AN CA KÝ VI TỪ

Quý Hàng nói câu này thành công dọa An Ký Viễn chết khiếp. Anh xoay người kéo ghế ngồi xuống trước mặt, chân bắt chéo, thuận tay rút một tập tài liệu ra xem.

Thình thịch! thình thịch!… là tiếng tim đập.

Phập phồng! phập phồng!… là tiếng hô hấp.

Anh ở trước mặt, cả người An Ký Viễn chỉ còn cảm giác áp bách.

Từng giây từng phút trong nửa tiếng này, An Ký Viễn đều có cảm giác mình giống như sản phẩm triển lãm, bị người dò xét. Mỗi một lần An Ký Viễn khẽ điều chỉnh một chút ít góc độ của cổ; một là vì mồ hôi đọng lại khó chịu; hai có thể là đôi lúc anh bất chợt ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn cậu mấy giây, dù có thể không trực diện đối mặt, nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt kia mang đầy dò xét.

Loại cảm giác kế cận ngay trước mắt so với khi anh ngồi cách một cái bàn làm việc là hoàn toàn bất đồng.

Mồ hôi rơi vào mắt rát rạt nhưng cậu nào dám nhắm mắt, để mặc cho chất muối mặn kích thích tuyến lệ, sau đó hòa lẫn nhau chảy xuống gò má. Tạm thời không cần bàn đến thước và roi mây thế nào, hai cánh tay An Ký Viễn đã căng cứng như đổ chì.

Nửa tiếng, rớt ba lần, mỗi một lần anh đều ung dung đứng dậy giúp cậu đặt trở về vị trí cũ, không nói một lời cũng không cho một ánh mắt.

Hai cánh tay An Ký Viễn sau ba mươi phút được đặt xuống áp đến bên người, cậu hoàn toàn cảm nhận được dòng máu ấm áp chảy đến từng bắp thịt, cậu thật muốn đưa tay xoa bóp một ít nhưng liếc nhìn sắc mặt lạnh lùng kia của anh, một chút cử động nhỏ cũng không dám có.

Quý Hàng đặt thước lên bàn, cầm roi mây gõ gõ đầu roi trên mũi chân mình, thân người thoáng nghiêng về trước, khí tràng giống như cơn sóng lớn bao trùm phía trên đầu An Ký Viễn.

“Quy củ đều đã quên?”- Giọng điệu ung dung, tùy ý không hề giống đang răn dạy.

Thế nhưng chỉ mấy giây sau, roi mây đã quất mạnh vào chân An Ký Viễn, tông giọng cũng lạnh lẽo bất ngờ.

“Đứng lên! Quần cởi hết!”

Sắc mặt An Ký Viễn lúc này đỏ bừng giống như bị một chai thuốc đỏ tạt vào, hoảng hốt đến choáng váng.

Cả người run lên khó lòng kiềm chế.

Gia pháp chính là cởi quần mà đánh. Khí còn nhỏ, quy củ của anh mỗi khi dạy dỗ cậu đều là tự mình cởi quần chờ bị đánh. Nhưng đó cũng là chuyện của hơn mười năm trước, huống chi An Ký Viễn của ngày hôm nay đã cao lớn gần bằng anh, lần trước bị anh cởi quần đánh trong phòng làm việc đã thẹn thùng khó nhịn, hôm nay muốn tự mình cởi xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như chỉ cần một mồi lửa sẽ lập tức bị thiêu cháy.

Quý Hàng không gấp gáp, nhẹ nhàng dùng roi mây gõ gõ bắp chân mình, làm ra dáng vẻ chẳng mấy để tâm. Nhưng chính bộ dáng nhàn nhã này càng làm cho An Ký Viễn thêm lúng túng, tay chân khẽ đung đưa không kiểm soát

“Đợi đến khi kiên nhẫn của anh dùng hết, tự mình biết hậu quả.”- Một giọng điệu vô cùng hòa nhã làm người tưởng đang rơi vào ảo giác.

An Ký Viễn tựa như còn thấy được nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng anh. Tay cậu đặt tại lưng quần, trong đầu gợi về những ký ức không mấy tốt đẹp nào đó, thế là mạnh bạo cởi xuống cả quần ngoài lẫn quần trong.

Quý Hàng liếc mắt nhìn hai lớp quần vẫn treo tại đầu gối, lạnh giọng nhắc nhở:

“Em biết anh đang nói cái gì?”

Trong lòng chấn động, An Ký Viễn cắn chặt nộn thịt trong miệng, hốt hoảng cởi hết hai lớp quần ra ngoài, vừa nghĩ nên để nó ở đâu thì anh đã đưa tay ra.

Thân dưới trống trãi đứng trước mặt anh, đầu óc An Ký Viễn trống rỗng, vô thức giao cho anh.

Da thịt trực diện tiếp xúc với không gian lập tức trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều.

Quý Hàng như cũ không để ý đến sự lúng túng của em trai, ngồi xuống đặt chúng lên đùi mình, cẩn thận gấp lại thật gọn gàng, sau đó dứt khoát đứng lên, đặt chúng xuống ghế ngồi.

An Ký Viễn lẳng lặng nhìn anh vô cùng chuyên tâm gấp từng chiếc quần, vẫn tỉ mỉ từng đường nét như đang trong một ca phẫu thuật. Còn cậu cô linh đứng giữa căn phòng thật giống như miếng thịt lớn đặt giữa trung tâm vỉ nướng, được chăm chút nướng chín đến từng thớ thịt.

Vút!

Roi mây quét gió tạo thanh âm chấn động, kích thích thần kinh yếu ớt của An Ký Viễn.

Cả người căng cứng thẳng tắp khi anh bước đến gần, một tay đặt lên bả vai cậu, hơi nghiêng người nhìn phía sau lưng.

Vệt dây nịt da mấy ngày trước đã hết sưng, chỉ do không kịp thời xử lý mà hiện tại màu sắc chưa được tự nhiên. Những vệt nhàn nhạt phân bố bừa bãi có thể biểu hiện cho tâm tình lúc ấy của Quý Hàng có bao nhiêu rối loạn.

“Cong lưng xuống, hai tay chống đầu gối!”

Sắc mặt An Ký Viễn lại đỏ bừng lên, chiều dài áo sơ mi vừa chạm giữa mông, một khi cúi người xuống liền bại lộ tất cả. Đầu gối vừa động đã nhói đau, không quá mấy giây chân liền cong.

“Chat!”

Một roi độc ác quất xuống tạo thành một vệt đỏ chói mắt.

An Ký Viễn phản xạ theo bản năng cắn chặt môi dưới. Dựa vào hiểu biết của cậu về quy củ của anh chính là nhắc nhở đôi chân vừa cong.

Một giây kế tiếp, đầu roi tiếp tục chạm vào gò má của cậu, An Ký Viễn hoảng sợ nhắm chặt hai mắt.

Đầu roi không nặng không nhẹ gõ hai cái.

Thanh âm Quý Hàng như vang lên từ miệng giếng sâu vô tận, khí thế bức người.

“Nhả ra!”

Đầu óc An Ký Viễn như muốn nổ tung, thanh âm mạnh mẽ tấn công màng nhĩ. Ngày hôm nay, từ khi bước vào căn phòng này, cậu đã biết bốn mươi roi tuyệt đối không dễ chịu chút nào.

Thư phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, có lẽ chỉ còn lại tiếng hít thở đầy hốt hoảng của An Ký Viễn.

“Em tốt nhất ngay từ bây giờ nên quên hết bộ dáng chịu gia pháp không chút quy củ nào trước mặt ba đi.”

Bị ba đánh, cậu trước giờ chỉ cần chống chọi với đau đớn.

Nhưng hiện tại, mỗi một câu nói, một động tác của anh đều nói cho cậu biết, bị đánh là một hình thức đầy trang trọng, mang đầy tín ngưỡng, cũng là một sự tuyên bố chủ quyền rất nghiêm túc.

“Quy củ của anh là không cho phép nhúc nhích, không cho phép xin tha, không cho phép mượn lực dời đi đau đớn.”

“Ưm!”- An Ký Viễn từ trước đến nay là một cá thể mang tâm hồn tự do, phóng khoáng nhưng thời khắc này, đối với những yêu cầu hà khắc, ngay cả nửa phần cảm thấy uất ức cũng không dám có.

“Tiểu Viễn biết.”

Roi mây gõ vào lưng: “Lặp lại.”

An Ký Viễn nuốt nước miếng nói: “Không cho phép nhúc nhích, không cho phép xin tha, không cho phép mượn lực dời đi đau đớn.”

Quý Hàng cười khẽ nói: “Vừa rồi chân cong?”

An Ký Viễn run lên gọi khẽ: “Anh…”

Tiếp tục mỉm cười, giọng điệu còn mang theo chút ý đùa giỡn.

“Còn cắn môi?”

Cậu hít một hơi thật sâu, không dám đáp lời nhưng lại càng không dám không đáp.

“Anh, em không dám.”

“Dám không?”- Khí tức đầy nguy hiểm, thanh âm ôn hòa nhưng mang đầy áp bách.

“Lấy sự hiểu biết của anh đối với em. An Ký Viễn… nếu không có đau đớn đảm bảo, tuyệt đối không thể tin.”

Trong thanh âm của anh rõ ràng mang theo ý cười nhưng bất chợt năm roi gào thét đập mạnh xuống mông.

Năm vệt roi xếp đều đè trên vết dây nịt da nhàn nhạt, va chạm kịch liệt gần như kích thích cả sự đau đớn còn âm ỉ trước đó. An Ký Viễn bị bất ngờ, không nhịn được phát tiếng rên khẽ hòa cùng tiếng thở dốc.

Quý Hàng gõ đầu roi vào mông hỏi: “Quy củ đếm số còn nhớ?”

“Nhớ!”- Da thịt trên đầu gối cũng đã đỏ bừng lên.

“Vào khoa cũng đã mấy ngày..”- Thanh âm của Quý Hàng thật là trầm tĩnh, ung dung,

“Bốn mươi loại thuốc tương ứng với triệu chứng thường gặp trong Ngoại thần kinh, không tính là làm khó em đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi