YÊU THẦM EM ĐÃ LÂU

Khoảng thời gian còn là học sinh, Trì Niệm một mực gò bó theo khuôn phép, mặc dù thành tích chỉ ở mức khá, nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe lời.

Ngay cả khi những người xung quanh cô từ thời trung học đã thích trưng diện, làm đẹp theo những phong cách mới, hiện đại thì Trì Niệm không bao giờ thay đổi váy đồng phục của trường, không bao giờ nhuộm tóc hay xỏ lỗ tai.

Trong mỗi buổi chào cờ ngày thứ hai, thầy chủ nhiệm luôn giận dữ chỉ trích những nữ sinh đã đem váy đồng phục của họ thay đổi thành váy ngắn, bên cạnh đó lại khen ngợi những người mặc váy cũ và dài đến đầu gối. Trì Niệm luôn ở trong nhóm được khen ngợi.

Gian khổ học tập mười hai năm, Trì Niệm không phụ kì vọng của ba mẹ và thầy cô, mỗi ngày đều chăm chỉ học hành, trung thực trong những kì kiểm tra. Cô một mực bảo trì hình tượng tốt đẹp của mình cho đến lúc tham gia bữa tiệc tốt nghiệp trung học đêm hôm đó, bởi vì say rượu, mà đầu óc liền trở nên rối tung rối mù.

Trì Niệm hiện tại còn nhớ rõ ngày đó lớp học tổ chức bữa tiệc lớn cảm ơn thầy cô, trong căn phòng lớn như vậy, 56 học sinh cộng thêm chủ nhiệm của lớp, mỗi người đều uống say bí tỉ đến mức mặt đỏ đến mang tai, ngã nghiêng người sang trái rồi sang phải, thậm chí còn có người ôm đầu khóc nức nở.

Đây là lần đầu tiên Trì Niệm uống rượu.

Bầu không khí thay đổi, những người chung quanh bắt đầu ồn ào gây náo loạn cả lên, thời điểm cô cầm ly bia lên nốc cạn một hơi, Trì Niệm cảm giác cũng không tệ lắm, men rượu này khác xa với tưởng tượng của cô. . .

Ngay lúc Trì Niệm âm thầm đắc ý mình vậy mà trời sinh tửu lượng tốt như vậy, thì khi ly thứ ba vào bụng, Trì Niệm nấc lên một tiếng, ngay sau đó trước mắt cảm giác trời đất dường như quay cuồng.

'Ọe -- '

Ngay khi âm thanh quen thuộc này xuất hiện, Trì Niệm được một người bạn đỡ đến nhà vệ sinh.

Trì Niệm vừa lau miệng vừa từ nhà vệ sinh bước ra, khuôn mặt đỏ bừng cùng vẻ mặt không thể giải thích, đặc biệt giống như vừa ăn xong.

Trên đường về phòng của mình, Trì Niệm gặp một nam sinh.

Đôi mắt hai mí mỏng, khóe mắt hơi hướng lên, một cặp mắt đào hoa cực đẹp.

Trì Niệm liếc mắt một cái liền nhận ra anh là học đệ cùng trường với cô, lớp mười hoặc là lớp mười một?

Trì Niệm không đợi biết rõ người kia tột cùng cao bao nhiêu, thân thể của cô đã thành thật nhào tới.

Trì Niệm lúc ấy cũng không biết mình lấy lá gan ở đâu ra, nhưng cô biết học đệ bị cô bức đông * trước mắt đang sửng sốt.

*bức đông: là đem người khác dồn vào tường.

"Học đệ, cậu là học đệ của tôi đúng không? Nấc ~"

Lông mày đẹp đẽ của học đệ nhíu lại, còn chưa kịp lên tiếng, Trì Niệm lại lại nhíu mày túm lấy cổ áo người ta tiếp tục tra hỏi: "Tụi chị đang tổ chức tiệc, có muốn đi chung không?"

". . . Không cần đâu, học tỷ, ngô. . ."

Thời điểm học đệ bị cưỡng hôn, nhiều cảm xúc phức tạp lóe lên trong đôi mắt đen của anh, khi đó Trì Niệm không thể phân biệt rõ ràng và không có rảnh để phân biệt. Cô chỉ là mượn say rượu, lần theo bản năng, cảm thấy chỉ hôn một chút vẫn còn chưa đủ, cô không biết xấu hổ ở trên môi người ta gặm thêm hai lần nữa.

Sau khi gặm xong, cô đại khái không còn tỉnh táo, nhìn thấy học đệ bị gặm đến ướŧ áŧ cả môi, cũng không biết trong đầu cô nghĩ gì, lại mười phần không câu nệ tiểu tiết giơ tay lên, dùng mu bàn tay xoa xoa môi học đệ.

Trong khi học đệ vẫn còn bàng hoàng không biết chuyện gì xảy ra, Trì Niệm làm xong chuyện xấu đã nhanh chóng phất tay, cũng không quay đầu lại nghênh ngang rời đi, "Bái bai ~ "

Quả thật thời điểm Trì Niệm bổ nhào vào người ta, ý thức cô không còn tỉnh táo, sau khi hôn xong ý thức cũng vẫn rất mơ hồ, nhưng ở thời điểm cô dùng tay lau môi học đệ, lại đột nhiên tỉnh.

Cô nghĩ, vì cái gì cô không xoa môi của mình mà lại muốn xoa môi của học đệ? A, bởi vì cô gặm môi người ta.

Nhưng tại sao cô lại muốn gắm môi anh? A, bởi vì cô nghĩ hôn anh một cái vẫn chưa đủ.

Nhưng tại sao cô lại muốn hôn anh? A, bởi vì rượu vào làm bậy! Cô thậm chí còn thô lỗ với học đệ!

Mặc dù chuyện này đã qua lâu rồi, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần họp lớp hoặc là người quen lúc gặp mặt, bọn họ đều nhắc lại hành động vĩ đại của Trì Niệm lúc ấy, còn miêu tả một chút vẻ mặt thất kinh rồi lại như khóc lóc đáng thương của học đệ sau khi cô bỏ đi.

Nói xong, bọn họ kiểu gì cũng sẽ nháy mắt ra hiệu với nhau, vỗ vỗ bả vai Trì Niệm, "Chà, Trì Niệm à, đã nhẫn nhịn ba năm rồi, đến một khắc cuối cùng lại đem thú tính của mình bộc lộ ra ngoài, cậu có thể nhịn được mà!"

Nhịn, nhịn cái rắm á!

Cô ban đầu là một con cừu nhỏ đơn thuần và vô hại! Nếu không phải do rượu, nếu không phải rượu. . .

Cô cũng sẽ không khiến mình mất mặt đến như vậy đâu!

Về sau Đào Nhạc không biết từ đâu nghe được chuyện này, liền nghiêm túc nói cô nhất định là say mê vẻ đẹp của học đệ đã lâu, nếu không tại sao ở hành lang khách sạn có nhiều người đi đi lại lại như vậy, cô không bích đông người khác, hết lần này tới lần khác lại chính là bích đông học đệ đó?

Trì Niệm giải thích, đó là học đệ học cùng trường nên đương nhiên là nhìn quen mắt.

Đào Nhạc trầm ngâm một lát chớp mắt nói: "Bình thường tớ sẽ chỉ đối với người đặc biệt đẹp trai hoặc người đặc biệt xấu trai mới sinh ra cảm giác quen thuộc. Người trước giống như người yêu của tớ, người sau là kẻ thù của tớ."

Trì Niệm: . . .

Trì Niệm luôn nghĩ rằng hành vi ngớ ngẩn lúc đó có thể là tai nạn duy nhất trong cuộc đời suôn sẻ của cô, nhưng sau tám năm, Trì Niệm không thể nghĩ rằng trong biển người rộng lớn này, vũ trụ mênh mông này, cô lại có thể gặp lại học đệ mà cô thô lỗ lúc đó!

***

Trì Niệm trốn ở phía sau tủ lạnh ở phòng bếp, như làm trộm lén lén lút lút nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách.

"Trời ơi, thật sự là oan nghiệt mà, oan nghiệt. . ."

Đào Nhạc cầm thẻ căn cước của Đoạn Mục Chi vuốt vuốt, không nhịn được nói, "Cực phẩm, là cực phẩm nha. Trì Niệm, bây giờ tớ có thể một vạn phần trăm khẳng định, lúc đó cậu tuyệt đối là coi trọng khuôn mặt của học đệ này."

Trì Niệm mạnh mẽ lắc đầu, lập tức nói: "Cậu nói bậy! Tớ lớp mười hai cậu ta lớp mười một, bình thường trong trường học tớ đều không ra khỏi lớp, tớ đi đâu mà tìm cậu ta!"

Đào Nhạc mặt không biểu tình nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực, như có điều suy nghĩ hỏi: "À, tên của học đệ này ba chữ đó là viết thế nào?"

"Ai da, là Đoạn Mục Chi, Đoạn chính là Đoàn Dự, Mục là. . ." Trì Niệm thốt ra, nói được một nửa lập tức bịt miệng lại.

Đào Nhạc khinh thường từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, học Trì Niệm ngữ khí vừa rồi hỏi lại cô: "Xin hỏi cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước học sinh ba tốt Trì Niệm, cậu là đi đâu biết tên của cậu ta vậy?"

Trì Niệm đưa mắt nhìn quanh, nghẹn cổ nói: "Cái đó, tại tớ vừa thấy tên cậu ta trên thẻ căn cước."

Đào Nhạc chướng mắt với vẻ vịt chết cũng còn mạnh miệng của cô, đưa tay lên chọc chọc vào đầu cô: "Trì Niệm ơi Trì Niệm, cực phẩm đã đưa tới tận cửa rồi, cậu lại còn do dự! Tớ thật muốn dùng một đầu ngón tay đâm chết cậu!"

Đoạn Mục Chi giới thiệu sơ lược một chút về hoàn cảnh trước mắt của anh, sau khi tốt nghiệp đại học, anh cự tuyệt công việc người nhà đã sắp xếp, kết quả lập nghiệp thất bại không nói còn phải bồi thường tiền, bây giờ chuẩn bị đi tìm việc làm, làm một thời gian đến khi bồi thường đủ tiền rồi chắc chắn sẽ trở về nhà nói cho gia đình biết.

Anh lấy ra một thẻ tiết kiệm màu bạc, nói rằng bên trong có năm vạn, anh giao đầy đủ tám tháng tiền thuê, còn lại xem như là tiền thế chấp.

Đào Nhạc muốn nhận lấy thẻ của anh rồi ngay lập tức ký hợp đồng, nhưng Trì Niệm lại nói với Đoạn Mục Chi cô còn muốn cùng bạn trai thương lượng lại một chút.

Bị nắm lấy tay áo kéo vào phòng bếp, "bạn trai" Đào Nhạc tức giận muốn chết, cô thực sự không hiểu Trì Niệm đến tột cùng là đang do dự cái gì.

Kỳ thật chính Trì Niệm cũng không nói được rằng cô đang do dự cái gì. Năm vạn kia thực sự rất hấp dẫn, nhưng không biết vì cái gì, Trì Niệm luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Có cái gì không đúng?" Đào Nhạc liếc mắt nhìn cô, "Tớ thấy là do cậu chột dạ, bởi vì đối tượng bị cậu khi dễ lúc trước tìm tới cửa."

Trì Niệm thừa nhận cô hiện tại do dự xác thực có một phần là do nguyên nhân này, nhưng cô thề đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân chính.

Vừa rồi Đoạn Mục Chi trả lời các câu hỏi và lí do thoái thác đều hợp tình hợp lý, vô cùng hoàn mỹ, không có khiếm khuyết nào, nhưng đơn giản vì chính là quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức làm cho Trì Niệm có chút bất an.

Anh đột nhiên xuất hiện ở đây, có phải là có mưu đồ khác hay không?

Cô nói suy nghĩ này với Đào Nhạc, Đào Nhạc lại dùng thẻ căn cước của Đoạn Mục Chi gõ đầu cô một chút, "Cậu ngốc à, cậu ta có tướng mạo vô cùng đẹp mắt ưa nhìn, người ta vì cái gì mà muốn gạt cậu? Cậu là Thanh Hà hay là Man Ngọc? Là tiểu tôn nữ* Lý Gia Thành hay là con gái nuôi Mã Vân? Cậu nghĩ lại xem cậu có thể cho cậu ta cái gì."

*tiểu tôn nữ: cháu gái nhỏ

Trì Niệm trong lúc nhất thời bị chặn lời đến một câu cũng nói không nên lời, xem như đây đều là sự thật thì cũng không cần trực tiếp nói ra như vậy chứ!

"Cậu, cậu....!"

"Tớ, tớ cái gì mà tớ."

Trì Niệm thở dài một hơi, đè nén cỗ khí tức trong người, hạ thấp giọng nói: "Bốn mươi phút trước cậu có nói như vậy đâu!"

"Trước đó khác bây giờ khác cậu có biết không?" Đào Nhạc không cảm thấy xấu hổ, ngược lại hết sức hùng hồn nói ra lí lẽ của mình, "Bốn mươi phút trước tớ không biết cậu ta có khuôn mặt đẹp như vậy. Nếu bộ dáng này mà làm trong ngành giải trí, sẽ có ít nhiều các cô gái phải say mê nha."

Nói, Đào Nhạc chính là bày ra trước mắt một biểu lộ say mê.

Trì Niệm thật là không còn gì để nói, mặt đen lên nhắc nhở: "Làm phiền cậu mau mau lau nước bọt đi."

"Hứ." Đào Nhạc kiêu ngạo hất đầu, lắc lắc tấm thẻ căn cước trong tay, nói: "Dù sao bất kể nói thế nào, có cái này trên tay chúng ta, chị đây làm chỗ dựa cho cậu, cậu thì an tâm cầm cái túi đi nghênh đón đĩa bánh rơi từ trên trời xuống đi."

Dứt lời, Đào Nhạc không còn để ý Trì Niệm lề mề chậm chạp, vòng qua người cô trực tiếp hướng phòng khách đi tới.

"Không phải, tớ nói nè Đào Nhạc! Nè nè, Nhạc Nhạc!"

Mặc dù phòng bếp chỉ cách phòng khách có mấy bước chân, nhưng Trì Niệm vẫn là đuổi theo chậm một bước.

Ngồi bên trên ghế sofa nhỏ, Đào Nhạc cầm hợp đồng cho thuê phòng trọ, cười híp mắt đưa cho Đoạn Mục Chi một cây bút: "Đoạn tiên sinh, chúng ta ký hợp đồng đi."

Trì Niệm ở phía sau trợn mắt há mồm, cô ấy lấy ở đâu ra hợp đồng cho thuê phòng trọ vậy?

Đảo mắt trông thấy bên chân Đoạn Mục Chi, ngăn kéo của bàn trà đang mở, Trì Niệm không nói nên lời. Bản này là hợp đồng lần trước cho thuê phòng lưu lại, thế mà bị Đào Nhạc ranh ma này phát hiện!

Đoạn Mục Chi liếc mắt nhìn nội dung trên hợp đồng cũng không, rất nhanh liền nâng bút ký tên.

Đào Nhạc nhìn thấy dưới góc phải hợp đồng ba chữ to lớn kia rồng bay phượng múa, cảm thấy thỏa mãn khẽ gật đầu.

Trì Niệm ngơ ngác đi qua, ngơ ngác ngồi bên người Đào Nhạc, ngơ ngác nhìn bản hợp đồng cứ như vậy mà ký xong, ngơ ngác hỏi Đào Nhạc: "Cứ như vậy. . . mà ký?"

"Chứ sao nữa." Đào Nhạc mắt liếc Trì Niệm, ngược lại lúc nhìn về phía Đoạn Mục Chi thì lại tươi cười quyến rũ: "Anh nói đúng không, Đoạn tiên sinh."

"Không cần khách khí như thế, hai người về sau trực tiếp gọi tôi Mục Chi là được rồi." Đoạn Mục Chi ngoắc ngoắc khóe môi, nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng trở nên thanh đạm lại xa cách. . .

Đào Nhạc lúc này bị say mê đến mức lạc trôi ra phía bắc, biểu lộ không thể khống chế trở nên thẹn thùng: "Mục, Mục Chi, tôi có thể thực sự gọi anh như thế này sao? A ha ha ha, thật là xấu hổ mà, a ha ha ~!"

Trì Niệm phi thường xác định, thời điểm Đào Nhạc đột nhiên thay đổi thái độ lại không kìm lòng được nâng ngón tay hoa, đôi mắt đào hoa câu hồn của Đoạn Mục Chi nhanh chóng lóe lên tia kinh ngạc và hoảng sợ.

Trì Niệm đau đầu, nhờ Đào Nhạc đúng thật là sai lầm mà, bình thường là một người rất đáng tin cậy, rất sạch sẽ, nhưng vừa nhìn thấy soái ca liền trong nháy mắt biến thành một người thẹn thùng, mê muội.

Cái này nếu là ngày thường thì xem như cũng tạm chấp nhận đi, nhưng mà người này thế nhưng là Đoạn Mục Chi! Cô đã từng một đêm hoang đường với Đoạn Mục Chi! Mới vừa rồi còn nói với anh Đào Nhạc là bạn trai của cô, lần này không phải rõ ràng là đánh lên mặt cô sao!

Cũng không biết Đoạn Mục Chi chú ý đến điều gì, thời điểm anh đảo mắt nhìn qua, Trì Niệm rõ ràng trông thấy trên mặt anh có một tia ý cười.

"Học tỷ, bạn trai chị. . . tính cách thật đặc biệt."

Trì Niệm yên lặng hít sâu một hơi, gượng cười giải thích: "A, ha ha, bạn trai của tôi, anh ấy làm văn nghệ. Cậu cũng biết, nghệ thuật gia nha. . ." Cô không nói quá rõ ràng, nghĩ cứ nói mơ hồ cho qua, vụиɠ ŧяộʍ đưa tay véo một cái vào bên hông Đào Nhạc: "Khụ khụ, anh yêu, anh chú ý một chút đi."

"Ôi đau!" Đào Nhạc đau đến "duyên dáng gọi to" một tiếng, đảo mắt không vui, nhíu mày đẩy tay của cô ra: "Cậu véo tớ làm gì?"

Trì Niệm gần như bị cô ấy làm cho tức chết, cô cắn răng duy trì nụ cười cứng ngắc trên mặt, dứt khoát khoác tay Đào Nhạc, ánh mắt hung ác ra hiệu: "Có khách ở đây, cậu đừng có hành động như vậy!"

Trì Niệm nháy mắt đến mức như bị chuột rút, Đào Nhạc cuối cùng cũng kịp phản ứng, mắt nhìn biểu lộ của Đoạn Mục Chi, đột nhiên bừng tỉnh, liền bị Trì Niệm kéo tay, kéo tới mức cổ tay cô muốn gãy, "Bảo bối là anh sai rồi, anh không nên như vậy, thật xin lỗi thật xin lỗi nha. Tiểu quai quai của anh, tha thứ cho anh đi nha ~ "

Trì Niệm liếc mắt nhìn bị ngữ khí của cô làm cho buồn nôn, vô tình đẩy khuôn mặt chuẩn bị lại gần mình của Đào Nhạc ra, "Ha ha, em tha thứ cho anh."

Trì Niệm không nhìn thấy, Đoạn Mục Chi ngồi bên ghế salon đang nhìn chằm chằm cô cùng Đào Nhạc nắm tay nhau, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống.

○○○

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn Mục Chi: Năm đó chị nhiệt tình hướng tôi nhào tới, ép tôi vào tường, sau đó. . . ưm ưʍ. . .

Trì Niệm: . . . Cậu im miệng cho tôi.

Đoạn Mục Chi: Im miệng cũng được, trước hết chị giải thích cho tôi biết tại sao lại nắm tay Đào Nhạc?!

Trì Niệm: . . . Thích thì nắm tay nhau không được sao?

Đoạn Mục Chi: . . .

Bình luận

Truyện đang đọc