AN CA KÝ VI TỪ

“Chỉ định, chống chỉ định.”

Quý Hàng nhận bệnh án từ tay An Ký Viễn, nét mặt không cảm xúc, khí thế mãnh liệt làm người nhìn có chút sợ.

“Hình chụp cho thấy não có tích dịch, chỉ định trong chẩn đoán viêm màng não, viêm não, xuất huyết não.”- An Ký Viễn tuân thủ quy củ đứng bên cạnh, hai tay bắt chéo sau lưng như một học sinh tiểu học, đối với kiến thức chuyên môn của mình vô cùng tự tin nói sang sảng.

“Chống chỉ định khi bệnh nhân có biểu hiện suy hô hấp, sốt cao, nhiễm trùng nơi chọc dò, rối loạn đông máu.”

Quý Hàng gật đầu: “Có nhìn qua bệnh án?”

An Ký Viễn có chút khó hiểu đáp: “Có.”

“Ngày hôm qua, APTT, tiểu cầu, bạch cầu.”- Quý Hàng thản nhiên hỏi.

An Ký Viễn hơi sửng sốt, đầu óc căng thẳng đáp:

“30… 31?”

Quý Hàng trầm giọng: “Cậu đang hỏi tôi?”

“Đều nằm trong phạm vi bình thường.”- An Ký Viễn rụt rè nói. Không còn dưới một lần, ở trước mặt anh, cậu từ nhỏ cho đến hôm này đều là đứa trẻ luôn hiên ngang ngẩng cao đầu lại bị mấy chữ nhẹ nhàng của anh làm ngóc đầu không nỗi.

“Em có nhìn, thấy bình thường nên không nhớ rõ.”

Quý Hàng giống như nằm trong dự liệu, không nhanh không chậm quét mắt một cái. Vẻ mặt thản nhiên không nhìn ra chút trách cứ, mở miệng lại đầy ý tứ dạy dỗ:

“Tôi có nói bệnh án phải luôn học thuộc?

Bị trách mắng, trong hơn hai mươi năm qua là rất ít, cậu giống như kim chỉ nam trong mọi hoàn cảnh, đối với mọi chuyện đều lướt qua dễ như trở bàn tay. Nhưng chỉ mới đi theo anh có mấy ngày, trách mắng, dạy dỗ nghiêm khắc vượt xa gấp mấy nghìn lần những từ “Nhắc nhở” cùng “Đề nghị” trong suốt bao năm qua.

An Ký Viễn đột nhiên dâng lên chút uất ức, siết chặt tay đáp lời:

“Có nói.”

Quý Hàng nhìn chằm chằm, con ngươi đen láy lạnh băng như xuyên thấu lòng người.

“Cảm thấy đó không phải bệnh nhân của mình, bệnh án chỉ cần biết đại khái, kiểm tra phụ trợ nhìn bình thường liền tốt, mình chẳng qua chỉ làm chút thủ thuật chọc dịch não tủy nho nhỏ, làm xong rồi là có thể phủi mông bỏ đi?”

Quý Hàng gãi đúng chỗ ngứa, không hề che giấu chỉ trích thẳng mặt. An Ký Viễn kinh hoảng, mím môi nhìn anh. Có phải hay không ngày đó tại thời điểm cậu mang theo mấy vị Trưởng khoa gõ cửa; có phải hay không ngay thời điểm cậu nói không cần anh quản; có phải hay không nhìn cậu dù bị đánh cũng không nói được một câu mềm mỏng mà còn tỏ ra uất ức,… anh đều có thể tức khắc nhìn thấu triệt mọi tâm tư của chính cậu.

Quý Hàng nhíu mày hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”

An Ký Viễn bị giật mình. Cậu đứng tựa sát vào tường, anh đứng ở đối diện, cậu nhìn được từ xa có một bác sĩ nội trú khá quen mặt đang bước đến gần, gật đầu chào anh, cậu không nghe rõ họ đã nói cái gì.

An Ký Viễn lúng túng, nhưng là càng hoảng sợ vì sắc mặt lạnh băng của anh, hít mũi nói nhỏ:

“Thật xin lỗi.”

Quý Hàng nheo mắt, trong con ngươi toát ra sự nguy hiểm.

“Có phải muốn đi khoa Tai mũi họng kiểm tra thính giác?”

Vết kim trên mông bất giác nhói đau, An Ký Viễn rất đúng lúc học ngoan, lắc lắc đầu.

“Sai ở đâu?””

“Tự mình nói.”

Gương mặt An Ký Viễn thoáng trắng bệch.

“Bệnh án không học thuộc.”

Quý Hàng không phải muốn làm khó em trai, càng không muốn trong lúc nó khẩn trương vô cớ tạo thêm áp lực, anh thậm chí có chút không giải thích được, đứa em trai mới vừa rồi còn dám ở bên mình một khóc hai nháo đã biến đi đâu mà thay bằng sự kinh hoảng đến trình độ này.

Quý Hàng vẫn đần độn như thường lệ, anh không hề biết rằng chỉ cần một cái nhíu mày hay mỉm cười của anh đều có năng lực gây nên sóng gió kinh hoàng trong lòng An Ký Viễn.

“Chọc dịch tủy não, người thuần thục sẽ làm trong hai phút, em lần đầu tiên làm, có kéo dài đến hai mươi phút cũng rất bình thường.”- Giọng nói của Quý Hàng rất ôn hòa, làm người rất dễ dàng buông xuống phòng ngự.

Anh như vậy kiên nhẫn nói phải trái với cậu, An Ký Viễn thế nhưng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.

“Khoảng thời gian này, bên trong khoa phát sinh bất kỳ chuyện gì em cũng sẽ là người gánh trách nhiệm nhiều nhất, càng không cần nói đến bài tập, bệnh án học thuộc là điều cơ bản nhất phải làm được.”

“Dạ biết.”- An Ký Viễn liếm môi đáp.

“Năm roi, không viết tốt dặn dò, tổng cộng mười roi.”

An Ký Viễn tự mình chuẩn bị dụng cụ, bước đến trò chuyện với bệnh nhân, yêu cầu bệnh nhân nằm nghiêng người, đầu cúi sát ngực, hai tay ôm đầu gối dán chặt bụng, toàn bộ thân thể cong thành hình cung.

Quý Hàng trong lúc dạy học tuy yêu cầu nghiêm khắc, nhưng không phải dạng thích chèn ép, vì không để cho người lần đầu tiên làm không thành công mà lưu lại vết thương tinh thần, đặc biệt chọn một người có thân hình theo tiêu chuẩn bình thường, hơn nữa còn là bệnh nhân có thái độ hợp tác nhất.

Cơ thể người bệnh xem như khá hoàn hảo, An Ký Viễn không phí bao nhiêu thời gian liền xác định được vị trí khe gian đốt sống L3- L4. Cậu dùng móng tay ấn thành hình chữ thập, bắt đầu quá trình sát trùng vùng da.

Khi tiêm thuốc tê, cậu liên tục trò chuyện với bệnh nhân nhằm xác định tình trạng.

Động tác của cậu dù không phải một trăm phần trăm điêu luyện, lưu loát, nhưng xem như ổn định, hoàn toàn nắm rõ quy trình kỹ thuật cần có.

Quý Hàng trong lúc em trai tiến hành sát trùng cũng đã mang khẩu trang, đeo găng tay vô khuẩn. Thời điểm An Ký Viễn chuẩn bị đâm mũi kim thì tiến lên cầm lấy tay phải của cậu, không nói một lời điều chỉnh từ ngón cái đặt ở phần đuôi trong giờ học đổi thành ngón cái và ngón giữa giữ kim còn ngón trỏ khống chế đẩy vào, sau khi điều chỉnh hoàn hảo liền ra dấu tiếp tục.

Tuy đeo găng tay nhưng vẫn mơ hồ thấy được vết sưng trên bàn tay, vết thương trên mông theo từng chuyển động vẫn nhói đau đến toát mồ hôi nhưng tay An Ký Viễn cầm kim vẫn giữ vững vàng, từ từ đâm sâu vào trong, hình như có chút lệch hướng.

“Có cảm giác?”- Quý Hàng nhìn An Ký Viễn đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng hỏi.

An Ký Viễn hơi híp mắt, trầm mặt bình tĩnh giữ kim, đáy mắt không có vẻ khẩn trương, luống cuống, khẽ gật đầu một cái.

“Chạm vào xương.”

Cậu quay đầu, đón lấy gương mặt lạnh lùng không lộ chút ưu tư của anh nhưng thoáng trong đáy mắt mơ hồ lơ lửng một chút tín nhiệm.

Quý Hàng không nói gì, chỉ đưa tay ra dấu. An Ký Viễn hiểu ý, lập tức rút kim ra đến tổ chức dưới da, điều chỉnh góc độ, lại một lần nữa đâm vào. Lần này liền có dịch não tủy chảy ra ngoài. Bộ dạng của An Ký Viễn lúc này giống phải mừng rỡ, hưng phấn mà chính là kiểu xác định trong tầm tay, rất bình tĩnh đo áp lực, rút đủ mẫu xét nghiệm rồi rút kim ra ngoài, dán gạc vô khuẩn.

Viết dặn dò, nhắc bệnh nhân phải tuyệt đối nằm ngửa trong sáu giờ, uống nhiều nước. An Ký Viễn rất có lễ phép cảm ơn bệnh nhân, ý tá hỗ trợ rồi theo sau anh đi ra ngoài.

Tuy trong lòng không đến nỗi run sợ nhưng theo dọc đường đi từ phòng bệnh đến phòng làm việc của anh, cậu đều có loại cảm giác mâu thuẫn như lúc nhỏ mỗi khi đưa bài tập cho anh kiểm tra. Có mong đợi lại có hoảng sợ. Mong đợi anh cho phép thông qua, lại hoảng sợ mình làm không tốt khiến anh thất vọng.

Nhưng tâm tình hiện tại cũng hoàn toàn không giống như khi ấy, loại cảm giác toàn tâm toàn ý lệ thuộc, không chút cố kỵ dựa dẫm. An Ký Viễn nhìn về bóng lưng xa xăm trước mặt, cậu thật ra vẫn chưa thể chắc chắn con người này có còn giống như trước đây luôn đứng ra che mưa, chắn gió cho cậu, có mắng, có phạt nhưng đồng thời thẳng thắn nói cho cậu biết dù cậu không thể trở thành sự người làm anh kiêu ngạo cũng sẽ vô điều kiện thương yêu, cưng chiều cậu.

Hai người vừa vào phòng làm việc, An Ký Viễn đang do dự có cần quỳ hay không thì anh đã lên tiếng trước.

“Đứng đi! Cả ngày phải cúi đầu nói chuyện làm xương cổ rất đau. Nhớ kỹ dạy dỗ, sau này bớt mạnh miệng.”

Trên nét mặt khẩn trương của An Ký Viễn lướt qua nét vui sướng cũng lập tức nghiêm túc trở lại, ánh mắt sáng ngời, nhu thuận lấy lòng như nai con tràn đầy mong đợi khẽ hỏi:

“Anh, em làm như thế nào?”

Cậu nhớ rõ anh đã nói ở bệnh viện không cho phép cậu gọi là anh, muốn cậu học theo Kiều Thạc gọi thầy.

Nhưng cậu không muốn.

Rõ ràng rất sợ anh, rõ ràng biết sẽ bị mắng, bị đòn, nhưng cậu vẫn không muốn.

Quý Hàng quay đầu, lẳng lặng nhìn em trai thật lâu, tại thời điểm An Ký Viễn bị dọa sợ muốn đổi câu nói thì nhàn nhạt nói.

“Tay vẫn chưa vững. Mỗi ngày tập thêm 100 cái hít đất, hai tay mỗi bên tập thêm 50 lần sức nắm bàn tay.”

An Ký Viễn đỏ mặt cúi đầu đáp: “Dạ.”

Quý Hàng đến bàn làm việc cầm lên ống nghe, không khách khí ném vào người An Ký Viễn. Cậu theo phản xạ bắt được, ngây ngốc nhìn anh, anh tiếp tục chỉ về tủ kính nói hai chữ:

“Sát trùng!”

An Ký Viễn vẫn chưa lý giải được nhưng chuyện anh phân phó càng không dám nhiều lời, chỉ có thể lấy cồn sát trùng trong tủ cẩn thận lau ống nghe đến tận ba lần.

Quý Hàng ngồi trước máy vi tính, vừa rê chuột vừa gõ bàn phím, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình mà nói:

“Thứ hai, anh có ca phẫu thuật cắt bỏ khối u não, em có thể vào phòng phẫu thuật học hỏi. Tự chuẩn bị cho tốt, đừng để bản thân ở trước mặt mọi người khó xử.

An Ký Viễn có chút thụ sủng nhược kinh, thanh âm vang dội hơn nhiều.

“Dạ.”

Quý Hàng liếc mắt, anh biết rõ hạn chế phẫu thuật đối với một bác sĩ ngoại khoa mà nói không có gì tốt nhưng anh là sợ An Ký Viễn quá mức tự cao mới tạm thời để nó ở phòng bệnh. Mấy ngày nay, anh cũng xem qua một chút, trừ ngày đó chọc giận anh ra, năng lực làm việc quả thật xuất chúng, đặc biệt vì trước kia từng có thời gian ở khoa cấp cứu, nên khả năng phối hợp với các sư huynh, sư tỷ tại khoa cấp cứu cực cao, hình tượng lâm nguy không loạn đã sớm lan truyền rộng rãi trong khoa.

Những chuyện này, Quý Hàng đương nhiên sẽ không nói ra.

“Lau sạch?”- Quý Hàng đưa tay nhận lấy ống nghe.

“Dạ.”- Thanh âm mơ hồ phát ra sợ hãi.

“Khóa cửa. Tự tìm vị trí thích hợp.”

Ầm!

Như tiếng sấm vang rền giữa nền trời.

An Ký Viễn có chút phản ứng không kịp, trong hốc mắt lộ ra hốt hoảng tột độ.

Vết thương trên mông tuy đã thoa thuốc, nhưng nói sao cũng là ngày hôm qua vừa mới bị đánh, sáng hôm nay soi gương vẫn bầm tím dọa người, chỉ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cũng đủ đau đến giật bắn người. Thương tích như vậy còn đánh thêm mười roi, thậm chí có thể không chỉ mười roi… cậu đến nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

Quý Hàng nhìn dáng vẻ do dự của em trai cũng không gấp gáp, tự mình đứng dậy đi khóa cửa, thời điểm bước ngang qua còn cố ý dừng lại, cầm ống nghe điều chỉnh giảm khả năng nghe còn năm mươi phần trăm, đong đưa thoải mái trong tay chứng tỏ sự dẻo dai cực độ.

An Ký Viễn bất chợt cảm thấy lông tóc cả người dựng thẳng lên, đầu óc trống rỗng.

Vừa rồi khi sát trùng, cậu đã nhìn kỹ đến mấy lần. Ống nghe của anh là ống nghe 3M vừa ra mắt ở thị trường Bắc Mỹ năm ngoái chuyên dùng cho tim mạch, hô hấp. Mật độ cao su được gia tăng nhằm đạt đến hiệu quả truyền âm thanh tốt nhất cũng đồng thời gia tăng thêm sức nặng của nó.

Quý Hàng thản nhiên nói: “Là cảm thấy anh phạt sai rồi?”

An Ký Viễn cố gắng khắc chế tim đập nhanh, bước đến ghế sô pha, không chút do dự kéo thẳng quần xuống tận đầu gối, cúi người xuống.

“Chat!”

Thanh âm không có vang dội như dây nịt da, không rợn người như roi mây nhưng đau đớn lại khắc sâu hơn gấp nhiều lần.

Chỉ mới ba roi, cái mông vốn đầy thương tích lại bổ sung thêm vài vết bầm tím.

Đau! Rất là đau!

An Ký Viễn đau đến cả người hoảng loạn, có run rẩy, có căng cứng, hơi thở như muốn ngừng lại, chỉ có mồ hôi không ngừng toát ra từ mọi lỗ chân lông trên người ướt đẫm.

An Ký Viễn từ ba roi này hoàn toàn cảm nhận được chất liệu cao cấp kia, mỗi lần vung xuống lại cứng rắn như xích sắt uốn lượn. Cậu cố sức bám chặt thân người như mặt ghế, hai chân có hơi chùn xuống.

“Chat!”

Một roi bất ngờ đập vào bắp đùi.

Trên đùi không có vết thương cho nên dấu tích càng thể hiện rõ ràng một hình chữ U đỏ bừng.

Lại tiếp một roi rơi vào nơi tiếp giáp giữa mông và đùi, một nửa phần ống nghe đập vào vết bầm tím nghiêm trọng nhất trên mông làm An Ký Viễn hét thảm một tiếng.

Quý Hàng lạnh lùng giáo huấn: “Anh không thích thiếu nợ, ngày mai có ngày mai phạt.”

An Ký Viễn thở dốc đáp: “Dạ.”

“Không phục?”- Thanh âm kiên định.

“Em không có!”- An Ký Viễn gần như muốn nhảy cẫng lên, quay đầu nhìn, đôi mắt tròn xoe ẩm nước

Quý Hàng lạnh lùng nhìn, dùng ống nghe cầm trong tay gõ gõ gò má hỏi:

“Hét cái gì?”

An Ký Viễn run run nói: “Xin lỗi anh, em không có không phục, chính là quá đau.”

An Ký Viễn không có nói dối, cậu không có không phục, ngay cả một chút uất ức cũng không có bởi vì theo lời nói của anh, cậu gần như có thể suy đoán cuộc sống tương lai của mình chỉ cần có chút sai lầm đều sẽ không dễ sống. Thương chồng thương, hôm nay đã lần thứ ba bị đánh trong một tuần.

Ống nghe lại vạch một đường trong không trung rồi vỗ mạnh xuống mông, tiếng vang hòa cùng thanh âm thêm mấy phần nghiêm nghị.

“Một chút sai lầm nhỏ của em đều có thể trả giá bằng mạng sống của một con người. Ở anh nơi này, không có du di, giả dối, y thuật nhất định phải tinh. Làm không tốt liền tự mình cúi xuống ăn đòn.”

Thái độ của Quý Hàng rõ ràng không cho giải thích, giờ khắc anh đã không còn là anh trai năm đó chỉ đơn thuần làm đệm thịt che chở cho em trai mà là người nắm trách nhiệm dạy dỗ đưa ra yêu cầu hà khắc đến quá đáng.

Tiếp tục câu nói lại là một roi.

“Anh cho phép em uất ức nhưng không cho phép không phục. Cùng một loại sai lầm, đặt ở bất kỳ người nào khác cũng sẽ không hại đến đại thể, nhưng bởi vì là em, cho nên phải vạn vô nhất thất.”

—————————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi