YÊU ĐƯƠNG VỚI ĐẠI BOSS KHÓ TÍNH


Thời điểm Cố Sâm buông tha cho hai má của cậu đã là một lúc lâu sau, Tô Gia Yến xoa xoa khuôn mặt mờ mờ dấu răng của mình, còn không quên lườm nguýt nam nhân một cái.
Dường như cảm thấy chút tội lỗi, Cố Sâm yêu thương cưng nựng hai má mềm mại của cậu, nhưng bên môi vẫn treo nụ cười: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Tô Gia Yến không có ý kiến bởi bây giờ cũng đã rất muộn rồi, không lấp đầy cái bụng trống rỗng thật nhanh sẽ muộn giờ vào làm mất.
Đột nhiên một giọng nói nghi hoặc vang lên trong hành lang trống vắng khiến cả người Tô Gia Yến giật nảy.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Đôi mắt cậu mở to khi thấy David và Ngữ Hiểu Đồng cũng đang khựng đứng ở đó nhìn cảnh này.
Tô Gia Yến mím môi, theo phản xạ mà đẩy Cố Sâm ra.

Hắn nhìn khuôn mặt bạn nhỏ tái mét, mặc dù rất muốn công khai quan hệ của cả hai nhưng vẫn tiếc nuối giải vây.
"Em ấy bị bụi bay vào mắt, tôi chỉ thổi giúp thôi!"

David phản ứng rất nhanh, anh thở ra một hơi cười toe toét: "Tôi biết ngay mà, hai người thì có chuyện gì xảy ra được chứ!"
Tô Gia Yến nhanh chóng lấy lại tinh thần làm bộ ngạc nhiên hỏi: "Hai người không đi ăn trưa hả??"
Bởi hồi nãy cậu tưởng rằng mọi người đã đi ăn trưa hết nên mới dám tú ân tú ái với hắn ở ngoài hành lang.

Nếu biết vẫn còn có người ở lại, cho mười lá gan cậu cũng không dám...
David tiến đến tách cậu và Cố Sâm một khoảng: "Tôi và Đồng Đồng đang chờ em cùng đi ăn trưa, em ra muộn quá đó!"
Tô Gia Yến chột dạ ho khụ một tiếng, còn chưa kịp trả lời Cố Sâm tiến lên vài bước không kiên nhẫn nói: "Tôi và em ấy có hẹn trước rồi!!"
Chỉ tiếc là David không hiểu ẩn ý trong câu nói đó, vui vẻ xua tay: "Không sao không sao, chúng ta có thể đi ăn chung mà!!"
Ngữ Hiều Đồng gật đầu phụ họa: "Đúng đó, càng đông càng vui!!"
Gương mặt Cố Sâm u ám không đồng ý, áp suất xung quanh cũng lạnh xuống vài phần, Tô Gia Yến nhanh chóng phát hiện ra được điểm này liền ném cho hắn một ánh mắt đầy ẩn ý.
Chó sói chưa kịp giơ móng vuốt liền cụp đuôi thành cún con.
Cố Sâm vừa bực vừa tủi bước vào thang máy với bọn họ, nhân lúc mọi người không để ý mà kéo cậu đứng đằng sau với mình.
Thang máy di chuyển xuống dưới hầm để xe.
Phía trước David và Ngữ Hiều Đồng đang rầm rộ xem trưa nay đang sẽ ăn món gì, đằng sau bàn tay của Cố Sâm chậm rãi mò mẫm tay nhỏ của cậu mà trên đùa.
Mới đầu Tô Gia Yến sẽ mặc cho Cố Sâm mân mê tay mình, coi như là bù đắp một chút vì không thể đi ăn riêng với hắn.
Nhưng cậu phát hiện ra Cố Sâm càng lúc càng ranh mãnh....!
Tỷ như lúc David và Ngữ Hiều Đồng đang chụm đầu tìm nhà hàng thông qua một chiếc app trên di động thì Cố Sâm nhân cơ hội đó hôn nhẹ một cái lên má cậu.
Tô Gia Yến sợ bắn người, che đi cái má đỏ lựng của mình vội vã nhìn hai người phía trước, may mắn vì không bị bọn họ phát hiện, trong lòng nhẹ nhõm liền trừng mắt với hắn một cái.
Nam nhân mặt mày dửng dưng, cứ như người lúc nãy thừa cơ hôn trộm không phải là hắn vậy.


Nhưng chỉ hắn biết trong lòng hắn đầy phấn kích, thích thú xoa xoa bàn tay trơn mềm giấu sau lớp áo.
Cửa thang máy mở ra, Cố Sâm mới luyến tiếc buông tha bàn tay nhỏ xinh kia.
Qua một hồi chọn tới chọn lui, David mới hài lòng nói: "Chúng ta đến nhà hàng Nhật ăn sushi nhé!"
Tô Gia Yến muốn đổi địa điểm vì Cố Sâm không thích ăn đồ sống, nhưng chưa kịp mở miệng hắn đã chen trước: "Được rồi, cậu dẫn đường đi!!"
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cậu, Cố Sâm chỉ nở một nụ cười đầy ý vị.
Tô Gia Yến lên xe, nhìn cảnh vật xung quanh lần lượt xuất hiện rồi biến mất qua lớp của kính trong suốt.

Bánh xe chầm chậm dừng lại chờ đèn đỏ, cậu nhìn chiếc xe của David cách một đoạn không xa thắc mắc.
"Anh không thích ăn đồ sống mà, sao lại nhận lời anh ấy!!"
Cố Sâm không đáp lời, chỉ nói: "Đừng lo, tôi tự có cách!"
Tô Gia Yến nhận thấy khóe môi hắn nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong, rất chi là....!quỷ quyệt!??
Rất nhanh Tô Gia Yến đã biết được đáp án, vài giây chờ đợi kết thúc, đèn chuyển xanh, chiếc xe tiếp tục di chuyển được một đoạn, liền nhân cơ hội mà nhanh chóng chuyển làn đường.
David vẫn không hay biết gì mà vừa tám chuyện vừa lái xe, anh lơ đãng liếc gương ô tô một cái mới tá hỏa nhận ra xe của chủ tịch đã biến mất không dấu vết.

Khuôn mặt anh có chút khó coi, không rõ bọn họ đi đâu cũng không thể quay xe lại.

David nhìn Ngữ Hiều Đồng bên cạnh thông báo: "Chủ tịch và Yến Yến trộm đi lẻ rồi, chúng ta đành tự đi tiếp vậy!"
Ngữ Hiều Đồng đang nhai snack rắc rắc nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã gật đầu.
Tô Gia Yến nhìn khung cảnh phồn hoa xa lạ trước mắt, lại nhìn đến khuôn mặt đầy đắc ý của hắn mà không khỏi bật cười: "Thì ra đây là cách của anh sao?"
Cún con vểnh tai dương dương tự đắc: "Vậy em có hài lòng không?"
Tô Gia Yến không nói gì, chỉ rướn người qua chủ động hôn lên khóe môi của hắn rồi rụt lại rất nhanh.
Cố Sâm nhìn nụ cười ngọt ngào trên môi cậu, nuốt nước bọt đầy ẩn nhẫn: "Tôi nghĩ chúng ta khoan hãy đi ăn, đi thuê phòng khách sạn trước đi!!"
Tô Gia Yến đỏ mặt trợn mắt: Hả???.


Bình luận

Truyện đang đọc