YÊU NGƯỜI NHƯ THẾ

“Thái tử đâu?” Ta thuận miệng hỏi Tiểu Lý Tử đang rất cẩn thận đứng hầu hạ bên cạnh. Haizz, đông cung này quả không phải nơi tốt, đem con người chăm chỉ nề nếp như ta biến thành con heo lười, ăn cơm uống  nước cũng phải người hầu hạ. Thật bị chiều đến hư rồi!

“Bẩm cô nương, Thái tử…ngài ấy…” Vô tình bắt gặp vẻ lúng túng của Tiểu Lý Tử khiến ta dào dạt hứng thú. 

Ta nghĩ chỉ tiện miệng hỏi chút thôi, như thế nào khiến Tiểu Lý Tử công công ở trong cung đã thành tinh sợ hãi như thế? Bộ dạng ta rất dọa người sao?

Nhắc đến mới nhớ, chính ta cũng bị cỗ thân thể này dọa sợ không ít! Năm nay cũng đã hai mươi lăm rồi, như thế nào vẫn mang khuôn mặt loli của đứa trẻ mười sáu, mười bảy? Là yêu quái sao?

“Linh Nhi, thái tử đâu?” Ta nghiêm sắc mặt, dọa Tiểu Lý Tử sắc mặt trở thành trắng bệch. Sợ chết ngươi đi! Nhìn khuôn mặt thiên chân khả ái của ta mà cũng sợ!

“Cô nương…” Linh Nhi cũng ngập ngừng khiến ta đại nộ bùng phát. Mẹ nó! Khuôn mặt đáng yêu này của ta dọa các ngươi sợ đến vậy sao?

“Các ngươi ra ngoài đi!” Giọng ta lạnh xuống, ý chính là các ngươi ra ngoài cho ta một mình gặm nhấm tổn thương này.

“Cô nương tha tội!” Ấy ấy ta có làm gì đâu, sao các ngươi lại quỳ xuống khóc như cha chết vậy chứ?

“Thái tử…Thái tử đang ở Thái Hoà điện.” Tiểu Lý Tử nước mắt đầy mặt liều chết nói mong vãn hồi cơn giận của Lăng cô nương ta đây.

“Lúc chiều Thái phi nương nương triệu kiến Thái tử…” Dưới ánh mắt giết người của ta, giọng hắn nhỏ dần rồi biến mất. 

“Ta biết rồi. Hai ngươi lui ra đi.” Ta day day mi tâm, giọng nói hòa hoãn hơn không ít.

“Cô nương…”

“Ra ngoài đi. Ta hiện tại muốn suy nghĩ chút chuyện.” Ta mỉm cười trấn an Linh Nhi, nha đầu này quả thực rất quan tâm ta. Ta nghĩ đợi nàng lớn một chút, sẽ tìm cơ hội đưa nàng xuất cung, làm một tiểu phú bà bình bình an an mà sống.

Tiểu Lý tử cùng Linh Nhi liếc mắt nhìn nhau, ăn ý rời khỏi.

“Thái Hoà điện…Thái Hoà điện…” Ta nghiền ngẫm nhắc là ba chữ này.

Thái Hoà điện là tẩm cung của Hoàng Thái phi, phi tử của tiên hoàng. Thái phi này là dì của đương kim hoàng hậu, nhưng Ngạo Vân vẫn luôn nể mặt bà ta, dù sao, những năm tháng như tuyết lạnh đó, bà lão này là người duy nhất đứng ra lên tiếng vì hắn. Ta còn nghe nói, cháu gái Liễu Nhu Yên của hoàng hậu, cũng là cháu gái gọi Hoàng Thái phi là bà tiến cung thăm cô cô cùng bà họ cũng đang ở đó. Người có não đều đoán được bà lão kia gọi hắn đến làm gì.

Ta ngẩng mặt nhìn sắc trời một chút, đã tầm mười giờ khuya rồi. Trái tim không hiểu sao bỗng nhói lên một cái. Mẹ kiếp! Cỗ thân thể chết tiệt này còn có bệnh tim sao? Sao trước giờ ta không biết? Lần này trở về phải bảo Vũ Nhi cẩn thận chẩn trị một phen mới được.

Hoàng cung hoa lệ, đêm xuống làm hiện lên cái âm u lạnh lẽo của nó. Ta bỗng thấy nhớ nhung sơn cốc của ta. Thư gửi cho bọn Tiếu Tiếu đã nửa tháng, tại sao đến nay vẫn không thấy hồi âm? (Mãi cho đến tận sau này ta mới biết, bọn họ thì ra căn bản không có nhận được thư.)

Kẻng báo canh giờ lần nữa vang lên. Đã mười hai giờ rồi, hắn vẫn chưa về.

Ta thở dài một tiếng, gọi Linh Nhi vào trải giường. Con gái đang dậy thì, nên đi ngủ sớm mới có thể phát triển toàn diện được. Bà lão như ta không nên phá hoại thanh xuân của cô gái nhỏ. 

Chờ Linh Nhi trải chăn xong, ta tiến đến ngồi xuống mép giường, ánh mắt lại không tự chủ nhìn ra phía cửa.

“Ngươi đem chăn trải ở giường phụ nữa.” Ta vẫn không nhịn được muốn trấn an chính mình. Hắn bận rộn, sẽ về khuya một chút.

“Cô nương…”Linh Nhi nhìn ta ngập ngừng như khó xử.

“Sao thế?”

“Nghe nói đêm nay Thái tử điện hạ ở lại Thái Hoà điện.”Linh Nhi cúi mặt nói, ta không nhìn thấy được thần sắc của nàng.

“Ồ. Chuyện này ta có thể đoán được mà. Linh Nhi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?” Ta vờ ghét bỏ nhìn nàng, lại vô tình bắt gặp một tia hoảng hốt không biết làm sao trong đôi mắt đẹp của nàng.

“Linh Nhi không dám!” Nàng vội vàng quỳ sụp xuống, ánh mắt sợ hãi nhìn chủ tử.

“Coi kìa coi kìa, ta chỉ đùa một chút thôi. Mau đứng lên đi!”

“Cô nương…”

“Mau mau đứng lên. Trở về ngủ đi.”

“Dạ. Cô nương.” Linh Nhi ngoan ngoãn đứng lên, đi về phía bàn muốn thổi tắt nến.

“Đừng tắt đèn.” 

“Nhưng mà…”

“Không sao. Ta muốn nằm đọc sách một lát, em ra ngoài đi.”

“Linh Nhi cáo lui.” Linh Nhi rời đi, còn cẩn thận giúp ta đóng cửa lại.

Ta nằm trên giường nhìn chăm chăm ngọn lửa đang nhảy nhót, trong lòng lại càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo, cuộn chặt chính mình trong chăn gấm cũng không cảm thấy ấm áp hơn. Thì ra căn phòng này cũng có lúc lạnh giá như vậy.

Ta không phải người của thời đại này, dĩ nhiên tư tưởng không bảo thủ như họ. Cho dù Nam Cung Ngạo Vân đã ngủ cùng ta thì sao? Ta cũng tuyệt đối không bắt hắn phải chịu trách nhiệm hay gì đó. Thế nhưng, hắn đối với ta ấm áp như vậy, nhu tình như vậy, ta coi như không thấy, chứ thực sự đâu có mù! Dịu dàng của hắn, chân thành của hắn làm ta trầm luân, lại nhất thời quên mất hắn trời sinh nhà đế vương, chuyện ba ngàn sủng ái tại một thân, ta cũng mới chỉ thấy trên tiểu thuyết! Lăng Nhược Thiên ta trời sinh ích kỷ, đừng nói cùng nữ nhân khác chung chồng, chỉ cần nam nhân của ta nghĩ tới người con gái khác, đối với ta cũng là tội lỗi. Huống hồ, Ngạo Vân nếu muốn thuận lợi thượng vị, số nữ nhân kia sẽ không chỉ dừng lại ở một Liễu Nhu Yên, cái này năm xưa ta coi trên truyền hình nhiều rồi! 

Nhìn về phía giường nhỏ trống vắng kê ở góc phòng kia, hắn không ở đó. Hắn đang bên cạnh Liễu Nhu Yên. Cô nam quả nữ, đêm khuya nhu tình, là hoàn cảnh thích hợp để nói chuyện yêu đương.

Chợt thấy trước mắt mình mờ nhòa, ta đưa tay gạt mới biết mặt mình đã đầy nước mắt, bên má ngứa ngứa, thì ra gối cũng đã ướt. Ta trở mình xoay người, lại phát hiện bên gối kia cũng đã ướt. Linh Nhi này làm việc ngày càng không cẩn thận, trải giường thế nhưng lại không biết gối của ta bị ướt, hại ta bây giờ phải nằm gối ướt. Ngày mai nhất định phải dạy dỗ nàng một chút!

Ngọn lửa nhỏ vẫn lẻ loi trong đêm tối. Từ năm mười lăm tuổi, lần đầu có chu kỳ sinh lý, ta liền không dùng đèn ngủ. Vì không nhớ rõ đọc ở đâu đó, chu kỳ sinh lý của phụ nữ tính theo lịch mặt trăng, khi ngủ có đèn sẽ ảnh hưởng tới chu kỳ. Chết đi một lần, tỉnh lại ở sơn cốc, đến nến cũng không có mà dùng, ta liền cứ như vậy sống trong bóng tối. Tính đến nay cũng hơn đã hơn mười lăm năm rồi, chưa bao giờ ta cảm thấy sợ hãi bóng tối như bây giờ. Ta không dám cho Linh Nhi tắt đèn, sợ chính mình sẽ chết chìm trong sợ hãi và cô quạnh.

Nằm trên gối ướt thật khó chịu, ta ngồi trở dậy, nhìn xung quanh một vòng. Chăn này, giường này, phòng này, dường như ta đã chiếm dụng khá lâu rồi. Đến mức suýt nữa tưởng mình chính là chủ nhân của nó. Ta đi giày, mở cửa bước ra ngoài. Đông cung ngoài tẩm điện chính của Thái tử, còn có hai dãy nhà khác: một ở phía đông, một ở phía tây. Ánh mắt buổi chiều quá gay gắt, ta không yêu thích. Vậy chọn dãy phía tây đi.

“Ai?” Là giọng nói trầm thấp nghiêm khắc của Trưởng hộ vệ. Mấy người này, thật quá trách nhiệm rồi, đêm hôm khuya khoắt, không cần ngủ sao?

“Trương đại nhân, là ta!”

“Lăng cô nương! Đêm hôm khuya khoắt, cô nương không nên đi loạn…”

“Đa tạ đại nhân nhắc nhở. Ta mất ngủ muốn đi dạo một chút, hiện tại lập tức trở về.”

“Mời cô nương…”

“A, ta nhờ đại nhân một chuyện được không?”

“Cô nương mời phân phó.”

“Ngài cho người đốt đèn dãy phía tây giúp ta. Ta muốn chuyển ít đồ sang đó.”

“Sáng mai mạt tướng sẽ phân phó cung nhân đi làm…”

“Không, ta muốn hiện tại. Ngay lập tức.”

Ta nhìn thấy Trương thống lĩnh nhăn mày một cái, ngay lập tức khôi phục thần sắc. Hiển nhiên ta làm người ta khó chịu. Nhưng ai nói ta ở Đông cung này được sủng ái nhất đâu. Tuy rằng phiền hà người ta có chút ngại ngùng, nhưng không sao, ta cho phép dây thần kinh xấu hổ của ta tạm ngưng hoạt động.

Dãy nhà phía tây đèn đuốc rực rỡ, đồ đạc của ta cũng không có nhiều, đều được giúp đỡ chuyển sang. Sắp xếp xong tất cả, sắc trời đã đen thẫm mờ mịt. Đây là khoảnh khắc tối tăm trước khi trời sáng. Làm sinh viên vài năm, ta có thói quen mất ngủ, kinh nghiệm cũng từ đó mà ra. Khoảng ba, bốn giờ sáng, sắc trời luôn đột nhiên đen kịt, tối đen hơn cả lúc nửa đêm, sau đó khoảng gần một tiếng sẽ là khoảng khắc lung linh của những ánh sáng đầu tiên trong ngày.

“Cảm ơn Trương thống lĩnh, phiền mọi người cả đêm rồi. Ta sẽ nhắc Thái tử cảm tạ các vị.”

“Là bổn phận của mạt tướng, cô nương không cần để trong lòng.”

Trương thống lĩnh đem người lui đi, ta uể oải nằm bò trên bàn. Loay hoay cả đêm, cũng mệt lắm rồi, ta lết lên giường, đặt lưng xuống liền ngủ.

Buổi sáng, ta là bị ngạt thở mà tỉnh. Vừa mở mắt liền chìm vào ánh mắt đau thương cùng hoảng hốt của người nọ. Hắn vừa hôn vừa cắn, dường như muốn trút hết bất an sang người ta.

“Ta không cùng cô ta có chuyện gì cả.” Ngạo Vân ngồi ở mép giường, cúi đầu nói.

Trong lòng ta bỗng chua xót. Hắn hãy cứ làm gì hắn muốn làm, làm chuyện hắn nên làm, đừng để tâm đến ta như vậy có được không? Ta ích kỷ, không thể hy sinh vì hắn, tại sao lại bắt hắn cứ phải lo được lo mất vì ta?

“Ta về phòng không thấy tỷ.”

Không có trách móc, không có chất vấn, không có giận dữ, Ngạo Vân vẫn luôn dung túng ta như thế. Hắn như vậy, càng khiến ta không biết phải làm sao.

“Vân, ta xin lỗi.”

“Nhược Nhược, thích ta được không? Một chút thôi cũng được.” 

Hai mắt ta cay cay, thực sự đau lòng quá! Ngạo Vân của ta vốn là nên kiêu ngạo chứ không phải hèn mọn cầu xin như vậy. 

“Vân, đừng như vậy, ta sẽ rất đau lòng.”

“Năm đó, sau khi ta tỉnh dậy, tìm không thấy tỷ đã rất sợ hãi. Ta ở sơn cốc tìm tỷ hai tháng, ta đi khắp sơn cốc cũng không thấy tỷ. Những năm qua, hàng tháng ta đều đến sơn cốc chờ tỷ trở lại…”

Khoan…khoan đã, nói như vậy, chuyện ta trở về sơn cốc…

“…tỷ thực sự trở về, nhưng mà ta không dám, ta sợ ta xuất hiện, tỷ lại sẽ bỏ đi. Ta hứa sẽ không nói cho ai về sơn cốc, cho nên chỉ đi một mình đến nhìn tỷ một chút. Người của tỷ rất lợi hại, mấy lần phát hiện, đều bị ta trốn được, chung quy họ không thể rành rẽ sơn cốc đó bằng ta.”

Một Thái tử như hắn, hàng tháng đều lén lút đến biên giới, nếu bị người ta biết được, sẽ có kết cục như thế nào?

“Người áo lam nọ ta đã tìm hiểu, trên giang hồ gọi y là Tiếu Vô Nhan, danh tiếng trên giang hồ không tốt lắm. Thiếu nữ áo đỏ kia là Hồng Y Ảnh, nghe nói là người rất cố chấp. Nghe đồn họ là một đôi, nhưng mà gần đây ta hay thấy Tiếu Vô Nhan dây dưa cùng biểu ca của ta.”

À há ta bắt được tin tức gì đây? Tiếu nha đầu dây dưa cùng nam nhân?

“Vân, ta…”

“Nhược Nhược, bọn họ đều tốt. Nhưng tỷ ở lại cùng ta có được không? Ta chưa từng thấy cha của con tỷ, hắn bỏ mặc mẹ con tỷ, hắn là người không tốt. Tỷ ở lại, được không? Ta đã cho người đi tìm Tiểu Trạch, sẽ sớm có tin tức thôi.”

Khoan…khoan đã! Nói như vậy, hắn đã gặp con nòng nọc nhỏ kia?

“Tiểu Trạch rất nghịch ngợm, lúc nào cũng mặt mày nhem nhuốc, thằng nhóc đó cũng thật thông minh, còn nhỏ như vậy đã biết tính toán người khác, nhưng thỉnh thoảng cũng lơ mơ như tỷ vậy. Một lần hắn đưa gấu trúc nhỏ đi tắm, sau đó mải chơi quên mất nó, làm nó suýt chết đuối.”

Ngạo Vân hắn muốn ta trả lời thế nào bây giờ? Chuyện năm đó rõ ràng là ta sai, làm sao lại trở thành gánh nặng trong lòng hắn suốt những năm qua?

“Nhược Nhược, chỉ cần tỷ đồng ý ở lại, muốn ta làm gì cũng được.”

Ta như con rùa, làm sai liền trốn tránh, thời gian qua sống vô lo vô nghĩ, hắn rõ ràng là người bị hại, lại đưa vai gánh lại tất cả thiệt thòi. Ta xấu hổ quá! Nhưng mà, muốn ta ở lại nơi này, mỗi ngày chờ đợi một ít ơn huệ, mỗi ngày nhàm chán tranh sủng, làm sao có thể chứ!

“Chủ tử, Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đang đến Đông cung.” Ta giật thót cả người! Không khí giữa hai người chúng ta đang mờ ám như vậy, đại ca ngươi tung ra một câu như vậy mà đến bóng dáng cũng không thèm xuất hiện, ban ngày ban mặt doạ dẫm ta như vậy mà được à?

Khoé môi Ngạo Vân kéo lên một nụ cười mà ta không hiểu, hắn đứng lên rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa ném lại một câu khiến ta ngây ngẩn cả người.

“Nhược Nhược, tỷ là giới hạn duy nhất của ta.”

Ta…là giới hạn duy nhất? Trước nay ta luôn cảm thấy, trong mối quan hệ giữa người với người, hai chữ “duy nhất” này vô cùng quý giá. Pháp luật quy định hôn nhân một vợ một chồng, để người vợ, người chồng đó là duy nhất với đối phương, nhưng mà pháp luật cũng không thể ngăn được người ta ngoại tình rồi ly hôn. Bạn thân duy nhất, mong mình là người có thể khiến đối phương toàn tâm toàn ý tin tưởng, rồi chợt phát hiện ra, ngoài mình ra người ra còn giắt túi thêm vài người bạn thân nữa. Thậm chí đến bản thân mỗi người cũng vậy, nhiệt huyết duy nhất, ước mơ duy nhất, tình cảm duy nhất, cuối cùng cũng không thoát khỏi vòng xoáy cơm áo gạo tiền.

Cho nên, hai chữ “duy nhất” này, ta sợ ta nhận không nổi

Bình luận

Truyện đang đọc