ĂN HẠI SỐNG LẠI

Kỳ Thương không hiểu sao, chỉ cần cậu đứng ở đâu đó lâu một chút, thì người đàn ông này vẫn luôn có thể chính xác tìm được vị trí, nếu không phải mình mãi luôn chắc chắn, cậu suýt chút nữa cho rằng người đàn ông này gắn thiết bị định vị lên người cậu. Nghĩ rồi nghĩ, Kỳ Thương cuối cùng đành phải nhận mệnh mà xoay người: "Anh hai."

"Thì ra là anh cậu" Tô Thần Dật vẻ mặt tỉnh ngộ, nhìn người đàn ông phía trước một chút rồi nhìn lại Kỳ Thương, Tô Thần Dật xoa cằm gật gù: "Hèn chi giống giống."

Mà người đàn ông thì làm như không thấy Tô Thần Dật, lập tức đến trước mặt Kỳ Thương, cau mày hỏi: "Uống nhiều ít rồi?"

Tưởng rằng người đàn ông muốn trách cứ Kỳ Thương, Tô Thần Dật lập tức đỡ lời: "Cũng không nhiều, mới có mấy... ly mà thôi." Vài chữ cuối cùng bị ánh sắc bén của người đàn ông trừng, giọng nói nhất thời nhỏ xíu gần như không thể nghe thấy. Tô Thần Dật yên lặng lùi về phía sau một bước, thiệt là một tên nam dâm* đoáng sợ. (tiếng lóng của nam nhân =))~, thực ra là nam ngân nhưng cách phát âm lại giống như nam dâm (đều là nan-yin): còn được dùng để chỉ những người háo sắc)

Kỳ Thương bất mãn là liếc người đàn ông đứng cạnh Tô Thần Dật một cái rồi hỏi lại: "Sao anh lại tới đây?"

"Đón em về nhà." người đàn ông lời ít ý nhiều: "Đây là bạn học của em?" Thật giống như giờ mới phát hiện ra Tô Thần Dật vậy.

Sự tồn tại của mình thấp kém đến vậy sao... Tô Thần Dật nghẹn họng không nói nên lời.

"Vâng." Kỳ Thương gật đầu rồi nói với Tô Thần Dật: "Đây là anh tôi..."

"Kỳ Viêm."

Một tiếng ồn ngắt ngang lời Kỳ Thương nói, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ lấy Tô Việt Trạch đang ở phía sau từ từ đến bên cạnh Tô Thần Dật: "Đến đón Tiểu Thương à?"

Kỳ Viêm gật đầu rồi lại nhìn về phía Kỳ Thương: "Thương, lại đây."

Tô Thần Dật kéo góc áo Tô Việt Trạch thấp giọng hỏi: "Anh, sao anh cũng tới?"

"Tới muộn một chút không phải em lại uống rượu sao?" Tô Việt Trạch cưng chiều xoa xoa đầu Tô Thần Dật, tôi uống say hay không thì liên quan cái lông gì đến anh hả khốn!

"Đừng có vò đầu em như vậy chứ!" Tô Thần Dật ôm đầu tức giận mà trừng mắt nhìn Tô Việt Trạch.

Mãi cho đến khi ôm Kỳ Thương vào trong ngực, sắc mặt Kỳ Viêm mới dịu đi một chút, lúc này anh ta mới nhìn về phía Tô Việt Trạch: "Em của anh?"

"Đúng vậy, tới đón nó, anh thì sao?"

"Cũng thế, tôi về trước đây."

"Em có nói muốn về sao?" Kỳ Thương lườm Kỳ Viêm: "Hôm nay họp lớp em đã nói với cha rồi."

"Đúng thế, bọn em còn nhiều bạn ở bên trong mà, mới chơi được có một nửa thôi!" Tô Thần Dật phụ họa nói.

Kỳ Viêm mặt không đổi sắc mà lườm Tô Thần Dật một cái rồi trừng sang phía Tô Việt Trạch – Có thể trông coi tốt thằng em của mình không hả? Đừng làm hư người-của-tôi!

Tô Việt Trạch nửa cười nửa không – Là do người của anh không chịu đi mà, Tiểu Dật nhà tôi chỉ là phụ họa thôi.

Kỳ Viêm nhíu mày – Nếu không chịu quản lý, tôi không ngại giúp anh dạy dỗ nó.

Tô Việt Trạch nhướng mày – tôi trông coi như thế nào là việc của tôi, liên quan gì đến anh.

Mà ở phía bên này, Tô Thần Dật cũng không chịu thua kém nháy mắt với Kỳ Thương – bọn họ đang liếc mắt đưa tình, bây giờ không chạy thì chờ đến khi nào?

Kỳ Thương đảo mắt xem thường – ý tứ một chút được không? Tôi thế này thì làm sao chạy!

Đưa mắt nhìn qua cái tay Kỳ Thương bị Kỳ Viêm nắm lấy, Tô Thần Dật hết muốn nói. Được rồi, quả nhiên y không nên ôm kỳ vọng quá lớn đối với Kỳ Thương. Không lâu sau, tình huống của hai thằng anh khiến cho Tô Thần Dật càng xem càng cảm thấy bất bình thường, như thế nào lại có cái bầu không khí khó hiểu đến thế nhỉ?

Cảnh cáo trừng mắt Tô Thần Dật một cái, Kỳ Viêm nói với Tô Việt Trạch: "Tôi đi trước."

Tô Việt Trạch cười nhạt gật đầu: "Tạm biệt." Đợi cho hai người đi xa, Tô Việt Trạch mới nói với Tô Thần Dật: "Tiểu Dật, mình cũng đi về đi."

"Anh đi trước đi." Tô Thần Dật huơ huơ đôi tay từ chối đáp: "Em còn muốn chơi một lát nữa."

Nghe vậy, Tô Việt Trạch nhíu mày, đáy mắt ẩn ẩn có chút không hài lòng. Hắn biết Tô Thần Dật ham chơi, nhưng mà cho dù có khi đang chơi nó cũng nghe lời mình. Nếu đổi thành trước kia, mình muốn nó đi. Nó chắc chắn sẽ không ở lại thêm một phút nào, bây giờ nó lại ngang nhiên từ chối, chẳng lẽ mình nuông chiều nó quá rồi, dẫn đến bây giờ nó không biết phân biệt nặng nhẹ?

"Về nhà, nghe lời!"

Tô Việt Trạch nhấn giọng rõ rệt khiến cho Tô Thần Dật nheo mắt, sau đó mới nhớ ra Tô Việt Trạch đang là thằng anh của mình, kinh tế, thậm chí là cái mạng nhỏ này đều bị nắm trong tay hắn, cho nên. Tô Thần Dật nhất thời chịu thua đáp: "Ít nhất cũng để em đi chào bạn học đã chứ."

Tô Việt Trạch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, được cho phép, Tô Thần Dật lập tức thoát khỏi gông cùm của Tô Việt Trạch chạy về phía ngõ rẽ.

Nhìn bóng dáng của Tô Thần Dật, đáy mắt Tô Việt Trạch càng ngày càng thâm trầm. Từ khi nhóm bạn Tô Thần Dật tới KTV này không lâu, hắn liền thu được tin tức của A Hổ, mới đầu hắn còn bỏ qua chuyện này, mãi cho đến khi có người gửi tới tấm ảnh Tô Thần Dật cùng Kỳ Thương bước ra khỏi phòng, hắn mới nhận ra điều bất thường.

Vì không muốn mọi chuyện vượt ra khỏi dự tính của mình, Tô Việt Trạch quyết định đến đón Tô Thần Dật về nhà, lấy cớ chia rẽ hai người họ, còn đưa tin tức đến cho anh ruột của Kỳ Thương – Kỳ Viêm. Nhưng mà không ngờ động tác của Kỳ Viêm thế mà lại nhanh hơn hắn, bất quá, mặc kệ thế nào, lấy tính tình của Kỳ Viêm, nhất định sau này anh ta sẽ trông coi Kỳ Thương chặt chẽ, phòng ngừa cậu ra vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Về phần Tô Thần Dật, hắn hẳn là nên cần phải đổi phương pháp mới, dù sao sau khi mất trí nhớ Tô Thần Dật không còn nghe lời như trước kia. Có vài thứ, vẫn là nên kiểm soát chặt chẽ trong tầm tay của mình thì tốt hơn.

Cho dù trong lòng Tô Việt Trạch tính toán rầm rộ ra sao, thì Tô Thần Dật cũng không hề hay biết. Sau khi thông báo một tiếng với đám bạn, y mới miễn cưỡng mà ngoan ngoãn trở về bên cạnh thằng anh nhà mình rồi đi về. Nhưng mà y nghĩ hoài không ra, tại sao Tô Việt Trạch luôn áp dụng phương pháp nuôi thả đối với y mà sao lại đột nhiên chạy tới đón. Chẳng lẽ lương tâm đột nhiên cắn rứt, muốn làm anh trai tốt? Thân thể Tô Thần Dật run lên, điều này so ra còn khó hơn để mặt trời mọc đằng tây.

"Xong hết rồi?"

Giọng nói Tô Việt Trạch cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Thần Dật, y gật đầu đáp: "Xong rồi."

Mùi rượu càng thêm đậm hơn lúc trước nhất thời khiến cho Tô Việt Trạch cau mày: "Lại uống rượu?"

"Đúng vậy." Tô Thần Dật rũ bả vai đi về phía thang máy: "Muốn về sớm thì tất nhiên phải bị phạt rượu, đám oắt kia thật độc ác, em phải đi kính rượu từng đứa một bọn nó mới chịu thả đi."

Theo sát Tô Thần Dật cùng bước vào thang máy, thấy Tô Thần Dật cả người vô lực dựa vào bên vách, nếp nhăn giữa mày Tô Việt Trạch càng sâu, đưa tay ôm Tô Thần Dật vào lòng, Tô Việt Trạch dịu dàng lên tiếng: "Khó chịu thì dựa vào anh, kiên nhẫn một chút, về nhà rồi chú Bạch sẽ cho em uống canh giải rượu."

Lúc này Tô Thần Dật đã hơi choáng váng cũng không cầm cự nữa mà đem gần hết sức nặng của mình đặt lên người Tô Việt Trạch: "Hơi choáng đầu."

"Kiên nhẫn chút." Vừa dứt lời thang máy đã đưa bọn họ đến tầng trệt, Tô Việt Trạch nửa đỡ nửa ôm mà đem Tô Thần Dật ra khỏi thang đến nơi bọn họ đỗ xe.

Gió lạnh thổi qua, cơn say của Tô Thần Dật như bị thổi lên, y chỉ cảm thấy trời đất toàn bộ xoay chuyển, dạ dày cũng co rút khó chịu, muốn nôn nhưng nôn không ra, dưới chân nhũn ra từng đợt.

Sau khi bị Tô Việt Trạch lôi lên xe, Tô Thần Dật ngồi phịch tại chỗ không hề nhúc nhích.

Ở ghế lái, A Hổ thấy thế có chút lo lắng nói: "Đại thiếu, nhị thiếu..."

Ôm Tô Thần Dật đang ngồi im tại chỗ vào trong ngực để y không bị khó chịu, Tô Việt Trạch thản nhiên nói: "Cứ đi đi, chậm một chút."

Nghe thế, A Hổ cũng không hỏi han nhiều lời, lập tức khởi động xe hướng về Tô trạch.

Khi bọn họ về đến Tô trạch Tô Thần Dật đã ngủ say như chết, trong xe đều nồng nặc mùi rượu. Tô Việt Trạch nhẹ nhàng đẩy người Tô Thần Dật: "Tiểu Dật, dậy nào, đến nhà rồi."

Tô Thần Dật bỗng nhiên vùng dậy: "Quấy nhiễu mộng đẹp của bố, muốn chết! A Hổ, mau đem thằng nhãi này ra chém cho tôi!" Lời dừa dứt, y lại nghẻo về chỗ cũ ngủ khì.

"..."

A Hổ yên lặng rụt cổ, sao tự nhiên cảm thấy độ ấm trong xe giảm dần, đại thiếu, không phải tôi muốn chém cậu, là nhị thiếu muốn chém cậu đó...

"A Hổ, cậu đi trước đi."

Tựa như được đặc xá, A Hổ lập tức đưa chìa khóa xe cho Tô Việt Trạch rồi run rẩy xuống xe chạy về chỗ ở của mình, thiệt đáng sợ, đại thiếu mặt đen thiệt đáng sợ!

Đẩy người Tô Thần Dật, thấy y vẫn không động đậy. Tô Việt Trạch híp mắt kề sát vào Tô Thần Dật thấp giọng nói: "Tiểu Dật, Thiệu Kiệt đến kìa."

Không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, trừ bỏ tiếng hít thở đều đặn thì không còn gì khác. Không hiệu quả, Tô Việt Trạch nhíu mày, giật mình nhớ tới chuyện Tô Thần Dật mất trí nhớ, cộng thêm thái độ khi trước của Tô Thần Dật đối với Cố Thiệu Kiệt, Tô Việt Trạch buồn cười mà vỗ trán, xem ra về sau, chiêu này không còn tác dụng gì nữa rồi.

Chăm chú nhìn Tô Thần Dật hồi lâu, Tô Việt Trạch hắng giọng một cái thấp giọng nói: "Tiểu Dật, anh nghe nói hình như bảo bối của em bị..."

"Đờ ụ*, bảo bối của bố mà cũng dám động!" Sau đó, chỉ thấy Tô Thần Dật nhanh chóng lủi xuống xe, chạy như điên về hướng biệt thự theo một lộ tuyến quỷ dị hình chữ S.

Tô Việt Trạch trầm tư nhìn về phía bóng dáng Tô Thần Dật rời đi, thật sự là có bảo bối sao? Lúc nãy hắn chỉ nói thử thôi, ai ngờ Tô Thần Dật lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, bây giờ hắn chỉ ngạc nhiên là dạng bảo bối gì mà lại có thể khiến cho Tô Thần Dật đang say quắc cần câu khẩn trương đến vậy.

Khi Tô Việt Trạch đi vào phòng của Tô Thần Dật, chỉ thấy Tô Thần Dật nằm trên tấm thảm trước tủ quần áo ngủ say. Bàn tay nắm lại thành đấm, giống như đang nắm một thứ gì đó. Khẽ nhếch môi, Tô Việt Trạch kéo Tô Thần Dật từ trên mặt đất quăng lên giường, rồi lại nhẹ nhàng gỡ nắm tay của Tô Thần Dật ra, chỉ thấy một chiếc chìa khóa nhỏ trên đang trong tay Tô Thần Dật.

Nhìn trái nhìn phải, Tô Việt Trạch cầm chìa khóa đi đến trước tủ quần áo, mở cửa ra tìm kiếm, quả nhiên dưới đống quần áo có một giấu một chiếc rương sắt. Tô Việt Trạch híp hai mắt lại, có cảm giác khẩn trương khi mình đang mở ra bí mật của Tô Thần Dật. Quay đầu lại nhìn, thấy Tô Thần Dật vẫn ngủ say như trước, Tô Việt Trạch không chút do dự mở chiếc rương sắt ra.

Khi nhìn đến chiếc đồng hồ kim cương bên trong, Tô Việt Trạch nhất thời có chút dở khóc dở cười, thì ra nó đem đồ mình cho như bảo bối trân quý sao?

Ôi... Thiệt là có cảm giác thỏa mãn quá đi. Bất quá cái dây chuyền vàng bên cạnh đây là thứ quái quỷ gì? Hình như hắn không có cho Tô Thần Dật thứ nào thô tục như cái này đi? Chẳng lẽ là của...Cố Thiệu Kiệt?

"Đờ ụ! Thằng trộm to gan, đồ của bố cũng dám động vào! Muốn chết!"

Cùng lúc Tô Thần Dật hét to, Tô Việt Trạch chỉ cảm thấy một cái bóng đen thật lớn đang bao phủ trên người mình, cảm thấy có chút buồn bực, thằng nhóc này, không phải mày đang ngủ sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi