Phần 1: Chương 1+2
_______
Từng yêu sâu đậm đến vậy, cuối cùng lại chẳng có chúng ta...
1.
Lúc Trình Thiệu Di quay lại, Đồng Ngạn đã ngủ thiếp trên sofa từ lúc nào.
Cả căn phòng rực rỡ ánh đèn nhưng lại im lặng đến đáng sợ, Trình Thiệu Di tiện tay tắt bớt hai bóng đèn, không ngờ lúc ấy Đồng Ngạn lại đột nhiên mở mắt: “Ưmm, anh về rồi à?”
Trình Thiếu Di không khỏi nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, hôm nay Đồng Ngạn mặc cái váy mới anh mua lúc công tác ở Milan lần trước, da cô ấy trắng, như nước hồ trong thẻo đặc biệt động lòng người. Trình Thiếu Di hơi nhướng mày, điềm nhiên bước tới, không tới giây sau đã cúi người hôn lên môi cô.
Đồng Ngạn vừa tỉnh đã bị hôn đến mê muội, không khỏi trừng mắt, tiềm thức muốn đẩy anh ra, nhưng Thanh Nghị đêm nay lại cố chấp đến lạ, một tay giữ vai cô, tay kia vòng ra sau lưng ôm lấy cả người cô, cố chấp giày vò đôi môi cô.
Đồng Ngạn còn giãy giụa thêm vài lần, nhận ra cũng chẳng tác dụng gì, liền ngoan ngoãn vòng tay qua vai anh, nhiệt tình đáp lại.
Hôn đến mặt mũi đỏ bừng, Trình Thiếu Di lờ mờ ngửi thấy cả mùi rượu trên người Đồng Ngạn, sau đó trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tửu Tửu, một đôi mắt hạnh tuyệt đẹp, nắm lấy tay anh làm nũng giòn giã gọi anh “Anh trai”.
Nghĩ đến đây Trình Thiếu Di không khỏi run lên, thình lình buông tay đang ôm Đồng Ngạn ra.
Thật ra đến nay Trình Thiếu Di rất ít khi nhớ đến Tửu Tửu, công việc của anh quá bận, cô lại bay nhảy khắp thế giới, chỉ có lễ tết mỗi năm hai người mới gặp nhau ở nhà. Mà hôm nay đột nhiên nhớ tới có lẽ là do cuộc điện thoại của Tửu Tửu, cô ấy đang ở Ba Tư thời gian kém nhau không biết bao nhiêu mà vui mừng thông báo với anh cô sắp kết hôn rồi.
Trình Thiếu Di lúc đó đang kí văn kiện do thư ký đưa tới, tay vừa dùng chút lực ngòi bút liền hung ác cắt một đường trên trang giấy. Thư ký thấy sắc mặt anh vô cùng khó coi thì sợ đến mức thở mạnh cũng không dám, âm thầm thu lại văn kiện nói lập tức chuẩn bị một phần văn kiện mới.
Trình Thiếu Di cảm thấy mệt, dựa vào ghế xoay nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện bầu trời u ám. Trình Thiếu Di đột nhiên nhớ tới đêm trước khi du học vào rất nhiều năm trước, anh đứng trong đình viện nhìn cây dâu tằm Tửu Tửu thích nhất, quay đầu gọi tên của cô: “Tửu Tửu.”
Lúc đó Tửu Tửu vẻ mặt ngây thơ không hiểu tình cảm của anh dành cho cô, anh không hy vọng cũng tuyệt đối sẽ không để cô biết, mà bây giờ cô gái nhỏ trong kí ức kia lại sắp lấy chồng rồi.
Trình Thiếu Di bất giác nhớ đến Tửu Tửu lúc mới tới Trình gia, rõ ràng chỉ mới ba tuổi, nhưng dường lại rất biết cách lấy lòng, dễ dàng làm cho cả nhà họ yêu quý. Lúc đó Trình Thiếu Di vừa được mười tuổi vừa ghét vừa ghen tị, tranh thủ lúc bảo mẫu không ở đó liền dùng ngón tay hung ác chọc má lúm đồng tiền của cô. Nhưng không ngờ rằng Tửu Tửu chỉ cười không khóc, Trình Thiếu Di ngẩn ra cứ như vậy trái tim nhũn ra mơ hồ bị Tửu Tửu lấy mất.
Chỉ đáng tiếc những việc này đều là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.....Trình Thiếu Di chầm chậm đứng thẳng ném Đồng Ngạn tóc tai bù xù lên sô pha: “Trễ như vậy rồi, đi tắm ngủ thôi.”
Đồng Ngạn cảm thấy Trình Thiếu Di đêm nay rất kì lạ, cô vừa từ trong phòng tắm bước ra liền nhìn thấy Trình Thiếu Di vậy mà nằm trên giường ngủ rồi, đối với người cuồng công việc như anh mà nói là trăm năm hiếm thấy.
Lòng tò mò của Đồng Ngạn nổi lên, vứt khăn lau tóc sang một bên, mạnh mẽ nhảy lên giường, quả nhiên Trình Thiếu Di bị kinh động chầm chậm mở mắt mặt không biểu cảm nhìn cô.
Đồng Ngạn vô cùng hài lòng với phản ứng của anh lúc này, cúi đầu, nâng cằm anh lên, hôn một cái: “ Hê hê, ăn miếng trả mi...”
Còn chưa nói hết câu, Trình Thiếu Di đã ôm cô lật đè xuống giường, Đồng Ngạn bị hôn đến mất cả hồn vía, không khỏi hối hận, xem ra sáng mai lại phải xin đi muộn rồi.
2.
Yêu đương với Trần Thiếu Di, tựa như một giấc mơ của Đồng Ngạn...
Lúc ấy, Đồng Ngạn đang theo học ủ rượu vang tại một ngôi trường bên Pháp, nghe thì có vẻ là một chuyên ngành bí ẩn và thú vị, chỉ có Đồng Ngạn rõ hơn ai hết, ngành này thực sự rất vất vả.
Từ sáng đến tối họ đều phải ở trong nhà máy rượu, canh chừng những thùng rượu vang trong quá trình lên men. Đồng Ngạn vốn tính tình hoạt bát, bất đắc dĩ xung quanh lại toàn là mọt sách, đến những người bạn cùng cô ra nước ngoài du học đợt ấy cũng toàn nói mấy câu: “Mong chúng ta cùng nhau tiến về phía trước”, làm cho Đồng Ngạn tưởng mình xuyên về những năm 80 của thế kỷ trước.
Nhưng dù có vất vả đến mấy, Đồng Ngạn chưa từng có ý quay đầu, bởi cô thực sự rất yêu thích rượu.
Đồng Ngạn sinh ra tại vùng đất Giang Nam, bố là giám đốc nhà máy rượu ở Thiệu Hưng, từ nhỏ, nhà Đồng Ngạn đã bày đầy các loại rượu hảo hạng khắp cả nước, Đồng Ngạn dần dần thích loại rượu vang mà cô mình ở Pháp gửi về, cho nên ngay khi tốt nghiệp cấp ba, liền tuyên bố muốn đi nước ngoài học ủ rượu.
Chuyện này làm cho bố cô lạnh mặt với cô cả một tháng, mãi cho đến lúc cô của cô trở về bảo đảm, Đồng Ngạn mới có thể như ý nguyện lên chuyến bay sang Pháp.
Còn nhớ ngày đầu tiên đặt chân đến nhà máy rượu, Đồng Ngạn đứng dưới giàn nho, ngẩng đầu nhìn từng chùm nho căng mọng, trong mắt dường như phát ra cả tia sáng.
Cô thích uống rượu, càng thích ủ rượu, cô muốn dành cả đời mình để ủ ra những bình rượu thơm nhất. Với lòng tràn đầy nhiệt tình ấy, Đồng Ngạn đã gặp được Trình Thiệu Di.
Thật ra năm ấy là một năm đầy sóng gió với nhà họ Trình, vừ thành lập chi nhánh công ty ở Pháp, Cha Trình cân nhắc rất nhiều lần mới quyết định cử con trai độc nhất Trình Thiếu Di đi điều hành bên này, lúc ấy Trình Thiếu Di vừa mới 23 tuổi, mới tốt nghiệp đại học không lâu.
Còn nhớ hôm ấy là ngày gió rất nhẹ, Trình Thiệu Di hẹn đến đối tác đến nhà máy bàn chuyện làm ăn, đối phương lại là sâu rượu nên anh đã thuận theo mà mời ông ta đi thưởng thức mọi loại rượu nơi đây.
Xe của hai bên vừa dừng chưa lâu, quản lý nhà máy rượu đã nhiệt tình ra nghênh đón, Đồng Ngạn vốn thích náo nhiệt, nên cũng trà trộn vào cuối đoàn người, háo hức đi theo.
Đó là lần đầu tiên Đồng Ngạn được nhìn Trình Thiếu Di gần đến thế, dù trước đó đã vô số lần nghe những lời bàn tán về vị khách vô cùng quan trọng hôm nay từ các bạn cùng lớp. Chỉ là nghe qua và tận mắt nhìn thấy đương nhiên là khác biệt lớn, chỉ đến lúc nhìn chính diện, Đồng Ngạn không thể không ôm ngực, ngầm thừa nhận, cụm từ “trường thân ngọc lập” sinh ra để miêu tả con người này.
Hôm ấy Trình Thiệu Di ở lại nhà máy rượu rất lâu, đến tận lúc đối tác tâm đầy ý nguyện chọn được hai chai rượu tốt, bản thân cũng thuận tay cầm đi một chai, mới không nhanh không chậm đi ra ngoài nhà máy, chuẩn bị quay về,
Lúc ấy, Đồng Ngạn đã sớm bị thầy hướng dẫn gọi về phòng nghiên cứu làm việc, nghe đến Trình Thiệu Di sắp đi, liền cắn răng lẻn chạy ra ngoài, nhân cơ hội nhìn anh lần nữa. Tiếc là chạy quá nhanh, lại còn vừa chạy vừa phải quay đầu lại xem có bị ai phát hiện hay không, không cẩn thận va phải ai đó.
Đồng Ngạn bị va đến đau ê ẩm, xoa xoa vai ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện Trình Thiếu Di cũng đang bất động nhìn mình, bên chân cô là chai rượu bị cô thuận tiện hất văng ra, rượu vang đỏ thẫm như nhung chay đầy mặt đất.
Đồng Ngạn cho đến bây giờ vẫn không quên được vẻ mặt của Trình Thiếu Di ngày hôm ấy, tựa như chiều hoàng hôn tĩnh lặng ở thung lũng Provence, u sầu mà đẹp nao lòng người.
Đồng Ngạn đuối lý, do dự hồi lâu cuối cùng mới dám mở miệng: “Thật xin lỗi, tôi sẽ đền rượu cho anh...chỉ là, trả góp có được không? Trả liền một làn tôi trả không nổi...”
Đồng Ngạn chột dạ cúi đầu, thế mà lại nghe thấy tiếng cười ôn nhu của Trình Thiếu Di, dịu dàng không gì sánh bằng, nói với cô: “Không cần đâu, nhưng nếu có thể, em có muốn cùng anh đi ăn bữa cơm không?”
Đó chính là khởi đầu của câu chuyện, cũng giống như mọi câu chuyện cổ tích, đẹp đẽ đến không chân thực. Thế mà lại là một giấc mơ có chút mơ hồ, lại vì một bữa cơm trưa cơm tối mà cứ thế đi tiếp, cho đến khi Đồng Ngạn tốt nghiệp, chuyển vào căn hộ ở Paris của Trình Thiếu Di.
Mọi thứ đều quá mức tốt đẹp, đẹp đến mỗi sớm thức dậy, Đồng Ngạn đều cảm thấy mình đang mơ. Để chứng minh là thật, Đồng Ngạn còn không ngần ngại nhéo vào đùi mình, dù thấy đau nhưng lòng lại vẫn còn hoài nghi, lại hạ can đảm véo một cái lên chân Trình Thiếu Di.
Trình Thiếu Di bị nhéo một cái đau đớn, đang ngủ cũng phải tỉnh, khó hiểu nhìn Đồng Ngạn, cô lúc này mới ý thức mình lại làm sai rồi, một mặt đầy oan ức: “Cái đó, anh đừng tức giận, em chỉ là cảm thấy hiện tại quả thực quá hạnh phúc rồi, đẹp đec đến nỗi em cứ nghĩ là mơ, cho nên em muốn xác nhận xem mình đang mơ hay là...”
Nhìn thế này, cô ấy thực ra chẳng giống Tửu Tửu chút nào, Trình Thiếu Di nheo mày ngẫm nghĩ, chỉ là vào thời khắc va phải cô lúc ấy, Trình Thiếu Di lại ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt trên người cô, sau đó liền nghĩ đến Tửu Tửu.
Tửu Tửu... Trình Thiếu Di thấy tim hơi thắt lại, vươn tay ra ôm lấy vai Đồng Ngạn, kéo cô ôm vào lòng: “Nếu đã biết không phải là mơ, vậy ngủ thêm chút nữa đi.”
Bên ngoài cửa sổ, sáng sớm, gió mơn man thổi, rèm cửa trắng cũng bị gió thổi bay lên một góc, quấy nhiễu cả một giấc mộng đẹp.
- Còn nữa -