YÊU MÀ

Nặng nề bước vào phòng thi, không phải vì không học bài mà là vì áp lực.

Có gấu xinh cưng cưng là muốn hôn hít các thứ lắm cơ mà phải có điều kiện như này khác gì...cả đời em chỉ để ngắm chứ không ăn.

Nghĩ tới cái viễn cảnh đó là thấy teo héo rồi.

Không thể để chuyện đó xảy ra được, quyết tâm, QUYẾT TÂM!!! Môn đầu tiên là môn...văn, theo tính toán thì môn này ăn con 5 là đẹp lắm rồi, văn chương mình thì nó lùn tịt à, vị chi là 5 ngày lao động công ích.

Kệ vậy, môn này cứ làm đại, coi như bỏ.

Chả biết hồi đó cái đề là cái củ cải gì, mà mình cũng chả nhớ là mình chém gió khoai tây hay khoai lang, bà mợ nó ghét cái môn viết văn như thể bẩm sinh vậy.Qua môn thứ hai là Tiếng Anh.

Môn này thì có khá hơn vì mình hay lên mạng đọc truyện tranh bằng tiếng Anh, vốn từ vựng cũng coi như là kha khá.

Đề bài hôm đó khá là dễ so với trình của mình lúc đó, chủ yếu là đọc hiểu rồi trả lời câu hỏi, lại toàn trắc nghiệm.

Muỗi đốt inox.

Quả này chắc mẩm bèo bèo cũng 7-8 điểm.Chiều đến thi môn Sinh, môn này nhờ bé Kiều kèm nên làm bài ro ro, đúng sai không cần lo vì đọc cái đề là đầu óc uốn éo quanh co luôn rồi.

Đặt câu hỏi lắt léo, mình chỉ nhớ mấy cái định nghĩa rồi mấy cai bé Kiều giải thích, thấy câu nào mà giống vậy là mình khoanh luôn có khi chả buồn đọc câu hỏi.Người ta thi xong thì ra dò câu hỏi, có mình với bé Kiều thi xong là quay ra hú hí cà khịa nhau.

Tối đó thay vì về học bài bé Kiều rủ đi ăn chè.- Chính ra thì mình nên ở nhà học bài chứ? - mình thắc mắc.- Không, học cả tuần rồi, giờ anh học nữa thì sẽ quên nhiều hơn đó.

Nhớ em nói không, học là phải tự nhiên chứ ép buộc đầu óc nhồi nhét vô không được đâu.- Vẫn thấy lo lo.- Mai mà có rớt môn nào em đền bù cho môn đó.- Đền bù cái gì?- Anh thích cái gì cho anh cái đó?- Thích...em.- Cho luôn!- Chắc mai thi rớt thiệt quá.- Thi rớt chết với em.- Mới bảo rớt là đền bù mà.- Trước khi đền bù thì phải phạt, công sức người ta bỏ ra cả tuần lễ chứ ít đâu.- Vậy là không con mạng để được đền bù luôn thì hưởng cái gì?- Đó là chuyện của anh, blè.Tính ra là không ăn dộng được gì luôn, kiểu mồi ngon trước mắt có thể ăn nhưng trước khi ăn thì phải bị treo cổ.

Cảm giác này có thể hiểu được bằng cách ăn cần tây.

Các bạn có thể ăn cần tây đến khi no nứt bụng nhưng sau đó sẽ...chết đói vì cần tây có hàm lượng calorie gần như bằng không.- Anh về cẩn thận nha.- Ừ, mai anh qua đón.- Tối di ngủ sớm, đừng có nghĩ linh tinh.- Để anh ráng.*muah*- Bùa ngủ ngon của em đó, ngoan nghe, thương lắm cơ.- Mai không biết sao chứ tối nay chắc là ngủ ngon rồi đó.- Quỷ, khoái lắm, em vô nhà đây.Được gấu hun lên má thôi cũng phê rồi.

Ngày nào cũng được hun một cái vầy thì chắc chả bao giờ mất ngủ, he he.Nhưng bé Kiều nói đúng thật, qua ngày hôm sau làm bài như một cái máy.

Toán, lý, hóa toàn kiến bọ.

Ngày xưa chữ nó biết mình còn mình không biết nó, bây giờ hai bên cứ như thân thiết đã lâu vậy, công thức rồi cách giải nó cứ tuôn ra đều đều, nhìn bài nào là biết làm bài đó.

Mấy cái môn tính toán này giờ lại thân thiện với mình hơn là mấy cái môn phải vặn não ra tìm chữ để viết.- Em hay ghê đó, nói đâu trúng đó, hôm nay anh làm bài mà không vấp miếng nào luôn.- Bé Kiều của anh mà, nể em hơn đi nghe.- Kể từ đây tại hạ xin nhất nhất nghe theo lời tiểu thư dạy bảo.- Vậy đưa ly sinh tố bơ của anh đây.- Cái này đâu phải dạy bảo gì đâu.- Trấn lột đó, giờ có đưa không!- Dạ.

- vã mồ hôi với con nhỏ này mất thôi.Vậy là mình đã vượt qua kì thi căng thẳng rồi, dự kiến đợt này chắc không có môn nào dưới trung bình, giờ chỉ còn tính coi phải ở đợ cho bé Kiều mấy ngày thôi.

Mấy ngày còn lại trong tuần thì phải làm kiểm tra mấy môn như sử, địa, giáo dục công dân các thứ, toàn mấy môn vớ vẩn theo lời bé Kiều.

Nàng cũng chả buồn kèm mình mấy môn đó và mình thì cũng chả muốn học thêm nên coi như được tới đâu hay tới đó.

Dù sao điều kiện kèo ăn chơi của cô Thu cũng chỉ là vượt qua mấy môn thi tập trung thôi.Cũng vì hết học thi nên không có cớ qua nhà bé Kiều hoặc cho bé Kiều qua nhà mình kèm cặp nữa.

Đều đặn là mình tự học thôi, hai đứa cũng tự biết mà điều chỉnh vì tối nào mà cũng hẹn hò thì không có thời gian học hành các thứ, có khi lại bị phụ huynh càm ràm nên nhịn một bữa để từ từ còn có cái mà ăn.

Tối thứ 6 bé Kiều vẫn qua nhà mình học nấu ăn và sáng thứ 7 với Chủ Nhật thì vẫn kèm mình như trước.

Tuần học thêm hai ngày vậy cũng đủ rồi, học nhiều quá nổ đầu mà chết mất.Giờ căng thẳng là chờ công bố điểm thi, hi vọng mọi thứ suôn sẻ.

Sáng thứ hai vào lớp:- Càng đến giờ biết điểm càng căng thẳng bay.

- thằng Trí nói.- Kiểu như rớt phát là nghỉ cờ mờ nó học.

- thằng Minh với xuống.- Thi giữa kì mà căng hơn cả thi đại học, tội nhất là thằng Duy, nhìn mặt nó như cá đuối lên bờ, ngoi ngóp sắp tắt thở vậy mậy? - Cảnh khẩu nghiệp, bạn lại gây nghiệp rồi, đờ mờ bạn.- Trù tao chết à con cờ hó, bố đang lo cái khác!Thật ra là mình đang tính coi sau kèo này thì chung độ bao lâu cho bé Kiều thôi.- Nó lo nhất là phải rồi, cơ hội được thả ra đi chơi với em yêu dấu mà.- Dẹp tụi mày đi, cô vô rồi kìa.- Chào cả lớp, cuối tuần có gì vui không?- Dạ vui lắm cô, hóng điểm thi! - thằng Tuấn Anh nhanh nhảu.- Cô cũng vui lắm, hóng cho mấy đứa lên bàn.- Vậy là có đứa tạch hả cô? - thằng Sơn lo lắng hỏi, mệ, thanh niên cũng hóng đi chơi với gái đây mà.- Chưa biết để lấy bảng điểm ra coi đã, các em ngồi xuống đi.Lấy bảng điểm ra rồi cô Thu ngồi nghiền ngẫm cũng mất vài phút còn đám bên dưới thì nín thở chờ đợi.- Tốt, Khương Duy, Diễm Kiều đứng dậy.- Dạ.

- đệch, mới đầu tuần đã bị nhắc tên, còn bé Kiều nữa, không lẽ quả này đi xa...hai đứa.- Biết sao gọi hai em đứng dậy không?- Dạ...không - biết thì đã trả lời cô dòi mà.- Dạ em cũng không biết ạ.Trái ngược với mình giọng bé Kiều chỉ hơi tò mò chứ không có chút lo lắng nào.

Bên dưới bắt đầu có tiếng xì xào, vì bé Kiều trước giờ vẫn thuộc top học sinh giỏi của lớp mà lần này bị gọi tên chung với mình, thanh niên top ngược.

Giọng cô Thu lại có vẻ nghiêm khắc nên khả năng cao cú này thọt hai đứa rồi.- Hai em cho tôi biết, hai em có copy bài nhau không?- Dạ tụi em thi khác phòng mà cô.

- bé Kiều nói.- Điểm số của hai đứa ở bốn môn toán, lý, hóa, sinh y chang nhau.- Chắc do tụi em học nhóm ạ.- Em với Khương Duy tự học chung với nhau à?- Dạ.

- hai đứa đáp.- Tốt, thế từ nay lớp mình nên học theo hai bạn nhé.

Đặc biệt Khương Duy, kì này đã có tiến bộ lớn.

Cả lớp vỗ tay tay chúc mừng hai bạn nào, đây là hai học sinh duy nhất đạt điểm tối đa cả bốn môn trên trong toàn khối không tính hai lớp chuyên.Đựu, tính ra là khen mà cô làm mình muốn đứng bà nó tim, chơi ác quá cô ơi.- Móa, thằng này ghê mậy, đầu năm tới giờ giấu nghề hả con? - thanh niên Trí có vẻ cay cú vì bị mình vượt mặt lần này.- Tính ra điểm trung bình cả 6 môn mày cao hơn tao còn gì.- Tao muốn điểm tuyệt đối cả 4 môn khoa học tư nhiên!- Mày tuổi gì Trí, không nghe tụi nó nói à, sức mạnh tình dụ...à tình bạn mới làm được đó con.- Đợt này đi chơi tao với mày phải hốt vài em, Cảnh.Từ bé đến giờ lần đầu tiên trong đời được thấy điểm 10, mà lại tận 4 con.

Cảm giác nhân phẩm cả đời vừa được sử dụng hết vì các bài thi trường mình hồi đó nửa trắc nghiệm nửa tự luận, ăn con 10 là dữ tợn lắm luôn.

Đợt này chỉ có môn văn là thấp điểm, 5.5 còn Anh được tận điểm 8, tính trung bình ra thì đợt này học sinh giỏi rồi, hô hô.

Có thằng quỷ Trí tuy nó không được điểm tuyệt đối cả 4 môn khoa học tự nhiên như mình nhưng tổng điểm cả 6 môn vẫn đạt 58.5.

Ngạc nhiên nhất là bé Kiều khi môn Anh nàng cũng đạt điểm tuyệt đối nhưng Ngữ Văn chỉ được có 5 điểm thôi, cơ mà chả thấy nàng quan tâm lắm.- Em ghê thiệt nha, điểm cao chót vót luôn, mà sao Ngữ Văn không học bài hả? - tò mò quá nên giờ giải lao cũng phải hỏi thôi- Ngữ Văn thì có gì mà học anh? Tiếng mẹ đẻ của mình mà?- Điểm...thấp hơn cả anh nữa.- Tại em không thích đề làm văn nên không muốn viết.- Không muốn viết thì ít nhất cũng được vài điểm cho cái dàn bài chứ ta?- Em có viết chữ nào đâu mà có dàn bài?- Chơi tới vậy luôn?Đù, vậy tính ra nàng đạt điểm tuyệt đối cả 6 môn bà nó rồi, phần thi ngữ văn 5 điểm là thuộc về lý thuyết còn 5 điểm là cái bài văn viết.

Cái thứ quái vật gì hết này.- Không viết bài không sợ bị la hả?- Không, không làm gì sai với lương tâm thì không sợ.

Mà anh nhớ trước khi thi mình nói gì không?- Có, anh mất 6.5 điểm nên sẽ lao động công ích cho em 6 ngày dưỡi.- Giờ mới biết anh vậy đó, làm tròn lên 1 tuần luôn đi.- Có vụ làm tròn nữa hả?- Thì mình học làm tròn rồi mà, cứ 0.5 trở lên sẽ làm tròn số lớn hơn kế tiếp.- Rồi thì 7 ngày, cơ mà còn vụ điểm 10.- Điểm 10 thì sao anh?- Ớ!!!.

Bình luận

Truyện đang đọc