Trans: Nanh + Beta: Haily
——–●●●——–
Hai người cùng nhau đi đến cửa hàng nội thất, sau đó đi thẳng đến khu trưng bày đèn.
Vì gần đây đồ dùng trẻ em trong cửa hàng đang được giảm giá nên hai người còn chưa nói gì, nhân viên bán hàng đã coi họ là một cặp vợ chồng đến để mua đèn cho phòng trẻ em, Phó Tây Phán nghe thấy vậy liền đen mặt lại. Anh đang định giải thích thì Bạch Chỉ ở bên cạnh nhìn cái đèn trong tay người bán hàng, hai mắt của cô sáng lên, chỉ vào một chiếc đèn sau khi bật có thể chiếu ra hình đám mây, nói: “Phó Tây Phán, cái đèn này trông đẹp quá.”
“Ừm.”
Người bán hàng tươi cười tiếp tục giới thiệu: “Nếu nhà anh chưa sửa, thì có thể sơn tường màu xanh da trời, như vậy nhìn sẽ đẹp hơn.” Sau đó cô ấy lấy máy tính bảng ra cho Bạch Chỉ xem đoạn video về hiệu ứng của chiếc đèn này trên nền tường màu xanh da trời.
Bạch Chỉ gọi Phó Tây Phán tới xem: “Phó Tây Phán mau nhìn xem! Cái này thật sự rất đẹp!”
Phó Tây Phán nhếch miệng, cong ngón tay gõ nhẹ vào trán cô: “Ý em là mua đèn, sau đó còn cần sơn lại tường?”
Bạch Chỉ đặt cái đèn xuống: “Ồ. Cũng đúng ha, hơi phiền phức.”
Người bán hàng vẫn không bỏ cuộc, cô thấy Bạch Chỉ thật sự thích chiếc đèn này liền tiếp tục thuyết phục: “Anh xem, bà xã của anh thích nó như vậy, thêm nữa sơn lại tường cũng không phiền phức lắm, có đúng không? Nếu đã sửa lại phòng, vậy thì sửa hết một thể cũng tiện mà.”
Vừa nghe thấy hai từ “Bà xã”, mặt của Bạch Chỉ liền đỏ bừng lên vì xấu hổ. Phó Tây Phán ho nhẹ giải thích: “Chúng tôi không…”
Anh chưa kịp dứt lời thì Bạch Chỉ đã bị một cái đèn khác ở đằng xa hấp dẫn, đồng thời vì muốn lảng tránh chủ đề của chị bán hàng, cô cố ý chỉ vào chiếc đèn hình thú đằng xa thốt lên: “Thật đáng yêu!”
Người bán hàng nhìn theo hướng tay của Bạch Chỉ, là một nhân viên bán hàng, cô không quan tâm hình dáng chiếc đèn có phù hợp với khách hàng hay không, mà chỉ quan tâm giá của nó có cao không, có nâng cao được hiệu suất bán hàng của bản thân hay không. Vì vậy, khi nhìn thấy giá chiếc đèn hình thú, cô ấy liền đặt chiếc đèn trong tay xuống bước tới, cầm lấy cây đèn trước mặt hai người, giới thiệu: “Hai người thật có mắt nhìn. Đây là chính là chiếc đèn có doanh thu tốt nhất trong tháng này, được thiết kế bởi nhà thiết kế người Đức và giành được giải thưởng quốc tế. Hai người nhìn xem, độ sáng của nó còn tốt hơn chiếc đèn vừa rồi nữa.”
Người bán hàng tiện tay bật những chiếc đèn cùng loại đã được lắp trên trần nhà, căn phòng liền trở nên sáng hơn rất nhiều. Cô ấy tiếp tục hỏi: “Cháu nhà của anh chị bao nhiêu tuổi rồi? Đèn này không chỉ dành cho trẻ em dùng hàng ngày mà sau này dùng để học cũng đủ sáng.”
Bạch Chỉ nuốt nước bọt. Câu hỏi của người bán hàng khiến cô không biết trả lời sao. Phó Tây Phán cau mày, không kiên nhẫn đáp: “Chưa có con.”
Bạch Chỉ tiếp lời anh: “Tôi chỉ muốn mua về dùng.”
“Ồ.” Nhân viên bán hàng lúng túng trước câu trả lời của bọn họ, nhưng cô ấy lập tức nảy ra một ý tưởng: “Tôi thấy hai người còn rất trẻ. Anh chắc chắn rất yêu vợ mình.”
Hai người đồng thanh nói:
“Chúng tôi không phải…”
“Để chúng tôi tự xem đi…”
“Được, được.” Chị bán hàng đặt chiếc đèn trên tay xuống, đáp lại.
Lúc này có một cặp vợ chồng trung niên bước vào cửa hàng, cô ấy lại chuyển mục tiêu sang hai người đó, lễ phép nói với Bạch Chỉ: “Vậy hai người nếu cần tư vấn hãy gọi tôi.”
Bạch Chỉ đi dọc theo tủ trưng bày, kéo Phó Tây Phán dạo xung quanh. Vì hoạt động gần đây của trung tâm mua sắm, cửa hàng đã đặt các sản phẩm liên quan đến đèn và lồng đèn cho trẻ em ở phía trước. Bạch Chỉ nhìn đủ loại mẫu dễ thương, ánh sáng chiếu từ vài tấm hình trưng bày mẫu, cô cầm hết cái này đến cái khác, liên tục so sánh: “Sao chúng đều đáng yêu như vậy? Thật sự không biết nên chọn cái nào!”
Cô cầm hai chiếc đèn trong tay lên cho Phó Tây Phán xem: “Phó Tây Phán, anh thấy cái nào đẹp?”
Phó Tây Phán nhìn Bạch Chỉ và trêu chọc: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba tuổi!” Bạch Chỉ tức giận: “Là anh nói để cho tôi chọn rồi anh trả tiền. Tôi thích cái này.”
“Em muốn cái gì cũng được.” Phó Tây Phán lắc đầu bất lực, chỉ vào khu trưng bày đèn bình thường ở bên kia: “Anh đi xem có kiểu đèn nào phù hợp với phòng khách không.”
“Ồ. Vậy thì anh đi đi.” Bạch Chỉ gật đầu, cúi xuống đắm chìm trong ánh sáng mơ mộng của chiếc đèn trong tay mình.
Phó Tây Phán đi một vòng, chuẩn bị bước ra khỏi khu dành cho trẻ em thì anh bị một chiếc đèn hình sao trên bàn hấp dẫn. Đó là hàng mẫu của khu trưng bày, đã được nối dây. Không biết lúc trước ai đã bật nó sau đó quên tắt. Ánh sáng xuyên qua chụp đèn tạo thành một dải ngân hà đang chảy trên bức tường trắng.
Anh nhìn chằm chằm hình chiếu trên tường, đôi môi mím chặt, trong đầu anh hiện ra ngôi nhà thời thơ ấu của mình. Khi đó anh vẫn đang học tiểu học, vừa xem một bộ phim về khoa học viễn tưởng, vừa tưởng tượng mình có thể trở thành phi hành gia trong không gian. Vì vậy, mỗi ngày đều bảo mẹ đưa mình đến Bảo tàng Khoa học và Công nghệ để xem chương trình Ánh sao.
Sau đó, mẹ anh – một nhà thiết kế nội thất, đã vẽ cả một bầu trời đầy sao lên trần phòng của anh. Anh cũng đã từng tự tay làm một chiếc đèn trời đầy sao giống hệt khi đó. Khi tắt đèn phòng và bật chiếc đèn của anh lên, trần nhà giống như một bầu trời đầy sao, bóng tạo bởi ánh sáng và dải ngân hà trên trần nhà hòa vào làm một.
Chị bán hàng thấy Phó Tây Phán đứng trước chiếc đèn một lúc lâu, tưởng anh thấy lạ mắt, vội vàng chạy đến giới thiệu: “Anh đúng là người có con mắt tinh tường. Chiếc đèn này do một nhà thiết kế trong nước thiết kế. Tôi nghe nói đó là quà tặng cho con trai của cô ấy. Rất đẹp phải không?”
“Đúng vậy.”
Nghe được thiết kế của chiếc đèn này, hốc mắt của Phó Tây Phán đỏ lên.
Bạch Chỉ cũng đi tới, cầm lấy cây đèn: “Nó đẹp thật đấy. Hay chúng ta mua một cái đi, để trong phòng nhìn cũng rất đẹp.”
“Không.” Phó Tây Phán nhắm mắt, giọng trầm xuống, kiên quyết: “Không thể mua.”
Anh đã cẩn thận giấu kín tất cả những kỷ niệm liên quan đến mẹ vào sâu trong trái tim. Anh sợ sẽ quên đi, nhưng cũng không muốn nhớ đến.
Cách bài trí trong nhà đúng sở thích của mẹ, nhưng dường như anh luôn có tình lảng tránh điều đó. Chẳng hạn trên ban công trồng những chậu hoa violet mà mẹ anh yêu thích, nhưng Phó Tây Phán cố tình đặt những chậu hoa violet ở góc khuất, tuy vậy chúng lại là những chậu hoa mà anh chăm chút nhất.
Sự thay đổi lớn về thái độ của anh khiến Bạch Chỉ thấy có chút kỳ lạ. Cô cẩn thận hỏi: “Phó Tây Phán, anh sao vậy? Chiếc đèn này thật sự rất đẹp.”
“Không sao.” Anh lạnh lùng đáp, giọng không có chút ấm áp nào: “Anh đã nói không mua.”
Bạch Chỉ đặt chiếc đèn xuống: “Được.”
Người bán hàng nhìn chiếc đèn hình sao, có chút không bằng lòng, rõ ràng vừa rồi Phó Tây Phán nhìn lâu đến vậy, cô không tin anh lại thay đổi thái độ nhanh như thế. Cô ấy nắm tay Bạch Chỉ nói: “Tôi thấy chồng cô rất nghe lời vợ!”
Bạch Chỉ sửng sốt: “Hả? Cô thấy chỗ nào vậy?”
Cô bán hàng chớp chớp mắt bán hàng một hồi, lại tiếp tục giới thiệu chiếc đèn trời đầy sao này. Ngoài việc tạo ra bầu không khí lãng mạn trong thế giới hai người, đến sự tương tác giữa cha mẹ và con cái của một gia đình ba người, theo lời giới thiệu của cô ấy, dường như cô sẽ có tất cả mọi thứ chỉ với chiếc đèn này.
Bạch Chỉ lịch sự đứng nghe một hồi, cuối cùng cũng có thể xen vào, nói: “Anh ấy thực sự không nghe lời tôi. Tôi có cách để anh ấy mua nó, nhưng cần cô phải hợp tác.”
“OK, cách gì vậy?”
“Cô có rượu không?”
“Cái gì?” Trong đầu chị bán hàng tràn ngập thắc mắc: “Không có.”
Bạch Chỉ đưa hai tay ra: “Vậy thì không còn cách nào rồi.”
Hai người chọn loại đèn mà mình muốn rồi đến quầy thu ngân để thanh toán. Thu ngân quét mã vạch hỏi: “Hiện tại chúng tôi đang có sự kiện, nếu một cặp vợ chồng giúp chúng tôi quay video quảng cáo sẽ được giảm giá 50%. Hình ảnh của hai người rất đẹp…”
“Được chứ.”
“Không cần.”
Cả hai đồng thanh trả lời mà lại không cùng ý nhau. Bầu không khí lúc đó có chút xấu hổ, may mắn thay Phó Tây Phán vẫn vui vẻ lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho chị thu ngân rồi nói: “Quẹt thẻ.” Bạch Chỉ bị từ chối, cô chỉ chu miệng và nhẹ nhàng bỏ hai cây đèn vào trong túi. Trước khi bước ra khỏi cửa hàng, cô ấy thì thầm với người nhân viên: “Xem đi, tôi đã nói là anh ấy sẽ không nghe tôi mà.”
Khi cả hai trở về nhà, Phó Tây Phán nhanh chóng giúp Bạch Chỉ thay đèn. Bạch Chỉ ngồi trong phòng, ngơ ngác nhìn lên ngọn đèn mới thay. Cô nghĩ về những hành động kỳ lạ của Phó Tây Phán, cảm thấy không phải là liên quan tới chuyện đó chứ. Bạch Chỉ lại nhớ tới hành động hôm qua của anh ấy khi say rượu, cô đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch.
Cô lon ton đi tới phòng khách, lấy từ trong tủ lạnh ra một lon coca, rồi lấy thêm chai rượu chanh mà Lục Uyển Đồng vừa tặng cho mình mấy hôm trước. Cô vừa đi vừa cầm một cái ly, cẩn thận rót rượu và coca ra, sau đó cô lấy một chiếc đũa ra chấm một chút, nếm thử xem.
“Khụ khụ khụ, cay quá…” Cô lắc đầu, xúc vài thìa đường bỏ vào ly nước.
Sau khi nếm thử nhiều lần, cuối cùng cô cho thêm vài lát chanh và đường vào ly để làm chậm tác dụng của rượu chanh. Dù sao tửu lượng của Phó Tây Phán cũng rất tệ, một cốc này cũng đủ để anh ấy ngủ rồi. Bạch Chỉ cười khúc khích, vui vẻ nhìn vào ly nước cô tự pha chế.
Đúng lúc Phó Tây Phán cầm một quyển sách bước ra khỏi phòng, hỏi: “Em đang cười gì vậy?”
“Khụ khụ…” Bạch Chỉ ho lên hai tiếng, cười mỉm, đưa ly nước trong tay cho anh: “Phó Tây Phán, anh uống không?”
“Đây là gì?”
“Là coca chanh! Rất ngon. Anh uống thử xem.”
Phó Tây Phán cầm lấy, nghi ngờ uống một chút, sau đó ho dữ dội.
“Đây là gì vậy! Sao anh lại bị sặc?”
“Sặc? Vậy em sẽ lấy cho anh ít đường.” Nói xong Bạch Chỉ xoay người đi lấy lọ đường.
Nhưng khi cầm lọ đường quay lại, cô thấy ly nước trước mặt Phó Tây Phán đã hết. Một tay anh chống lên bàn, cả người bắt đầu run rẩy. Anh mơ màng nhìn Bạch Chỉ, ngơ ngác hỏi: “Em đã thêm gì vào?”
“Phó Tây Phán?” Bạch Chỉ quơ quơ tay trước mặt anh, đầu của Phó Tây Phán lắc qua lắc lại theo tay cô, nhưng tốc độ cực kỳ chậm.
“Có tác dụng nhanh như vậy sao? Xem ra tửu lượng của anh rất tệ.” Bạch Chỉ mỉm cười, đỡ Phó Tây Phán ngồi xuống giường, cô ngồi xổm bên giường, nghiêm túc nói chuyện: “Phó Tây Phán!”
“Hả?”
“Bí mật trong lòng anh là gì?”
“Ừm…là…”
Tiểu ác ma trong lòng Bạch Chỉ nhảy lên, bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Là gì?”
“Là…”
Phó Tây Phán kéo dài giọng, đặt một tay ôm mặt, nước mắt chảy dài theo ngón tay. Anh không ngừng nức nở làm cho Bạch Chỉ sợ hãi. Cô rút hai mảnh giấy ở đầu giường lau khóe mắt anh: “Đừng khóc, đừng khóc. Anh nói xem đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Tây Phán ngừng khóc, ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt anh nhìn cô trống rỗng. Anh khờ khạo nói: “Thật ra anh rất thích cô gái sống cùng nhà.”
“Anh nói cái gì?!” Bạch Chỉ mở to hai mắt, con ngươi khẽ động. Đây không phải là bí mật mà cô muốn biết!
Phó Tây Phán đưa tay lên mặt cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên, xúc động nói: “Cô ấy rất dễ thương. Trông em… thật giống cô ấy…”
“Cái quái gì thế!” Bạch Chỉ đẩy anh ra, cả người sợ hãi lùi lại mấy bước, đến khi cả người cô đập vào tủ quần áo phát ra tiếng động mới dừng lại.
Phó Tây Phán nằm trên giường trở mình, che mặt lẩm bẩm một mình: “Tôi thích cô ấy, thích cô ấy rất nhiều…”
“Anh say rồi. Điên! Điên hết rồi!” Bạch Chỉ nhỏ giọng mắng. Cô ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng anh.
Khi cửa phòng đóng lại, Phó Tây Phán ở trên giường lập tức ngồi dậy, hai tay che mặt từ từ hạ xuống, khóe miệng không khống chế được cười rộ lên. Tay anh đặt lên bụng mình, thấy thật thích thú với bộ dạng bối rối của Bạch Chỉ ban nãy, lăn lộn trên giường vừa cười vừa nghĩ. Nếu Bạch Chỉ ở lại lâu hơn một chút có lẽ anh đã bật cười rồi. Bạch Chỉ vừa đắp mặt nạ xong, làn da đàn hồi săn chắc, lại có hương hoa anh đào thoang thoảng. Lúc Phó Tây Phán ôm mặt diễn, cũng ngửi thấy mùi kem dưỡng da của cô. Hương anh đào và mùi hương đặc biệt của cô ấy lưu lại quanh mũi anh rất lâu.
Phó Tây Phán đưa hai tay ôm lấy mặt mình, cười khúc khích khẽ nói: “Đồ ngốc.”
Sáng hôm sau, Bạch Chỉ làm bữa sáng trong bếp. Bởi vì trò đùa ngày hôm qua mà cô không biết Phó Tây Phán nói thật hay không. Cô cắn miếng sandwich, vểnh tai cẩn thận lắng nghe tiếng động trong phòng anh. Bạch Chỉ liếc xuống ghế nơi hôm qua anh ngồi, ánh mắt dừng ở một chỗ… Cô ngạc nhiên phát hiện ra dù có một cái ly rỗng trên bàn, nhưng dưới bàn lại là ly nước đặc biệt của cô, không hề vơi đi chút nào.
Trong đầu Bạch Chỉ bùm một tiếng, hôm qua cô đã bị tên Phó Tây Phán kia lừa rồi! Cô hét lên: “Phó Tây Phán!!!”
“Chuyện gì vậy?”
Phó Tây Phán nghe thấy tiếng hét của cô lập tức thay quần áo chạy ra khỏi phòng. Anh hiểu ra tình hình khi nhìn thấy ly nước trên tay cô. Anh chống nạnh cười nói: “Thế nào? Hôm qua có phải anh diễn rất đạt không? Kỹ năng không thua gì một ngôi sao điện ảnh chuyên nghiệp.”
“Ahhhhh! Anh thật là đáng ghétttt!”
Phó Tây Phán trêu chọc: “Vậy thì sau này em đừng có giở trò gì nữa. Biết chưa? Hả?”