(10)
Một buổi sáng nào đó, Chung Nhiên uể oải nói với tôi: “Vợ à, anh muốn ăn mì trứng cà chua.”
“Tự mình làm đi …” Tôi lẩm bẩm với anh, buồn ngủ như chết.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà tối qua Chung Nhiên lại lên cơn thần kinh, giày vò đến nửa đêm.
Đừng hiểu lầm, tôi nói giày vò ý là cậu ấy đã thích thú mua một bộ xếp hình đầu chó, nhất quyết lôi kéo tôi hoàn thành nó.
Tôi không phải đối việc cậu ấy xếp đầu chó, nhưng xin đừng kéo tôi liều mạng đến nửa đêm chứ!
“Không muốn, người ta muốn ăn bữa sáng tình yêu do vợ làm, Sương Sương ~” Chung Nhiên gọi đến mất hồn, làm ruột già của tôi sợ hãi.
“Được rồi, em làm!” Tôi xoa đầu như ổ gà, đứng dậy đánh răng rửa mặt. Nhìn hai quầng thâm khổng lồ trên mặt, tôi cảm thấy với Chung Nhiên như trở thành vợ chồng gấu trúc.
Thật ra, món mì cà chua trứng tôi làm cũng rất bình thường, không biết Chung Nhiên ăn thế nào mà ngon đến vậy.
Tôi chải tóc và bước vào phòng ngủ, Chung Nhiên đang nhìn vào điện thoại.
“Khách hàng thân mến, xin hỏi ngài muốn trứng chín mấy phần? Năm phút? Bảy phút? Hay là chín hoàn toàn? Ngài muốn cà chua lớn hay vừa hay nhỏ?” Tôi chải tóc và mỉm cười, “Nữ đầu bếp quèn này hết lòng phục vụ vì ngài.”
Chung Nhiên đặt điện thoại xuống, giả vờ suy nghĩ: “Chín hoàn toàn, cà chua vừa, ngoài ra tôi còn cần đầu bếp quèn xinh đẹp đút ăn, cảm ơn!”
Không biết xấu hổ!
Tôi lấy cà chua ra khỏi tủ lạnh bắt đầu cắt lát, sau đó lại rửa trứng gà.
“Sao vậy?” Một lúc sau, Chung Nhiên đột nhiên ôm tôi từ phía sau.
Giọng Chung Nhiên buồn buồn: “Lần trước em miễn cưỡng làm mì trứng cà chua cho anh, anh muốn ôm em nhưng lại sợ em tức giận.” Sau đó cậu ấy xoa tóc tôi.
“Ồ?” tôi quay đầu nhìn cậu. “Vậy còn có gan dám hôn em? Không sợ em tức giận sao?”
Chung Nhiên lập tức bị phản công, ho khan một tiếng: “Anh không nhịn được.”
“Ồ.”
“Ồ là ý gì?” Chung Nhiên bất mãn kéo vạt áo tôi.
“Ồ chính là mời anh ngồi đằng kia, em muốn nấu mì.”Tôi cho cà chua và mì vào nồi, lại thêm chút nước sốt.
“Không.” Chung Nhiên ở ngay bên cạnh tôi.
“Sếp Chung, anh không phải đi làm sao? Anh không vội sao?” Tôi nhìn Chung Nhiên, có chút buồn cười.
Chung Nhiên đang mặc một bộ đồ ngủ hình con gấu mà tôi mua trên mạng, trông rất dễ thương.
Chung Nhiên là một yêu tinh nhỏ dính người.
Chậc chậc chậc.
Chung Nhiên nhìn tôi chằm chằm hồi lâu rồi đột nhiên tiến đến chỗ tôi.
“Sao vậy?”
“Anh hôn em được không?” Lời nói đột ngột của Chung Nhiên khiến người ta khó hiểu.
Đôi mắt Chung Nhiên lấp lánh, giống như một chú cún con đang chờ được chải lông vậy, thật khiến người ta động lòng.
Dù sao cậu ấy cũng là chồng của tôi.
Là của một mình tôi.
“Có thể.” Tôi mỉm cười, cười đến mất tự nhiên.
Một phút sau.
Ba phút sau.
Năm phút sau.
Tôi đẩy Chung Nhiên ra và nói: “Mì sắp cạn rồi!”
Nhìn sợi chỉ bạc kéo ra từ khóe miệng Chung Nhiên, tôi chợt đỏ mặt.
Cực kỳ xấu hổ!
“Ăn xong tiếp tục đi.” Chung Nhiên bóp mặt tôi cười.
“Đủ rồi, đồng chí Chung Nhiên!” Đầu lưỡi của tôi hơi tê dại.
Tôi thấy cậu ấy căn bản không phải muốn ăn mì trứng cà chua gì cả!
Hừ, đàn ông.