YÊU THẦM VỢ CŨ


Cảm giác hạ thân khó chịu, Mạc Nhược Vũ ngái ngủ một lúc liền bật dậy vội vàng chạy vào toilet kiểm tra.

Còn tưởng Kiều Chính Hạo tốt lành, hóa ra biết cô sẽ đến tháng mới không chạm vào.

Ngẫm lại cũng không đúng, khi còn kết hôn Kiều Chính Hạo không chạm vào cô nên chắc chắn không thể biết được cô sẽ đến tháng vào lúc nào, chuyện này có lẽ là trùng hợp.
Tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi giặt đồ bẩn bằng tay phơi lên, Mạc Nhược Vũ chợt lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngước nhìn quần áo được phơi trên sào, rõ ràng hôm qua cô không hề giặt quần áo.
Bước ra ngoài, Kiều Chính Hạo vẫn còn ngủ nướng trên giường, tấm chăn che từ phần cần che trở xuống, chưa nói đến Bánh Bao lại chui vào vòng tay anh lúc nào không hay.

Nhìn cảnh tượng thế này, Mạc Nhược Vũ mới hiểu cảm giác một gia đình thực thụ là như thế nào.
Mạc Nhược Vũ mỉm cười an lòng ra ngoài, đúng lúc Hải Lâm vừa đi đến, cô nhanh tay đóng cửa lại không để anh ta nhìn thấy bên trong.

"Anh vừa định gọi em dậy" Hải Lâm cười ngọt ngào: “Bánh Bao chưa dậy sao?"
"Phải" Mạc Nhược Vũ mỉm cười lịch sự gật đầu, cùng Hải Lâm đến bàn ăn.
Ngồi vào bàn, ăn được một lúc Hải Lâm mới lên tiếng hỏi: “Hôm nay em có đến công ty không?"
"Em định buổi chiều mới lên"
Hải Lâm gật gù: “Tối nay em muốn ăn gì, anh sẽ đi siêu thị mua đồ về nấu"
"Không cần đâu, em..."
"Anh sẽ nấu món em thích" Hải Lâm ngắt lời, không cho Mạc Nhược Vũ từ chối.
Ăn sáng xong, Hải Lâm đến công ty trước, Mạc Nhược Vũ đứng trên ban công nhìn xe Hải Lâm ra khỏi chung cư mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Nhược Vũ vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng riêng cho Kiều Chính Hạo sau đó về phòng đánh thức hai con sâu ngủ.

Trên giường không một bóng người, từ nhà tắm truyền đến tiếng cười nắc nẻ của Bánh Bao, Mạc Nhược Vũ vô thức cười hạnh phúc.
Những dòng suy nghĩ giữ bước chân Mạc Nhược Vũ lại, việc xảy ra ở hiện tại không phải là hiện thực thực sự mà cô mơ ước, Kiều Chính Hạo không phải chồng cô, Bánh Bao cũng không phải là con của anh và cô.
"Mami"
Giọng nói trong trẻo mang theo tiếng cười vui vẻ kéo Mạc Nhược Vũ về hiện tại, cô ngước mắt nhìn về phía nhà tắm.

Kiều Chính Hạo bế Bánh Bao bằng một tay, mái tóc ướt nhễu giọt, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông.

Bánh Bao trong tay anh bị quấn trong khăn lớn, chừa mỗi gương mặt tròn xoe đang cười tít mắt.
Mạc Nhược Vũ bất giác cười theo, trong giây lát liền quên đi suy nghĩ vừa rồi.
Mạc Nhược Vũ bước đến giơ tay bế Bánh Bao, Kiều Chính Hạo bỗng bế cậu nhóc né sang một bên, anh cúi đầu hôn chốc lên môi cô.


Do bất ngờ, Mạc Nhược Vũ sững người ngơ ngác, Kiều Chính Hạo với Bánh Bao nhìn nhau cười hắc hắc.

Mạc Nhược Vũ lặng lẽ lắc đầu, chưa gì đã có cảm giác Bánh Bao bị ảnh hưởng bởi Kiều Chính Hạo, nếu cậu nhóc trở thành bản sao của anh thì vô cùng nguy hiểm.
Mặc quần áo cho Bánh Bao xong, cậu nhóc ôm bình sữa nằm trên giường uống, thấy Kiều Chính Hạo mở tủ lấy quần áo, Mạc Nhược Vũ mới sực nhớ ra: “Sao đồ của anh lại ở đây?"
Kiều Chính Hạo cài nút áo, thư thả quay đầu nhìn Mạc Nhược Vũ, nhếch môi đầy đắc ý: “Phòng hờ thôi"
Cơ mặt Mạc Nhược Vũ đông cứng, Kiều Chính Hạo có dự định thường xuyên đóng quân nhà cô? Cô thật sự không hiểu được con người Kiều Chính Hạo, anh ở cùng bố mẹ nhà cao cửa rộng, có kẻ hầu người hạ lại không chịu, chạy đến đây ở cùng cô với căn hộ nhỏ chỉ có một phòng ngủ, Kiều Chính Hạo từ khi nào lại thích tự ngược đãi bản thân như vậy?
Kiều Chính Hạo ăn sáng xong chuẩn bị đến công ty, lúc anh mang giày Bánh Bao liền chạy lon ton ra tiễn, vẻ mặt nuối tiếc nhìn anh.

Kiều Chính Hạo cưng chiều nựng má Bánh Bao: “Trưa gặp!"
Bánh Bao phụng phịu gật đầu, hôn lên bên mặt Kiều Chính Hạo đang đưa ra chờ đợi, sau đó giơ bàn tay bé xíu lên vẫy: “Bái bai daddy"
Mạc Nhược Vũ hoang mang nhìn Kiều Chính Hạo với Bánh Bao đang quyến luyến chia tay kia, Hải Lâm gặp Bánh Bao nhiêu lần, cậu nhóc còn chưa cho Hải Lâm động vào, vậy mà...
"Đón taxi đến công ty, chiều nay chúng ta về chung" Kiều Chính Hạo dặn dò Mạc Nhược Vũ, lúc ra cửa quay đầu vẫy tay chào với Bánh Bao.

Cửa đóng lại, Kiều Chính Hạo khuất tầm mắt, Bánh Bao bỗng nhiên òa khóc nức nở khiến Mạc Nhược Vũ bối rối, cô vội bế Bánh Bao lên hỏi han: “Con làm sao vậy?"
Bánh Bao vừa chỉ tay ra cửa vừa khóc nấc: “Dad...!dy..."
Mạc Nhược Vũ khóc không ra nước mắt, mới có một đêm một buổi sáng Bánh Bao đã mê Kiều Chính Hạo đến không muốn rời xa, cô thở dài bất đắc dĩ, lấy khăn giấy lau nước mắt vỗ về cậu nhóc: “Đừng khóc, đến trưa chúng ta đến gặp daddy được không?"
Bánh Bao nấc nghẹn, ngoan ngoãn gật đầu, mặt mũi ửng đỏ ôm cổ Mạc Nhược Vũ, dựa đầu vào vai cô.

Mạc Nhược Vũ vỗ nhè nhẹ lên lưng Bánh Bao, sức hút của Kiều Chính Hạo quả thật đáng sợ, đứa trẻ ba tuổi còn không cưỡng lại được.
Chợt nghĩ ra một ý, Mạc Nhược Vũ lấy điện thoại mở máy ảnh ra, giơ cao trước mặt: “Bánh Bao, nhìn đây"
Ngay khi Bánh Bao nhìn vào camera, Mạc Nhược Vũ ấn nút chụp, nhấn gửi ảnh cho Kiều Chính Hạo, còn ghi chú thêm [Daddy vừa đi thì em thế này đây].
Cho đến khi bước vào cửa chính công ty, Kiều Chính Hạo mới mở điện thoại kiểm tra xem ai nhắn tin, Mạc Nhược Vũ gửi bức ảnh chụp cùng Bánh Bao, cậu nhóc bình thường đã tròn tròn trắng hồng như bánh bao, lúc khóc gương mặt đỏ lên, đôi mắt long lanh bởi nước còn vương lại, đáng yêu đến mức không thể cưỡng lại, Mạc Nhược Vũ ở cạnh lại tươi cười, Kiều Chính Hạo bất giác nở nụ cười ngọt ngào, tải ảnh về máy cài làm hình nền.
Nhân viên công ty kinh ngạc dõi theo Kiều Chính Hạo vừa xem điện thoại vừa cười, dáng vẻ giống hệt những người đang yêu, quan trọng nhất họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh trước đây.


Bình luận

Truyện đang đọc