YÊU THẦM

Edit: Yang

Beta: Yuri

Lục Miên Tinh khổ sở một ngày, tới hôm sau lại tung tăng nhảy nhót. Cô cảm thấy không có gì không thể buông bỏ, Lục Miên Tinh nghĩ rằng thích Bạc Trinh Ngôn không giống, mãi đến sau này mới phát hiện, buông bỏ Bạc Trinh Ngôn so với tưởng tượng dễ dàng hơn nhiều.

Chuyện gì cũng là quá khứ. Cũng không có thứ gì là không thể từ bỏ được.

Các khóa học chuyên ngành và thời khóa biểu sinh viên năm nhất được sắp xếp vào sáng thứ hai.

Tới lớp học, Lục Miên Tinh đứng ở cửa quét mắt một vòng không thấy Bạc Trinh Ngôn liền nhẹ nhàng thở ra, cô có thói quen ngồi ở cạnh cửa sổ. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ một lát, cô cầm túi chọn bừa một vị trí rồi ngồi xuống.

Hôm qua trời thổi gió lạnh, đầu cô đau như búa bổ, rất khó chịu. Lục Miên Tinh liếc nhìn con số hiển thị trên đồng hồ, chỉ còn vài phút, cô đẩy quyển vở ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tình trạng của cô có vẻ nghiêm trọng hơn cô nghĩ, khi mệt mỏi sẽ nghĩ tới những chuyện tồi tệ trước đây.

Bố không thích cô bởi vì mẹ cô, chính ông là người đưa cô xuất ngoại bảy năm trước để cắt đứt mọi liên lạc, bây giờ ông ta lại là người gọi Lục Miên Tinh trở về nước. Mọi chuyện cho đến bây giờ vẫn sóng yên gió lặng, hiển nhiên có chút kỳ quái, không thể không ngạc nhiên.

Có lẽ là do thói quen từ nhỏ, Lục Miên Tinh đều rất nhạy cảm với bất kỳ ai muốn tiếp cận cô, điều này tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận được.

Lục Miên Tinh mở mắt, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong người, quay đầu lại, đôi mắt chất chứa vẻ mệt mỏi.

Thấy rõ người ngồi bên cạnh, toàn thân cô lại căng lên cảnh giác, Lục Miên Tinh nhìn thấy Bạc Trinh Ngôn điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, rút quyển vở ra khỏi túi.

Rõ ràng anh đang ngồi bên cạnh cô.

"Không phải anh không cần đi..."

Bạc Trinh Ngôn không cần tham gia khóa học chuyên ngành, điều này cô đã đi hỏi mọi người trước khi tới đây. Tuy nhiên, Bạc Trinh Ngôn lại xuất hiện trước mặt cô, theo bản năng cô có chút hoảng hốt.

Bạc Trinh Ngôn không lập tức trả lời câu hỏi của cô, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của Lục Miên Tinh, trong lòng nhói đau, ngữ khí trong lời nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Cô không thoải mái à?"

"Không có." Lục Miên Tinh vuốt tóc, phủ nhận.

Bạc Trinh Ngôn chăm chú nhìn cô một lúc lâu, như thể muốn nói gì đó, anh bỗng nhớ lại ngày hôm qua Lục Miên Tinh một mình đi dọc bãi biển, anh cũng đi theo cô, nhưng cả một đường cô không hề quay đầu lại, tựa như đã quyết định một điều gì đó.

Lục Miên Tinh quay đầu sang một bên, lời nói mang theo một chút cảm xúc bị kìm nén: "Cái áo khoác của anh, tôi sẽ giặt và trả lại."

"Không..." Rõ ràng là muốn nói không cần, nhưng không hiểu sao đôi mắt Bạc Trinh Ngôn trầm xuống, nói: "Được."

Hôm qua anh nhận được một cuộc gọi từ trưởng khoa, hỏi về chuyến đi lần trước Lục Miên Tinh tới trại trẻ mồ côi, anh mới nhận ra rằng từ lần cuối cùng anh nhìn thấy Lục Miên Tinh, có điều gì đó sai sai.

Vẫn luôn sai.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Bạc Trinh Ngôn thấy Lục Miên Tinh đưa lưng về phía mình đành thở dài: "Lục Miên Tinh, tôi..."

Thân thể Lục Miên Tinh khẽ run rẩy, Bạc Trinh Ngôn không nói tiếp nữa, những lời muốn nói ra đều giấu ở trong tim.

Bạc Trinh Ngôn luôn cảm thấy lúng túng khi ngồi bên cạnh cô, cũng may họ không phải là không có chuyện gì để nói, anh bèn cùng cô thảo luận chuyện ngày hôm qua.

Nhưng được một lúc thì Bạc Trinh Ngôn im lặng đến nỗi Lục Miên Tinh cảm thấy cô đang ngồi cạnh không khí.

Khóa chuyên ngành được hơn phân nửa, Lục Miên Tinh bỗng phát hiện ra bản thân có chỗ không thích hợp. Cô có cảm giác ý thức của mình trôi càng lúc càng xa.

Khi Lục Miên Tinh mất tập trung, cô thường ngồi vẽ Bạc Trinh Ngôn.

Nhưng hiện tại Bạc Trinh Ngôn đang ngồi ngay bên cạnh cô, Lục Miên Tinh thở dài, cuối cùng xoay xoay cổ tay, duỗi eo nằm lười biếng trên bàn, khuỷu tay chạm vào tay Bạc Trinh Ngôn. Bút của Bạc Trinh Ngôn bị cô làm cho chệch sang một bên, âm thanh có chút chói tai.

Không dám nhìn lại, cô đảo mắt, từ từ rút tay lại, ngồi thẳng lưng, cố gắng che đậy điều xấu cô vừa làm, nhưng vẫn không kìm chế được liếc nhìn sang phía anh.

Bạc Trinh Ngôn vẫn điềm tĩnh như thường, hàng mi cong dài được ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu sáng, một nửa thân người còn lại vẫn chìm trong bóng tối. Anh dường như không tức giận, cũng không nói lời nào với cô.

Lục Miên Tinh thu lại ánh mắt, xé một tờ giấy viết vài chữ ném lên phía trước, cô muốn hỏi Tô Ngộ xem Bạc Trinh Ngôn rốt cuộc là làm sao vậy.

"Câu hỏi này... nữ sinh bên cạnh Bạc Trinh Ngôn đứng lên trả lời!"

Lục Miên Tinh hốt hoảng, tờ giấy cô chuẩn bị ném rơi xuống dưới chân Bạc Trinh Ngôn, cô từ từ đứng dậy, thầm cầu nguyện Bạc Trinh Ngôn đừng mở nó ra.

Sau một hồi im lặng, hàng loạt đôi mắt hướng về phía Lục Miên Tinh, có thông cảm có cười cợt, sợ rằng Lục Miên Tinh sẽ làm giáo viên tức giận.

Bạc Trinh Ngôn ngước lên nhìn cô, sau đó cầm bút.

Lục Miên Tinh chỉ đứng đó, không nói một lời nào.

Lớp học yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng hít thở đều đều cũng vang lên rất rõ. Tầm mắt của Bạc Trinh Ngôn rơi xuống tờ giấy dưới chân mình, xoay xoay cây bút vài lần rồi ngừng lại.

Bạc Trinh Ngôn nhìn vào mắt Lục Miên Tinh, trong mắt cô pha trộn cảm xúc phức tạp, anh không thể nhìn ra cảm xúc thật trong đáy mắt cô. Bạc Trinh Ngôn buông bút, hơi ngả người ra sau cầm lấy tờ giấy đặt lên bàn.

Bạc Trinh Ngôn không mở tờ giấy ra, Lục Miên Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô trả lời câu hỏi rồi ngồi xuống, trộm nhìn sang ánh mắt Bạc Trinh Ngôn. Anh không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán vào cuốn sách trước mặt. Lá gan của Lục Miên Tinh lớn hơn một chút, vươn tay ra lấy lại tờ giấy kia.

Sau khi tờ giấy đã nằm trong tay cô, Lục Miên Tinh nhẹ nhàng thở ra, Bạc Trinh Ngôn không thấy là tốt rồi. Đột nhiên, bàn tay cô bị anh lạnh lùng bắt lấy, gợi cho cô nhớ những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Bạc Trinh Ngôn mắt đối mắt với Lục Miên Tinh, ngón tay cô bị anh dùng lực khóa lại.

"Tịch thu."

Mặt cô nóng lên, Lục Miên Tinh không còn tâm trạng đâu mà để ý đến tờ giấy nữa, vội vàng di chuyển tới chỗ cách Bạc Trinh Ngôn một đoạn, đè thấp thanh âm, nói: "Anh vô duyên. Tờ giấy của tôi, anh dựa vào cái gì mà lấy nó?"

Bạc Trinh Ngôn nhìn chằm chằm Lục Miên Tinh hồi lâu mới mở miệng: "Hôm qua cô hôn tôi thì có duyên à?"

Thôi xong, Bạc Trinh Ngôn không những nhớ kĩ mà còn ghi thù.

Lục Miên Tinh có chút ủy khuất: "Anh... Anh cắn tôi cũng không đúng."

Bạc Trinh Ngôn ngược lại còn bình tĩnh hơn, cảm xúc trong con ngươi bị kìm nén: "Tôi nói chuyện phải trái với cô, cô có nghe không?"

Nếu Bạc Trinh Ngôn muốn nói chuyện bảy năm trước cô có thích anh hay không, Lục Miên Tinh nghĩ chắc chắn cô sẽ không nghe. Những chuyện đó, sau khi cô "không thích" Bạc Trinh Ngôn, cũng không còn gì đáng để nói nữa rồi.

Có đôi khi chỉ cần biết kết quả là được rồi. Những thứ khác, không quan trọng.

Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng trước mặt Bạc Trinh Ngôn cô vẫn thành thật: "Không muốn nghe."

" Vậy tôi không nói chuyện phải trái." Bạc Trinh Ngôn nhìn Lục Miên Tinh, lòng bàn tay nắm chặt tờ giấy nóng bừng: "Tôi chỉ muốn nói cho cô nghe một chuyện."

Lục Miên Tinh cảm thấy cả thế giới đều thật yên lặng, cô có cảm giác mọi chuyện có chút không ổn, cô muốn chạy trốn nhưng người như cứng đờ tại chỗ.

Chậm chạp nói một câu: "Chuyện gì?"

"Tôi thích cậu." Ánh mắt Bạc Trinh Ngôn dán chặt vào Lục Miên Tinh, đôi mắt ngày thường lãnh đạm cuối cùng cũng hiện lên chút cảm xúc.

Đã thích cậu rất lâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc