YÊU EM HƠN CẢ SINH MỆNH

“Cô ấy bị kích động về tâm lí , sẽ gây ra ảo giác , xem ra việc xảy ra đó khiến cô ấy rất đau lòng.” – Bác sĩ Trần lắc đầu nói.

“Vậy phải làm sao ?”

“Theo như tôi thấy , việc cần làm bây giờ là giữ cho cô ấy thật bình tĩnh rồi dùng biện pháp tâm lý .”

Ngô Vũ Thần quýêt định đưa nàng về nhà , bác sĩ Trần cũng đồng ý . Sáng hôm sau…

“Ư……” – Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy , đôi mắt vô hồn nhìn xung quanh , Ngô Vũ Thần thấy nàng mở mắt , đưa tay vén sợi tóc đang vương trên khuôn mặt trắng nộn , yêu thương nói “Em dậy rồi sao ?”

Cặp mắt trong veo ngước nhìn hắn “Vũ Thần….”

“Ừ.”

“Người đó muốn giết anh….”

“Không sao đâu…..” – Trong lòng hắn thầm thở phào nhẹ nhõm , nàng đã bình thường lại .

Nàng gượng người ngồi dậy , òa khóc nức nở “Mẹ của em….ba và cả ông nội đều do hắn giết…mẹ em….vì che chở cho em mà chết…Em đã hại chết mẹ….là do em….”

Ngô Vũ Thần đau lòng ôm nàng vào lòng , thanh âm trầm ấm khẽ vang “Không phải do em…em không có lỗi….người đánng trách là anh….”

“Tại sao anh lại là người của hắc bang ? Tại sao ? Tại…sao ??? huhuh…u…..” – Nàng bật khóc đánh liên tục vào hắn , nấc lên từng tiếng.

“Anh xin lỗi…xin lỗi em…Huân Huân…”

“Vũ Thần…ba mẹ và ông của em chết rồi….phải làm sao đây ? làm sao đây….”

Hai bàn tay to rộng áp vào khuôn mặt nhỏ bé , hắn hít thật mạnh , ngay cả giọng nói cũng run lên “Huân Huân….em đừng như vậy….không ai trách em đâu….Huân Huân à….cầu xin em….đừng như vậy nữa….”

Du Huân Huân vẫn không ngừng khóc , khóc mệt rồi ngủ , Ngô Vũ Thần ngồi im lặng nhìn nàng say giấc , đau lòng hôn lên trán nàng , sắc mặt liền thay đổi , thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên “Phàm là kẻ nào dám động vào em….thì anh…sẽ phanh thây hắn thành trăm mảnh , mạng-đổi-mạng !”

– —

Mấy ngày liền Du Huân Huân tuẹ giam mình trong phòng , không ăn cũng không uống , ngồi co ro bên góc phòng , đôi mắt vô hồn không chút sưc sống , Ngô Vũ Thần đã dùng mọi cách nhưng đều vô dụng , không nhận được bất cứ câu trả lời nào của nàng , người trong Ngô gia cũng giúp một tay nhưng cũng như vậy…

Du Ái My bước vào căn phòng hiu quạnh , nhìn em gái mình ngồi thơ thẫn , cô khẽ cất tiếng “Tiểu Huân…là chị.”

“…..”

“Em sao vậy ? Đứa em gái luôn tràn đầy sức sống của chị đâu rồi ?”

“…..”

Không nhận được câu trả lời của nàng , cô tức giận nắm chặt vai nàng “Tiểu Huân….em có nghe chị nói không hả ? Em có biết vì em mà Vũ Thần đã phải đau khỗ , dằn vặt và mệt mỏi thế nào không ? Chỉ một mình em là đau sao , còn mọi người , còn chị….?” Nước mắt cô bắt đầu rơi , không thể chịu nỗi khi nhìn thấy bộ dạng này của nàng , cô đưa tay ôm nàng vào lòng “Chị cũng là con của ba mẹ , cháu của ông mà…. dù rất buồn nhưng vẫn còn Tiểu Huân là người thân của chị , nên chị có thể vượt qua…còn em…em còn chị còn Vũ Thần…tại sao em không thể kiên cường lên ?”

Từng lời từng chữ của Du Ái My đèu vang lên trong đầu nàng , khóe mắt chợt xuất hiện một làn nước trong veo , Du Huân Huân khẽ nói “Em xin lỗi….xin lỗi chị….”

Nghe được giọng nói của nàng , cô rất môi , lau nước mắt đi , khóe miệng cô giương lên “Em không có lỗi , người em cần xin lỗi là Vũ Thần….”

“Em không ăn , anh ấy cũng bỏ bữa , em không ngủ anh cũng không ngủ , em đau anh ấy còn đau gấp trăm lần….”

Du Huân Huân òa khóc , ôm chặt lấy cô “Em xin lỗi , là do em…em chỉ nghĩ cho bản thân không nghĩ cho mọi người…em xin lỗi….xin lỗi chị….”

“Con bé ngốc , đã nói em không có lỗi mà ! Mau lên , vào trong thay đồ , sửa soạn lại , để Vũ Thần có thể thấy em lại xinh đẹp và đáng yêu như xưa.”

“Vâng !” – Du Huân Huân gật đầu chạy nhanh vào phòng tắm , Du Ái My mỉm cười , cuối cùng thì nàng cũng vui vẻ trở lại….

Ngô gia ngồi ở dưới sảnh , không khí vô cùng ảm đạm , Vân Yến Nhi nhìn khung cảnh trước mặt càng thêm sầu não .

Ánh mắt cô vô tình liếc nhìn cầu thang , phát hiện ra Du Ái My đang nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống , Vân Yến Nhi mừng rỡ cất tiếng “Tiểu Huân ?!”

Mọi người đều quay mặt nhìn , là nàng , Du Huân Huân đã không sầu não như trước , trước mặt họ là cô gái 20 tuổi xinh đẹp và rạng rỡ như một đóa hoa , nàng đi đến gần mọi người , khóe môi giương lên “Xin lỗi vì mấy ngày qua đã….”

Chưa kịp nói hết câu cơ thể nàng đã bị một cánh tay vươn ra kéo nàng vào lồng ngực ấm áp , Ngô Vũ Thần siết chặt lấy nàng , vùi đầu vào mái tóc đen dài “Huân Huân….”

“Ông xã…xin lỗi vì đã làm anh lo lắng !” – Nàng vòng tay ôm lấy hắn , dịu nàng nói.

Ngô Vũ Thần buông nàng ra , cưng chiều hôn lên môi nàng , Du Huân Huân nhíu mày “Ông xã…anh mọc râu rồi kìa…”

“Do lo lắng cho em đấy.”

“Để em cạo râu cho anh !” – Nàng híp mắt cười , hắn gật đầu , đi lên phòng. Ngô gia , Du Ái My và Vân Yến Nhi sững người , sao hai người đó lại có thể như vậy ? Bỏ họ mà đi ân ái nhau sao ???

Ngô phu nhân bật cười “Chúng ta về thôi.” rồi quay lưng bước đi.

Ngô Thiên Bảo điểm nhẹ lên má vợ mình một nụ hôn “Bà xã , em giỏi lắm.”

Du Ái My mỉm cười , ôm lấy anh bước đi , trả lại cho vợ chồng Ngô Vũ Thần không gian yên tĩnh.

***

Sau khi lấy bọt cạo râu xong , Du Huân Huân nhẹ nhàng bôi lên cằm Ngô Vũ Thần , cánh tay chắc khỏe đặt lên eo của nàng “Em có biết , mấy ngày qua anh rất khổ sở không ?”

“Anh ngồi im đi !” – Du Huân Huân đẩy mặt hắn qua , từ từ di chuyển dao cạo , nàng dịu dàng lên tiếng “Em biết anh rất lo lắng cho em , xin lỗi anh , ông xã.”

“Không sao , chỉ cần em vui vẻ như trước là được.”

“Em hứa với anh , sau này sẽ không như vậy nữa !”

“Ừ.”

“Xong rồi , đẹp trai như trước rồi.” – Du Huân Huân nhoẻn miệng cười.

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười tự mãn “Người đàn ông của em lúc nào chẳng đẹp trai !”

“Hừ….tự kĩ !” – Nàng bĩu môi cất tiếng. Đưa tay lấy khăn lau mặt hắn. Ngô Vũ Thần nhu tình nhìn nàng “Bà xã…em hôm nay rất đẹp.”

“Anh đang nịnh em sao ?” – Du Huân Huân phì cười , đánh nhẹ vào lồng ngực hắn. “Anh đi tắm đi , rồi xuống ăn cơm , em đói rồi !”

“Ừ , em ra ngoài ngồi đi.”

Du Huân Huân mở cửa đi ra ngoài , hắn mỉm cười nhìn theo bóng dáng nàng….

***

Đã lâu rồi , hắn không được ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn trong lòng mỗi đêm như vậy , cảm giác này hắn thật sự rất nhớ…..

Du Huân Huân nằm trong vòng tay ấm cúng của Ngô Vũ Thần khẽ cất tiếng “Anh không giận em sao ?”

“Tại sao ?”

“Vì em đã khiến anh mệt mỏi !”

Ngô Vũ Thần đưa tay vuốt mái tóc đen mượt , khóe miệng cong lên “Khờ quá , việc đó không đáng sợ bằng việc mỗi ngày em tự ngược đãi bản thân.”

Du Huân Huân khẽ cười , bàn tay xinh đẹp áp vào bên má hắn “Giữa hàng vạn người trên thế giới này tìm mãi cũng không thấy ai yêu em hơn anh !”

“Vậy thì em phải biết trân trọng anh !” – Hắn cười trêu ghẹo.

“Em biết rồi.”

Đôi đồng tử màu lam cưng chiều nhìn nàng , trên khuôn mặt trắng nộn kia xuất hiện nụ cười rất tươi , hắn chạm nhẹ đầu vào trán nàng “Huân Huân của anh , khi cười thật sự rất đẹp…tựa như đóa hoa vừa nở rộ.”

Câu nói của Ngô Vũ Thần khiến nàng xấu hổ , mắng hắn “Miệng lưỡi trơn tru.”

Ngô Vũ Thần bật cười , ôm nàng vào lòng , hôn lên mái tóc nàng , cưng chiều cất tiếng “Bà xã , ngủ ngon !”

“Ngủ ngon !” – Du Huân Huân híp mắt cười , rúc đầu vào lồng ngực rắn chắc , hai mí mắt dần dính sát lại , cảm nhận được hơi thở đều đặn của nàng , khoé miệng Ngô Vũ Thần khẽ giương , ở bên nàng hắn cảm thấy rất dễ chịu , mọi mệt mỏi đều biến mất , đây có phải sức mạnh của ái tình ??

Ái tình là gì ? Ái tình chính là thứ kì diệu nhất thế gian này , khiến người ta bất chấp tất cả để có được…

***

Du Huân Huân mơ màng tỉnh dậy , ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ khiến nàng không thể thấy rõ , đã lâu rồi nàng mới có thể ngủ ngon như thế , đặt chân xuống giường đi vào phong tắm…. , Du Huân Huân vừa cầm khăn lau khô tóc vừa bước đến gần cửa sổ sát đất , vươn tay kéo rộng tấm rèm nhung màu kem , hít thở không khí mát mẻ. Khóe miệng nàng giương lên “Thật trong lành !”

Ngô Vũ Thần đang ngủ , phát hiện ra vòng tay mình trống rỗng , mày đẹp nhíu lại , từ từ mở mắt ra , ánh nắng mặt trời khiến hắn tỉnh giấc , cặp đồng tử màu lam xanh biếc say sưa ngắm nhìn bóng lưng người phụ nữ đang đứng gần cửa sổ , khẽ cất tiếng “Bà xã !”

Nghe thấy tiếng gọi , Du Huân Huân quay mặt nhìn , nàng nhoẻn miệng cười “Chào buổi sáng.”

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , đưa tay ra ý tứ như muốn nàng bước đến , Du Huân Huân đi đến bên giường , vừa đến cánh tay chắc khỏe đã kéo nàng ngã xuống giường , Ngô Vũ Thần ôm chặt lấy nàng , Du Huân Huân nhíu mày nói “Vũ Thần , đã sáng rồi , anh không cần đi làm sao ?”

“Ừ , hôm nay ở nhà cùng em.”

“Vũ Thần , mau dậy đi.”

“Ngủ thêm một chút nữa.” – Mắt vẫn nhắm chặt , anh mỉm cười trả lời.

“Một chút thôi đó.” – Không còn cách nào khác nàng đành phải chấp nhận , có lẽ hắn vẫn còn mệt ngủ thêm cũng không sao….

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , không phải hắn muốn ngủ thêm mà do hắn muốn ôm nàng lâu hơn một chút….

….

Bình luận

Truyện đang đọc