YÊU NHẦM CHỊ HAI ĐƯỢC NHẦM EM GÁI

Tí đá xong, nó cũng ngồi đó ko chịu vào lớp. Ơ cái thằng! Ngoài sân đếm lá rụng thú hơn việc học hay sao nhỉ? Tôi tới hỏi sao thì…

- Vô lớp mậy, ngồi hoài, trễ kìa

- Tao bị…rách quần

Ắc, hoá ra tại pha cứu cầu thần sầu khi nãy, tôi cố nín cười, bảo đưa xem rách ra sao! Thảm, lỗ rách khá rộng, đủ gió vào thoáng mát tận trong ra ngoài!

- Thôi cứ vào lớp đi, tao che cho, rồi ngồi thôi mà, cuối giờ tao chở về!

2 ông tướng cứ thế đi líu ríu vào lớp, đứa nào ko biết nhìn vào dễ tưởng 2 thằng này gay lắm, và…nhiều đứa ko biết thật. Chúng nó cười, ko to nhưng đủ biết, em Vy ko cười, quay đi chỗ khác, Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên. Hic, lúc nào em ko nhìn anh, nhè ngay lúc này vậy nàng? Tôi giải thích sao đây T_T, nói ra thì thằng bạn nó quê chết, gì chứ chuyện rách quần chả đùa được, quê cả tháng chứ chẳng chơi!

Tôi quyết định vì đại nghĩa diệt thân, kệ ai hỉu sao thì hỉu, giúp bạn giúp đến cùng, che đến khi nó về đến chỗ, yên vị ngồi xuống mới thôi. Lầm lũi đi ngang qua 2 em V và Mai luôn, chả bận nhìn như mọi khi!

Sự đời nó chả như ý, sao ko để yên cho thằng bạn đến khi tôi chở nó về chứ! Giờ toán, giảng bài xong ông thầy bắt đầu gọi tên lên bảng làm bài, tôi chợt nghĩ tới cái định luật ko nhớ đọc ở đâu, mà cái câu này thì tôi tâm đắc lắm

- “ Khi điều không may xảy ra thì nó sẽ xảy ra “

Đại loại là nếu điều xui có xu hướng diễn ra thì nó sẽ diễn ra, như lát bánh mì rơi xuống bàn thì lúc nào mặt phết bơ cũng úp xuống đất, hay là đến giờ làm và bạn luôn thấy 2 chiếc vớ ko cùng một đôi trong cái đám vớ lẫn trước mặt, hoặc trời mưa khi bạn quên đem ô vậy. Ở đây là thằng bạn tôi, xui thế nào ông thầy gọi ngay đích danh nó, mà chỉ mỗi tôi là hiểu nó đang trong tình thế nào! Ông thầy gọi mãi mà thằng T chả chịu đứng dậy, phải thôi, kế bên nó là 2 đứa con gái, đứng dậy thì sau đó có mà độn thổ cả đời. Cả lớp chỉ biết sửng sốt trố mắt nhìn, tưởng thằng này ăn gan hùm hay sao mà thầy kêu nó cứ ngồi lì 1 chỗ, cười hay nhăn nhó cũng ko rõ!

Thôi thì tôi đứng dậy, cả lớp quay sang nhìn tôi, ông thầy cũng vậy. Ác nỗi, đứng dậy rồi giờ làm sao nữa, ko lẽ nói trước lớp “ Dạ bạn T bị rách quần thầy ơi, ko đứng lên được, thầy thông cảm ha! “, thế thì khác nào cứu rồi giết, đem con bỏ chợ. Nghĩ nhanh rồi tôi quyết định…ôm cuốn vở tôi lên bàn giáo viên

- Gì thế, thầy ko kêu tên em lên bảng!

- Dạ…- tôi vẫn đi lên

- Về chỗ!

- ……….- Tôi cắn môi lầm lũi đi 1 mạch lên bàn thầy, rồi nói cố thật nhỏ khi có thể

- Dạ thầy bạn T bị…rách quần….

- Ừ…uhm…e hèm, em về chỗ đi!

Tôi quay lưng đi về, mà cả lớp vẫn còn nhìn theo, chắc bọn nó đang thắc mắc tôi nói gì mà thầy cho qua nhẹ nhàng thế! Chưa kịp ngồi thì thầy gọi giật lại

- N, em chở T về trước đi, để tí ra về đông đảo, ko tiện!

- Dạ.!

Thầy cũng tâm lí thật, thế mà nãy tôi ko nghĩ ra, để đến lúc ra về học sinh túa ra đầy sân, lúc ấy muốn che cũng khó. Thằng T xếp sách vở, đứng dậy ra khỏi lớp,…tay cầm cặp che chỗ rách sau mông lại. Đến đây thì đứa khờ cũng biết thằng T bị gì, ra chơi vô tôi đi sau che, ko đứng dậy được, tay che sau mông, xâu chuỗi lại là biết thôi. Vài đứa cười khúc khích, thầy trừng mắt nhìn, tụi nó im bặt. Tuyệt, tôi khoái thầy rồi nha!

Xếp vội sách vở vào hộc bàn, rồi tôi đi ra, ko ôm cặp theo vì nghĩ chở T về xong thì quay lại lớp học tiếp chứ

- N, N ơi – tiếng Vy gọi lại

- Gì thế?

- Chìa khoá xe trên bàn N kìa!

À, vội đi tôi quên mất, lấy chìa rồi tôi khẽ cười: Cảm ơn ha! rồi chào thầy, chạy biến! Tất nhiên hành động tình tứ giữa Vy và tôi nãy giờ chả lọt sót mắt ai, vì em ấy bàn 3 mà còn ngoái lại nhìn thấy tôi để quên chìa khoá xe trên bàn 7, tôi còn cười lại nữa! Rồi đấy, mở đầu cho các sóng gió sau này!

Chả dè nhà thằng T xa thật, tuốt ngoài TH, chả sao, trước sau gì tôi cũng lên nhà nó xin học thêm Hoá thôi, xem như biết trước nhà. Để nó lại đầu ngõ

- Cảm ơn nhiều nha mầy!

- Có gì đâu, ơ mà xe mày sao đem về?

- Tao nhờ thằng bạn chạy về dùm rồi

- Ờ, vậy tao về đây, bữa nào tao lên đây xin học đấy

- Ừ, bye mày!

Bình luận

Truyện đang đọc