất phát từ trái tim và mọi hành động trước giờ của anh ấy không phải giả vờ. Có lẽ anh ấy đã lừa dối tôi, nhưng sẽ không làm tổn thương tôi. Ngay cả khi suy đoán của tôi có sai đi nữa và thực sự bị tổn thương thì tôi cũng sẽ không bao giờ hối tiếc bởi vì đó là sự lựa chọn của tôi."


"Cho nên thật xin lỗi, tôi muốn đi tìm anh ấy." Cậu cúi chào Trương Mạn đang ngơ ngác, xoay người đi về hướng bọn họ vừa chạy qua.


"...... Chờ đã!"


Thẳng đến khi thiếu niên dần dần đi xa, Trương Mạn mới khôi phục tinh thần, vội vàng lên tiếng muốn gọi cậu lại.


Thật sự thì, thiếu niên có thể nói ra những lời như vậy đều nằm ngoài dự liệu của hắn.


Giống như nhìn thấy một tinh thể pha lê tuyệt đẹp nhưng mong manh dễ vỡ, đột nhiên một ngày lại phát hiện ra rằng nó đã trở thành một viên kim cương trong suốt. Thiếu niên đã lột bỏ vẻ ngoài mềm mại yếu đuổi, để lộ ra cái lõi cứng rắn rực rỡ bên trong.


"Nếu như là muốn khuyên tôi, thì đừng nói nữa." Hạ Nặc không quay đầu lại.


Do đứng ngược sáng khiến cái bóng như kéo dài vô hạn sau lưng cậu, lộ ra một cỗ dũng khí chưa từng có.


"Tôi cũng không phải muốn khuyên cậu." Vẻ mặt của Trương Mạn có vài phần phức tạp, "Cho dù tôi muốn khuyên thì cậu cũng nghe không lọt, phí lời như vậy làm chi?"


"Tôi chỉ là muốn nói, cho dù bây giờ cậu có quay trở lại cũng không thể tìm được hắn." Trương Mạn thở dài.


"Tại sao?" Hạ Nặc rốt cục xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc.


"Cậu không phát hiện ra có điều không đúng sao? Theo lý mà nói, hắn hẳn là đã sớm đuổi theo tới nơi rồi?"


Bây giờ họ đang ở trên một hành lang cách cầu thang không xa và từ những gì họ có thể nhìn thấy, quả thực không có người đàn ông nào.


Trương Mạn bất đắc dĩ nhún nhún vai, giải thích nói: "Vừa rồi tôi ném ra một vật phẩm cấp A tên là Kính Không Gian."


"Nó sẽ sao chép hoàn mỹ lại cảnh tượng hiện tại, tạo thành một không gian, chỉ khi tìm được lối ra mới có thể thoát ra ngoài. Về phần nó có thể vây khốn đại BOSS kia bao lâu... Tôi cũng không biết."


Trương Mạn nhìn trộm khuôn mặt của thiếu niên, vội vàng đổi lời.


"Mà cũng đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết lối ra ở nơi nào." Hắn khoát khoát tay, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.


"Tôi không muốn biết lối ra ở đâu." Hạ Nặc lắc đầu, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Trương Mạn nói: "Xin hãy nói cho tôi biết lối vào ở đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc