Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên, phảng phất như vẫn đều đều vang lên, không biết bắt đầu từ lúc nào, cũng giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, thỉnh thoảng xen vào một hai câu nói của nhân loại, rất nhanh lại khôi phục yên tĩnh.
Thân thể trước giờ chưa từng nặng nề như vậy, giống như bị núi lớn áp trụ không cách nào nhúc nhích. Từ khi ra đời tới nay, Phong Minh chưa từng cảm thấy suy yếu như bây giờ.
“Thương thế thành như vậy, thứ cho lão thân bất lực. Tiểu gia ngài mời cao minh khác đi!”
“Khụ khụ… Ngài đừng bôn ba nữa, chuẩn bị hậu sự cho nàng ấy đi.”
“Đi đi đi, khám không được khám không được …”
Đủ loại người, vô lễ hay hữu lễ, đều cho ra cùng một đáp án. Phong Minh không cách nào lên tiếng, cũng không cách nào mở mắt, chỉ có thể cười lạnh trong lòng. Nếu như không thể sống lại, linh hồn nàng sao có thể lay lất trên này. Mấy người đại phu này chỉ có thể chẩn trị thân thể, lại không cách nào thăm dò thần thức, thật là tầm thường ngu dốt.
Nhưng mà bất luận những người đó nói thế nào, dùng thái độ gì, lại vẫn có một giọng nam nhân cục mịch mà ấm áp không ngại phiền toái lặp lại một câu: “Làm phiền đại phu!” Tiếp đó lại đưa nàng đi tìm y quán khác trong tiếng bánh xe lộc cộc.
“Phụ thân, dì khi nào mới tỉnh lại?” Giọng tiểu hài tử non nớt dưới tiếng bánh xe buồn tẻ phụ trợ êm tai như tiếng chim hoàng anh hót.
“Không biết.”
“Phụ thân, dì giống chúng ta không có nhà sao?”
“Ừm.”
“Phụ thân, vậy dì phải ở cùng chúng ta hả?”
“Ừm.”
“Phụ thân, nếu dì thức dậy, có thể đối xử với chúng ta giống như mẫu thân không?”
“…”
Trong yên lặng, tiếng bánh xe lại trở nên ồn ào. Tiểu hài tử đột nhiên an tĩnh, tựa hồ hiểu ra chính mình đã nhắc tới chuyện không nên nhắc.
Gió nhè nhẹ thổi ở trên mặt, mang theo hương vị lá cây cùng cỏ xanh, đau đớn bắt đầu lặng lẽ lan tràn, ngũ tạng như muốn nứt ra, gân cốt sai vị trí… Trong giây phút tri giác khôi phục kia, Phong Minh khe khẽ thở dài một hơi!
Không phải rên rỉ vì đau đớn kịch liệt mà thở dài vì nhặt lại sinh mệnh. Tại một khắc nàng sống lại kia liền nhất định có vô số sinh mệnh mất đi, trong đó bao gồm cả muội muội duy nhất của nàng. Không có vui sướng cũng không có thương cảm, tiếp tục tồn tại chính là vì cố gắng sống tiếp, vậy thì hết thảy chướng ngại trên con đường này cũng đương nhiên phải diệt trừ toàn bộ.
“A… phụ thân, dì lên tiếng rồi…” Tiểu hài tử đột nhiên kinh hỉ hét lên.
Tiếng bánh xe rốt cuộc ngừng lại. Phong Minh chỉ cảm thấy thân thể mình khẽ nghiêng theo xe, sau đó là tiếng bước chân nhỏ, một bàn tay lớn thô ráp mà ấm áp đặt trên mặt nàng.
“Cô nương! Cô nương…” Nam nhân vỗ nhẹ mặt nàng, ngữ khí vẫn trầm ổn tính cho tới bây giờ.
Phong Minh vẫn cảm thấy mệt mỏi, toàn thân đau giống như bị tảng đá nghiền nát, cho nên không hề muốn phí sức mở to mắt chứng minh gì với người.
Nhưng mà, trên môi đột nhiên ẩm ướt khiến nàng khẽ giật mình. Một dòng chất lỏng thấm lạnh chậm rãi chảy vào trong miệng, nàng theo phản xạ nuốt xuống không ngừng, mãi cho đến khi không còn nước chảy vào. Trong tai truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ của nam nhân.
Tiếng bánh xe lại vang lên lần nữa, Phong Minh chậm rãi mở mắt. Lọt vào tầm mắt là nhánh cây lần lượt thay đổi, lá cây xanh mướt dài rộng, giữa cành lá là màu xanh của bầu trời. Mặc dù trên đỉnh núi Cửu Trọng tuyết rơi như đổ, kỳ thật dưới chân núi lại là mùa hè. Dưới cái nóng mùa hè, đối với người thân mang trọng thương mà nói không phải là một chuyện tốt.
Trong mũi bắt đầu ngửi thấy mùi máu tanh và mùi hôi trên cơ thể phát ra, Phong Minh biết bản thân trong lúc vội vàng tìm đến cỗ thân thể này quả thực vô cùng bệ rạc, nếu muốn khôi phục cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
“Ơ?” Một cái đầu nhỏ chiếm đầy trong mắt, đôi mắt đen sáng trong chớp nhanh nhìn mình, trong đó là ngạc nhiên và hưng phấn không nói nên lời, còn mang theo chút e ngại, “Dì.”
Khuôn mặt nhỏ thanh tú lại gầy đến da bọc xương, chỉ có đôi mắt chớp động sinh động mà hoạt bát. Phong Minh lạnh lùng nhìn thẳng y, mãi đến khi bàn tay nhỏ bẩn thỉu chẳng khác gì chân gà thăm dò chạm nhẹ vào mặt nàng.
“Dì, nếu đau thì nói với A Đại, A Đại giúp dì thổi thổi.” A Đại, giống như thứ bậc, hóa ra là một nam hài.
Đối với sự ân cần của tiểu hài tử, nàng không có chút đáp lại nào, Phong Minh mệt mỏi nhắm mắt lại, rất nhanh lại rơi vào bóng tối thâm trầm.
Bọn họ cuối cùng ở một miếu thổ địa ngoài thị trấn dừng chân.
Lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo nam nhân là lúc hắn bế nàng xuống xe. Nàng mở to mắt, hắn cực kỳ bất ngờ, lúc cúi sát người ôm nàng, mặt có chút đỏ. Diện mạo nam nhân không thể nói là đẹp, cùng với hài tử tên gọi A Đại kia không giống nhau chút nào, ngũ quan bình thường, thân hình so với nam nhân trong nhân loại cũng tính là rất cao rồi, vai rất rộng, nếu không phải quá gầy thì nhìn cũng rất khôi vĩ.
Nam nhân tên Yến Thập Nhị, cực kỳ hiển nhiên, thê tử hắn họ Yến. Nam tử nhân loại sau khi sinh ra không có họ, lấy thứ bậc làm tên, mãi đến khi lập gia đình mới có thể theo họ của thê tử.
Miếu thổ địa rất nhỏ, ngẩng đầu lên có thể thấy trời, cúi đầu có thể thấy cỏ, cũ nát đến tận cùng. Yến Thập Nhị dọn dẹp sạch sẽ một chỗ không đến nỗi bị mưa dột, lại hun cỏ để trừ đi mùi ẩm mốc cùng chuột kiến, dưới trời mùa hè cũng miễn cưỡng có thể ở được.
Mỗi ngày Yến Thập Nhị đều đi sớm về trễ, để Phong Minh và A Đại ở trong miếu thổ địa mắt to nhìn mắt nhỏ. Ban đầu, bởi vì toàn thân Phong Minh bao phủ hơi thở tà ác âm lãnh, A Đại đối với nàng nảy sinh sợ hãi, không muốn thân cận, thường thường tự mình chơi ngoài cửa miếu, chỉ đúng giờ mới vào cho nàng uống nước ăn cơm. Hai ba ngày sau, nhận thấy nàng mặc dù lạnh lùng nhưng vô hại, lá gan dần dần lớn lên. Không chỉ đa phần thời gian đều bên cạnh nàng, còn nói chuyện với nàng hoặc là hái một ít hoa, bện cỏ thành những thứ kỳ quái cho nàng giải khuây, cho dù nàng không đáp lại cũng không sao.
“Dì, dì khi nào mới khỏe lại?”
“Phụ thân phải đi làm việc, không thì chúng ta không có đồ ăn rồi.”
“Dì, dì khỏi rồi có phải sẽ lấy phụ thân không… Phụ thân thấy thân thể của dì rồi, dì phải lấy phụ thân. Nhưng mà, dì đừng đánh ông ấy.”
Lời nói thật chẳng hiểu ra sao. Ánh mắt Phong Minh rốt cuộc dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà của A Đại. A Đại bị ánh mắt lạnh lùng không mang chút tình cảm con người nào của nàng nhìn đến co rúm lại.
“Không lấy.” Nữ tử Vu tộc không lấy nam tử. Các nàng sẽ chỉ giao phối với nam tử, sau đó giết chết đối phương, ăn linh hồn.
Đây là lần đầu tiên Phong Minh nói chuyện sau khi tỉnh dậy, giọng nói giống như bị mài đi vậy, thô rát khó nghe. A Đại vốn lộ ra biểu tình kinh ngạc vui mừng, lúc hiểu được ý của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi buồn bã, cả người đều ỉu xìu.
“Phụ thân rất tốt mà, sao dì không lấy ông?”
Phong Minh không trả lời nữa, ánh mắt chuyển sang cửa miếu.
Yến Thập Nhị vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện ở đó, thần sắc loáng thoáng xấu hổ, hiển nhiên nghe được cuộc đối thoại giữa nàng và A Đại.
“Phụ thân.” A Đại cũng nhìn thấy hắn, nhảy dựng lên, xông đến.
Khóe miệng Yến Thập Nhị khẽ nhếch, sờ sờ đầu A Đại, đưa cho y giấy dầu bao lấy nửa cân thịt bò chín, “A Đại đi lấy bát đựng, buổi tối chúng ta ăn.” Trên tay hắn còn cầm một bọc giấy khác, không biết là cái gì.
Nhìn A Đại bưng thịt bò vui vẻ chạy đi, Yến Thập Nhị lúc này mới đến bên người Phong Minh ngồi xuống, xấu hổ lúc nãy đã không còn, “Cô nương, ta mua ít thuốc trị thương bên ngoài, ăn cơm xong ta xử lý miệng vết thương cho cô một chút.” Trước đó vẫn không xử lý, một là vì mời đại phu chẩn bệnh đã dùng hết tiền, không có tiền mua thuốc trị thương, hai là tình hình của nàng rất tệ, không được đụng lung tung.
“Ừm.” Phong Minh đáp lại một tiếng, nhìn về gương mặt bình thường của hắn, mãi đến khi trong mắt hắn mất tự nhiên, mới chậm rãi nói: “Ta gọi là Phong Minh.” Phong Minh nợ hắn một mạng.
Yến Thập Nhị ngớ ra, rồi sau đó ngượng ngùng gãi gãi đầu, đứng lên đi nhóm lửa nấu cơm.
“Nhà Phong cô nương ở đâu, có muốn ta đưa cô về không? Hay là nhờ người chuyển lời nhắn?”
“Ta không có người thân.” Vì sinh tồn, thủ túc tương tàn là bài học đầu tiên bọn họ phải học khi sinh ra. Người thân, trong quan niệm của bọn họ không có gì khác biệt với kẻ thù.
Yến Thập Nhị lại tiếp tục im lặng.
Dao mỏng, nước nóng, còn có dây vải sạch sẽ.
Phong Minh nằm bên cạnh đống lửa, Yến Thập Nhị quỳ ở bên kia của nàng, bởi vì vết thương phải xử lý nằm ở chỗ có chút riêng tư của nữ giới, A Đại bị dỗ cho đi ngủ.
Chỗ bị thương nặng nhất vẫn là xương bả vai bị xích sắt xuyên qua cùng gân cốt tay chân bị đứt, tiếp đó là phần ngực bị thương do roi, không chỉ da thịt bị tróc, có mấy chỗ còn sâu đến tận xương, từ đó có thể biết roi kia không phải dạng roi thông thường. Tứ chi cùng da thịt trên lưng đều bị lột đi rất nhiều, lúc này đã bắt đầu chảy mủ. Trên thực tế, muốn tìm một chỗ hoàn hảo không bị tổn hại gì trên người nàng quả thực không dễ dàng.
Lưỡi dao sắc nhọn xẹt qua phần thịt hư thối sinh mủ, chất lỏng vàng đục cùng màu máu đỏ chảy ra, mùi tanh bắt đầu lan ra trong không khí, càng ngày càng nồng.
Phong Minh bình tĩnh nhìn nóc nhà ẩn trong ánh lửa mờ, sắc môi nhợt nhạt khẽ run, lại không phát ra tiếng nào. Nóc nhà lủng một lỗ lớn, mấy cây xà nhà bằng gỗ mục nát tràn đầy nguy hiểm gác ở trên, xuyên qua đó có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao.
Thái dương Yến Thập Nhị lấm tấm mồ hôi lạnh to như hạt đậu, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, thấy ánh mắt nàng tỉnh táo mà kiên nghị, hắn thầm kính nể, động tác trên tay cố gắng nhanh hơn.
Sợ thân thể nàng chịu không nổi, cho nên chỉ xử lý phần thương tổn ở ngực, Yến Thập Nhị bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lần sau mới tiếp tục xử lý phần còn lại.
“Gỡ xích sắt xuống.” Phong Minh lại lạnh lùng mở miệng.
Xương bả vai bị khóa lại, người luyện võ không cách nào vận nội lực, mà yêu, lại không cách nào vận linh lực. Nếu như là bản thể, ngay cả huyễn hoá trưởng thành cũng không thể.
Yến Thập Nhị chần chừ, “Chờ thân thể cô tốt hơn chút đi.” Nói trắng ra quá trình xử lý xương bả vai khiến người có thể sống không bằng chết, bây giờ lấy ra chỉ sợ thống khổ hơn gấp trăm lần. Hắn không chắc nàng có thể chịu được.
“Lấy ra.” Phong Minh không nói lời khác, nhắm mắt lại, thần sắc không cho phản bác.
Yến Thập Nhị biết mình không có lý do gì nghe lời nàng, nhưng hết lần tới lần khác trong vô thức cảm thấy quyết định của nàng là đúng. Xích này không bỏ ra, khả năng hồi phục như cũ của nàng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
‘Coong’ một tiếng, xích theo tiếng mà đứt. Phong Minh mở mắt ra, ánh mắt rơi trên cây đao hắn cắt đứt xích sắt, sau một lúc lâu chậm rãi nói: “Đao tốt!” Thân thủ khá lắm! Nam nhân này không đơn giản.
“Phong cô nương, cắn chặt cái này.” Yến Thập Nhị tựa hồ không ngại mình bị người nhìn ra cái gì, tự ý dùng vải xếp thành một cuộn thật dày, đặt tới bên miệng Phong Minh.
Khóe môi Phong Minh khẽ mím, xoay đầu, “Không cần!”
Bên tai truyền đến tiếng thở dài trầm đến không thể nghe thấy của nam nhân, rồi sau đó là tiếng dặn dò nhỏ nhẹ mang theo không đành lòng: “Vậy… cô chịu đựng chút…” Giọng nói chưa dứt, một tay nắm lấy một phần của xích sắt bỗng nhiên kéo ra bên ngoài.
“A—–” Lúc xích sắt mài qua vết rách trên xương bả vai, Phong Minh phát ra tiếng gào thảm thương thê lương như dã thú, trong đêm yên tĩnh truyền đi xa. Một khắc này, nàng thề, tuyệt không buông tha cho bất kỳ kẻ nào từng tra tấn qua cỗ thân thể này.
Keng! Xích sắt bị Yến Thập Nhị đầu đầy mồ hôi lạnh quăng sang một bên, mặt trên mang theo máu thịt đỏ tươi. Hắn quỳ gối bên người nàng, nhìn nữ nhân đang đau đớn kịch liệt mà nhắm mắt thở dốc nhưng lại không ngất đi, đột nhiên cảm thấy không còn chút sức lực nào.
A Đại bị tiếng kêu thảm thiết của Phong Minh dọa cho mờ mịt mở mắt dậy, đợi lúc thấy rõ chuyện gì xảy ra xong, bò qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng áp vào khuôn mặt nhỏ đầy mồ hôi lạnh của Phong Minh.
“Dì Phong không đau… Dì Phong không đau… A Đại ở đây.” Giọng nói mềm mại mang theo chút mông lung chưa tỉnh ngủ.
Yến Thập Nhị đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng rắc thuốc bột lên vết thương không ngừng chảy máu kia, chỉ là hai tay không cách nào khắc chế mà run rẩy.
Thật lâu sau, đau đớn thoáng giảm bớt, Phong Minh gắng sức mở mắt ra, rõ ràng phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang dán trên mặt mình, khẽ hoảng hốt, con ngươi đen băng lãnh lần đầu lộ ra biểu hiện mê mang.
Tiếng sáo cỏ dưới ánh trăng nhạt chầm chậm phiêu đãng.
Yến Thập Nhị ngồi ở ngoài miếu, dựa lưng vào tường cũ, ánh mắt sâu thẳm mà thâm thuý nhìn về núi xa.
A Đại ngủ rồi, Phong Minh cũng ngủ rồi, nhưng hắn lại không ngủ được. Mang theo A Đại lưu lạc ba năm, hắn chưa từng thấy bất an như lần này.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Phong Minh. Lạnh lùng, tà ác, không mang chút tình cảm, khiến cho lòng hắn không khỏi vì đó mà trở nên sợ hãi vô cùng. Đó không phải ánh mắt mà nhân loại nên có.
Nhưng hắn không cách nào bỏ mặc nàng.
Hắn nhớ lại hôm đó cùng A Đại ở bãi đất hoang nhìn thấy tình cảnh của nàng. Cứ như vậy bị vứt bỏ ở bãi tha ma, giống như một con búp bê vải rách nát, ngay cả manh chiếu cỏ che thân cũng không có. Chẳng qua là một ý niệm không đành lòng, tính đem mai táng qua loa để tránh vào bụng dã thú, cũng không ngờ lại phát hiện vẫn còn hơi thở. Lôi kéo nàng một đường tìm đại phu trị bệnh, bất quá chỉ là tận sức làm việc trong khả năng, nghe mệnh trời mà thôi.
Nàng sẽ là một cái phiền toái. Hắn biết. Khi nhìn rõ tất cả vết thương của nàng hắn đã biết rồi, không có ai lại đi hành hạ một người bình thường vô hại đến như vậy. Chỉ là biết rõ như thế, hắn vẫn không thể thấy chết mà không cứu.
Trong miếu truyền ra tiếng cỏ khô loạt xoạt khi A Đại xoay người. Yến Thập Nhị thở dài, bỏ chiếc lá đang ngậm trên môi xuống, nhìn trời đêm đầy sao ngẩn ngơ xuất thần.
Là họa hay phúc, nghe số mệnh vậy. Cuộc sống của bọn họ kỳ thật cũng không thảm hơn được nữa rồi.
Đêm yên tĩnh, tiếng sáo cỏ mặc dù nhỏ lại rõ ràng, lượn lờ vờn quanh len vào trong mộng người.
Cơn đau nhức của vết thương tựa như thức tỉnh, giống như giòi trong xương cốt, cho dù trong giấc ngủ cũng không buông tha Phong Minh, nàng vừa chợp mắt đã tỉnh lại. Mùi khói của củi rơm cháy tràn ngập trong không gian miếu thổ địa không lớn, gió khơi lên mùi cỏ ngoài phòng, vang xào xạt, trong đêm tĩnh lặng thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng dã thú kêu gào, lúc gần lúc xa khiến người kinh hãi.
Tiếng sáo cỏ phảng phất như có khả năng an ủi lòng người, nàng trong bóng đêm mở to mắt, đau đớn vẫn tiếp tục, tâm lại yên lặng bình hòa chưa từng có.
Kiếp vạn năm đã tới, bởi vậy nàng không phòng bị Phong Ly, thậm chí có thể nói vốn định mượn tay nàng ấy để độ kiếp.
Giống như nàng, Phong Ly cũng đi tìm phương pháp tránh kiếp. Thời khắc thần thức rời khỏi thân thể là thời điểm nàng yếu ớt nhất, nàng biết Phong Ly sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chỉ cần huỷ diệt bản thể của nàng, thời khắc này bởi vì nàng không có vật gì dựa vào mà chiếm linh lực khổng lồ sắp tiêu tan làm của riêng, Phong Ly liền có thể có năng lực chống lại Thiên kiếp.
Tuy lúc bản thể bị hủy diệt bản năng của nàng xuất hiện chút hỗn loạn ngắn ngủi, nhưng vẫn đoạt lại được linh lực thần thức và bản thể chạy trốn đi trước khi Phong Ly lợi dụng. Mà Phong Ly lại sớm thăm dò được chỗ giấu thân thể mà nàng đã chuẩn bị kỹ càng, bày ra thiên la địa võng ở nơi đó, chỉ chờ nàng tự chui đầu vô lưới. Phong Ly tuyệt đối không thể ngờ tới cỗ thân thể mà nàng lựa chọn cẩn thận kia kỳ thực là thủ thuật che mắt của nàng. Với trí tuệ của nàng, sao lại có thể bố trí cho mình một mục tiêu lộ liễu như vậy, tạo điều kiện cho người lợi dụng?
Toàn bộ đều chỉ là quyết định nhất thời, ngay chính nàng cũng không biết phải đi hướng nào, sẽ bám vào thân thể nào, có thể là một con sói, cũng có thể là một con dê, thậm chí cũng có thể là một con heo…
Ván cờ mà nàng bố trí này kỳ thật vô cùng nguy hiểm, bất luận một mắt xích nào trong đó xuất hiện sai lầm, nàng sẽ gặp kết cục tan thành mây khói. Nhưng mà, nếu như không thử, kiếp vạn năm thực sự khó mà tránh được.
Nàng thắng. Sau khi nàng tiến vào nhân thể xong, chỉ cần không vận linh lực, Phong Ly sẽ không tìm được nàng.
Cho dù Phong Ly thông minh đến thế nào đương nhiên cũng không ngờ tới một người cao ngạo như nàng lại có thể tùy tiện chọn một thân thể rách nát đến như vậy để bám vào. Vì tránh kiếp, nàng và Phong Ly xem như đã dùng hết tâm cơ rồi.
Lần đấu này điều duy nhất nằm ngoài sự khống chế của nàng chính là sự xuất hiện của Yến Thập Nhị và A Đại. Bởi vì bọn họ tương trợ, nàng mới có thể tạm thời không dùng linh lực, cũng nhờ vậy giảm bớt được cơ hội bị Phong Ly phát hiện.
Phong Ly không thể nào buông tha nàng.
Tiếng vuốt vải rất nhẹ từ ngoài miếu truyền vào, Phong Minh nhìn sang.
Yến Thập Nhị đi đến, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng trong dị thường của Phong Minh trong bóng tối, không khỏi run lên.
“Không cần lo lắng.” Ngắn ngủn mấy chữ, là hứa hẹn của Phong Minh.
Tiếng sáo cỏ kia xa vời, ẩn hàm tâm tư, nàng sao nghe không hiểu, lại sao nghĩ không rõ. Vu tộc các nàng mặc dù vì sinh tồn có thể hủy thiên diệt địa, thủ túc tương tàn, nhưng tuyệt sẽ không làm hại người không hại mình, huống chi hắn lại còn giúp đỡ nàng.
Nàng biết? Yến Thập Nhị ngạc nhiên, tâm vì lời của nàng mà an tâm một chút.
Trước sau làm đến ba lần mới xử lý sạch sẽ vết thương thối rữa trên người Phong Minh. Yến Thập Nhị vẫn như cũ mỗi ngày ra ngoài đi làm, phần lớn tiền kiếm được đều để mua dược cho nàng.
Địa vị của nam nhân này trên đời rất thấp, công việc làm đều toàn thứ khổ cực, kiếm không được mấy đồng. Vì để trị thương cho nàng, cuộc sống của bọn họ càng trở nên quẫn bách hơn.
Mùa hè mưa nhiều, miếu thổ địa dột mưa, ngoại trừ chỗ Phong Minh nằm ra, sau khi trời mưa cơ hồ không tìm được chỗ nào khô. Buổi tối không tiện chen lách với Phong Minh như A Đại, Yến Thập Nhị mệt nhọc cả một ngày ngồi chồm hổm trên nền đất ẩm cả đêm, ngày hôm sau lại vội vàng đi làm.
“Ta cũng đi.” Sáng hôm đó, lúc Yến Thập Nhị chăm sóc cơm nước vệ sinh cho Phong Minh xong, đang muốn ra cửa Phong Minh đột nhiên gọi hắn lại.
Yến Thập Nhị có chút bất ngờ, lại vẫn như cũ ôm lấy nàng đặt lên tấm ván xe đẩy ngoài miếu, đồng thời gọi A Đại. Hắn nghĩ nàng cả ngày nằm trong ngôi miếu rách nát quả thực cũng sẽ ngột ngạt.
Xe đẩy chạy trong đám người dẫn tới không ít ánh mắt hiếu kỳ cùng thương hại. Lúc đi qua vùng đất hoang ngoài thành, A Đại lấy hai lá chuối đội trên đầu ngồi bên người nàng, giúp nàng che chắn ánh mặt trời chói chang.
Đặt xe đẩy ở chỗ râm nơi góc tường xong, dặn dò A Đại vài câu, lại kéo kéo áo mỏng đang che trên người Phong Minh lại, che lại đầu vai hở của nàng, Yến Thập Nhị mới đến ngồi xuống chỗ đám nam nhân đang chờ làm việc.
Nữ nhân nhân loại bởi vì nắm trong tay khả năng sinh đẻ mà hiển nhiên có được địa vị tôn quý, nhưng thể lực vẫn yếu ớt, cho nên liền sinh ra dạng công việc lao động cực khổ này. Phàm là khai thác mỏ, dùng thể lực di chuyển hàng hóa, đều có thể đến chợ lao động gọi người đến làm. Mà những người ra đây làm công việc khổ cực đều là nam nhân gia cảnh không tốt, gia cảnh tốt bình thường cũng sẽ không cho phép xuất đầu lộ diện.
Có lẽ vì trời nóng, mọi người đều ở nhà tránh nóng, bởi vậy đợi từ sớm tinh mơ Yến Thập Nhị cũng không nhận được công việc gì, trái lại thỉnh thoảng chạy tới chăm sóc hai người Phong Minh một chút.
“Nữ nhân của ngươi?” Nhàn rỗi đến cực kỳ nhàm chán, mấy người nam nhân cũng đang chờ việc giống hắn không khỏi ‘quan tâm’ đến gia đình ba người kỳ lạ này.
Yến Thập Nhị cười cười, không nói gì.
“Cô ấy bị sao vậy?”
“Giống như bệnh rất nặng…”
“Nữ nhân ngã xuống rồi, một mình nam nhân như ngươi mang theo hài tử thì phải sống thế nào a.”
Chúng nam nhân bình thường ở nhà bị nữ nhân quản cực kỳ nghiêm khắc, một khi bỏ quản thúc, mồm năm miệng mười cũng thật đáng sợ, cho dù đa phần trong câu nói đó đều là ý đồng tình quan tâm.
Yến Thập Nhị rất ít gặp phải tình cảnh như vậy, trước đây mặc dù cùng những người này đợi việc nhưng cũng không hề thân thiết, đa phần cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu. Lúc này bị sự nhiệt tình của bọn họ ảnh hưởng như vậy, không khỏi có chút không biết phải làm sao. Lúng ta lúng túng nói tiếng xin lỗi rồi liền tìm lý do thoát khỏi đám người, trở lại bên cạnh hai người Phong Minh.
“Đói rồi phải không, muốn ăn gì, ta để A Đại đi mua?” Không khỏi khẽ thở ra, Yến Thập Nhị vừa hỏi Phong Minh từ lúc hắn qua chưa hề rời mắt khỏi hắn vừa từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay cũ xếp gọn, sau đó mở ra, do dự một chút, nhặt mấy đồng tiền bên trong đưa cho A Đại đang trông mong nhìn hắn.
“Đi về.” Phong Minh đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, khép mắt lại, lạnh lùng nói. Lao lực như vậy, khó tránh tuổi thọ nhân loại rất ngắn.
“Ơ..” Yến Thập Nhị luôn luôn bình thản không khỏi nhíu mày lại vì ngữ khí hất mặt sai khiến của nàng, nhưng tính tình hắn ôn hòa, chẳng mấy chốc liền bỏ qua chút không vui rất nhỏ kia, “Được… hai người đợi ta một chút…”
Có một nữ nhân bộ dáng quản sự theo sau có một nha đầu đang che dù đi tới đối diện, mấy nam nhân đợi việc đều đã vây quanh, Yến Thập Nhị khẩn trương chạy tới, tính thử thời vận.
Phong Minh mở mắt ra, vừa đúng đối diện ánh mắt lo lắng của A Đại.
“Dì Phong, dì đừng giận phụ thân, nếu như phụ thân không làm việc, chúng ta đều đói bụng. A Đại ở đây với dì, A Đại hát cho dì nghe.”
Phong Minh im lặng.
Thanh âm của tiểu hài tử êm tai như chim hót, Phong Minh nghe không hiểu hát cái gì, bất quá nhìn thấy thần thái sáng láng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc hát của y, trong lòng lại cảm thấy dễ chịu không hiểu được, có cảm giác được gió lạnh thổi qua vậy.
Quay đầu, ánh mắt nhìn về đám nam nhân đang chờ nữ nhân kia lựa chọn, Yến Thập Nhị cũng chen trong đó, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt sáng ngời phản chiếu ánh mặt trời nhưng lại bình tĩnh như thường, rất khác với những người khác vội vàng mong chờ.
Nam nhân này cũng giống như cỗ thân thể nàng đang chiếm giữ này, không hề bình thường. Phong Minh giống như một người quan sát bàng quan.
Lòng vòng một hồi, Yến Thập Nhị trở lại, trong tay cầm mấy cái bánh bao. Hóa ra chỉ một lúc sau, hắn đã đi qua tiệm bánh bao cách đó không xa. Đưa hai cái bánh bao cho A Đại, sau đó nâng Phong Minh ngồi dựa trong cánh tay mình.
“Giang gia đang kiếm người khai thác đá, trong thời gian này nhất định phải ở bên trong.” Hắn nói, cầm một cái bánh bao đặt đến bên miệng Phong Minh, từng miếng từng miếng đút nàng ăn, “Giang quản sự đồng ý cho ta có thể mang theo hai người.” Nếu như không thể mang theo bọn họ, hắn tất nhiên không thể làm.
Bánh bao là bánh cải trắng nhân thịt, A Đại ăn mấy miếng đã hết rồi mà vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt không tự chủ nhìn về cái bánh bao còn lại trên tay Yến Thập Nhị kia. Yến Thập Nhị liền đưa cho y.
“Ngươi vì sao không ăn?” Đợi hắn cho mình uống nước xong, Phong Minh bật thốt hỏi. Nói xong thình lình phát hiện bản thân vậy mà lại bắt đầu chú ý tới người khác, không khỏi khẽ thấy lạ.
Yến Thập Nhị mỉm cười, “Ta vẫn chưa đói.” Thần sắc hắn thản nhiên, ánh mắt đối diện nàng ôn hòa trong suốt.
Nhân loại thật lạ lùng! Phong Minh rũ mắt xuống. Nàng sống gần vạn năm, bởi vì sống trong hoàn cảnh sinh tồn ta tranh ngươi đoạt, chưa bao giờ làm chuyện ngu xuẩn vì người quên mình, đương nhiên không cách nào hiểu được việc hắn tiết kiệm đồ ăn cho nàng và A Đại.
Thân thể Yến Thập Nhị bởi vì thời tiết mà tản ra nhiệt độ cực cao, mùi mồ hôi nhàn nhạt kích thích khứu giác của nàng, loại cảm giác này so với việc hắn lau rửa thân thể cho nàng, giúp nàng đi vệ sinh còn thân mật hơn, điều này làm cho Phong Minh trước giờ luôn giữ khoảng cách với con người bắt đầu cảm thấy có chút không tự nhiên.