AN CA KÝ VI TỪ

Sau này, khi Nhan Đình An nói với sư đệ nhà mình về chuyện của sư tử nhỏ xù bờm kia, Quý Hàng nghe sư huynh miêu tả những biểu hiện mờ ám, uất ức của An Ký Viễn, viên hoành thánh vừa đưa đến miệng đều rớt xuống, Aspirin lập tức lấy đà phóng đến.

"Em nếu lúc nhỏ cũng có thể nhỏ giọng xuống nước như vậy sẽ tránh được biết bao nhiêu roi a. Biết rõ mình đáng ăn đòn nhưng còn dám trừng mắt lên nói đau, nghe đến đó cái gì đều không muốn tính toán với em ấy nữa."

Quý Hàng lau đi nước hoành thánh vương vải, hồi tưởng về bộ dạng lúc mình phạt Tiểu Viễn, nhỏ giọng thì thầm.

“Em cũng cảm thấy như vậy?”

“Em chưa bao giờ nghe nó la đau.”

Đứa nhỏ “chưa bao giờ la đau” lúc này đang ngồi bên ghế phụ lái với nét mặt vô cùng oán giận Nhan Đình An khi cắt ngang câu chuyện, liếc nhìn con đường quen thuộc càng nổi lên nghi ngờ.

Đứa nhỏ trừng mắt, đáng thương nói: “Không phải anh nói dẫn em đi ra ngoài chơi sao?”

"Đúng vậy."

Nghe câu trả lời rất vô tội kia, An Ký Viễn biết mình đoán đúng rồi.

"Đi bệnh viện chơi sao?"

Một loại cảm giác bị phản bội dâng trào, có trời mới biết khi cậu thay quần áo xong bước xuống cầu thang có bao nhiêu gian nan, nửa tấm thân tàn chịu đựng biết bao gánh nặng, rất khó khăn mới có thể bước chân ra ngoài.

"Không nên đi bệnh viện sao?"- Nhan Đình An từ đường lớn rẽ sang đường nhỏ, không trả lời mà còn hỏi lại:

"Em không phải suốt trên đường đều nói mông đau sao?"

An Ký Viễn oán giận mà không dám nói gì, chỉ trừng to mắt.

“Cậu la đau bao giờ?”- Đứa nhỏ thích thể diện chịu đựng rất cực khổ.

"Vừa vặn, trực ban phòng khám hôm nay là Trưởng khoa Ngoại chấn thương a.”- Nhan Đình An híp mắt cười nói, không hề cố kỵ ánh mắt sắc bén như dao bên cạnh.

“Trong nhà cũng không còn thuốc trị ngoại thương, sẵn tiện nhờ họ xem giúp em có cần bổ sung thêm loại thuốc nào không?”

An Ký Viễn: …

Thân trên là áo của Quý Hàng, phía dưới là quần jean của Nhan Đình An,  An Ký Viễn khi hòa lẫn trong đám đông chẳng qua là cậu sinh viên có gương mặt tương đối đẹp trai, sáng sủa hơn một chút.

Lúc thay quần áo, cậu cũng liếc nhìn thử, gậy đánh ra thương tích không bằng roi mây nhưng cũng tạo thành những vết sưng khá lớn, cả mông đều sưng tròn, đỏ au như một quả táo đỏ.

Thanh niên hơn hai mươi tuổi luôn rất cần thể diện. Nhan Đình An mấy lần dừng bước chờ đợi và kèm theo vài câu trêu đùa. An Ký Viễn áp chế không nỗi lòng tự trọng cực đại, tức giận, phồng má, trợn mắt hệt như chú cá nóc phình lớn thân người, khập khiễng cắn răng đuổi theo.

Đoạn đường từ bãi đậu xe đến khu phòng khám khá dài, đau đớn dần quen, bước chân dần thuần thục hơn nhiều.

"Anh nói không sai chứ, đi một chút sẽ hết đau, vẫn là thiếu rèn luyện." – Nhan Đình An kê sát đầu, không để tâm đến gương mặt ửng hồng của An Ký Viễn.

"Còn đau?"- An Ký Viễn không nói, Nhan Đình An lại hết sức chuyên chú tự biên tự diễn, giọng nói tràn đầy quan tâm, một bộ dáng dỗ dành trẻ con.

“Còn đau thì một lát nữa mượn cho em chiếc xe lăn.”

Hơi nóng lan tỏa, vết ửng hồng trải dài xuống cổ.

Không gian hẹp vô cùng an tĩnh

Tuy vào buổi chiều nhưng tại Bệnh Viện B vẫn đông nghẹt người, ghi rõ tải trọng thang máy không quá hai mươi người mà vẫn luôn chật cứng. Đa số mọi người đều bị câu nói của Nhan Đình An thu hút mà nhìn qua An Ký Viễn với ánh mắt chê cười thanh niên trẻ tuổi yếu ớt.

"A, quên mất."- Nhan Đình An không nhìn An Ký Viễn đứng bên cạnh đang nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói.

"Phía sau của em đau như vậy, cũng không ngồi được, vậy làm sao bây giờ, anh không ôm nổi em đâu…”

Nếu không phải hơn một tiếng trước vừa bị ấn trên tường nghiêm khắc đánh một trận, An Ký Viễn xác định lúc này sẽ không chút do dự quay người bỏ đi, uy lực của gậy vẫn phảng phất, đứa nhỏ trừng mắt đến đỏ bừng, cắn chặt răng nuốt nghẹn biết bao nhiêu uất ức vì "n câu ân cần thăm hỏi" kia.

Vui đùa thì vui đùa, Nhan Đình An là dẫn An Ký Viễn đi làm chuyện chính sự, dĩ nhiên không phải đi tìm bác sĩ thoa thuốc rồi mà nhận sự phó thác của sư đệ, dẫn đứa nhỏ đi tái khám cũng sẵn tiện cho nó ra ngoài giải khuây, chỉ khác biệt chút là phải xếp hàng bốc số mà thôi.

Đương nhiên, Nhan Đình An không nghĩ đến bác sĩ ở phòng khám lại rất tinh mắt nhìn theo động tác trèo lên giường đầy khó khăn của An Ký Viễn, rất  nghiêm túc hoài nghi có thể có biến chứng sau khi mổ ruột thừa. Nhan Đình An chỉ có thể dựa vào nhân cách và mị lực của chính mình tận lực thuyết phục bác sĩ rằng đứa nhỏ chỉ do hai ngày qua ăn uống không tiêu hơi khó chịu trong người, tránh được chuyện gọi đến Hạ Đông và cả Khoa Ngoại tiêu hóa xuống hội chẩn.

"Nét mặt than khóc đó là gì?"- Nhan Đình An cầm trong tay xấp giấy đăng ký, xoay người nhìn miếng bông gòn vẫn còn ấn trên tay.

"Có thể ném rồi a."

An Ký Viễn rụt cổ một cái, ngại nói đau, chỉ thể lắc đầu nói:

"Em ấn thêm một lát."

Cậu không ngồi được ghế liền xoay người tựa vào lan can, cái mông hướng ra bên ngoài. Kỳ thực, tư thế này cũng không tốt hơn bao nhiêu, vì giữ thân thể cân bằng, đầu gối nhất định phải dùng sức.

Cậu rất ít có cơ hội dùng tầm mắt của một nhân quan sát khung cảnh bệnh viện. Ánh mắt mờ mịt vươn xa ra những mảng tường trắng lạnh lẽo, xung quanh nồng nặc mùi nước khử trùng, xen lẫn trong đó là những tiếng động huyên náo, những ánh mắt đầy yêu thương, lo lắng và cả tức giận.

An Ký Viễn nhìn đến phía xa có một đôi nam nữ đang vui vẻ trò chuyện, nhìn thấy người cha cõng bé gái đang say ngủ trên lưng, nhìn thấy người bà đang thổi nhẹ từng muỗng cháo đút cho bé con,… đột nhiên từ đáy lòng cảm thấy vắng vẻ.

Tâm tình có chút hỗn loạn, mấy lần ngẩng đầu nhìn anh Đình An đang sắp xếp lại giấy tờ trong tay, nhục chí cúi đầu, rất lâu mới lấy dũng khí lên tiếng.

"Anh gần đây rất bận sao?"

An Ký Viễn cảm thấy mình không cần phải đi tái khám làm gì, nếu có chỗ nào khó chịu mà cậu còn không phát hiện ra thì công sức học hành bao năm đều uổng phí rồi. Nhưng anh Đình An nói là do anh phó thác, vậy tại sao anh ngay cả chút thời gian này đều không sắp xếp được… Nếu nói đây là một sự trừng phạt… Lẽ nào, anh tức giận đến như vậy.

Có lẽ vừa bị tiêm một mũi làm trong ánh mắt lộ ra vài phần yếu đuối cộng thêm một chút cảm giác mất mát, so với đứa nhỏ ương bướng không biết trời cao đất rộng lớn tiếng với anh lớn trước đó hoàn toàn khác biệt.

Nhan Đình An nhìn ánh mắt thất thần kia cũng có chút chạnh lòng.

Bệnh của Dư Điềm Điềm bộc phát, đứa nhỏ có biết nhưng chuyện Quý Hàng bị Cù Lâm cho người giám sát, tạm thời bị đình chỉ phẫu thuật, sư đệ đã kiên quyết không muốn cho nó biết.

Mấy ngày qua lúc giao bài tập đều sẽ vô tình hay cố ý hỏi một câu anh khi nào đến. Nhan Đình An ngoài miệng trêu đùa đứa nhỏ mong chờ bị đánh đến thế à nhưng trong lòng thấu hiểu rất rõ ràng:

Cái người anh hai cường thế, bá đạo, chuyên dùng đòn roi giáo huấn, suốt ngày một bộ mặt hung dữ, lạnh lùng, nghiêm khắc kia đối với An Ký Viễn mà nói là người không có ai thay thế được.

"Biết anh của em bận rộn thì ngoan ngoãn một chút, bớt làm những chuyện không đứng đắn để em ấy phải bận tâm."

Nhan Đình An xoa xoa đầu đứa nhỏ, thấy nó ngẩng đầu rồi lại cúi đầu,  cũng không biết nên nói thêm cái gì.

Trên đường đi lấy kết quả trở về, trên tay xuất hiện thêm hai cây kem, nổi bật trong dòng người qua lại.

Bước đến gần An Ký Viễn liền nở một nụ cười thật tươi.

An Ký Viễn cũng mỉm cười, là nụ cười thỏa mãn, đôi mắt lấp lánh sáng của đứa nhỏ được người lớn dẫn ra ngoài chơi.

Rõ ràng nước miếng đều chảy tới khóe miệng rồi vẫn cứng miệng nuốt vào trong nói:

“Anh không cho phép em ăn hàng rong bán bên ngoài bệnh viện.”

Nhan Đình An ngồi xuống bên cạnh, nhìn đứa nhỏ ngốc nghếch cười nói:

“Không nói cho anh em biết là được rồi, còn không mau ăn, chờ em ấy tình cờ đi ngang bắt được hay sao?”

An Ký Viễn nhận lấy cây kem, dùng ánh mắt cực kỳ trịnh trong quan sát phần thưởng, lè lưỡi liếm nhẹ một cái- mát lạnh, thật ngọt a.

Đại khái là rất lâu rồi không có được sự thảnh thơi ăn loại “thực phẩm rác rưởi” này, An Ký Viễn liếm láp như hổ đói vồ mồi, cây kem rất nhanh bị cậu ăn hết một nửa, thoáng liếc mắt nhìn cây kem của anh Đình An chỉ mới vơi đi chút hình dáng xoắn ốc, cậu mới ý thức mình ăn quá nhanh rồi, hàm răng vừa cắn miếng bánh giòn tang liền nhả ra.

Bộ dạng mình lúc này chắc chắn sẽ bị cười nhạo là một con quỷ ham ăn đi, nên cậu quyết định “chờ đợi” anh Đình An.

“Anh Đình An cũng dỗ dành anh như vậy sao?”

Nhan Đình An sửng sốt vài giây mới ý thức đứa nhỏ là đang hỏi chuyện cây kem.

"Anh em à?Em ấy không thích ăn cái này, chỉ có em và Aspirin thích ăn.”

Khóe miệng An Ký Viễn giật nhẹ một cái, mèo thì cứ ăn thức ăn cho mèo đi chứ.

An Ký Viễn bỗng nhiên phát hiện, cậu hình như không biết anh thích ăn món gì, có sở thích gì, ngoại trừ khi nhìn thấy sự tiến bộ của cậu sẽ lộ ra chút xíu nét mặt vui vẻ, an tâm.

“Vậy làm sao để dỗ dành?”

An Ký Viễn ngẩng đầu chờ đợi đáp án, nhưng không ngờ lại bị đối phương tạt cho một gáo nước lạnh.

"Em ấy không cần dỗ dành, cho đến bây giờ đều là bộ dạng của người trưởng thành.”- Nhan Đình An vẫn mỉm cười nhưng nụ cười ấy tựa như nước ngọt trộn lẫn hoàng liên

Thực sự không cần sao?

Đứa nhỏ mười mấy tuổi dù thành thục đến đâu, đối mặt với sự đối đãi bất, bị trách móc nặng nề, bị hiểu lầm,… cũng sẽ cảm thấy uất ức, làm sao có thể tâm bình khí hòa.

Khi Nhan Đình An mới gặp Quý Hàng đã là bộ dáng của một người anh lớn. Từ nhỏ chịu sự giáo dục khắc nghiệt, không thể tranh luận, không thể rơi nước mắt, tất cả uất ức, chua sót đều tự mình nuốt vào trong, chậm rãi dùng nghị lực của chính mình mài mòn, tiêu hóa.

Đứa nhỏ sau một thời gian rất dài mới học được kêu đau, học được khoan dung với chính mình, học được làm thế nào đối xử với em trai.

Làm sao có thể không cần, chẳng qua là từ nhỏ được mài mòn đến dần hiểu ra chính mình không có đặc quyền được dỗ dành.

Nhan Đình An trầm mặc, trong lòng thở dài, trong đầu nhớ đến hình ảnh đứa nhỏ ôm gối rút người trong góc tường, ánh mắt mê man, trống rỗng, hình ảnh đứa nhỏ trở về nhà trong bộ dạng đầy thương tích vẫn tươi cười nói với anh nhìn có vẻ đáng sợ nhưng không có đau đâu.

Tiếng chuông điện thoại kéo Nhan Đình An trở về thực tại, nhìn trên màn hình điện thoại hai chữ “Quý Hàng” có chút dở khóc dở cười.

"Em nghe hay là anh nghe?"

An Ký Viễn cắn cắn môi, anh Đình An vừa gửi kết quả kiểm tra và những video “kỹ năng đặc biệt” của mình không quá mười phút, thì anh đã gọi đến. Cậu thật muốn nghe giọng của anh nhưng cũng không muốn nghe anh vừa mở miệng đều là câu răn dạy, hắn lắc đầu.

"Ưm, chuẩn bị về…, anh sẽ nói với nó."

An Ký Viễn đã sớm từ lan can đứng thẳng người dậy, chấp hai tay sau lưng đứng bên cạnh anh Đình An, ánh mắt chăm chú nhìn đầu ngón chân, không dám nỗ lực suy đoán cái gì, chỉ theo giọng nói lên xuống của anh Đình An mà dâng lên sự run sợ.

Nhưng anh Đình An lại rất ung dung, vừa liếm kem vừa tranh cãi với anh.

"Là ai suốt hai năm không biết gọi điện thoại, lúc này mới có hai ngày không tìm được liền nóng nảy? Còn dám gọi đến quầy trực Khoa Ngoại lồng ngực, xem anh thu thập em thế nào?”

"Ưm, muốn ăn cái gì?"

“Tiểu Viễn ở đây, em có muốn nói gì với nó không?”

Trong lòng bắt đầu căng thẳng, An Ký Viễn đứng cứng đờ tại chỗ, không dám có chút lộn xộn nào, đến cuối cùng cũng không có tiếp điện thoại, chỉ nghe anh Đình An kết thúc cuộc trò chuyện.

Cậu không có lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn anh Đình An.

“Anh của em tối mai đến ăn cơm, lát nữa chúng ta ghé chợ tìm xem có mục măng nào tươi ngon không, hầm một nồi canh gà.”

An Ký Viễn cúi đầu, lại ngẩng đầu: "Anh còn nói cái gì không?"

“Phạt em đứng tỉnh lại gấp đôi.”

An Ký Viễn cắn chặt môi, sớm đoán được anh tuyệt sẽ không dễ dàng tha cho hành vi nguy hiểm của cậu.

“Dạ, em biết rồi.”

“Sáng hôm nay quá nửa tiếng, về nhà đứng thêm nửa tiếng." – Nhan Đình An đứng lên nói.

"Chuyện em nên đối mặt vẫn phải đối mặt thôi."

"Anh Đình An!" – Sư tử nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú hỏi:

"Em có phải thật sự rất không hiểu chuyện không?"

Nhan Đình An sửng sốt nửa giây, giơ tay xoa đầu sư tử nhỏ, xoa đến đầu tóc có chút rối mù, muốn che đi tầm mắt.

Đứa nhỏ híp mắt ngẩng đầu, nỗ lực từ trong khe hở của những sợi tóc bù xù tìm được ý cười trong mắt của anh Đình An, cứ cho rằng đó là câu trêu đùa, cười nhạo nhưng lại là câu nói rất ung dung, có chút nhấn nhá trọng tâm.

"Hiểu chuyện có gì tốt, đứa nhỏ hiểu chuyện không có kem ăn."

An Ký Viễn không nói chuyện, lúc này mới nhớ trong tay mình còn cầm một nửa cây kem, há miệng cắn lấy, chờ đợi vụn bánh giòn tan hòa trong cái ngọt mát lạnh, không biết đã bắt đầu suy nghĩ từ bao giờ, quyết tâm lên tiếng.

“Em thật sự không hề chán ghét sư huynh.”

Từ nhỏ đã nhìn quen thói đời nịnh nọt, người nào là thật tâm đối tốt với mình, An Ký Viễn có thể không tốn mấy sức lực biết rõ ràng.

"Có rất ít người chán ghét Kiều Thạc, tính cách của em ấy rất được, đối xử với mọi người đều rất chân thành."

Nhan Đình An mỉm cười hỏi:  "Sư huynh em tìm em?"

An Ký Viễn gật đầu.

Ngày hôm trước dùng máy vi tính của anh Đình An đăng nhập tài khoản, vừa mở lên là có mấy trăm tin nhắn chưa đọc, hết trấn an bạn gái lại đến các đồng nghiệp, trong đó tin nhắn nhiều nhất là của sư huynh.

Hai cậu thanh niên tức giận, nhất thời xung động, lại kèm theo chút tâm tình kìm nén đã lâu, An Ký Viễn không cảm thấy đánh một trận sẽ cắt đứt quan hệ nhưng cậu không có lòng dạ bao dung đến mức xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho nên trong nhất thời không biết nên ứng xử ra sao, chỉ nhắn một cái tin báo bình an rồi thôi.

Nhan Đình An cũng đồng dạng ăn hết cây kem, dùng khăn giấy lau miệng rồi nói:

"Anh của em cũng dự định sẽ tự mình nói với em chuyện mẹ của Kiều Thạc nhưng chính em ấy cũng không ngờ đến mấy ngày nay đều không phân thân ra được. Nếu như em muốn nghe, anh sẽ nói cho em nghe."

Màng não xuất huyết cấp tính nhưng vẫn tỉnh táo, An Ký Viễn chỉ mới đọc qua trong sách vở, cậu còn nhớ lúc còn ở trường, khi giảng đến những biểu hiện lâm sàng điển hình, thầy đã nói một câu:

“Bác sĩ không thấy rõ biểu hiện lâm sàng không phải vì tỷ lệ phát bệnh thấp mà do đa số người bệnh đều tử vong trước khi đến bệnh viện.”

Ở giữa tỉnh táo, chính là hai đầu hôn mê.

Lúc đó, mẹ của Kiều Thạc là nạn nhân trong vụ tai nạn xe liên hoàn, nhưng bởi vì trạng thái say rượu mà không nhớ rõ mình đã từng hôn mê ở hiện trường, khi được đưa đến bệnh viện, đã trong trạng thái tỉnh táo, ngoại trừ trên chân bị chút vết thương ngoài da, thì không có bất kỳ triệu chứng tổn thương đến hệ thần kinh bệnh nào, được xếp vào bệnh nhân có triệu chứng nhẹ.

Nếu không phải cảnh sát kiên trì lập biên bản hiện trường, cô ấy vừa tan ca cứ la hét đòi xuất viện về nhà.

Bác sĩ phụ trách khám cho mẹ Kiều Thạc lúc ấy chính là Quý Hàng đang trực ban được điều động xuống hỗ trợ.

Không ai biết, tổn thương sưng tấy trong màng não đang âm thầm xuất huyết, khi đạt đến mức độ nhất định sẽ đưa bệnh nhân rơi vào trạng thái hôn mê và có thể không còn cơ hội tỉnh lại nữa.

Mấy lần nhân viên y tế đi ngang qua đều bị mùi rượu nồng nặc làm lầm tưởng cô ấy chỉ đang say rượu nằm trên giường bệnh ngủ một lát. Quý Hàng thì đang cực lực hỗ trợ xử lý những nạn nhân khác đang trong tình trạng vô cùng nguy cấp, khung cảnh huyên náo, gấp gáp với bầu không khí tràn ngập lo lắng.

Thẩm Nhất Lan nhận được điện thoại của cảnh sát liền chạy đến bệnh viện, kéo ra màn che, bà tuy không có kiến thức y học thường thức nhưng dù sao Kiều Thạc cũng học y, ít nhất cũng nhìn ra được con gái mình đã không còn thở nữa.

"Bị dọa rồi?"- Mắt thấy chút kem còn lại chảy trên tay An Ký Viễn, Nhan Đình An đưa khăn giấy cho cậu nhóc lau tay rồi nói tiếp.

"Bà vốn đã không hiểu kiến thức y học thông thường, có giải thích đến mấy cũng không thông. Huống hồ, em cũng biết tính cách của anh hai em rồi, sẽ không vì bản thân mình mà cạnh tranh cái gì nhưng cứ thích gánh hết trách nhiệm lên người. Đối với chuyện này, bà ngoại Kiều Thạc vô cùng kích động, cũng không hề biết Kiều Thạc là cấp dưới trực thuộc của anh em.

An Ký Viễn mờ mịt ngẩng đầu, đáy mắt chưa kịp che giấu sự khiếp sợ.

"Ba của sư huynh đâu?"

Nhan Đình An lắc đầu.

“Kiều Thạc ít nhắc đến chuyện này, anh chỉ biết từ rất sớm đã không thấy tăm hơi, còn vì sao thì em cũng đừng hỏi đến.”

An Ký Viễn tuy có chút tính trẻ con nhưng chuyện đi khơi lại vết thương lòng của người khác, cậu chắc chắn sẽ không làm.

"Sau đó thì sao?"- Không biết có phải ăn kem quá lạnh, giọng đều run.

"Còn có thể làm sao chứ?"

Nhan Đình An đứng dậy bước đi, nhìn An Ký Viễn như vịt con theo vịt mẹ cứ chúi đầu theo sau lưng mình liền nắm lấy tay nó kéo đi lên trước.

"Với gia cảnh của Kiều Thạc cũng không có đủ tài chính để mời luật sư, kiện ra tòa gì đó, bệnh viện bồi thường bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu. Khoản bồi thường này sư huynh của em lại kiên quyết giữ lại cho bà ngoại dưỡng già, sống chết cũng không chịu động đến, trong khi em ấy vừa nhập học không bao lâu, có thể phải nghỉ học vì không đủ tiền đóng học phí.”

"Cái gì?"- An Ký Viễn kinh ngạc thốt lên nhưng thanh âm bị vùi lấp trong không gian huyên náo ở phòng khám.

An gia mặc dù không giàu có như những gia tộc kết hợp giữa chính trường và thương trường nhưng An gia tiểu thiếu gia chưa từng bao giờ phải lo âu về chuyện học phí.

Nhan Đình An giải thích: “Học phí Trường Y rất cao, danh vọng lớn nhưng sau khi tốt nghiệp, tiền lương lại chẳng đáng là bao.”

An Ký Viễn đã có thể đoán được.

"Vậy là anh…  "

“Đúng, là anh em đã bỏ tiền chu cấp học phí, Kiều Thạc mới không phải nghỉ học.”

Nhan Đình An nói rất nhẹ nhàng, nhưng tình hình chân thật lúc đó lại gian nan hơn rất nhiều.

Kiều Thạc là đứa trẻ rất kiên cường, dù cho ngay lúc đó Quý Hàng đã gần như là thần thoại lan truyền khắp Trường Y nhưng muốn cậu cam tâm tình nguyện gọi một tiếng thầy, chấp nhận sự giúp đỡ mà có lẽ suốt đời này đều không thể hoàn trả nỗi đâu có dễ dàng như vậy.

Đứa nhỏ trong độ tuổi trưởng thành, sẽ rất dễ vì cái chết của mẹ mình mà tạo thành bóng ma tâm lý, khó có thể có cảm giác an toàn, phó thác tín nhiệm cho bác sĩ.

Rốt cuộc, là đứa trẻ từ nhỏ thiếu thốn tình thương, mỗi một bước tiến đều như bước vào chiến trường đầy nguy hiểm, không có lựa chọn nào khác hơn là nắm lấy cánh tay đã dang ra đỡ lấy, bao bọc mình.

Đề phòng và do dự chậm rãi lắng đọng, tín nhiệm và thân thiết từng bước nảy sinh. Những nghi vấn về động cơ thực sự, những lời đồn thổi ác ý theo thời gian bị mài mòn, chỉ có duy nhất tình cảm thầy trò thuần túy, thật tình đối đãi như tượng Phật khắc sâu trên vách núi đá, chống lại được sự mài mòn của mưa gió.

Nhan Đình An bước nhanh mấy bước, đưa tay kéo lại đứa nhỏ đang xuất thần xém chút đã trượt chân xuống bậc thang, đồng thời cũng vỗ nhẹ vào mông một cái để cảnh tỉnh.

“Nhìn đường đi nào, bạn nhỏ!”

Nhan Đình An mỉm cười nắm chặt cánh tay An Ký Viễn giúp cậu hoàn hồn trở về.

"Có gì kinh ngạc như vậy?"

Mông theo từng bước chân đều đau nhức âm ỉ, một cái vỗ nhẹ lúc này cũng đủ làm người tỉnh táo, An Ký Viễn lắc đầu, cậu thật sự chỉ suy đoán được một chút chuyện rất nhỏ nhoi mà thôi.

"Loại va chạm dẫn đến xuất huyết màng não này nếu như không có lập tức hôn mê thì phần lớn đều là hôn mê thoáng qua, tỉnh lại cảm thấy bản thân không có gì đáng ngại nên cũng không đến bệnh viện thăm khám, mẹ của Kiều Thạc bởi vì liên quan đến tai nạn mới bị cảnh sát giữ lại bệnh viện cũng tình cờ đụng phải anh của em."

Nhan Đình An thở dài một hơi.

“Đã nhiều năm như vậy, Kiều Thạc chắc chắn biết rõ chuyện này không thể trách anh của em."

An Ký Viễn lắc đầu cười khổ, chỉ thấy có chút áy náy, ngày đó mình cứ cố tình chất vấn chẳng khác nào đã khơi dậy vết thương lòng của sư huynh.

"Em đã biết."

Nhưng cậu hẳn là không biết…

Vì sao rõ ràng không có làm sai, lại tình nguyện chịu nhục nhã?

Vì sao đã qua sáu năm, sư huynh cũng không thẳng thắn giải thích rõ với bà ngoại?

Vì sao sư huynh bảo vệ bà ngoại là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mà cậu bảo vệ anh mình lại là tội ác tày trời?

—–

Lời tác giả:

Sự gặp gỡ giữa Quý Hàng và Kiều Thạc viết đến nơi đây đã ít nhiều hiện ra đường nét, không phải bởi vì Kiều Thạc có bao nhiêu nhu thuận hay ưu tú, trước khi đi theo Quý Hàng trước, cậu ấy chỉ là một sinh viên y khoa rất bình thường.

Cố sự này là Mễ Tửu nghe một người thầy của Khoa Ngoại thần kinh kể lại về một ca bệnh có thực trong thực tế, sinh mệnh rất yếu đuối, một xác suất rất nhỏ đều là nguy hiểm trí mạng.

[ Quý Hàng lâu lắm không có xuất hiện, có thể bị lưu mờ vị trí nhân vật chính, hôm nay viết một đoạn ngắn cải chính loại tư tưởng nguy hiểm này.]

Chuyện xảy ra với Quý Hàng sau ngày thứ hai bị Nhan Đình An quên mất loại anh ra khỏi danh sách chặn số.

Quý Hàng trực tiếp điện thoại đến quầy trực Khoa Ngoại lồng ngực.

Y tá: Ah, Quý Phó khoa, tôi không nghe nói có gọi Ngoại thần kinh hội chẩn nha.

Quý Hàng: Không phải hội chẩn, làm phiền cô giúp tôi chuyển lời đến giáo sư Nhan.

Hộ sĩ: Giáo sư Nhan a, anh ấy đang ở phòng bệnh, tôi cho anh số di động, xin chờ một chút.

Quý Hàng: … Tôi bị chặn số rồi, phiền cô giúp truyền lời.

Y tá liếc mắt, nghĩ thầm người này làm sao phiền phức đến thế, lấy ra xấp giấy ghi chú. Anh nói đi: Bệnh nhân tên gì, giường số mấy?

Quý Hàng: Không phải a, chỉ phiền cô chuyển lời đến Giáo sư Nhan hôm cửa hàng trái cây mới về ô mai rất ngon, em trai của anh ấy rất thích ăn, tan ca  có thể mua một ít mang về nhà.



Y tá cúp điện thoại liền phàn nàn với đồng nghiệp:  Vị Phó khoa Ngoại thần kinh kia có phải sắp về hưu non hay không? Còn chưa đến ba mươi? Chỉ số IQ như vậy cũng có thể phẫu thuật?”

Nhan Đình An từ phòng bệnh đi ra, đưa lại mảnh giấy ghi chú, cười nhẹ nói câu áy náy cùng cảm ơn.

Khi anh trở về phòng làm việc liền gọi điện ra quầy trực nói: Cô giúp tôi  chuyển cáo đến Quý Phó Khoa, nếu cậu ấy còn dám gọi điện đến Khoa Ngoại lồng ngực lề mề, tôi sẽ đem con tin của cậu ấy đóng gói ném ra đường lớn cho mèo ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi