AN CA KÝ VI TỪ

An Ký Viễn tự ngược nằm lì trên giường lớn mềm mại, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, từ lúc cậu không chút khách khí đuổi đi bác sĩ tư nhân muốn vào thoa thuốc cho mình, đóng chặt cửa phòng thì bên ngoài không ngừng có người mang đến nào thuốc, bông băng, khăn lạnh, miếng dán hạ sốt,… An Ký Viễn căn bản lười nhúc nhích, trực tiếp phân phó đặt ở trước cửa phòng, vật dụng mang đến sắp chất thành một núi nhỏ trước cửa.

Trong phòng của cậu không có tấm kính lớn soi toàn thân, vừa rồi đi vệ sinh muốn liếc mắt xem tổn thương phía sau, nhưng tư thế nhón chân, nâng mông đến được mặt kính thực sự quá xấu hổ, cuối cùng đành từ bỏ. Vì vậy, cậu chỉ quay đầu tùy tiện liếc nhìn, lọt vào tầm mắt là một vệt đỏ dài, duỗi tay lần mò liền chạm vào những vết sưng dài, chồng chéo, gập ghềnh, ấn nhẹ một cái đều đau đến nhe răng trợn mắt.

Mặc dù đầu óc của An Ký Viễn lúc đó có chút hỗn loạn nhưng cậu vẫn biết ba mươi roi này tuyệt đối không phải chỉ làm ra vẻ, giáo huấn chính là giáo huấn, mỗi một roi đều có hiệu quả, ý nghĩa của trừng phạt trong lòng Quý Hàng không phải để chứng tỏ thái độ gì đó, đơn giản chỉ muốn người bị phạt bị đau cùng biết đau.

Một người khi rơi vào bóng đêm tĩnh mịch sẽ không thể tránh được suy nghĩ miên man, An Ký Viễn vốn muốn dùng gối đầu che mắt lại, ép bản thân nghỉ ngơi một lát để bảo đảm sáng mai đủ thể lực chạy ra ngoài, nhưng mà những cảm xúc hỗn loạn, những sự kiềm nén dồn ép làm cậu bỏ qua cả ý niệm phải chìm vào vào giấc ngủ.

Cậu thật sự có chút chán ghét chính mình, cậu cảm nhận rõ ràng yêu cầu của mình đối với anh càng ngày càng cao, đây đại khái là hiện tượng không hề tốt chút nào! Nếu như ở nửa năm trước, anh đối đãi với cậu như vậy, ở trước mặt mọi người đánh cậu cũng tốt, không có bất kỳ giải thích nào mà đánh cậu ba mươi roi cũng vậy, sau đó thờ ơ, cao ngạo xem như chuyện đương nhiên, cũng sẽ không nhấc lên trong lòng cậu bất kỳ một gợn sóng nào.

Nhưng bây giờ, An Ký Viễn lại không làm được. Cái người mà cậu ngày đêm tưởng niệm đã vô hình rót vào đáy lòng cậu từng chút ấm áp, mang đến cho cậu hy vọng, biểu lộ rõ ràng sự quan tâm… Kỳ vọng của cậu đối với anh cũng theo đó ngày một tăng cao, không còn định mức của sự thỏa mãn hay thất vọng, tất cả mọi thứ đều sẽ mang đến cảm giác uất ức đến rung chuyển đất trời.

Nhưng lý trí luôn nói cho cậu biết, như vậy là không đúng.

An Ký Viễn bắt đầu tự chất vấn chính mình, vì sao cậu không thể khách quan hơn, giống như lời cậu khuyên ba mà khuyên chính mình, ở bệnh viện đánh nhau vốn là cậu không đúng; vì sao cậu nhất định phải làm bộ làm tịch so sánh mình với Kiều Thạc, biểu hiện trong ca phẫu thuật của anh ta tốt hơn, tính cách hiền hoà hơn, nhân duyên cũng tốt hơn so với cậu, anh một mình sống ở ngoài không dễ dàng, có được một cậu học trò thân thiết như vậy là một sự kiện đáng vui mừng; cậu vì sao lại giống như một cô gái, chỉ vì chút cảm giác một bên trọng, một bên khinh mà buồn bã hao tổn tinh thần; vì sao cậu không đủ hiểu chuyện, thậm chí xung động, tùy hứng, không thể giống như trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh vui vẻ nói với anh hai chỉ cần chú tâm đến công việc, thoải mái, thân thiết với sư huynh, cho anh thấy không cần phải lo lắng cho cậu.

An Ký Viễn chưa bao giờ có cảm giác bất lực như lúc này, năm đó sự việc anh bỏ nhà đi diễn ra quá nhanh, cậu cũng còn quá nhỏ, khó có thể hình dung rõ ràng mọi cảm xúc. Sau đó, có thể do anh không còn bên cạnh, ba cũng không có tính nhẫn nại, tính cách phản nghịch theo tuổi tác tăng trưởng. Lúc cậu trong thời kỳ phản nghịch nhất, anh khi gặp cậu thường là biểu tình hờ hững, nhưng nếu ngẫu nhiên gặp phải cậu đi cùng với những đứa bị định nghĩa là côn đồ cũng sẽ không để ý trường hợp mà đánh cậu một trận. Mặc dù không có thói quen phản kháng với anh nhưng có thể ở cái tuổi đó thường không dễ dàng phục tùng. Nhưng mà, thời điểm đó An Ký Viễn tuy cũng đau, cũng uất ức, thậm chí cái loại đánh không cần giải thích khiến cậu so với hiện tại càng đau, càng uất ức, nhưng sẽ không hề có cảm giác tứ cố vô thân.

Mà bây giờ, khi cậu thực sự rất nỗ lực muốn trở về làm đứa em trai tốt của anh, cố gắng đến cả người đầy thương tích để dịch chuyển đến được gần hơn một chút thì lại phát hiện, thì ra thế giới của anh rất lớn, rất xa, thậm chí rất hoàn hảo. Anh dùng thời gian một năm để học xong ba năm Cao trung, thi đậu vào Y viện, người khác dùng tám năm đều sức đầu mẻ trán mà anh chỉ dùng có năm năm, ra hành nghề lại dường như không bỏ ra bao nhiêu sức lực đã tiến đến vị trí Phó khoa… Thành tích đứng nhất Y Viện của cậu trong mắt anh đại khái chỉ là tiêu chuẩn tạm chấp nhận được thấp nhất mà thôi.

Cho nên, cậu cứ như vậy mà tùy tiện xông vào thế giới tròn trĩnh, hoàn hảo của anh chỉ mang đến sự phiền phức, cũng phá hủy sự cân bằng vốn có, tự nhiên sẽ không thể nào được người yêu thích. Đã là như vậy, nếu như cậu lui trở về vị trí cũ, có thể sẽ tốt hơn không?

Nhưng cậu làm sao có thể cam tâm, đó là người thân trọng yếu nhất trong đời An Ký Viễn cậu a.

==================

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi