AN CA KÝ VI TỪ

An Ký Viễn vốn không nghĩ đến khoảng thời gian cần để cậu vùi đầu hoàn thành bài tập phân tích kia đều đã dùng để làm chuyện gì.

Trên đường đi về phòng trực, cậu chợt nghe tiếng huyên náo bên trong phòng bệnh.

An Ký Viễn vốn không có tâm tình quan tâm những chuyện linh tinh kia nhưng từ trong những thanh âm hỗn loạn, cậu nghe ra giọng nói hình như của một bà dì nằm ở giường số ba mà cậu vừa mới tiếp nhận lúc sáng sớm.

Bà dì ấy họ Mao, có bộ tóc xoăn thường thấy ở phụ nữ trung niên, bà ấy khoảng ngoài năm mươi tuổi nhưng gò má đầy đặn nên gần như không thấy một nếp nhăn nào. Năng lực xã giao thì ở lúc nhận bệnh An Ký Viễn đã “lãnh giáo” qua, mỗi câu hỏi đáp không chỉ là một vấn đề chuyên môn. Chưa đến hai mươi phút đã có thể giới thiệu cho cậu được mấy cô gái.

"Dì à, cháu có bạn gái rồi, cảm ơn ý tốt của dì."

"Ai nha! Bạn gái tức là chưa kết hôn! Dì nói này, tuổi trẻ nên làm quen nhiều một chút …Tiểu Thiền của chúng ta…

An Ký Viễn: … …

"Vết sẹo trên đùi do đâu? Ngày trước có làm phẫu thuật? Phẫu thuật cái gì? Bao lâu rồi?"

"Cái này a, là trước kia đi leo núi. Dì cho cháu xem ảnh nhé, chụp ngay lúc chính ngọ, trên đỉnh tháp còn như có một vòng hào quang luôn."

An Ký Viễn: …

Theo thông lệ thu thập lịch sử bệnh tật đều có thể trở thành một cuộc trò chuyện dài, nhưng hôm nay An Ký Viễn còn đang bận tâm đến bài tập phân tích kia, tự nhiên không có tâm tình muốn đi tìm tòi kết quả.

Nhưng mặc dù trong lòng điên cuồng gào thét “không nhìn thấy tôi” nhưng An gia tiểu thiếu gia vẫn không thể thoát khỏi định mệnh, trong lúc cậu đang muốn bước thật nhanh đi qua dãy hành lang, lãng tránh mọi ánh mắt thì…

"A… Bác sĩ Cảnh! Tôi đang tìm cậu đấy, bà cô ở giường số ba mới vừa vào sáng nay đã náo loạn cả nửa ngày rồi, cậu nhanh đến xem đi."

An Ký Viễn:….

An Ký Viễn đứng ở cửa đã thấy bà ấy ngồi trên giường, trên tay cầm một tờ giấy, hình như không giống chữ viết mà giống như một hình vẽ gì đó còn được dùng mực đỏ khoanh tròn lên.

Cậu bước thêm mấy bước vào trong, mới nghe loáng thoáng nội dung cuộc huyên náo.

"Con tôi nói nhất định phải để bác sĩ tự mình vẽ lên tấm bùa này thì tôi mới có thể khỏi bệnh."- Bà cô có chút kích động, không cam lòng.

"Đây là con của tôi thỉnh từ núi Hoa Đà về, có thể phù hộ tôi phẫu thuật bình an."

Nữ Y tá trẻ tuổi có chút chống đỡ không được, trên ót đều thấm một lớp mồ hôi mỏng.

“Bác sĩ Tuần đã nói không có thời gian vẽ cho dì những loại bùa chú tâm linh này, anh ấy ngày hôm nay đang bận khám bệnh ở khu nội trú, đến phòng phòng phẫu thuật gọi cũng không trợ giúp được."

Bà dì này là bệnh nhân của bác sĩ Tuần, tự nhiên đau đầu rồi thân người bên phải bị yếu đi, vài tháng sau lan dần đến tứ chi đều mất sức, từ bệnh viện tuyến dưới chuyển lên bệnh viện B. Có thể hỏi đến bác sĩ Tuần đưa ra yêu cầu quá mức thế này, chắc chắn buổi sáng cũng đã náo loạn một trận.

"Cô gái này sao có thể nói mấy lời như vậy, người trẻ tuổi bây giờ chẳng có chút tín ngưỡng gì cả."

Bà dì rất nhanh nhìn thấy An Ký Viễn, nhanh miệng nói:

"Ôi, Tiểu soái ca! Mau đến đây, nhìn mặt cậu là biết bé ngoan, sẽ được Phật tổ phù hộ."

An Ký Viễn nhíu mi, thật sự không tình nguyện bước đến gần.

"Dì, cháu họ cảnh"

"Cảnh tiểu soái ca, mau đến đây."

Bà dì vỗ vỗ vị trí bên cạnh, kéo tay An Ký Viễn đến gần.

"Ngồi chỗ này."

Tóc mai đã che đi đôi vành tai hơi ửng hồng, những người bệnh xung quanh cũng bị lời nói và hành động của bà ấy làm hiếu kỳ, hướng mắt nhìn.

"Dì à, cháu ở trong giờ làm việc không thể ngồi."- An Ký Viễn đứng vững ở khoảng cách một mét an toàn, nỗ lực tìm kiếm vấn đề mấu chốt nhất.

"Con trai của dì đâu?"

Bà dì tóc xoăn nói: "Con trai bận làm việc, tôi cũng không có chuyện gì lớn, không cần làm phiền nó! Con trai đối với dì tốt lắm, cháu xem còn đi chùa cầu bùa bình an cho dì nữa! Bệnh của dì có thể tất cả phải nhờ vào nó a."

Nữ ý ta đứng bên cạnh nhịn không được phản bác: "Dì khỏi bệnh đều nhờ công lao của lá bùa này sao? Bác sĩ, y tá chúng tôi bận rộn cả ngày trời còn không bằng tấm bùa này?"

Một câu này rất có sức đả kích, An Ký Viễn lặng lẽ kéo cánh tay nữ ý tá, nhưng không ngờ bà dì tóc xoăn cười ha hả tiếp lời: "Tất nhiên là không, mọi người bận rộn, tôi và chồng tôi đều biết. Thế nhưng thứ này, chính là một loại tín ngưỡng, tôi cũng không hy vọng các cô cậu ở cái tuổi này có thể tin tưởng được, nhưng đó là cảm giác trong lòng có một ký thác, công việc mới có thể suôn sẻ."

Bà dì tóc xoăn cười rất ôn hòa, ánh mắt sáng lấp lánh, chỉ có lúc nhếch môi lên, khóe mắt mới hiện vài nếp nhăn mang dấu hiệu đặc trưng của tuổi tác

Bà ấy không có điềm đạm, cách nói chuyện cũng không tốt lắm, mọi hành động đều ít nhiều toát lên dáng vẻ của người nơi ngõ hẻm nhỏ, không thể tính là một bệnh nhân bớt lo.

Nhưng mà cái cách bà ấy giữ chặt lá bùa trước ngực giống hệt như học sinh tiểu học lần đầu tiên cầm trong tay quyển sách mới vô cùng trân quý tạo thành cảm giác khá là dễ thương.

An Ký Viễn trong chốc lát liền nhẹ dạ, vứt hết bao nhiêu kiến thức y khoa ra phía sau.

Bà dì tóc xoăn kéo ghế, cầm hai hộp sữa tươi đặt lên bàn, rất “ngoan ngoãn” ngồi bên cạnh bàn làm việc của An Ký Viễn, mỗi khi có người nhà bệnh nhân đến tìm cậu đều cực kỳ thân thiện vẫy tay để cho cậu đi, khi cậu quay về vẫn thấy bà ấy cầm lá bùa trong tay, lật tới lật lui cười rất vui vẻ.

Nụ cười kia mang theo cảm xúc đầy thỏa mãn.

Dù cho, trên thực tế, An Ký Viễn hoàn toàn không có thiên phú nghệ thuật gì.

Đừng nói đến vẽ bùa, khi còn ở trường y, cũng bởi vì vẽ biểu đồ giải phẫu rất khó hiểu mà tranh cãi với thầy giáo, nói sao Trường y và bệnh viện B, tin tức cũng khá thông suốt, An Ký Viễn nào dám làm quá lớn chuyện, đành phải nhờ Tô Uẩn vẽ giúp.

Bằng vào kỹ năng vẽ vời có chút vụng về, sau vài lần gián đoạn vì kiểm tra bệnh, An Ký Viễn cũng vẽ xong một tấm bùa cho bà dì tóc xoăn. Với trình độ của mình, An Ký Viễn cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng bà dì tóc xoăn lại cười tươi hớn hở quay về phòng của mình.

Trời đổ mưa sấm chớp đùng đùng, vẽ bùa xong, An Ký Viễn gõ máy tính nhập liệu rồi cũng phải thừa nhận một sự thật, đề bài tập phân tích của hai tuần trước đã bị cậu xóa mất rồi.

Không hề nhìn đến bài tập, là ngang nhiên nói dối.

Từng lời răn dạy, cảnh cáo lại vang vang bên tai.

Anh nói cậu không đủ ưu tú, cho nên không đủ tư cách kề vai cùng anh đối mặt với khó khăn; anh nói cậu không đủ nghe lời, dạy dỗ thế nào đều không học được ngoan ngoãn; anh nói cậu dựa vào thân phận thiếu gia mà hành động  vô pháp vô thiên, bất chấp hậu quả.

Những lời khó nghe hơn, An Ký Viễn đều có thể cắn răng tiếp thu, nhưng cậu sợ nhất chính là nhìn thấy sự thất vọng của anh, bị anh triệt để cướp đoạt cơ hội bù đắp, thậm chí đến tư cách nhận sai cũng không có.

Đợi một khoảng thời gian khá dài, điện thoại rốt cuộc cũng được kết nối.

"Sư huynh."

Tiếng xưng hô vô cùng cung kính, lễ độ.

Nhưng mà…

Cho đến sau này, khi cả hai đều đã trưởng thành đến vị trí bác sĩ chủ trị, tự mình đảm đương một phía, thậm chí có học trò của riêng mình, Kiều Thạc mỗi khi nghe An Ký Viễn trịnh trọng gọi hai tiếng này, đều bất giác phát sinh một loại cảnh giác.

Sư huynh?

An Ký Viễn cung kính gọi mình sư huynh có thể có chuyện gì tốt?

"Mẹ bà nó! An Ký Viễn, lá gan của cậu lớn đến vậy, tôi trước nay đã xem thường cậu!"- Kiều Thạc không tin được, tức giận mắng.

"Ngay cả bài tập của thầy cũng dám xóa? Cậu không trực tiếp chặn số điện thoại của thầy luôn đi? Cậu điên rồi, gần đây không có bị đánh nên đầu óc đều vứt đi rồi? Cậu lập tức qua đây, để tôi tát cậu vài cái cho tỉnh người."

Dựa vào cái gì? Ai nấy đều muốn đánh cậu a.

An Ký Viễn không cam lòng giãy dụa: "Anh ấy gần đây đều là bộ dạng lạnh nhạt, không quan tâm, ai mà biết đột nhiên lại nhớ đến bài tập chứ? Anh có thể cho tôi một kiến nghị hữu ích không?"

Kiều Thạc không có chút rung động nào mà trả lời: "Tôi kiến nghị cậu thẳng thắn sẽ được khoan hồng."

An Ký Viễn đứng ở cửa sổ cuối hành lang xem mưa, trong thanh âm hỗn tạp của tiếng mưa, tiếng gió rít mà nói: "Người bị đánh không phải là anh. Sư huynh, tốt xấu gì tôi cũng thay anh chịu ba mươi roi, lần trước chúng ta đánh nhau, anh cũng chỉ phạt có mình tôi!"

“Ba mươi roi, cậu nói mà không thấy ngại miệng?”- Kiều Thạc phẫn uất.

"Hai bàn tay tôi sưng cả một tuần lễ vẫn phải chà sát để vào phòng phẫu thuật là vì ai? Hôm trước vừa gặp rắc rối, hôm sau tay liền sưng thành như vậy, tôi nói đấu vật bị té cũng không ai tin! Mặt mũi đều bị mất sạch rồi! Còn có lần trước tôi bỏ trực khâu vết thương cho cậu, cậu quên rồi, thật không có chút lương tâm nào."

An Ký Viễn bị nói đến xấu hổ.

"Tôi cũng không phải muốn anh giúp tôi viết, tôi có thể tự viết, chỉ cần tìm lại đề bài thì tốt rồi."

Một khắc trầm lặng, Kiều Thạc hỏi: "Thầy gửi đề cho cậu theo cách gì?"

"Gửi mail"

Buổi tối ngày bắt cóc Dương Tế, về đến nhà An Ký Viễn liền lọc hết mọi email có liên quan đến Quý Hàng, ngay cả mới gửi cũng không thèm đọc mà xóa sạch.

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Kiều Thạc hạ giọng hỏi:

"Cậu vẫn còn ở phòng trong trực?"

Cửa sổ phòng làm việc của Quý Hàng vẫn còn mở một bên, bồn hoa bên cửa sổ được cơn mưa tưới mát.

An Ký Viễn thừa dịp ban đêm lẻn vào phòng làm việc của anh, lòng tràn ngập cảm giác "Kiều Thạc nhất định là thiên tài". Đắm chìm trong cảm giác thất vọng lại tình cờ tìm lại được niềm vui, hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ vì sao sư huynh biết được mật mã máy vi tính của anh.

"Mật mã máy vi tính của thầy là xxxxx, hộp thư thì không cần mật mã, cậu trực tiếp mở trình duyệt là được, sau đó vào mục đã gửi tìm thử. Nhớ kỹ không nên để lại vết tích, cẩn thận một chút."

Trong không khí có chút ẩm ướt, tuy nói, An Ký Viễn từ nhỏ cũng rất có kinh nghiêm với hành động trộm cắp thế này nhưng chưa bao giờ có lá gan đụng đến anh.

Đùng! Đùng!

Tiếng sấm chớp vang vang, trong bầu không khí ẩm ướt, gió thổi mát lạnh, ánh sáng sấm chớp lóe lên làm nhịp tim An Ký Viễn nhảy loạn.

An Ký Viễn đóng cửa sổ, cố ý ngăn cách mọi thanh âm từ bên ngoài truyền vào.

Anh bắt đầu khôi phục quy trình khám bệnh và phẫu thuật, trên bàn xuất hiện một chồng hồ sơ các phương án phẫu thuật được sắp xếp gọn gàng, bút tích đẹp mắt quen thuộc, một chút bất an làm cho cậu có cảm giác tiếng sấm chớp, gió rít ngoài kia ngày càng lớn hơn.

An Ký Viễn không dám bật đèn, dựa vào ánh sáng của điện thoại nhẹ nhàng từng bước ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Thuận lợi mở ra hộp thư, tìm được email bài tập mà anh đã gửi vào hai tuần trước, cậu gửi thêm một lần nữa rồi cẩn thận xóa đi mọi vết tích. Để đảm bảo an toàn, An Ký Viễn còn kiểm tra email của mình, xác nhận đã nhận được mới an tâm đóng lại trình duyệt.

Toàn bộ quá trình mây trôi nước chảy, lưu loát, sinh động, không đến một phút.

An Ký Viễn thở phào một hơi.

Tảng đá treo nặng trong lòng cuối cùng đã được đặt xuống. Lòng bình tĩnh, ánh mắt quan sát càng lộ vẻ thâm thúy, dưới thói quen chỉnh tề, ngăn nắp thường thấy của anh thì có một thứ không hề tương xứng xuất hiện.

Khung cảnh tối đen hoàn toàn có thể khơi gợi nên trong đầu rất nhiều hình ảnh có sức liên tưởng: Lần đầu tiên, cậu đến nhà anh, cẩn thận từng chút đứng trước bàn trả lời câu hỏi, nghiêm khắc răn dạy và giáo huấn, vui mừng biểu dương cùng cười khẽ,…

Rõ ràng phảng phất có thể chạm đến.

An Ký Viễn tĩnh tâm một lát, rồi di chuyển con chuột chuẩn bị tắt máy.

Nhưng mà, khi cậu tiến đến góc trái chuẩn bị ra lệnh thì có một folder kỳ quái hấp dẫn ánh mắt của An Ký Viễn.

Trong nháy mắt, ngoài cửa sổ, mưa tuôn xối xả theo sức gió đập mạnh vào mặt kính, phát ra âm thanh.

Hết thảy các biểu tượng ứng dụng, các tệp hồ sơ đều sắp ngay hàng, thẳng lối, có quy tắc ở góc bên trái màn hình. Duy chỉ có cái folder này nằm trơ trọi bên góc phải màn hình giống như một hài tử bị cô lập.

Chân mày An Ký Viễn hơi nhíu lại.

Nét mặt thoải mái sau khi tìm lại được đề bài chậm rãi thay bằng sự trịnh trọng, phảng phất là cảm giác khi bạn đang đứng ở dưới chân thành cao vạn trượng, nhìn vào cánh cổng lớn, không biết thế giới phía trong là như thế nào.

Tiếng click chuột thanh thúy, phần văn kiện được chọn sáng rực trong màn đêm.

Trong lòng cậu luôn có một cán cân không ngừng đong đưa, bất phân thắng bại.

Tiếng sấm rền vẫn vang vọng phía sau lưng, có lẽ ở cậu thanh niên luôn một lòng đối với chuyện mình cho là đúng chưa từng lùi bước, ở lúc này trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác bình thản đến quái dị.

Cái gì đều không nghe được.

Sóng gió dẹp loạn, cán cân đã nghiêng đi, An Ký Viễn tiếp tục mở thêm.

Nội dung không nhiều lắm, lần này An Ký Viễn không hề do dự trực tiếp mở ra hình ảnh thứ nhất.

Ầm! ầm!

Sấm sét rền vang ở trên đầu, rầm một tiếng như muốn nổ tung thân thể đang cứng đờ của cậu.

Cả trái tim giống như bị trút vào nồi chì tinh luyện, chìm sâu dưới đáy, bờ môi run nhẹ, ánh mắt bắn ra một tia sáng kịch liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi