AN CA KÝ VI TỪ

An Ký Viễn, em đến lúc nào mới có thể trưởng thành.

Thì ra, mình ở trong lòng anh vẫn chỉ là một đứa trẻ con không hiểu chuyện, có chuyện gì xảy ra cũng không cần có lời giải thích.

Là đứa trẻ con cho nên một khi phạm lỗi cũng không cần mặt mũi, bị lột quần đánh mông.

Là đứa trẻ con cho nên không cần biết những rắc rối mà người lớn đang gặp phải.

Là đứa trẻ con cho nên không có năng lực phản kháng, mọi chuyện anh làm cho em dù tốt hay không tốt đều phải vui vẻ tiếp thu.

Nhưng mà, bản tính kiêu ngạo của một đứa trẻ con làm cậu cho dù bị phạt cũng phải đứng thật nghiêm, cảm giác mình là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, sớm đều đã quên mất mình từng là đứa trẻ chỉ mặc tả lót, chân trần chạy khắp nhà nô đùa, chạy theo đuôi anh hai.

Đứa trẻ con! Ai là trẻ con chứ?

Em đã có bạn gái, anh có chưa?

Một cái đánh không nặng không nhẹ vỗ vào lưng kéo về tâm hồn phản nghịch đang lơ lửng phương trời nào của An Ký Viễn.

Nhan Đình An chăm chú thăm dò, bắt được ánh mắt ửng đỏ ngập tràn uất ức của đứa nhỏ, cười nói:

"Nhìn bộ dạng này không giống đang chuyên tâm tỉnh lại a, em muốn rửa mặt, ăn cơm trước hay là thoa thuốc trước?"

Rõ ràng đến như vậy sao…

An Ký Viễn cắn chặt môi, còn muốn em phải tỉnh lại như thế nào, chỉ trượt cầu thang thôi mà, có thể tỉnh ra cái gì? Nhớ năm đó mình trượt từ lầu bốn xuống lầu một cũng có làm sao đâu?

Ánh mắt chuyển dời khỏi mặt tường, thân người cứng ngắc khẽ động đậy, tỏ vẻ kháng nghị.

Cảm xúc rất khó khăn mới cưỡng chế được chạm phải lọ thuốc trong tay anh Đình An liền bỗng như nham núi lửa phun trào ào ạt ra ngoài.

“Không cần.”- Cậu quay đầu qua chỗ khác.

Lại một cái đánh nhưng lần này là vào đỉnh mông, đau rát bất chợt làm An Ký Viễn phát ra tiếng rên khẽ, không quên quay đầu trừng mắt oán trách.

"Không phải không cần thoa thuốc sao? La cái gì? "

Nhan Đình An không khách khí cười nhạo đứa nhỏ đang đau đến rơi nước mắt.

"Nói thêm một câu sẽ mất miếng thịt sao? Ngậm miệng không nói cho anh em biết đã bị đánh, còn không chịu thoa thuốc, muốn dùng khổ nhục kế?"

Khổ nhục kế?

An Ký Viễn trừng to mắt, dùng sóng điện não vẽ ra hàng loạt dấu chấm hỏi, chấm than.

Trước đó, bị anh đánh đến viêm ruột thừa còn không dám lên tiếng, phía trước phía sau cùng đau suýt phát ngất, đến bệnh viện vẫn phải tự mình chẩn đoán, viết hồ sơ bệnh án.

Khổ nhục kế nếu có thể dùng được, cậu nguyện ý đem ruột thừa trước đó nối trở về một lần nữa.

"Anh Đình An không phải đóng cửa nhà bếp, cái gì đều không nghe được sao? Không cần anh quan tâm!"

Đứa nhỏ vốn đã uất ức đầy người căn bản không nhịn được bị Nhan Đình An trêu chọc, làm sao ngoan ngoãn chịu đòn lại trở thành khuyết điểm.

"Thật sự không nghe thấy. "- Nhan Đình An bị bộ dạng xù lông của sư tử con chọc cười, mở lời khuyên nhủ.

“Nhanh lên một chút, anh của em còn đang tức giận, xuống tay không có nặng nhẹ, nằm sấp lên giường, anh xem thử.”

Một câu này càng đem uất ức của đứa nhỏ tô đậm thêm mấy phần.

An Ký Viễn quay đầu trở về, khí thế hung hăng, cậu là quá uất ức, chứ một khi anh đã nghiêm phạt, chưa từng có lòng muốn trốn tránh.

Càng nghĩ càng khó xử, sư tử con nhỏ giọng nói:

“Anh còn chưa cho phép em nghỉ ngơi.”

Một mặt, lại đem hai tay dán chặt mép quần, đứng càng thẳng hơn, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, trán đều thấm một lớp mồ hôi.

Cái gọi là "đứng đến khi cảm thấy đủ” chẳng qua là muốn đứa nhỏ đối với chuyện phải tự mình cân nhắc tiêu chuẩn trách phạt sinh ra tâm lý sợ hãi mà phần nào thu liễm tính nết, không dám làm càn nữa.

Có thể nhìn rõ ràng An Ký Viễn ở trước mặt anh mình hận không thể đem bộ dạng sư tử con ấy nhuộm trắng đi, hóa thân thành chú thỏ con vô cùng ngoan ngoãn, hiền lành, không có một chút ý niệm càn rỡ, phản nghịch nào.

Nhan Đình An nín cười, cầm túi chườm nước đá cười nói:

“Đây là anh em cho em cơ hội tự mình giả bộ.”

“Em không cần"- Tia sáng trong mắt An Ký Viễn lóe lên rồi biến mất vô dạng.

"Em tự mình làm."

Được “hầu hạ” thoa thuốc là chuyện rất ít khi được hưởng thụ.

Lý luận của Quý Hàng rất đơn giản: đánh em chính là muốn em đau. Từ lúc nào cần phải thoa thuốc, xoa đi chỗ đau? Phải dùng nỗi đau để ghi nhớ sâu sắc. Đánh để làm màu thôi sao?

Ngày mai phải đi làm, ăn liên tiếp hai trận đòn, An Ký Viễn không nên bỏ mặc thương tích không lo, thế nhưng đứa nhỏ rất uất ức a.

Quý Hàng từ lúc nước vào cửa giờ không có nổi một sắc mặt tốt nhưng câu răn dạy, đánh người đều không thiếu.

“Em đứng xong sẽ tự mình làm, anh Đình An ca cứ để trên bàn.”

Nhan Đình An nghiêng đầu nhìn tâm lý phong phú của đứa nhỏ dịu giọng hỏi:

“Bởi vì anh không ra cứu em nên bộc phát tính khí đi?”

An Ký Viễn nhíu mày: "Không phải."

“Tính khí ở đâu ra?”- Nhan Đình An cảm giác mình chưa từng bao giờ phải dẫn dắt từng bước như thế này.

“Anh của em không có đánh oan em, chỉ có mấy chục gậy có gì mà nhăn nhó, mau nằm sấp xuống.”

An Ký Viễn trầm mặc không nói gì, lồng ngực phập phồng.

Đứa nhỏ kiêu ngạo biết rõ trong lòng mình rất muốn được cái người nào đó đã nghiêm khắc với mình ôm vào lòng an ủi mấy câu nhưng vì thể diện kiên quyết không để lộ ra chút xíu nào tâm tư trẻ con đó.

Muốn dò xét ánh mắt nhưng rốt cuộc lại không dám, chỉ có hơi thở dồn dập, cố gắng điều chỉnh tâm lý hỗn loạn.

Nhan Đình An đột nhiên có chút đau lòng, nhưng mà…

“Trên bếp còn một chảo sườn xào chua ngọt a, cứ kéo dài thời gian thì cháy khét mất.”

An Ký Viễn gần như không thở được.

“Không cần, anh Đình An đi làm cơm cho anh đi, em tự mình làm được.”

“Nháo tính khí cái gì, em làm sao tự mình làm. Em ngoan ngoãn nghe lời, anh cho em nghe tiếng anh hai em đếm cừu.”

Nhan Đình An không hề có cảm giác tội lỗi khi bán đứng sư đệ nhưng An Ký Viễn cũng đâu biết tiếng "Đếm cừu" kia một chút cũng không hề buồn cười.

"Không cần! Em tự làm được."

"Chuyện này có gì để thể hiện?"

“Em không có! Em chính là không muốn anh thoa thuốc! Anh Đình An đi làm cơm đi.”







Tranh cãi, im lặng.

An Ký Viễn ở chung với Nhan Đình An đơn giản chỉ có vậy.

Có thể lớn tiếng tranh cãi, có khi chẳng cần quy củ, ai bảo anh Đình An ngay cả rửa chén cũng phải thi thố với cậu, lại thích ngay lúc cậu đang chuyên tâm đọc sách đến đơ cổ thì lấy lon coca lạnh lăn vào cổ của cậu.

Những trò trêu đùa từng dùng trên người Quý Hàng không thu hoạch được kết quả gì nay đều đem ra áp dụng trên người An Ký Viễn. Tiểu Viễn cũng tự biết anh mình với những quy củ đã khắc sâu trong tận xương cốt sẽ tuyệt đối không cho phép cậu có thái độ và hành động như vậy đối với anh Đình An.

Một thân ảnh lạnh lùng xuất hiện ở phòng khách, tông giọng nghiêm nghị vang lên cắt đứt đoạn tranh chấp không hề có chút ý nghĩa kia.

“Để em ấy tự mình làm.”

Toàn thân An Ký Viễn như bất động, mắt nhìn chằm chằm vào mặt tường trắng như tuyết.

Cũng là bị đánh nhưng An Ký Viễn đối với Nhan Đình An rất khó tạo nên tâm lý sợ hãi, không quá một tiếng đồng hồ đã bị dáng vẻ thân thiện, giọng nói hiền hòa của anh thay thế đi những chuỗi gậy hung ác kia.

Nhưng khi đối mặt với anh, thậm chí không cần thước gỗ hay roi mây, chỉ một động tác giơ tay nhấc chân bình thường đã có thể làm cậu rùng mình, hít thở không thông.

Có lúc chỉ là một ánh mắt lạnh lùng, có lúc là hai câu không mặn không nhạt, hôm nay là những bước chân tràn đầy tức giận…

Quý Hàng tiến lên hai bước, tay phải tiếp lấy lọ thuốc và túi chườm đá từ tay sư huynh, tay trái nắm lấy cánh tay An Ký Viễn kéo đi.

Đau đớn không vì nửa tiếng đứng yên mà giảm bớt nay bị hành động lôi kéo của anh làm phóng đại thêm, hai cái đùi đều như tê cứng, không còn tự điều khiển được.

Chỉ có lảo đảo mấy bước chân, cả người An Ký Viễn đã đầy mồ hôi lạnh.

"Anh… Anh!"

Cậu nhỏ giọng gọi mấy tiếng, ghé mắt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc anh, bao nhiêu dũng khí đều bị đánh bật đi.

Quý Hàng đóng cửa phòng, ném An Ký Viễn về phía ghê sô pha, lạnh lùng nhìn nó run rẩy nhổm người dậy.

"An Ký Viễn, em thật sự làm cho anh phải nhìn với cặp mắt khác. Anh không biết em còn có loại tính khí này."

Lọ thuốc và túi chườm nước đá cũng ném lên người cậu, trong nháy mắt hút đi toàn thân ấm áp.

Thanh âm lọt vào tai càng lạnh lẽo hơn: “Không phải thích tự mình thoa thuốc sao, làm đi, anh sẽ giám sát. Đem quy tắc sát trùng chăm sóc vết thương đọc thuộc lòng, sai một chữ mười roi.”

An Ký Viễn mới vừa đứng vững, xém chút đã bị một câu này của anh cùng tư thế đứng khoanh tay chờ đợi làm ngã xuống tại chỗ.

Cùng anh Đình An tranh cãi đơn giản chỉ vì quá uất ức và xấu hổ. Bị hai người lớn trong nhà luân phiên đánh đòn đã làm cậu muốn đào cái lỗ chui xuống. Biết rõ anh Đình An không sợ lớn chuyện nhất định sẽ trêu đùa mình, người kiêu ngạo như An Ký Viễn, làm sao có thể ngoan ngoãn kéo quần trưng mông cho anh ấy chiêm ngưỡng.

Tự mình thoa thuốc?

Thật chất là thuận miệng nói ra mà thôi.

An Ký Viễn nắm chặt lọ thuốc đến ngón tay đều trắng bệch, trên mặt lại nóng bừng bừng.

“Không… không cần như vậy…”

An Ký Viễn vốn da mặt rất mỏng, từ nhỏ đến lớn đều được gia trưởng và thầy cô nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ có ở trước mặt anh, từng chút nhún nhường, tự mình xóa nhòa đi bao nhiêu cảm giác xấu hổ.

"Anh!"- An Ký Viễn nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy, biểu tình có chút hèn mọn thốt lên.

"Không muốn mà!"

Đừng phạt em như vậy. Đừng lạnh lùng hơn nữa.

Đừng cướp đoạt sự uất ức của em, bởi đó là em còn có kỳ vọng đối với anh.

Xin anh đừng dùng sự cường đại, kiên định của mình xây nên một pháo đài ngày càng cao hơn mà em không có cách nào vượt qua được, xin đừng tàn nhẫn nói cho em biết, kỳ vọng của em, căn bản không thể theo không kịp.

An Ký Viễn cực kỳ khó chịu.

Nhưng Quý Hàng lại không hề có ý nuông chiều theo.

"Một chuyện muốn anh nói đến hai lần, An Ký Viễn, em là muốn học lại quy củ?"

Câu nói không mặn không nhạt xốc lên bao hồi ức thống khổ, thời điểm mới vừa vào khoa, anh đã dùng một tháng phạt quỳ, dạy cậu thế nào gọi là phục tùng.

An Ký Viễn không khỏi run lên.

Viền mắt ướt át, ửng đỏ cũng không thể tranh thủ được bất cứ một sự đồng tình nào, cho phép đứa nhỏ ở nhà nghỉ dưỡng mấy ngày đã là mức độ cưng chiều lớn nhất của Quý Hàng, anh không nghĩ đến nó không những không cảnh tỉnh lại mà tính khí ngày càng lớn hơn.

Quý Hàng vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng

“Phạm lỗi bị phạt là chuyện hiển nhiên, hai ngày hai trận đòn, em không cảnh tỉnh lại hành vi của mình, ngược lại còn bộc phát tính tình, cảm thấy uất ức. Anh oan uổng em sao? Ỷ vào anh Đình An cưng chiều em là có thể nói chuyện không có kiêng nể gì? Có phải muốn anh tính sổ hết thảy mọi lỗi lầm mới có thể thu hồi những tâm tư bát nháo kia, mới có thể học được thận trọng từ lời nói đến hành động cho phù hợp với tuổi tác và thân phận của mình.”

An Ký Viễn bị mắng đến rất thương tâm, đôi mắt rủ xuống.

"Quy củ đâu! Đáp lời!"

Không nể mặt tàn khốc răn dạy, đem tất cả uất ức càng đẩy lên cao trào.

An Ký Viễn cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được khí thế lạnh lẽo kia, chậm rãi nói:

"Xin lỗi, là lỗi của em, em không nên uất ức, không nên được cưng chiều mà kiêu ngạo, không nên không chuyên tâm tỉnh lại. Em tự mình thoa thuốc, làm phiền anh giám sát."

Dứt lời, liền cúi người kéo quần xuống, dùng khăn mặt bọc lại túi chườm đá, ấn lên vùng mông xanh tím.

Xấu hổ, thẹn thùng như liều thuốc trợ tim cực mạnh, nhịp tim như ngựa phi nước đại, gương mặt trắng bệch bị nhuộm thành đỏ tươi.

Cậu đem khuôn mặt nóng bỏng chôn sâu trong hai cánh tay, nhìn bằng mắt thường đều thấy được toàn thân đang run rẩy, nước mắt thấm ướt tay áo, đôi vành tai ửng đỏ đều như muốn cụp xuống.

Thỉnh thoảng, cũng sẽ bởi vì thiếu dưỡng mà ngước đầu lên hô hấp, nước mắt kia liền giống như nước mưa từ trên mái hiên ào ào rơi xuống tạo thành vũng nước nhỏ trên mặt ghế sô pha.

Nước mắt cứ yên lặng mà rơi, ngay cả tiếng nức nở đều là âm thanh cực thấp.

Nước mắt cứ thế mà rơi, cứ để mặc đó không hề giơ tay lên lau đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi