YÊU THƯƠNG TỐT NHẤT

Edit: Mei Mei ~

??????

Quý Thư Bạch xoa bả vai Hoắc Thiệu Hàng, nói bên tai anh: "Tớ nói này, cậu khi nào đã có một chân với cô bé này vậy, cũng không nói cho tớ biết nữa cái tên bạn trai tin đồn này."

Hoắc Thiệu Hàng liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là ngẫu nhiên gặp, nhặt được đồ cô ấy làm rơi."

"Vậy sao?" Quý Thư Bạch cong môi, nhìn Giang Thần hỏi: "Cậu tin không?"

Giang Thần cũng rất thú vị, cô ấy đã quen biết Hoắc Thiệu Hàng từ khi bước chân vào ngành, mặc dù tin đồn không ngừng nhưng quả thật chưa bao giờ thấy anh có quan hệ với nữ diễn viên nào trong giới. Chẳng qua cửa sổ trống* lâu như vậy nói không chừng thật sự có hứng thú đối với cô bé tên Nghê Hạ này.

*Cửa sổ trống: Khoảng thời gian trống rỗng về cảm xúc từ khi kết thúc một mối quan hệ tan vỡ đến một mối quan hệ mới.


Giang Thần trao đổi ánh mắt với Quý Thư Bạch: "Tớ cảm thấy, có thể có."

Quý Thư Bạch cười ha ha: "Nếu là thật vậy thì có biết bao nhiêu cô gái phải khóc trong chăn đây, hoặc là, phòng bao hiện tại có một con hổ rình mồi."

Giang Thần liếc nhìn Thẩm Tòng Ngưng ngồi đối diện, cô biết người Quý Thư Bạch nói chính là cô ta, mọi người đều rất rõ Thẩm Tòng Ngưng có tâm tư với Hoắc Thiệu Hàng.

Hoắc Thiệu Hàng mặc kệ hai tên bạn xấu này, anh nâng ly nói chuyện cùng phó đạo diễn, đồng thời đem cảnh tượng khiếp sợ của bốn chỗ vừa rồi kéo lại. Mọi người đều là minh tinh, huống hồ ai có chút quan hệ với ai trong giới giải trí đều sẽ trở thành chuyện trong lòng đã rõ mà không nói ra, cho nên mọi người giả bộ xem nhẹ chuyện vừa rồi, chỉ ăn uống trò chuyện cùng nhau.


Kết thúc bữa tiệc, các diễn viên lần lượt đeo khẩu trang lên rời đi, khi Nghê Hạ đi ra phòng bao, vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Tố đột nhiên mọc đầy bát quái: "Nói, tình huống gì đây, quan hệ của cô với Hoắc Thiệu Hàng tốt như vậy khi nào?"

Nghê Hạ liếc cô ấy một cái: "Chị nói gì vậy, quan hệ của tôi với anh ấy tốt hồi nào?"

"Vậy lời cậu ta mới nói khi nãy?"

"Làm ơn. Người ta chỉ lười nói, vì vậy lời ít ý nhiều, tóm lại không phải như chị nghĩ đâu, trở về tôi giải thích với chị."

Cảnh Tố hừ hừ: "Nếu thật sự cô với cậu ta có bát quái chị cũng không trách cô, điều này có thể làm tăng đáng kể mức độ nổi tiếng của cô......."

"Cảnh Tố." Nghê Hạ hơi nghiêm túc nói "Tôi chỉ thích đóng phim, đừng để những mánh lới quảng cáo đó lên người tôi."

Cảnh Tố nhún vai, bất lực nói thầm: "Xem ra chị gái cô có thể hiểu lòng tôi hơn....."


Hai người một trước một sau đi xuống lầu, thời điểm Nghê Hạ chuẩn bị đi ra khỏi cửa nhà ăn, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng vẫn đang nói chuyện gì đó với phó đạo diễn Lâm Thông ở phía trước.

Bước chân cô dừng lại, có chút bất đắc dĩ, muốn ra khỏi cửa cũng phải ra ngoài như vậy, không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu bước lên.

Lâm Thông sáng mắt lên khi nhìn thấy cô: "Nghê Hạ à, bây giờ sắp về khách sạn?"

Nghê Hạ có chút không nói nên lời, tui nói nè phó đạo diễn, chú có thể thu hồi cái đống bát quái dưới đáy mắt của chú lại hông?.......

"Vâng thưa phó đạo diễn."

"Ồ ồ ồ, được rồi, vậy cô và Thiệu Hàng về trước đi, tôi cũng phải đi rồi." Ánh mắt Lâm Thông đảo qua hai người họ, sau đó bước ra khỏi nhà hàng với vẻ mặt "Tui hiểu mà."

Nghê Hạ: "........."
Trường hợp này có chút xấu hổ, Nghê Hạ thấp giọng nói: "Hoắc tiên sinh, tôi cũng đi trước đây."

"Khoan đã."

Nghê Hạ ngẩn ra: "Hả?"

"Hai cô có lái xe đến đây không?" Hoắc Thiệu Hàng đột nhiên hỏi.

Nghê Hạ lắc đầu: "Khi nãy tôi đi bộ đến, khách sạn rất gần."

Hoắc Thiệu Hàng gật gật đầu, do dự một lát mới nói: "Được, cô đi trước đi."

"Tôi dừng xe ở bên ngoài, Hoắc tiên sinh muốn về chung không?" Cảnh Tố đột nhiên nói.

Nghê Hạ xấu hổ, người ta làm gì muốn ngồi xe chúng ta chứ, tặng ân cần này cũng quá rõ rồi. Nhưng khi Nghê Hạ lướt qua ý tưởng này, lại nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng gật đầu?!

Gật đầu?! What?

"Xin lỗi, khi nãy người đại diện của tôi có việc rời đi. Hiện tại cửa khách sạn hình như có phóng viên cùng với fans, cho nên xin đi nhờ xe hai cô." Hoắc Thiệu Hàng rất lễ phép nói.
Cảnh Tố xua tay: "Không thành vấn đề, tôi lái xe thẳng đến hầm gara, chó săn* không chụp được."

*Chó săn: Paparazzi

"Ừm, cảm ơn."

Nghê Hạ cũng biết rõ điều này, lấy thân phận cùng mức độ nổi tiếng của Hoắc Thiệu Hàng mà nói, cứ đi bộ trở về như vậy xác thật sẽ khiến xôn xao lên. Nhưng mà, ngồi chung xe........vẫn còn chút khẩn trương, đặc biệt là Cảnh Tố - người không chịu để cô ngồi vào ghế lái phụ mà cứ nhét cô ngồi vào ghế phía sau.

Chỉ mất hơn mười phút để đi bộ về khách sạn, chưa nói đến việc lái xe trở về. Nhưng ở chung xe với Hoắc Thiệu Hàng đột nhiên cảm thấy thời gian trôi như rùa bò, chậm một cách kì lạ.

"Cô là sinh viên Princeton?"

Hoắc Thiệu Hàng đột nhiên nói ra câu như vậy. Nghê Hạ ngẩn ra, ánh mắt có chút chần chờ nhìn anh. Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô một cái, giọng nói lạnh nhạt lại không mất vẻ ôn hoà: "Tờ luận văn đó của cô, phía đuôi viết tên trường."
Nghê Hạ trong lòng thầm nghĩ không xong, không hiểu sao xui xẻo đến vậy, tờ giấy bị rơi lại chính là tờ cuối cùng của luận văn. Nghê Hạ có thể lập tức phủ nhận, nhưng khi nhìn anh cô lại mất đi du͙ƈ vọиɠ nói dối.

Hoắc Thiệu Hàng thấy dáng vẻ cô mím môi không nói lời nào, còn cho rằng cô không muốn thừa nhận. Trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ một diễn viên tiến vào Đại học Princeton lại là chuyện khó mở miệng như vậy sao.

Nghê Hạ nghĩ lại cảm thấy không khí có chút quỷ dị, cô không muốn trả lời cũng không muốn phủ nhận, vì thế cô nói tránh đi: "Trước kia anh cũng học nghiên cứu sinh ở nơi đó đúng không?"

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười nói, anh cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì chuyện này cũng có ghi trên bách khoa Baidu: "Đúng vậy, xem ra cô còn là học muội."
Nghê Hạ đỏ mặt bởi hai chữ "Học muội" của anh, còn may ánh sáng trong xe tối cho nên cũng sẽ không bị phát hiện. Chỉ là, giống như vì là bạn cùng trường, cảm giác Hoắc Thiệu Hàng nói chuyện có hơi thân thiết với cô một chút.

Hoắc Thiệu Hàng nói xong điều này cũng không nói thêm gì nữa, anh nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như đang suy nghĩ chuyện khác. Ánh mắt Nghê Hạ trộm nhìn trên người anh, trái tim như nhũn ra bởi sườn mặt tinh xảo và dịu dàng của anh.

Cô thật sự rất muốn nói với anh, lúc trước khi đọc qua thư, biết anh đã từng ở nơi đó cho nên mới một hai chọn ngôi trường ấy.

Đã rất nhiều năm kể từ lần đầu tiên gặp nhau, nhưng ảnh hưởng của anh đối với cô dường như đã ăn sâu bén rễ, cho dù khi đó cảm thấy hai người sẽ không gặp lại nhau, cô vẫn muốn đuổi theo anh, xem những bộ phim anh đóng, nghe những bài hát anh hát.....
Nghê Hạ khẽ nhếch miệng khi nhớ đến những năm tháng đã qua, ánh mắt cô lưu luyến nhìn cảnh vật đang lướt nhanh ngoài cửa sổ. Trong lòng có một âm thanh như muốn vội vàng thoát ra, nhưng cô đang ẩn nhẫn áp chế nó xuống. Bởi vì bây giờ còn chưa được, hiện tại cô là Nghê Hạ, không phải Hạ Dĩ Hàm.

Câu nói đó, chỉ có Hạ Dĩ Hàm mới có thể nói.

Anh Thiệu Hàng, cuối cùng em lại đến bên cạnh anh thêm lần nữa.

Khi xe chạy tới gara dưới tầng hầm, Nghê Hạ vội vàng hướng mắt nhìn về phía cửa khách sạn, quả nhiên nhìn thấy một nhóm người ở đằng kia đang háo hức chờ đợi, đại minh tinh đi ra ngoài thật là phiền toái nhỉ........

Sau khi xe dừng lại, Nghê Hạ ngăn Cảnh Tố đang định mở cửa: "Khoan đã, chúng ta ở lại trong xe một lúc nữa đi."

Hoắc Thiệu Hàng đang định mở cửa xe, khi nghe vậy liền ngừng lại. Anh nhìn về hướng Nghê Hạ, cô gái trẻ tuổi giờ phút này đang cười nhạt nhìn anh: "Anh đi trước đi, tôi sợ chúng ta sẽ bị chụp nếu đi chung với nhau."
Thấy Hoắc Thiệu Hàng vẫn đang nhìn cô, Nghê Hạ hơi hoảng: "Ặc........Không phải tôi nói tôi để ý chuyện bị chụp chung với anh, tôi sợ tạo tin đồn cho anh."

Hoắc Thiệu Hàng cong môi, trong lòng hơi nghi ngờ, đây chính là nữ diên viên đầu tiên muốn vạch đường thẳng* với mình.

*Vạch đường thẳng: Giữ khoảng cách.

"Được, tôi đi trước." Hoắc Thiệu Hàng mở cửa bước xuống, thời điểm đóng cửa xe anh cong lưng nhìn Nghê Hạ trong xe: "Chờ lát nữa tôi sẽ để người đại diện của tôi chuyển đồ của cô đến phòng cô."

Nghê Hạ gật gật đầu: "Cảm ơn, làm phiền rồi."

Hoắc Thiệu Hàng khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Nghê Hạ nhìn dáng người mảnh khảnh của anh hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, quả thật giống như đang nằm mơ.......
"Nghê Hạ? Nghê Hạ?!"

"Hả?"

"Người đã đi mất rồi, còn xem nữa." Một nụ cười mờ ám trên khuôn mặt của Cảnh Tố: "Chị quen biết cô cũng một khoảng thời gian rồi, sao cứ có cảm giác khi cô ở trước mặt Hoắc Thiệu Hàng mới bộc lộ dáng vẻ......mất hồn mất vía như vậy?"

Nghê Hạ sửng sốt: "Tôi có sao?"

"Có ạ, đừng không thừa nhận." Cảnh Tố hừ hừ.

Nghê Hạ khẽ nhướng mày: "Được thôi, đúng là có, có gì kì lạ sao? Anh ấy là thần tượng của tôi từ khi còn nhỏ cho đến lớn."

"Hả?" Cảnh Tố trừng lớn đôi mắt: "Sao trước đây cô không nói cậu ta là thần tượng của cô, còn nữa, chị gái cô nói cô chỉ là mọt sách, quanh năm sống ở nước ngoài."

Nghê Hạ híp mắt, mọt sách? Hạ Dĩ San, chị thực sự cho em một nhận xét tốt!

"Tôi thích Hoắc Thiệu Hàng là chuyện rất lâu rồi, hơn nữa tôi ở nước ngoài thì không thể thích diễn viên trong nước? Hoắc Thiệu Hàng rất nổi tiếng không phải sao?"
"Lý lẽ này không sai......." Cảnh Tố nghi hoặc "Nhưng khi chị dạy cô cách nhận biết các minh tinh trong giới giải trí, cô không hề biết bất kỳ ai trong số họ, thế mà cô còn thích một tên sát gái như Hoắc Thiệu Hàng."

Nghê Hạ ho khan: "Được rồi, cũng không quan trọng, chúng ta có thể xuống xe rồi."

Ngày hôm sau lại có cảnh quay, chẳng qua suất diễn riêng của cô cũng không nhiều lắm, phần lớn thời gian là đóng vai trò làm nền cho người bên cạnh. Buổi sáng sau khi kết thúc quay phim, mọi người đều nghỉ ngơi trong phòng nghỉ.

"Nghe nói buổi chiều sẽ có một diễn viên tên tuổi muốn đến làm Cameo đó, mấy người biết là ai không?" Đại Béo hứng thú bừng bừng hỏi.

Tống Phỉ Nhi lắc đầu: "Cameo? Nhân vật Cameo nào á?"

"Hình như là cha của Hạ Hầu Tuyết Uyên."

"À......" Vốn dĩ biểu cảm của Tống Phỉ Phi rất hưng phấn nhưng lại uể oải trong tức khắc: "Vậy là một lão diễn viên ha."
Đại Béo khinh thường nhìn cô ấy một cái: "Biểu cảm của cậu là gì đây, cậu cái đồ hiệp hội ngoại mạo*"

*Hiệp hội ngoại mạo (good-looks club): thuật ngữ chung cho những người theo đuổi quan niệm "ngoại hình là tối cao, ngoại hình là trên hết"

"Sao hả, cậu cắn tôi à."

"Cậu xem tôi có dám cắn cậu không!" Đại Béo nói xong liền tỏ vẻ muốn tiến tới, Tống Phỉ Nhi hoảng sợ vội trốn sau lưng Nghê Hạ: "Huyền Hoả nữ thần, cứu tớ!"

Nghê Hạ nhàn nhạt quét móng vuốt cô ấy: "Cậu là địch phi hữu* của tớ, Tiểu hồ ly, tớ không giúp được cậu rồi, cậu để cho Đại Béo nhà chúng tớ chiếm một cái tiện nghi đi nhé."

*Địch phi hữu: Không phải là bạn hay kẻ thù

Tống Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi một trận: "Nhưng cậu yêu thù đồ cùng người khác, cậu đừng quên cậu cũng chỉ là hồ ly!"
"Nonono, tớ là phe chính nghĩa, cậu là tà ác." Nghê Hạ vô cùng thục nữ thanh lịch nhìn về phía Đại Béo: "Đại Béo, cậu nói cậu cũng vậy, chiếm tiện nghi của hồ ly không phải là một ý kiến hay đâu."

Đại Béo uỷ khuất: "Tôi thật đáng thương mà, cậu là người của Hạ Hầu, tôi nào dám chiếm tiện nghi, cho nên......."

Tống Phỉ Nhi dỗi: "Cho nên cậu là đang khi dễ tôi không có chỗ dựa!"

"Ôi giời, nào dám nào dám......"

Tống Phỉ Nhi và Đại Béo đuổi nhau làm ầm ĩ bên kia, mà Nghê Hạ bởi vì một câu "Cậu là người của Hạ Hầu" của Đại Béo mà linh hồn suýt chút nữa bay mất.

Bình luận

Truyện đang đọc