YÊU HOẶC PHẬT TÂM

Edit: V.O

Từ giây phút thấy nàng ta, ta cảm thấy thân thể bắt đầu run rẩy không kiềm được, dường như có hận thù ngập trời với người này, đây không phải là tình cảm của ta! Ta sửng sốt, kịp phản ứng, Ngũ Độc Yêu Hậu này là tên đánh lén nguyên thân Tiểu Thanh trọng thương trên đường, chính nàng ta kết thúc sinh mạng của con Thanh Xà Yêu này.

Thân thể lay động, ta vươn tay xông tới Yêu Hậu: "Thả Tô Tô ra!"

"Ai là Tô Tô? À, con chim sẻ kia à? Ta còn phải cám ơn nó đó, có nội đan của nó, ta lại thêm ba trăm năm công lực." Yêu Hậu tựa lên người con nhện đen: "Ngươi cho là ngươi tu thành hình người là có thể đánh thắng được ta? Con rắn nhỏ nhà ngươi còn non lắm! Chỉ năm trăm năm đạo hạnh ta cũng không đặt vào mắt, ngươi nên cống hiến nội đan cho ta, ta còn có thể tha mạng cho ngươi!"

Nàng ta lại làm Tô Tô...nữ hài thân thiết gọi ta là tỷ tỷ lúc ta vừa đến đây, nữ hài cả ngày quấn quýt líu ríu bên cạnh ta, nữ hài mỉm cười đơn thuần kia, chết rồi? Mũi ta đau xót: "Lão yêu bà, ta giết ngươi!"

"Hừ!" Yêu Hậu hừ lạnh, giọng cũng càng bén nhọn: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Ngươi đã không cho, ta sẽ trực tiếp lột da của ngươi lấy ra! Nhền nhện, giết nàng ta, ngươi sẽ lại có một bữa ăn ngon!"

Nhền nhện phun ra dịch nhờn tanh hôi, theo sát thân hình ta. Giải quyết con nhền nhện này là có thể giải quyết lão yêu bà đó! Ta vừa tránh, vừa nhìn chằm chằm nhền nhện, chỉ cần nó lộ một chút sơ hở, sẽ là kết cuộc của nó! Trong tích tắc con nhện quay đầu, ta chạy đến bên cạnh nó. vươn tay chưởng một phát vào đầu nó.

Ta quá chú ý tới con nhện đó, lại quên bên cạnh còn một người còn nguy hiểm gấp trăm lần nhền nhện! Ngũ Độc Yêu Hậu mỉm cười quỷ dị: "Con rắn nhỏ, đi chết đi!"

Ta vừa tránh, con nhện quay đầu lại phun dịch nhờn lên người ta, thân thể ta tê dại, động cũng không được!

Một cái móng nhọn thẳng tới chỗ tim!

Tô Tô, ta vô dụng, không có cách nào báo thù cho muội...

"Yêu Hậu! Nếu ngươi làm nàng bị thương, ta sẽ phá hủy Rừng Cốt này của ngươi!" Giọng nói trong trẻo vang lên ở cuối chân trời, ta ngừng động tác, tay Ngũ Độc Yêu Hậu ngừng lại một chút, sau đó cau mày kêu lên: "Bạch Xà, ngươi không lo tu luyện ở trong động, tới chỗ ta làm gì!"

Dải vải màu trắng bay lên theo gió, nhẹ nhàng cuốn lại, ta được nàng kéo đến bên cạnh.

Ta quay đầu, chỉ thấy nàng áo trắng như tuyết, thắt lưng buộc chặt, tóc đen bay múa theo gió, mười ngón tay nhỏ bé nắm dải vải màu trắng, hơi giận nhìn chằm chằm Ngũ Độc Yêu Hậu: "Yêu Hậu, ngươi lại làm chuyện thương thiên hại lý thế này! Thật coi là ta ăn chay sao?"

Nàng là...Bạch Xà? Bạch Tố Trinh? Cũng chính là Bạch Xà tỷ tỷ của ta?

"Bạch Xà, ngươi cho mình là thần tinh, chuyện gì cũng nhúng tay? Hôm nay ta sẽ giết ngươi, lấy nội đan của ngươi, ta sẽ liều mạng với lão yêu vạn năm của Yêu đạo, ngày thống nhất Yêu đạo sắp tới!" Ngũ Độc Yêu Hậu cười điên cuồng nói.

"Tỷ tỷ, chúng ta liên thủ giết nàng ta, ta muốn báo thù cho Tô Tô!" Ta dẫn đầu vọt tới.

"Cẩn thận!" Bạch Tố Trinh nhìn ta, gật đầu: "Không trách được Khải Thần tới tìm ta." Nói xong dải vải đỡ dịch nhờn của nhền nhện: "Ngươi đi đối phó với nhền nhện, Yêu Hậu giao cho ta!"

"Được."

"Bạch Xà, một mình ngươi ngăn được ta sao! Ha ha ha..."

"Hôm nay, ta sẽ trừ ngươi, coi như là cho chúng yêu bị ngươi cắn nuốt một cái công đạo!"

"Nói mạnh miệng!" Móng vuốt Yêu Hậu khẽ cong, chỉ nghe một tiếng rắc rắc, nhẹ nhõm xé dải lụa dài của Bạch Tố Trinh.

Đạo hạnh của nhền nhện cũng cao hơn ta, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với nó, nhức đầu nhất chính là dịch nhờn của nó, ta hơi không để ý thân thể sẽ tê dại, bỏ mạng dưới chân nó, huống chi bây giờ ta đã bị thương trong người.

Ta tránh qua bên phải, dùng tảng đá ngăn hình thể, tiếp đó nhào đến cổ họng nhền nhện. Đánh lén thành công, nhền nhện đổ máu, chỉ hét thảm một tiếng, phun một hớp nọc độc ra, ta không kịp trốn ngay giữa chiêu thức, nhất thời thân thể tê rần.

"Thanh Xà, ngươi dám tổn thương nhền nhện bảo bối của ta!" Ngũ Độc Yêu Hậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nhền nhện, nhưng bị Bạch Tố Trinh cuốn lấy, không có cách nào thoát thân, dưới cơn nóng giận, rút trâm cài trên đầu ra, tiện tay đâm về phía ta.

"Cẩn thận!" Bạch Tố Trinh lên tiếng nhắc nhở, dải lụa khẽ xoay, muốn ngăn cản giúp ta. Tiếc rằng tốc độ trâm cài quá nhanh, bén nhọn đâm rách dải lụa, tốc độ vẫn không thay đổi, ta đã không tránh kịp rồi.

Thời điểm ngàn quân nguy kịch, ta thở dài thật sâu.

"A di đà phật." Kèm theo âm điệu có chút quen thuộc, chỉ thấy một đường kim quang vọt tới, chặn lại trâm cài trí mạng. Gió thổi đến cuốn sợi tóc lên phật qua mặt ta, có chút lạnh lẽo, ta chỉ cảm thấy trái tim lại bắt đầu nhảy lên không khống chế được. Đây không phải là thiền trượng của hòa thượng thối sao? Hắn...sao hắn lại tới.

Không hiểu sao vội vàng xoay người, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ thấy tăng y màu trắng đung đưa trên không trung. Vẫn khuôn mặt tuấn tú đó, vẫn vẻ mặt lạnh nhạt đó, nhìn chằm chằm ta. Mới qua một ngày ngắn ngủi, ta thật cảm thấy như đã lâu không gặp.

Có lẽ thấy ta một thân chật vật, động tác lại có chút cứng ngắc, hắn cau mày: "Sao ngươi lại biến thành như vậy." Hắn nâng Kim Bát, đi từng bước một tới phía ta.

"Hòa thượng Kim Sơn Tự? Ngươi cũng tới tham gia!" Chợt Ngũ Độc Yêu Hậu thay đổi sắc mặt.

Thời khắc nàng ta phân thần, Bạch Tố Trinh cho nàng ta một chưởng thật mạnh. Nàng ta rên lên một tiếng, mặt càng không có chút máu. Bạch Tố Trinh nhanh chóng lui ra, kéo ra chiến cuộc, hạ xuống đất, cùng hòa thượng đứng bên cạnh ta, thở ra một hơi, nhìn dáng vẻ của Bạch Xà, chỉ sợ cũng có chút lực bất tòng tâm. "Bái kiến thiền sư." Nàng chào hòa thượng.

"A đi đà phật." Hòa thượng gật đầu, nhìn dáng vẻ đó, dường như bọn họ cũng không phải gặp lần đầu.

"Sao thiền sư lại ở đây?" Bạch Tố Trinh đề phòng Ngũ Độc Yêu Hậu, hỏi.

Pháp Hải không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại đến gần ta, cho đến khi cách ta chỉ còn một bước, thậm chí ta có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh nhàn nhạt trên người hắn. Ta ngẩng đầu nhìn: "Hòa thượng thối, ngươi làm gì thế." Hắn quét mắt nhìn ta, ánh mắt dừng lại trên trán ta, mấp máy môi: "Quả nhiên."

Sao vậy? Ta vươn tay vuốt trán, cũng không phát hiện đồ bẩn gì. Pháp Hải cũng không giải thích, thu hồi ánh mắt, xoay người đi tới chỗ Ngũ Độc Yêu Hậu: "A di đà phật, nữ thí chủ, bổn tôn không muốn làm khó ngươi, nhưng nhền nhện này làm hại nhân gian đã lâu, không giữ lại được."

"Phụt!" Ngũ Độc Yêu Hậu phun một ngụm máu tươi ra, hung tợn nhìn chằm chằm hòa thượng, sau đó tay chỉ ta và Bạch Tố Trinh: "Thanh Xà, Bạch Xà, chuyện hôm nay, ta và các ngươi không đội trời chung!" Nàng ta xoay người phả một trận khói đen, chạy ra ngoài.

"Nàng ta muốn chạy trốn!" Ta không thấy bóng dáng nàng ta, lập tức muốn ra chiêu cản nàng ta: "Trả mạng Tô Tô!"

"Đừng đuổi theo." Bạch Tố Trinh ngăn ta, mắt nhìn Pháp Hải, sau đó lắc đầu với ta.

Bốn phía yên tĩnh lại, chỉ có nhền nhện trọng thương phát ra tiếng rên rỉ ti ti: "Phụt..." Ta chỉ cảm thấy cổ họng ngọt lịm, phun một búng máu ra ngoài. Tô Tô...muội ấy đã chết!

Đầu bắt đầu choáng, trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.

Lúc ta tỉnh lại đã trở về Động Thanh Nhai. Mở mắt ra là vách đá quen thuộc. Mắt bắt đầu đau nhói không dứt, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt. Dù sao ta cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, mặc dù chung sống không lâu, nhưng cũng vô cùng đau lòng.

"Tiểu Thanh, ngươi đã tỉnh." Lão Quy thấy ta ra ngoài, gật đầu. Trong lúc bất chợt ta càng khó chịu, cổ họng vẫn khàn phát đau, khàn khàn: "Ta...Tô Tô, Tô Tô muội ấy..."

"Tiểu Thanh, ta hỏi ngươi, ngươi cho là tại sao chúng ta lại sống?" Giọng nói già nua của Lão Quy vang lên.

Ta hít mũi, cũng không hiểu tại sao lão Quy hỏi như thế: "Đắc đạo thành tiên."

"Tô Tô thì sao, ngươi cảm thấy tại sao Tô Tô lại sống?"

Mỗi ngày nó đều vui vẻ: "Có lẽ là muốn chơi đùa, không có lý do gì đặc biệt."

"Tô Tô đơn thuần cho nên vẫn sống rất vui vẻ, nó từng nói với ta, nó tuyệt không thích đắc đạo thành tiên, như vậy nó cần gì phải làm yêu quái? Nó sống ba trăm năm, vẫn làm việc thiện, chưa bao giờ hại người, hôm nay thoát khỏi yêu đạo, trời cao nhất định cho nó sống tốt hơn, tại sao ngươi lại đau lòng vì nó."

"Nhưng, chết là không còn gì, ta sẽ không còn được gặp lại muội ấy nữa."

"Vậy, nó từng có cái gì chứ? Tiểu Thanh, chúng ta sinh ra là thân yêu chính là sự trừng phạt của trời cao đối với sai lầm trước kia của chúng ta, có lúc nhân quả luân hồi, mỗi một chuyện có nhân mới có quả. Có lẽ ngươi không nhớ rõ, trong yêu đạo máu tanh lạnh lùng, vượt xa trình độ bây giờ ngươi có thể tưởng tượng, nó hoàn toàn không nên sinh ở yêu đạo, hiện tại nó đã được giải thoát, nếu các ngươi có duyên nhất định sẽ gặp lại."

"Ta sống mấy ngàn năm, chứng kiến rất nhiều sinh sinh tử tử, thiên đạo luân hồi, vạn vật đều có số mệnh." Lão Quy thở dài, thấy ta vẫn không hiểu, bỏ đi.

Ta thật sự cố chấp, bởi vì ta không phải là yêu, ta là người, người thì có tình cảm, Tô Tô chết chính là rời khỏi ta, chính là không thấy được nó nữa, ta ích kỷ, có được thứ gì cũng không muốn dễ dàng buông tay. Đây là thiên tính, giống như bây giờ ta rất khó chịu, đây không phải là điều ta có thể khống chế.

. . .

Trong nháy mắt, đã là ngày đông giá rét. Từ lần trước Bạch Tố Trinh tới cứu ta, chúng ta đã quen thuộc rất nhiều. Giống như tỷ muội kết bái trong truyện, từ đó lấy tỷ muội mà đối đãi. Tính thời gian, cách ngày Hứa Tiên xuất hiện lại gần không ít.

Trong mùa Đông, rắn cần ngủ đông. Cho dù tỷ tỷ không ngủ đông, cũng sẽ tu luyện ở trong động, không muốn đi lại. Dù sao linh hồn ta cũng là người, làm thế nào cũng ngồi không yên. Cho nên mặc dù thân thể mệt mỏi rét run, có pháp lực chống đỡ, cũng còn có thể chống đỡ mùa Đông phía Nam này.

"Tiểu Thanh!" Vừa nghe giọng này ta đã biết đó nhất định là con rắn hoa không yên phận kia. Tỷ tỷ nói cho ta biết là hắn tìm nàng tới cứu ta, nên ta cũng coi kẻ đã từng là địch này là bạn. Dù sao chúng ta quen biết đã lâu, hắn cũng không tính là đặc biệt xấu xa.

Mấy ngày trước hắn tìm được lão Nhân Tham (nhân sâm), không biết xin người ta giúp thế nào, xin được mấy sợi râu của lão Nhân Tham, cuối cùng miễn cưỡng đủ tu vi, thành hình người. Nghĩ đến tính tình ham chơi kia, giống như ta, nói gì cũng sẽ không ngủ đông.


Bình luận

Truyện đang đọc