AN CA KÝ VI TỪ

An Ký Viễn không ức chế được bản năng run bật người, cậu và anh Đình An tiếp xúc nhau không tính quá nhiều, lúc còn ở trường có được học vài tiết của anh Đình An, còn lại là vài cuộc điện thoại ngắn. So với anh hai cả người khí thế lẫm liệt cao xa khó với thì anh Đình An có phần hiền hòa, dễ dàng thân cận hơn, thỉnh thoảng là những câu trêu đùa rất thoải mái, chưa bao giờ nghiêm khắc giáo điều lại làm cho người kính sợ từ trong thâm tâm, một cuộc trò chuyện ngắn gọn vào sáng sớm cũng đủ làm cho cậu thấy vui vẻ suốt cả ngày. Bàn tay nắm chặt thành quả đấm, trầm giọng hỏi:

“Còn anh? Anh chẳng lẽ cũng không phản kháng sao?”- Quý Hàng chậm rãi lắc đầu.

“Không có ích lợi gì.”- Năm chữ hời hợt ấy từng là sự giãy giụa đau đớn đến tê tâm phế liệt.

Năm ấy, đến thời điểm chọn chuyên ngành, Trần Tích không có bất kỳ sự thương lượng nào đã ghi danh cho Quý Hàng vào Ngoại tim mạch, ngay cả thầy hướng dẫn và khóa luận đều đã an bài sẵn. Trần Tích hẳn mong đợi Quý Hàng sẽ đi theo con đường của mình, cũng hy vọng Nhan Đình An sẽ ở bên cạnh dẫn dắt, thậm chí là dạy dỗ nhưng mà…  tại chính nơi này tranh cãi quyết liệt với cậu vô tác dụng, anh Đình An đã ôm cậu đẩy vào phòng khóa trái cửa lại. Đó là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, Quý Hàng nghe thấy anh Đình An trực diện đối kháng với Trần Tích không hề lùi bước, còn dùng điểm yếu để uy hiếp người. Những thanh âm chói tai bức người vang vang cách một cánh cửa gỗ dày, bên ngoài kia là con người hòa nhã, tràn đầy ấm áp đang hứng chịu mọi dày vò. Lúc đó, Quý Hàng gào thét đến khàn giọng trong sự tuyệt vọng cực độ, sắc mặt Nhan Đình An trắng nhợt hơn trang giấy trắng, còn không kịp lau mồ hôi ướt đẫm gương mặt liền trước tiên mở cửa để kiểm tra tình hình của Quý Hàng, anh vỗ nhẹ sống lưng, nụ cười hiền hòa, giọng mềm mỏng mang theo chút trêu đùa:

“Khóc a? Lớn rồi còn khóc thành như vậy, phải để cho mấy cô bé theo đuổi em nhìn thấy mới được.”

Đó là một lần duy nhất từ lúc rời khỏi nhà, Quý Hàng rơi nước mắt.

—————-

Quý Hàng trầm mặc một lúc lâu, nụ cười nhẹ trong chớp mắt, nhẹ giọng nói:

“Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra là anh đã suy nghĩ quá đơn giản.”

“Anh có ý gì?”- An Ký Viễn hiển nhiên bị câu chuyện làm hoảng sợ.

“Cậu tính khí không tốt, trừ anh Đình An thì không có thêm một học trò nào khác.”

Quý Hàng tiếp tục lý giải: “Một người làm nghề y khi đạt đến vị trí như vậy đều mong muốn có người kế thừa, tiếp tục phát triển thành quả nghiên cứu cả đời. Anh lại một mực gạt đi tất cả mọi trách nhiệm cần gánh vác, rất ích kỷ.”

Sắc mặt An Ký Viễn có biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, thở dốc hỏi ngược lại:

“Ích kỷ sao?”

Quý Hàng kéo tâm trí từ những ký ức xa xôi trở về hiện thực, ngẩng đầu nhìn biểu tình ngây thơ của em trai nói:

“Không chỉ sư huynh, anh cũng có trách nhiệm…”

“Có trách nhiệm phục tùng, lấy lòng, kế thừa sự nghiệp của ông ta sao? Cũng chỉ vì ông ta đã cứu mạng anh?”- An Ký Viễn nghiêm nghị cắt ngang lời anh hai, như con mèo nổi giận gào lên khi bị giẫm phải đuôi.

“Dựa theo đạo lý này, chẳng lẽ mỗi một người bệnh khi được chữa khỏi đều phải vô điều kiện phục tùng bác sĩ đã chữa trị sao? Đây là kiểu suy luận gì vậy?”

Quý Hàng rất có kiên nhẫn nghe em trai gào thét xong mọi sự căm phẫn, sắc mặt không đổi, lấy ra roi mây trong hộp gỗ quất xuống mu bàn tay.

Chưa từng nghĩ đến sẽ bị đánh, cơn đau bất chợt làm An Ký Viễn theo bản năng rút tay lại, chưa kịp xoa cái thứ hai đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cứng người, theo đúng quy củ duỗi thẳng bàn tay trở về, lòng bàn tay ngửa lên, năm ngón tay khép chặt.  Hỏa khí vừa bốc lên đã tiêu tán không còn bóng dáng.

Quý Hàng không nhìn đến biểu tình của em trai, nhíu mày giơ roi quất xuống.

“Chat!”- Một roi không lưu tình, lòng bàn tay xuất hiện ngay một vệt đỏ vắt ngang, đau điếng, bỏng rát, đầu ngón tay đều run run.

Quý Hàng nhàn nhạt nói vẫn đủ dọa người.

“Duỗi thẳng!”

Một lúc sau, An Ký Viễn mới từ đau đớn trùng điệp bừng tỉnh, cố sức điều chỉnh bàn tay, trơ mắt nhìn từng roi quất mạnh xuống.

Quá đau, cái này còn mãnh liệt hơn gia pháp của An gia, mỗi một roi đều như cắt đôi da thịt. An Ký Viễn cắn chặt răng kìm nén vẫn bị đau đớn chồng chất bức ra tiếng rên khẽ, hít thở thật sâu mấy hơi mới giữ vững được cổ tay đang run rẩy kịch liệt.

Quý Hàng không đánh nữa, thu hồi roi mây, ngước mắt nhìn chằm chằm em trai lên giọng giáo huấn:

“Đừng bắt anh phải dạy dỗ lại em lễ phép cơ bản. Đó là anh trai của mẹ, phải gọi bằng cậu.” (Hình như có người nào đó cũng không tự nguyện gọi “cậu” a…)

“Dạ!”- An Ký Viễn mím chặt môi đáp lời, giống như cậu học sinh bị bắt bẻ không thể phản kháng, tức tối đến mặt đỏ bừng, bao phẫn uất bị đánh nát, có chút ảm đạm, thất thần.

Quý Hàng tiếp tục dùng bông gòn thấm nước, vừa lau chùi vừa tiếp tục câu nói bị cắt ngang.

“Anh nên có trách nhiệm, tránh cho em bị cậu quấy nhiễu.”- Giọng nhẹ nhàng lại làm lòng người bừng tỉnh. An Ký Viễn giật mình, khóe miệng run run không nói thành lời.

“Ba rất yêu thương cũng rất coi trọng em. Em hai tuổi đã bắt đầu học cách phân biệt dược liệu, bốn tuổi đã đọc sách trung y, danh chánh ngôn thuận làm An thiếu gia, đại khái có thể so người thường bớt đi rất nhiều sự phấn đấu, không cần đến chỗ của anh để suốt ngày bị mắng, bị đánh…”-  Giọng Quý Hàng ngày càng nhẹ nhàng, đến cuối càng giống như tự mình thì thầm, không hề ngẩng đầu nhìn.

Lòng An Ký Viễn như bị ai níu chặt lại, cố đè xuống mọi ưu tư, vừa thấy anh ngẩng đầu liền cố gắng tỏ ra vẻ trưởng thành, cứng cỏi không sợ trời, không sợ đất cộng thêm mấy phần nghịch ngợm nói:

“Anh có thể không mắng, không đánh mà…”

“Em có thể nhớ lâu?”- Quý Hàng mang sáu phần chê cười, bốn phần nghiêm nghị nói.

“Mắng rồi, đánh rồi cũng không chút thay đổi. Từ nhỏ đến lớn làm viết kiểm điểm, có câu chữ nào là không viết theo thói quen?”

An Ký Viễn cố gắng nâng đầu lên nhưng vẫn né tránh ánh mắt của anh.

“Sư huynh trở lại, em tốt nhất khi làm việc đều dụng tâm suy nghĩ một chút. Có ngày nên để cho anh Đình An dạy dỗ em một lần.”

“Anh Đình An sẽ không…”

Quý Hàng bật cười hù dọa: “Muốn thử không? Anh Đình An đánh người rất là đau a.”

“Thế a?”

An Ký Viễn chợt nhún vai hỏi như không có chuyện gì xảy ra:

“Anh còn không ăn cơm tối, cũng sắp chín giờ… muốn ăn cùng anh Đình An Sao?”

Quý Hàng: “…”

—————-

Câu chuyện ngày trước đại khái là như vậy. Cảm tình của Quý Hàng đối với sư huynh rất thuần túy; cảm tình của Nhan Đình An đối với sư phụ cũng rất thuần túy, nhưng Quý Hàng đối với Trần Tích, đại khái có chút mâu thuẫn đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi