YÊU MỘT “HỒN MA” KHÔNG CHÂN

Đây là cái gọi là cuộc sống ở chung, bắt đầu rồi.

Dì Dương cũng rất thích Khuynh Vũ, chiếu cố cũng rất đơn giản, dù sao Khuynh Vũ chính mình biết làm rất nhiều. Mà chịu không được nhất chính là Doãn Hàn Thác, hiện tại anh cũng không tăng ca, hết giờ liền trở về nhà, bởi vì, trong nhà có ‘hồn ma’ kia, ‘hồn ma’tác động đến tâm anh.

Ngay từ đầu Khuynh Vũ còn cùng Doãn Hàn Thác khách khách khí khí, đợi cho hai người trở nên quen một điểm sau, kỳ thật là Khuynh Vũ chính mình cho rằng, bởi vì Doãn Hàn Thác phần lớn thời gian đều là phụng phịu rời xa cậu, Khuynh Vũ sẽ không đem Doãn Hàn Thác làm người ngoài, nghĩ ra được chuyện gì, đều đầu tiên nghĩ kể cho Doãn Hàn Thác, cái này khả khổ Doãn Hàn Thác, bởi vì Doãn Hàn Thác đối với mấy cái này thật sự không ưa.

Tiếu Mạc qua lại càng thêm nhiều lần, ngủ lại cũng biến nhiều, mỗi lần đều thích cùng Khuynh Vũ xem phim kịnh dị, Doãn Hàn Thác liền hận điểm này. Tiếu Mạc còn ồn muốn cùng Khuynh Vũ ngủ cùng một chỗ, nghe Khuynh Vũ kể chuyện, chính là mỗi lần nhắc tới, Doãn Hàn Thác trực tiếp đem hắn kéo đi, khiến Khuynh Vũ đi ngủ sớm một chút.

Một ngày, chờ Khuynh Vũ ngủ sau, hai lão nam nhân đứng ở cửa sổ uống rượu.

“Tôi nói, như thế nào cảm giác ông luôn chiếm cứ Khuynh Vũ a.”

“Cái gì a, mấy người cùng một chỗ rất ồn.”

“Đúng rồi, Hàn Thác, từ Khuynh Vũ ở nhà của ông sau, ông đều không ye sao.” (╮(¯▽¯)╭ bít chết liền)

“Trong khoảng thời gian này không nghĩ không được sao?” Doãn Hàn Thác kỳ thật cũng phát hiện, mỗi lần chấm dứt công tác sau, anh liền sớm về ngôi nhà có ‘hồn ma’. Nhưng là, mỗi lần nhìn thấy Khuynh Vũ tim liền đập thật nhanh, lại không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải phụng phịu, nhưng Khuynh Vũ ngược lại càng ngày càng thích cùng anh thân cận, chính là những chuyện ma kia, anh thật là chịu không được a ~

Cùng Khuynh Vũ cùng một chỗ lâu, Doãn Hàn Thác càng ngày càng không hiểu nổi, ‘hồn ma’ này thật sự trưởng thành sao? Cậu ta như một tiểu ác ma, mỗi ngày làm phần tử phạm tội, không biết làm hư bao nhiêu thứ trong nhà. Bởi vì Doãn Hàn Thác trong nhà đồ sưu tầm cùng kỳ lạ quý hiếm gì đó rất nhiều, Khuynh Vũ cũng rất hiếu kỳ, một hiếu kỳ sẽ đi đụng, đụng xong không tính, lại còn lấy ra chơi, chơi đùa còn chưa đủ, có khi, trực tiếp sẽ đem gì đó hủy đi, cho là mình có thể lắp trở về, chính là kết cấu phức tạp như vậy, cậu lại không đem trình tự tháo dỡ từng bước chụp lại, như thế nào mà lắp được trở về. Doãn Hàn Thác vừa về đến, liền nhìn thấy Khuynh Vũ nịnh nọt nhìn anh, dì Dương cũng có chút sợ hãi rụt rè, chỉ biết cậu khẳng định đã đem vật gì đó làm hư. Khi anh nhìn thấy đồ sưu tầm hư mất, sẽ tức giận rống to:“Ngải Khuynh Vũ! Cậu tới đây cho tôi.” Khuynh Vũ liền ngoan ngoãn đẩy xe lăn cúi đầu đến trước mặt Doãn Hàn Thác nhận lỗi. Doãn Hàn Thác một mực hoài nghi, cậu thật là 23 sao? Theo lý mà nói cô nhi như cậu hẳn là thành thục vô cùng sớm mới đúng, vì cái gì cậu còn như đứa con nít vậy.

Không chỉ có là làm hỏng đồ đạc, có khi cậu có thể phạm tội đến Doãn Hàn Thác trên người.

Khuynh Vũ rất thích chơi game, khi Doãn Hàn Thác rảnh, Khuynh Vũ liền kêu anh cùng chơi, nói ai thua liền một búng trán một cái, Doãn Hàn Thác cũng rất thích chơi, chính là anh công tác thời gian dài như vậy, như thế nào so qua được một người mỗi ngày chơi, cho nên, một buổi tối, anh liền thua mười lần, đường đường giám đốc Doãn, sao có thể cho phép một cái tiểu quỷ búng đầu của mình, vì vậy, anh trực tiếp đứng dậy, trở về phòng, lười rớt. Mà Khuynh Vũ không phải đứa nhỏ dễ bỏ cuộc. Nửa đêm, đợi cho Doãn Hàn Thác ngủ, Khuynh Vũ liền đẩy xe lăn nhẹ nhàng mà trượt vào phòng Doãn Hàn Thác, nhìn Doãn Hàn Thác ngủ mặt, gian trá nở nụ cười.

Ngày hôm sau, dì Dương nhìn thấy Doãn Hàn Thác, thật sự nhịn không nổi, lớn tiếng nở nụ cười. Không đợi Doãn Hàn Thác làm cho tinh tường chuyện gì xảy ra, Khuynh Vũ liền ngáp, đẩy xe lăn trượt đi ra, vỗ lưng Doãn Hàn Thác, lên tiếng chào hỏi, Doãn Hàn Thác cũng trở về thanh sớm, chính là quay đầu, dì Dương cười đi nấu bữa sáng. Đúng lúc là chủ nhật, Tiếu Mạc sẽ đón Khuynh Vũ đi viện phúc lợi chơi, cho nên, ngay sau dì Dương, đến. Khi hắn trông thấy Doãn Hàn Thác đang chuẩn bị đi rửa mặt, cũng là không nhịn được, nở nụ cười, bất quá, hắn không trông thấy mặt Doãn Hàn Thác, chỉ nhìn thấy sau lưng Doãn Hàn Thác.

Doãn Hàn Thác bị hai người bọn họ khiến cho không giải thích được, nhìn Khuynh Vũ, này hàng ngược lại tâm bình khí hòa híp mắt đánh răng.

Khi Doãn Hàn Thác rống to tên của Khuynh Vũ, Khuynh Vũ đã thúc Tiếu Mạc tranh thủ thời gian lái xe.

Trên mặt Doãn Hàn Thác bị Khuynh Vũ dùng bút nước vẽ con rùa đen thật to, mà dì Dương đem tờ giấy vừa rồi Khuynh Vũ dán lên đưa cho anh, anh càng thêm bạo gân xanh,“Không cho cười ta, tuy rằng ta là con rùa đen.”

Khá tốt Doãn Hàn Thác rất nhị, rất nhanh đã quên mất. Khuynh Vũ chính là thích Doãn Hàn Thác điểm này, tuy Doãn Hàn Thác thật là bá đạo, tính tình rất lớn, nhưng anh vẫn là qua đầu là quên, không mang thù, rất nhiều người đều thích anh điểm ấy, cùng anh làm bạn, chỉ có Doãn Hàn Thác tự mình cảm thấy mình không có bạn, chính là khi mọi người chơi đùa, anh đều được mời.

Khuynh Vũ phát hiện Doãn Hàn Thác kỳ thật rất hay nói, nói chuyện cũng có hứng thú, đặc biệt cùng Tiếu Mạc một chỗ, hai đứa nhỏ to xác này luôn cho nhau tổn hại đối phương, luôn chọc cho Khuynh Vũ tại đó khanh khách cười.

Ba người đàn ông cùng một chỗ, chủ đề tự nhiên mà chuyển đến trên người phụ nữ.

“Khuynh Vũ, em biết không? Hàn Thác là siêu cấp đại ma, đàn bà vô số a, bất quá mấy tháng này ngược lại rất an phận.” Tiếu Mạc quyết định nhấc lên bản chất của Doãn Hàn Thác.

“Cái gì đàn bà vô số, đều là mấy cô đồng nghiệp tìm tới tao thôi.” Doãn Hàn Thác nhìn Khuynh Vũ, có chút khẩn trương.

“Dạ dạ dạ, là mấy cổ tự tới tìm ông, đúng, vậy cũng đúng nha, ngày hôm qua Lâm tiểu thư còn ồn ào muốn cha mình mua công ty của chúng ta, nói cổ nuôi ông.”

“Hừ, không có biện pháp, mị lực ở chỗ này, bất quá tao là chướng mắt loại phụ nữ đó.”

“Còn mị lực, đều lão nam nhân, nhé Khuynh Vũ, tôi thật lo lắng ông mang xấu Khuynh Vũ.”

Doãn Hàn Thác cấp, cái gì gọi là mang xấu Khuynh Vũ, anh hiện tại chính là chỉ muốn Khuynh Vũ.

“Vậy còn mày, nhiều năm như vậy, một người không có, tao thực hoài nghi mày là muốn làm hòa thượng hay là đồng tính luyến đâu, nếu như là đồng tính luyến, tao đây không phải rất nguy hiểm.”

“Không có ý tứ, ông không phải đồ ăn của tôi, bất quá…… Nếu như tôi thích đàn ông, Khuynh Vũ cũng không sai.” Nói xong liền ôm lấy bả vai Khuynh Vũ.

Doãn Hàn Thác khẩn trương, ngược lại Khuynh Vũ còn cười, anh nhổm qua trực tiếp túm mở Tiếu Mạc, động tác có chút thô lỗ, Tiếu Mạc nhíu mày nhìn anh. Doãn Hàn Thác biết mình quá kích động, vội vàng hoà giải.

“Chúng ta đi chơi game a, Ngải Khuynh Vũ, cậu ngày hôm qua vừa mua cái kia, không phải còn không có chơi ư, vừa vặn cùng một chỗ.”

“Tốt, tốt, anh Mạc, chúng ta cùng đi.” Khuynh Vũ cũng nhìn ra Doãn Hàn Thác xấu hổ, cũng giúp anh, gọi Tiếu Mạc đi chơi trò chơi.

“Ê, tôi mới không cần chơi trò con nít này đâu, Hàn Thác, ông có phải hay không bị Khuynh Vũ mang a, phản lão hoàn đồng rồi?” Tiếu Mạc cười, châm chọc Doãn Hàn Thác.

Chính là một giờ sau, ba người giết được hăng say……

Khuynh Vũ thích loại cuộc sống này. Thích chơi mấy món đồ Doãn Hàn Thác sưu tầm; Thích cùng Doãn Hàn Thác cùng chơi trò chơi; Thích cả Doãn Hàn Thác, thích xem Doãn Hàn Thác ngủ mặt, đương nhiên càng thích vẽ xấu anh; Thích kể chuyện ma dọa Doãn Hàn Thác, nhìn anh khẩn trương rồi lại che dấu mà nghẹn hồng mặt, chính mình sẽ cảm thấy Doãn Hàn Thác rất vui vẻ, rất đáng yêu; Thích cùng anh cùng ăn cơm, nghe anh kể chuyện đùa; Thích anh Mạc cùng Doãn Hàn Thác đánh thí, bởi vì rất khôi hài. Cuối cùng, Khuynh Vũ thích cái nhà này, thích người đàn ông trong nhà này, bởi vì anh là bạn, là anh, là người nhà……

Kỳ thật Khuynh Vũ cũng phát hiện, Doãn Hàn Thác đã đi vào trong lòng của cạu, khi cậu nghe được Tiếu Mạc nói Doãn Hàn Thác có một đống lớn nữ nhân lúc, cậu tuy trên mặt cười, nhưng là trong nội tâm luôn có chút gì đó, cậu rất sợ có một ngày, Doãn Hàn Thác về nhà sau bên cạnh ôm một cô gái xinh đẹp. Cũng không biết tại sao lại nghĩ như vậy, nhưng cậu chính là lo lắng, lo lắng có thể Doãn Hàn Thác không còn thuộc về mình cậu.

Doãn Hàn Thác cùng Khuynh Vũ chung sống thời gian dài như vậy, ngoại trừ càng ngày càng nghĩ thân cận Khuynh Vũ, khác cái gì phiền chán trong nội tâm hoàn toàn không có, mà ngay cả Khuynh Vũ đối với anh đùa dai, khi anh tức giận lúc, Khuynh Vũ cúi đầu nhận lỗi, Doãn Hàn Thác ngược lại sẽ cảm thấy Khuynh Vũ rất đáng yêu, rất nghịch ngợm. Anh không biết, cũng không minh bạch phần tâm tình này của mình, chỉ là đem phần tâm tình này cho là đem Khuynh Vũ làm em trai đối đãi tâm tình.

Bình luận

Truyện đang đọc