Diệp Hân Nhiên nhìn về phía Johnson, phát hiện anh đang rất nghiêm túc, cũng không có ý nào khác, chẳng qua chỉ đơn thuần cảm thấy cô mặc bộ này đẹp mà thôi.
Nhưng mà... bộ này hình như hơi thiếu vải! Cô ho nhẹ một cái: "Tôi không thích cái này."
Johnson khẽ cau mày, có chút không hiểu, ánh mắt quét qua một lần, lại cầm một bộ bikini hai mảnh màu đỏ lên: "Cái này thì sao?"
Lúc này trong tiệm cũng có không ít người, cũng có một vài đôi tình nhân, giống như Johnson vậy, đang thoải mái chọn đồ bơi cho bạn gái, nhưng cũng rất hiếm thấy. Diệp Hân Nhiên nhạy bén nhận ra ánh mắt mọi người nhìn về phía cô, còn có một nữ sinh nhẹ giọng trách móc người yêu: "Anh xem bạn trai người ta biết quan tâm chưa kìa."
"Anh chàng nước ngoài đẹp trai kia thật nam tính...!"
Lần đầu tiên Diệp Hân Nhiên nhận được ánh mắt hâm mộ từ người khác, hay cũng bởi vì người đàn ông này... Loại cảm giác này thật đúng là... vi diệu, cũng không biết Johnson nghe có hiểu không.
Anh nghe hiểu chứ? Mặc dù anh nói tiếng Trung cũng có chút khó nghe, nhưng cũng không tệ lắm.
Thật ra thì cô cũng không thân với Johnson, thậm chí còn có chút xa lạ. Sở dĩ tìm đến anh cũng bởi vì cô tin tưởng Lục Tinh. Lục Tinh cá tính như vậy mà có thể làm bạn tốt với anh, chứng tỏ nhân phẩm và tính cách anh cũng không
tệ. Còn có một lần ở thành phố B, anh cũng từng mời cô đi du lịch.
Bởi vì là người xa lạ nên Diệp Hân Nhiên thấy cũng không cần giải thích gì nhiều, thuận tay cầm lấy bộ bikini hai mảnh màu đỏ trên tay anh: "Cậu chờ tôi một chút."
Mua xong đồ, cô xách túi nói với Johnson: "Đi thôi."
Đến hồ bơi, Johnson cười với cô: "Cậu mặc màu đỏ nhìn rất đẹp, ánh mắt của tôi vốn tốt mà."
Diệp Hân Nhiên: "..."
Xin lỗi, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa thích ứng được với sự nhiệt tình và trực tiếp của anh.
Johnson mặc quần bơi hình bãi biển, ở trần, ngực nở nang, thấy trọn vẹn tám múi cơ ở bụng, vóc người này của anh có thể trực tiếp kéo đi làm người mẫu được rồi.
Mặc dù mỹ nam rất dụ dỗ người ta nhưng Diệp Hân Nhiên cũng không thể tùy tiện nhìn lâu, cô vòng vo chuyển đề tài: "Đúng rồi, cậu học tiếng Trung mấy năm rồi?"
"Học bốn năm nhưng tôi lại không có nhiều bạn bè người Trung, bình thường rất ít nói, cho nên nói không tốt lắm." Johnson nói đến chuyên này thì có chút ngượng ngùng.
"À..." Diệp Hân Nhiên cười, "Thật ra cậu nói cũng không tệ lắm, nếu như so sánh tiếng Anh của tôi với tiếng Trung của cậu, thì cũng có thể nói tiếng Trung của cậu tốt hơn một chút."
"Như vậy đi, cậu dạy tôi tiếng Trung, tôi dạy lại cậu tiếng Anh được không?" Johnson cười nói.
"Được."
Johnson có thói quen chụp ảnh để đăng lên mạng, lúc Diệp Hân Nhiên được mời chụp ảnh cùng anh, cô có chút do dự cúi đầu nhìn ngực mình, mặc bikini hai mảnh chụp hình?
Đang do dự, Johnson giơ điện thoại di động lên, ống kính nhắm thẳng mặt hai người, thấp giọng nói: "Cười một chút đi."
Diệp Hân Nhiên theo phản xạ cười một chút, ảnh đã chụp xong. Hai phút sau, Lục Tinh liền gọi điện thoại tới.
Nhưng là gọi đến điện thoại di động của Johnson, bởi vì điện thoại của cô còn bị cô thờ ơ vứt trong khách sạn rồi.
Đối với những câu hỏi của Lục Tinh, Diệp Hân Nhiên giải thích rất cặn kẽ, Lục Tinh nghe xong khẽ thở dài, tức giận nói: "Tớ vừa nhìn thấy ảnh hai người chụp chung, còn tưởng rằng cậu lén lút qua lại với cậu ấy."
Diệp Hân Nhiên ngạc nhiên: "Tớ còn tưởng cậu rất ủng hộ chuyện tớ hẹn hò?"
"Rất ủng hộ, nhưng cậu ấy phải quay về Mỹ, cậu bảo tớ về nước sau đó thì gả đến nước Mỹ sống?"
"Lừa cậu thôi, tớ không thích cậu ấy, hơn nữa nếu tớ tìm bạn trai ngoại quốc, có lẽ buổi tối cha mẹ tớ không dám ngủ mất, bọn họ thà gả tới cho ông anh mở siêu thị nhỏ dưới nhà, rồi làm mẹ kế của con anh ta, cũng không muốn gả tớ qua nước ngoài."
Lục Tinh không nhịn được cười: "Đừng khoa trương như vậy, cậu nói như thế cậu ấy sẽ khóc đấy."
Diệp Hân Nhiên cười to, một hồi lâu mới ngừng, "Đúng rồi, điện thoại tớ dính nước, đang hong khô trong khách sạn, vốn định buổi tối gọi điện thoại
cho cậu, không ngờ cậu biết nhanh như vậy."
Cúp điện thoại, Johnson liền đi đến trước mặt cô, cau mày: "Tiểu thư Hân Nhiên, có phải cậu có hiểu lầm gì về người ngoại quốc không?"
Diệp Hân Nhiên ngẩn người một chút, có phải anh hiểu lầm cô chuyện gì không?
Johnson khẽ nói: "Lần trước cậu cũng nói không yêu đương với người nước ngoài, lần này lại nói, tôi cảm thấy cậu không nên nghĩ như vậy, tình yêu không phân biệt đất nước."
Diệp Hân Nhiên hơi kinh ngạc, anh lại có thể nói ra những lời như "Tình yêu không phân biệt đất nước."
Lúc anh nói những lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc, Diệp Hân Nhiên hơi lúng túng, giống như cô đã làm sai chuyện gì vậy.
Không thể làm gì khác, cô đành giải thích: "Tôi không có ý kiến gì với người nước ngoài, giống như lần trước tôi từng nói, có một số cô gái khá truyền thống, bọn họ lại chỉ muốn yêu đương với người Trung Quốc, Lục Tinh cho rằng..." Lời đã đến miệng lại không thể nói ra được. "Tình yêu không phân biệt đất nước, cậu nói không sai."
Nhận được sự công nhận từ cô, Johnson rất vui vẻ.
Trước Johnson có đi theo đoàn du lịch Tam Á, sau đó lại đi cùng Diệp Hân Nhiên, nên anh cũng rời khỏi đoàn du lịch.
Đoàn du lịch đa phần là người lớn tuổi, Johnson đứng cùng bọn họ... quả thật hết sức không cân đối, có thể nói Diệp Hân Nhiên đến chính là ân huệ của thượng đế đối với anh.
Ừ, lời này là anh nói.
Johnson sẽ không ở một thành phố quá lâu, bốn năm ngày sau anh lại lên đường đến một nơi khác.
Anh lịch thiệp hỏi Diệp Hân Nhiên: "Hân Nhiên, cậu muốn đến thành phố nào tiếp theo không?"
Đã chơi với nhau mấy ngày nên anh cũng trực tiếp đổi từ "Tiểu thư Hân Nhiên" sang "Hân Nhiên".
Diệp Hân Nhiên còn dạy anh mấy chữ: "Hân nhiên tự đắc, hân nhiên tự hỉ, hân nhiên tự nhạc." (1)
(1) Những thành ngữ chỉ sự hài lòng, hạnh phúc.
Mấy năm ở chung với Quan Nghị, bọn họ rất ít đi du lịch, quan hệ có chút "trạch" (2), mấy ngày nghỉ chỉ muốn ngủ ở nhà, chơi game, đi ra ngoài ăn một bữa. Trước kia Diệp Hân Nhiên cũng rất thích đi du lịch, nhưng ở lâu với Quan Nghị nên thói quen lúc trước cũng dần dần thay đổi.
(2) Những người chỉ thích ở nhà, luôn ở nhà.
Hồi học đại học, cô từng đề nghị đi đến Tây Tạng, Quan Nghị không suy nghĩ đã từ chối.
Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng đến đó.
Cô cười một tiếng: "Chúng ta đi Tây Tạng đi, cậu biết không? Có người nói phong cảnh ở Tây Tạng rất giống thiên đường, chúng ta hãy làm một chuyến hành trình đến thiên đường, cách xa trần gian ồn ào..."
Lời nói của cô khiến Johnson nghe xong như lọt vào sương mù, nhưng anh cũng biết Tây Tạng là nơi như thế nào, nếu Diệp Hân Nhiên không đề cập đến thì anh cũng định đi.
"Ok, nghe theo cậu."
Diệp Hân Nhiên cười: "Quá tốt, để tôi xác định lộ trình, cậu đi theo tôi là được."
Mấy lần trước muốn đi Tây Tạng, cuối cùng đều không đi, nhưng cô xem không ít hành trình du lịch, có lần còn xác định lộ trình.
Nhưng cuối cùng vẫn không đi được.
Diệp Hân Nhiên phát hiện Johnson rất ham học, anh thích xem kịch trên ti vi, xem các chương trình thực tế, thậm chí cả tin tức trên radio cũng xem. Lúc anh xem TV, thích nhất vừa nhìn vừa lặp lại lời trên TV.
Cô đặt vé máy bay trên mạng, lúc tra lộ trình, Johnson ngồi ở bên cạnh xem ti vi, vừa nhìn vừa đọc.
Diệp Hân Nhiên không nhịn được cất tiếng cười. Johnson hỏi: "Cậu cười cái gì?"
Diệp Hân Nhiên nín cười: "Không có gì, hình như tiếng Trung của cậu tốt hơn trước rồi."
Johnson gật đầu: "Đúng vậy, vì mỗi ngày tôi đều luyện tập mà." "Xem TV?"
"No, đây là Trung Quốc, lúc đi ra ngoài tôi toàn gặp người Trung Quốc, nói chuyện với bọn họ chính là luyện tập."
Diệp Hân Nhiên cười một tiếng, đột nhiên hỏi: "Cậu học tiếng Trung... bởi vì Lục Tinh sao?"
Johnson nhìn cô một lúc, một lúc sau khẽ nở nụ cười mê người: "Lúc đầu là như vậy, trong trường chúng tôi cũng có không ít du học sinh Trung Quốc,
nhưng Lục Tinh lại không giống vậy, lúc đầu tôi có theo đuổi cô ấy nhưng lại bị cô ấy từ chối, nên chúng tôi làm bạn. Học tiếng Trung đối với tôi, vừa là hứng thú vừa là yêu thích."
Diệp Hân Nhiên tán thưởng giơ ngón tay cái với anh: "Lần này đến Trung Quốc, hứng thú cùng yêu thích của cậu càng có chỗ dùng."
Johnson cười đầy hàm ý: "Ừ."
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ bay đến Tây Ninh, sau đó ngồi xe đến Lhasa. (3)
(3) Lhasa, đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel.
Những ngày tháng qua tâm trạng Diệp Hân Nhiên vẫn vô cùng tốt, bây giờ lại đến nơi mà cô muốn, tâm trạng lại càng tốt hơn.
Quả nhiên, tâm trạng không tốt đi du lịch là vô cùng chính xác.
Johnson là một bạn đồng hành rất tốt, anh thích chụp ảnh, thích viết nhật kí du lịch, Diệp Hân Nhiên từng xem qua nhật kí của anh, toàn tiếng Anh, cô nhìn qua cũng chỉ có thể hiểu được khoảng 70%.
Anh nói: "Lúc trước cùng đoàn du lịch không có ý nghĩa lắm, tôi thích tự do và thoải mái như thế này."
Diệp Hân Nhiên cũng thích, ở bên cạnh anh mấy ngày cô phát hiện hai người có khá nhiều sở thích chung.
Cô còn phát hiện, từ lúc cô đi du lịch cùng anh, nhật kí của anh cũng dài hơn vài 3 trang, vài trang đó đều liên quan đến cô, còn có ảnh của cô, ảnh bọn họ chụp chung.
Hai người sớm chiều ở chung, trừ lúc ngủ, hầu như lúc nào cũng ở cạnh nhau, dáng dấp của anh quả thật rất anh tuấn, có lúc ánh mắt anh thâm thúy, mỗi một động tác lịch thiệp đều tỏa ra hương vị mê người. Diệp Hân Nhiên cũng không phải một tờ giấy trắng, có lúc tầm mắt hai người chạm nhau, cô có thể cảm giác được ánh mắt Johnson nhìn cô hơi khác trước.
Johnson cũng không giống những người đàn ông cô biết trước kia, lúc anh khen người ta rất trực tiếp, ánh mắt nhìn người khác cũng thẳng thắn. Cho nên Diệp Hân Nhiên có thể dễ dàng hiểu được ánh mắt của anh.
Cô không biết anh thật sự thích cô hay chỉ nhất thời say mê, dù sao bọn họ cũng là cô nam quả nữ...
Bỏ qua chuyện anh quen biết với Lục Tinh, thì hai người bọn họ có vẻ... Hòa hợp?
Diệp Hân Nhiên vội vàng lắc lắc đầu, nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ này. Cô không chơi nổi với kiểu này.
Đối với chuyện tình cảm, bây giờ cô rất tỉnh táo, cũng rất thực tế.
Cô muốn một người đàn ông hết lòng hết dạ, nghiêm túc, có thể kết hôn với cô.
Chắc chắn Johnson không phải là một đối tượng thích hợp, anh là người Mỹ, sẽ không ở lại Trung Quốc quá lâu.
Yêu người nước ngoài nghe thật mơ mộng, nhưng không hề thực tế. Đây chỉ là một loại tình cảm ái mộ thôi.
Mấy ngày nay, bọn họ đến chùa Triết Bạng ở Lhasa, chùa Sắc Lạp, chùa Đại Chiêu, Diệp Hân Nhiên nhìn kế hoạch cô tự tay xác định, có chút lưu
luyến khi chuyến du lịch này sẽ kết thúc.
Cô còn chưa đi qua Namtso và hồ Yamdrok, nghe nói phong cảnh ở đó vào mùa đông rất đẹp.
Đi đến hai nơi này cũng phải mất hai ngày.
Bây giờ Johnson cũng sẽ cho một vài ý kiến, anh nói: "Trước hết chúng ta đi hồ Yamdrok, sau đó sẽ đến Namtso, lúc đó có thể ở đó một đêm."
Anh cười lớn: "Có thể ở lều vải, nghe nói ở nơi đó lúc mặt trời mọc và mặt trời lặn đẹp vô cùng."
Diệp Hân Nhiên: "... Cậu nghe ai nói vậy?"
Johnson nhìn cô: "Tôi hỏi người ở đây, bọn họ nói cho tôi biết."