AN CA KÝ VI TỪ

Người đến thăm bệnh nối dài không dứt, Quý Hàng làm xong ca phẫu thuật trở lại phòng, xung quanh phòng đã chất đầy giỏ trái cây và các loại sữa hộp, thuốc bổ… An Ký Viễn hiểu rõ ràng, chẳng thể nói do mình nhân duyên tốt, có nhiều bạn, ở khía cạnh này có thể phản ánh ba tuy đã gần về hưu nhưng nhân khí vẫn không giảm mà còn tăng.

Quý Hàng nhìn qua một loạt túi lớn túi nhỏ, An Ký Viễn thấy anh hơi cau mày lập tức chống người lên giải thích:

“Em đều kiểm tra qua, không có vật không nên có.”

Quý Hàng khẽ gật đầu, không biết bởi vì để lại một mình An Ký Viễn đối phó với người đến thăm bệnh có chút áy náy, hay vừa mới bị em trai bắt được biểu tình chán ghét theo bản năng có chút ngượng ngùng, vén chăn lên thấy trên bụng vẫn là băng gạc cũ cũng không có tức giận, chỉ nhẹ giọng hỏi:

“Còn chưa thay băng?”

Cả ngày hôm nay đều bị người đến thăm bệnh bao quanh, Công đoàn, Y vụ, Giáo vụ, Phòng Hành chánh, đại diện các khoa,…  cậu ngay cả muốn đi vệ sinh cũng phải tranh thủ thời gian, chuyện thay băng đã sớm quên mất.

Quý Hàng nhìn vẻ mặt bối rối liền biết đáp án, rất khó có dịp không mở miệng mắng người, đặt hộp cháo lên đầu giường, thay dép rồi nói:

“Đi đến phòng vật tư thay băng, thuận tiện đi lại một chút.”

Quay đầu hai ngày làm liên tiếp ba ca phẫu thuật, không thực tế nghỉ ngơi được bao nhiêu nhưng Quý Hàng lại không nhìn ra chút mệt mỏi nào, bên trong còn chưa kịp thay cả áo xanh phẫu thuật, bên ngoài khoác nhẹ áo khoác màu đen, chậm rãi đi theo sau An Ký Viễn mặc quần áo bệnh nhân bước đi tập tễnh còn không tự chủ nhoẻn miệng cười

Quý Hàng cảm nhận người phía trước đã tiêu hao rất nhiều thể lực, còn không an phận kể cho mình nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày, những ai đã đến thăm, than phiền cháo trắng của bệnh viện thật khó ăn, đến cả chuyện cháu gái nhỏ của ông bác nằm chung phòng rất dễ thương.

“Anh sau này cũng sinh con gái đi.”- An Ký Viễn đi ngang qua quầy trực y tá đột nhiên dừng bước, ánh mắt kiên định nhìn anh.

“Em nói muốn sinh là sinh à?”

An Ký Viễn hít sâu một hơi rồi nói:

“Con trai cũng được. Nhưng anh không thể lại đánh người.”

“Cả một ngày trong đầu đều suy nghĩ cái gì?”- Quý Hàng trợn mắt lên.

“Viết kiểm điểm chưa? Bài phân tích làm xong rồi sao? Đã hít đất chưa?”

An Ký Viễn nhìn anh gặp y tá hỏi mượn chìa khóa phòng vật tư cũng không vội phản bác, nhưng trong đầu vẫn không nhịn được suy nghĩ, chị dâu của mình sẽ là cô gái dịu dàng nhưng phải có chút cá tính, quan trọng nhất là chịu được cái sự cường đạo của anh.

Chỉ bất quá, trong thời khắc này An Ký Viễn chưa từng tưởng tượng được cái người xưa nay nghiêm túc bá đạo, trong mắt không chứa nổi một hạt cát như anh đối với con trai lại dễ dàng tha thứ đến cao độ… làm người ta thật hâm mộ.

Sát trùng thay băng là kỹ thuật cơ bản trong Ngoại khoa, động tác của An Ký Viễn đều đúng chuẩn theo sách giáo khoa nhưng vì từng có một lần trong  ca cấp cứu dưới tình thế cấp bách dán băng keo sai phương hướng mà bị khẽ tay một trận, lúc này ngay trước con mắt cú vọ của anh không khỏi có chút khẩn trương. Dù có khẩn trương nhưng tiếng trò chuyện bên ngoài cũng thật làm người phân tâm.

“An thiếu gia ở giường 17 nhân khí thật lớn a, quà cáp thăm bệnh đều chất đầy phòng.”

Cách bố trí phòng bệnh của Khoa Ngoại và Khoa Ngoại thần kinh không sai biệt lắm, quầy trực y tá nằm giữa phòng trực và phòng vật tư. Bởi vì sợ trong thời gian Ký Viễn thay băng, y tá cần đi vào lấy đồ nên Quý Hàng chỉ khép hờ cửa, vì vậy gần như nghe rõ cuộc đối thoại ở bên ngoài.

“Đúng vậy, người đến thăm bệnh không dứt, bệnh nhân cùng phòng đều muốn khiếu nại.”

“Thật ra An thiếu gia này tính cách khá tốt, cho đến bây giờ đều không muốn gây thêm phiền phức cho chúng ta, giỏ trái cây và sữa chua trong phòng trực đều là của cậu ta gửi tặng.

“Người ta là An thiếu gia mà, mượn cơ hội phân phát ân tình cũng không lạ.”

Một giọng nam bỗng nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Chuyện này tôi nghĩ cùng cậu ta có phải thiếu gia hay không thật ra không có quan hệ lắm, chủ yếu hình như Khoa Ngoại thần kinh có truyền thống a…”

“Cái gì truyền thống?”

Giọng nam cười quỷ dị, giọng điệu thần bí: “Những hộp quà nhìn bề ngoài không đáng tiền kia nhưng bên trong có ai biết thật sự đang chứa những thứ gì. Bạn của tôi đang thực tập bên Tổ A, cùng tổ với An Ký Viễn, đây là chuyên khoa đứng đầu cả nước, các cô biết để được giữ lại là dùng cái gì không? Không sai, chính là tiền a!”

“Là thật hay giả? Quý Phó khoa cũng thu tiền? Là cái người đã ngủ suốt hai đêm qua.

“Cái gì? Người đó là Quý Phó khoa sao? Không phải anh trai của cậu ta à? Tôi đã nghe bà bác nằm cùng phòng nói a.”

Giọng nam hắng giọng trở lại đề tài cũ: “Người thu tiền không phải Quý Phó khoa, hình như là một bác sĩ họ Tiêu, bất quá động tĩnh lớn như vậy Quý Phó khoa làm sao hoàn toàn không biết chứ… Bạn của tôi nếu hôm nay thành công không chừng có thể tiến một bước xa, đợi tôi ngày mai sẽ cho mọi người thông tin mới nhất.”

An Ký Viễn còn nắm cái nhíp giơ lên, mắt nhìn anh bước nhanh ra khỏi phòng, một tiếng “anh” còn chưa kịp thốt ra, cuộc trò chuyện huyên náo bên ngoài đã bị thanh âm của anh cắt ngang, im lặng như tờ.

“Bạn học của cậu tên là gì?”

Cửa phòng vật tư mở toang, An Ký Viễn thấy cậu nam sinh vì hốt hoảng mà đỏ bừng mặt.

“Thầy Quý, thầy sao lại ở chỗ này? Em không có bạn học, thầy nghe lầm đi.”

Khí thế không giận tự uy không hề che giấu, dù cách cửa An Ký Viễn cũng thấy rùng mình, rõ ràng là chuyện không liên quan đến mình nhưng cậu lại đột nhiên thấy phía sau nhói đau.

“Thứ nhất, tôi không có dạy em, không cần gọi tôi là thầy.”- Quý Hàng nghiêm giọng, khí lạnh lan tỏa kèm theo cảm giác bị áp bách cực độ làm các nữ y tá theo bản năng lùi về sau hai bước.

“Thứ hai, em không chịu nói, tôi có thể đến Y vụ lấy danh sách sẽ biết được tên người bạn học đó là ai. Nhưng em để tôi phải cất công đi một chuyến như vậy thì phải bỏ ra một cái giá a.”

Quý Hàng cố ý nhìn lướt qua bảng tên trên ngực, nhíu mày nói:

“Em tên Vương Hồng? Cái tên thật dễ nhớ.”

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi