AN CA KÝ VI TỪ

Kiều Thạc đứng ở trước cửa phòng làm việc của thầy, suốt sáu năm qua, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy luống cuống tay chân như thế này.

Không như mấy ngày trước đó, Kiều Thạc có thể đương nhiên lấy chìa khóa trong túi, mặc kệ thầy có trong phòng hay không, căn phòng này luôn cho phép cũng đến nằm nghỉ ngơi, trong tủ lạnh luôn có đồ ăn vặt của cậu, trong ngăn kéo tủ bên phải luôn có vật mà cậu không bao giờ muốn nhìn thấy, trên bệ cửa sổ thỉnh thoảng lại xuất hiện áo gối mà thầy tự tay giặt giũ, phơi nắng cho cậu.

Nhưng hôm nay, cậu thậm chí không xác định được mình có còn tư cách gọi một tiếng “thầy” nửa hay không?

"Sao không đi vào?"- An Ký Viễn đứng ở hành lang nhìn Kiều Thạc gần mười phút, Kiều Thạc giống như người nhà muốn vào gặp bác sĩ nhưng lại không dám, cứ đứng chần chừ ở trước cửa.

Kiều Thạc ngẩng đầu nhìn, cầm xấp kiểm điểm đặt lại vào túi, cậu cố mỉm cười nhưng nhìn còn khó coi hơn.

“Tôi còn tưởng rằng… thầy sáng sớm không có ca phẫu thuật."

Cậu từ lúc nào đều phải cẩn trọng như vậy.

Quý Hàng có ca phẫu thuật hay không, có xuống phòng khám hay có tiết dạy ở học viện, cho đến bây giờ người nắm rõ nhất luôn là Kiều Thạc.

Nhưng cái câu trêu đùa: "Muốn biết Quý Hàng ở đâu thì hỏi “đại đệ tử” nha đã trở nên xa lạ. Từ các tiền bối đến các đồng sự đều bắt đầu không mấy vui mừng khi nhìn đến lịch làm việc với cậu.

Hiện thực luôn làm người vô cùng khổ sở.

Kiều Thạc dần ý thức được, không có thầy, cậu cái gì cũng không có.

An Ký Viễn vừa đi vừa lật phương án phẫu thuật, kéo Kiều Thạc đến cuối hành lang. Hai người bọn họ lúc này được xem như nhân vật chính trong các cuộc truyện trò trà dư tửu hậu, đứng ở cửa phòng Quý Hàng nói chuyện hiển nhiên là không thích hợp.

"Không có phẫu thuật."- An Ký Viễn xác nhận.

"Nhưng tôi vừa nhìn thấy anh ấy đi cùng Y tá trưởng, nếu anh muốn, tôi có thể gọi cho Y tá trưởng hỏi một chút."

Kiều Thạc mím môi, lắc đầu, thầy đang bận, mình chớ nên quấy rầy.

"Không cần, buổi tối tôi sẽ quay lại."

Huống hồ, thầy hiện tại cũng không muốn nhìn thấy cậu.

An Ký Viễn thật sự không nỡ nhìn anh quỳ liên tiếp quỳ ba ngày, sáng nay từ cửa nhà bước đến gara đều ướt đẫm ba lớp y phục; không nỡ nhìn anh cuối cùng vẫn phải khom lưng cúi đầu trước ba; không nỡ anh rõ ràng tín nhiệm Kiều Thạc đến như vậy, tín nhiệm đến ở chung suốt sáu năm, cho cậu ấy biết thân thế nhạy cảm của bản thân, cuối cùng lại bị chính nhược điểm ấy tạo thành sự uy hiếp.

An Ký Viễn nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Kiều Thạc, trong lòng cũng rất khó chịu, dù sao cái người đem ba người bọn họ đặt vào tình cảnh bây giờ chính là ba cậu a.

An Ký Viễn nhẹ giọng an ủi: "Sư huynh, việc này, anh nhất định sẽ xử lý tốt. Anh đừng có cả ngày tâm thần không yên như vậy, những người trong kia  muốn bắt lấy nhược điểm, chế giễu anh còn chưa đủ nhiều sao, truyền đến tai anh, anh thật sự có mấy cái mông để chịu."

Thầy còn nguyện ý đánh cậu sao?

Kiều Thạc mỉm cười, nhìn không ra là người đang mang trong lòng bao nhiêu vết thương.

"Không có việc gì, đến lúc đó hỏi mượn cậu một cái."

An Ký Viễn vẫn còn rất hạnh phúc, bên cạnh cậu vẫn còn một người dốc lòng chọc cười cậu.

Mà Quý Hàng sẽ không có vận khí tốt như vậy, dù nhìn anh trưởng thành từ bác sĩ nội trú cho đến vị trí Phó khoa, Y tá trưởng Diệp Tuệ cũng khó lòng thấu hiểu, vô tình lại rưới thêm nước muối lên vết thương của Quý Hàng.

"Tôi nghe nói Kiều Thạc phải đi, có thật hay không?"-Diệp Tuệ đi theo  sau Quý Hàng, tận lực hạ thấp giọng.

“Làm sao vội vàng như vậy, đây cũng không phải thời gian cần điều động tiếp viện?”

Theo lễ phép, Quý Hàng không thể không trả lời, đầu gỗ đức hạnh vẫn khá tốt.

"Còn không có quyết định, là từ Y vụ tản ra chút tin đồn thôi. "

Diệp Tuệ ngược lại thật tâm cảm thấy đáng tiếc:  "Kiều Thạc xem như cũng sắp trở thành Trưởng nhóm nội trú rồi, sao đột nhiên lại đi a? Bọn họ đều nói là do xung đột với bác sĩ An ngày đó."

Quý Hàng nhíu mày, đè xuống tính khí, sắc mặt xác thực rất khó coi, làm cho những người đi ở phía đối diện đều không dám nhìn trực diện.

Sáng sớm sau khi kiểm tra phòng xong, Quý Hàng đã trực tiếp đi đến Y vụ xem qua hồ sơ điều chuyển của Kiều Thạc, đó là kết quả ngày hôm qua náo loạn với Cố Bình sinh một trận. Mọi hồ sơ của Kiều Thạc đều do đích thân Cố Bình Sinh ký duyệt qua, khi đó phía trên hạ lệnh giữ kín, ông không thể làm gì khác hơn là giữ kín mọi chuyện. Cố Bình Sinh vì chuyện này cũng cảm thấy hổ thẹn với thầy trò hai người nên đã tự mình đến Y Vụ giao thiệp một phen.

"Trình tự hủy bỏ thế nào?"

Sắc mặt Quý Hàng quá khủng bố làm cho nữ thư ký tại Y vụ cũng run bật người.

"Hồ sơ đã chuyển đến Cục Y vụ Du Sơn, không có biện pháp huỷ bỏ. "

"Có phương thức liên lạc sao?"

"Cái này…  "

Quy trình quá phiền phức, Quý Hàng chưa từng có xử lý qua nghiệp vụ hành chính tương tự, khó lòng giải thích, đối với nghi vấn của Diệp Tuệ chỉ nói:

"Với ai đều không có quan hệ, Kiều Thạc nếu phải đi thì cũng phải đến nơi có điều kiện phát triển tốt hơn, tôi làm thầy đều sẽ tôn trọng ý kiến của cậu ấy."

Diệp Tuệ muốn hỏi tiếp nhưng Quý Hàng đã nhanh tay đưa căn cước lên bàn đăng ký hiến máu.

"Tổ A Ngoại Thần kinh- Quý Hàng."

Nữ y tá nhanh tay lật danh sách, miệng nói thầm về cái tên khá xa lạ.

“Sao không tìm thấy tên a?”

Diệp Tuệ vội tiến lên giải vây: "Mới vừa đổi người a, chưa có đăng ký, cô xem có người tên là Từ Tâm, cô ấy đang trong hành kinh khó chịu, chúng tôi đều thay bằng Phó khoa a. "

Nữ y tá ngẩng đầu nhìn Quý Hàng, tuy biểu tình đầu gỗ không có gì thay đổi nhưng vẫn làm cho cô không tự chủ mỉm cười hỏi.

"Thân thể có chỗ nào khó chịu không? "

Quý Hàng đơn giản đáp:  "Không có."

Nữ y ta đưa tờ đơn đăng ký: "400cc, có thể chứ?"

————

Rất nhiều phẫu thuật mở sọ, vì đảm bảo sự ổn định của cánh tay mà phải tiến hành ở tư thế ngồi. Quý Hàng từ lúc còn làm trợ thủ một đã rất nhiều lần đối với quy định này căm thù đến tận xương tuỷ, chỉ có thể ở trong lòng thương tiếc cho cái mông chồng chất thương tích của mình.

Nhưng thời khắc này, Quý Hàng chưa bao giờ cảm thấy may mắn như vậy, thì ra đầu gối không cần thừa nhận trọng lượng thân thể cũng là một cảm giác thoải mái xa xỉ.

Trợ lý một của anh là An Ký Viễn.

"Đây là động mạch gì?"

Cãi nhau, chiến tranh lạnh, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, chỉ cần Quý Hàng và An Ký Viễn cùng phẫu thuật, vấn đề nên hỏi một cái đều không thiếu.

“Hẹp động mạch.”

Quý Hàng thuận tay điều chỉnh vị trí kẹp căng da, tiếp tục đặt câu hỏi.

“Khi nào cần tháo bỏ buộc garô ban đầu?”

An Ký Viễn trầm mặc một lát mới nói: "Ngay ở đầu vào."

Quý Hàng vẫn biểu tình trầm mặc, nghiêm giọng nói:

“Ngay đường vào là một màng cứng có nhớ không, hai tuần trước thầy Tiêu đều đã chỉ cho em.”

Không chỉ có những thứ anh đích thân dạy cậu mà cả những kiến thức chuyên môn mà các thầy khác chỉ dạy, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chuyện này làm An Ký Viễn không khỏi đổ mồ hôi.

“Muốn dễ dàng bóc màng cứng phải treo ngược lớp da lên.”

Cứ như vậy, mỗi một lần phẫu thuật, An Ký Viễn đều mồ hôi dầm dề. Không phải do ngón tay phải tiêu hao bao nhiêu lực mà căn bản la do Quý Hàng hoàn toàn không cho phép cậu có một khắc nghỉ ngơi, bao nhiêu câu hỏi cứ đập xuống đầu, vôi vàng đến mức phải liên tục thúc đẩy suy nghĩ.

Trên đường, An Ký Viễn thậm chí còn muốn xen mồm thay Kiều Thạc nói một câu, nhưng nửa chữ còn chưa thốt ra thì ánh mắt sắc bén của Quý Hàng đã chặn ngang còn tiện thể bồi thêm vài vấn đề hóc búa.

Cũng may, ca phẫu thuật không tính là phức, biểu hiện của An Ký Viễn xem như là khá hoàn hảo.

Đương nhiên, những thứ này, Quý Hàng sẽ không nói.

Phương thức biểu đạt sự tán thưởng đơn giản là ngồi trên ghế tròn nhẹ giọng hỏi:

"Kiểm tra kỹ chưa, có còn chỗ nào xuất huyết."

An Ký Viễn nhìn thật kỹ rồi nói: "Không có. Áp suất trong sọ não rất tốt."

"Ưm. Em đến đóng sọ đi."

Mổ chính giao cho trợ thủ đóng sọ là vì muốn có thể sớm xuống ca mà  Quý Hàng mang theo chức trách dạy học tự nhiên không đi được. Anh ngồi ở vị trí trợ thủ quan sát An Ký Viễn tuần tự đóng sọ.

Loại thời điểm này vô cùng an tĩnh.

Thẳng đến khi An Ký Viễn hoàn chỉnh khâu lại da đầu, Quý Hàng mới  lặng lẽ thối lui, lột bao tay và áo phẫu thuật.

Anh vẫn ngồi trên ghế tròn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm An Ký Viễn, không biết đang suy nghĩ gì. Quanh thân vang lên tiếng dụng cụ kim loại va chạm, bác sĩ gây mê đang cúi đầu ghi chép, Quý Hàng lại đột nhiên từ y tá lấy qua một chiếc khăn.

Cần khẩn trương đến như vậy sao, cũng không phải lần thứ nhất nhìn em đóng sọ, Quý Hàng thầm nhủ trong lòng, giơ tay lên giúp An Ký Viễn lau đi mồ hôi trên trán.

Nhưng khi tay anh vừa đến gần, An Ký Viễn lại bỗng nhiên nghiêng đầu né tránh, ánh mắt đáng rũ xuống bỗng dưng nâng lên, cảnh giác mà quật cường nhìn về phía cánh tay Quý Hàng đang giơ giữa không trung.

Quý Hàng cảm thấy căng thẳng, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng.

Đối diện, An Ký Viễn tự động bỏ qua ánh mắt rất dịu dàng kia.

Cậu không muốn thừa nhận.

Ở trên bàn mổ, sự tôn trọng với anh là giáo dưỡng nghề nghiệp. Nhưng những cử chỉ thân mật này, không cần phải.

An Ký Viễn quay đầu, tiếp tục công việc.

Cậu không thấy rõ biểu tình của anh nhưng cậu có thể thấy anh đứng lên, giơ tay muốn trả lại khăn tay cho y tá.

Nhưng là.

Một giây kế tiếp.

"Loảng xoảng"- Một tiếng vang lớn

An Ký Viễn dừng lại động tác.

Cậu nhìn thấy thân ảnh luôn cao lớn, thẳng tắp kia ngã xuống, chấn động trời đất. Thân ảnh nằm bất động trên sàn, xe dụng cụ bị thân người Quý Hàng va vào đẩy mạnh vào góc tường.

Một chất lỏng màu đỏ từ đầu Quý Hàng chảy ra sàn, giống như tô nước cà chua vừa đổ ập xuống.

Phòng phẫu thuật trở nên náo loạn, mọi người đều vô cùng hoảng hốt thốt lên. An Ký Viễn tiêu hao hết lực khí toàn thân, mới miễn cưỡng giữ cho hai tay ổn định.

Toàn thân cậu trở nên lạnh lẽo, sắc mặc trắng bệch.

An Ký Viễn không muốn nghĩ.

Nếu như, anh lúc đó rời bỏ cậu

Như vậy.

Câu nói cuối cùng cậu đã nói với anh, lúc vừa rồi khi anh muốn giúp cậu lau mồ hôi. Cậu đã thẳng thừng từ chối.

Không cần làm phiền Quý Phó khoa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi