ĂN HẠI SỐNG LẠI

Tô Thần Dật ai oán nhìn Cố Thiệu Kiệt, trầm mặt không nói nên lời, mẹ nó, thứ kia thứ kia, mỗi lần nhìn thấy tôi là đòi cái đó, anh mẹ nó có thể đổi lời kịch được không! Thật ra anh quên kịch bản rồi đúng không? Thật ra anh không muốn nói những lời đó đúng không?

Thấy Tô Thần Dật không nói lời nào, Cố Thiệu Kiệt khẽ mỉm cười: "Thần Dật có phải định nói mình nhất trí nhớ?"

Tô Thần Dật vô tội chớp mắt: "Em mất trí nhớ thật mà?"

Cố Thiệu Kiệt vậy mà lại gật đầu: "Được rồi, mất trí nhớ, nhưng mà mất trí nhớ cũng có lúc khôi phục trí nhớ mà, Thần Dật, em thấy thế nào?"

"Em nghĩ loại chuyện tốt này sẽ không rơi vào đầu em, ha ha." Tô Thần Dật gượng gạo đáp lời.

Cố Thiệu Kiệt một tay chống trên ghế saloong, nghiêng người áp sát Tô Thần Dật: "Tại sao lại không, hửm?"

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, nhưng Tô Thần Dật lại cảm thấy một cỗ khí lạnh trườn dọc sống lưng, xông thẳng lên đại não. Trước khi xem đoạn video kia, trực giác Tô Thần Dật biết Cố Thiệu Kiệt không dễ chọc, sau khi xem được đoạn video kia, trực giác liền biến thành sự thật. Cho dù Cố Thiệu Kiệt trước mặt đang tươi cười, thế nhưng y lại cảm thấy không có chút ý cười nào.

Có một loại người, cho dù không cười cũng có thể khiến mình hớn hở như gió xuân; lại có một loại người, cho dù có cười thì cũng khiến mình cảm thấy sợ hãi, Cố Thiệu Kiệt nằm trong loại đó.

Đè nén sợ hãi dưới đáy lòng, Tô Thần Dật gắng bình tĩnh đáp: "Bởi vì em còn chưa khôi phục trí nhớ."

"Vậy à..." Cố Thiệu Kiệt như đang đăm chiêu suy nghĩ: "Vậy thì, vậy thì sao nhỉ?"

Tô Thần Dật chỉ cảm thấy bên hông mát lạnh, cảm giác lạnh như băng của nòng súng xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh thấm vào da thịt bên hông. Tô Thần Dật chậm rãi rũ mắt xuống nhìn chằm chằm nòng súng bên hông, đại não nhanh chóng chuyển động, suy tính khả năng giành được cây súng này.

Cố Thiệu Kiệt đưa tay lên dịu dàng nâng cằm Tô Thần Dật: "Nếu như Thần Dật mất trí nhớ, vậy có biết thứ trên tay anh là gì không? Có cần anh giới thiệu công hiệu của nó cho em không?"

Giới con em anh! Tôi mất ký ức chớ đâu phải mất tri thức, ai xem phim cảnh sát thì cũng biết thứ này được không? Huống chi tôi còn rất quen thuộc với nó!

Thấy Tô Thần Dật cứng ngắc, vẻ mặt của Cố Thiệu Kiệt càng dịu dàng: "Cái này gọi là súng lúc, biết súng lục không? Là một loại..."

"Anh Thiệu, em mất trí nhớ thật mà, em hoàn toàn không biết anh muốn thứ gì."

Nghe vậy, Cố Thiệu Kiệt cúi đầu vào vai Tô Thần Dật bật cười: "Thần Dật ơi Thần Thần Dật, em nói em như vậy thì cứ không biết điều như thế hả? Có phải mấy năm qua Tô Việt Trạch cưng em quá cho nên làm hư não em luôn rồi, hửm?"

"..." Anh mới hư não, cả nhà anh mới hư não!

"Anh chưa từng nghi ngờ chuyện em mất trí nhớ, dù sao chuyện đó anh đã kiểm tra qua."

Tô Thần Dật gật đầu không ngừng: "Anh Thiệu cao kiến!"

Cố Thiệu Kiệt cười khẽ một tiếng lại nói tiếp: "Thế nhưng, anh nói rồi, mất trí nhớ thì cũng có ngày khôi phục ký ức. Thần Dật mới rồi còn nói không nhớ, vậy em có thể giải thích cho anh, tại sao đêm hôm trước ở trong con hẻm, lúc em nhìn thấy anh thì vẻ mặt mất tự nhiên như vậy được không, hửm?"

"..." Cần phải nói sao, tôi lúc nào thấy anh cũng đều mất tự nhiên cả mà? "Anh Thiệu, em lúc đó bị đánh bầm dập mà? Tình cảnh bi thảm của em anh cũng thấy, vết thương đau đớn, em có thể tự nhiên mới là lạ."

"Nói có lý." Cố Thiệu Kiệt giương mắt nhìn Tô Thần Dật, khuôn mặt gần trong gang tấc khiến Cố Thiệu Kiệt ngẩn người trong giây lát, đây là lần đầu tiên gã nhìn Tô Thần Dật trong khoảng cách gần như vậy. Không thể nói, Tô Thần Dật quả thật là rất xinh đẹp, duyên dáng nhưng không dụ hoặc, là loại hình gã thích, nếu như Tô Thần Dật không phải là em trai của Tô Việt Trạch, chắc có lẽ gã đã ra tay Tô Thần Dật không chừng.

Đương nhiên, đây chỉ là có lẽ. Trước khi Tô Thần Dật mất trí nhớ luôn quấn quýt lấy gã, khiến cho gã đau đầu không gì sánh được, thậm chí có lúc còn muốn trực tiếp xuống tay vì mình vì Tô Việt Trạch mà giải quyết nỗi phiền toái này, dĩ nhiên, cho dù cậu ta không phải là anh em ruột thịt, Tô Việt Trạch cũng sẽ không cho phép gã làm như vậy.

Khi đó gã đối với Tô Thần Dật đều là tránh được thì cố tránh, gã không biết mình hấp dẫn chú ý của Tô Thần Dật ở chỗ nào, thế cho nên sau đó Tô Thần Dật lại nghĩ hết biện pháp để hấp dẫn sự chú ý của gã. Cho đến một ngày thứ đồ trọng yếu gã tra được – bị rơi vào tay Tô Thần Dật, gã đành khen ngợi Tô Thần Dật lần này đã dùng đúng phương pháp. Đang lúc gã định tìm Tô Thần Dật đàm phán thì nhận được tin tức Tô Thần Dật xảy ra tai nạn, sau đó mất trí nhớ.

Khi Tô Thần Dật mất trí nhớ gã vừa hài lòng lại vừa phiền lòng. Hài lòng là bởi vì mình cuối cùng cũng thoát khỏi tầm ngắm của vị tổ tông này, phiền toái là vởi vì vật kia còn đang nằm trong tay của Tô Thần Dật. Cho nên gã bắt đầu thử xem rốt cuộc Tô Thần Dật có phải muốn hấp dẫn sự chú ý của gã mà nghĩ đến phương pháp đó hay không, nhưng mà qua mấy lần điều tra, lại rút ra được kết luận là cậu ta thật sự mất trí nhớ.

Thất vọng có, nhưng gã không muốn từ bỏ ý định. Phàm là người đã ngồi vào vị trí này như gã, thì đều rất đa nghi, gã sẽ không bỏ qua bất kỳ một tin tức hữu dụng nào, lại càng không dễ dàng khinh địch mà buông tha như vậy, dù sao thì thứ kia cũng vô cùng quan trọng. Nhưng mà sự thực chứng minh, sự cẩn thận của hắn là vô cùng chính xác, bằng không gã sẽ không thấy biểu hiện khác thường của Tô Thần Dật khi ở trong con hẻm kia.

"Thần Dật, miệng con người có thể biết nói dối, nhưng ánh mắt sẽ không đánh lừa được. Anh ở ngoài xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy, làm sao có thể từ vẻ mặt mà đoán ra tâm tư anh đã quen rồi. Anh Thiệu tin em mất trí nhớ, thế nhưng anh Thiệu càng tin chắc em nhất định đã nhớ ra được điều gì đó. Ngoan một chút, đưa thứ kia ra đây, đừng chọc anh tức giận."

Ngại quá, tôi rất tiếc cho anh biết là lần này anh lầm to rồi, tôi quả thực không biết cái gì hết, chỉ xem qua cái video phạm tội của anh thôi. Nhưng mà vì sao thằng nhóc kia mẹ nó lại tạo ra nghiệt để tôi tới hưởng hảảảả!

"Anh Thiệu, em không nhớ gì hết, càng không biết thứ anh muốn nói là gì. Nhưng mà có điều này, anh Thiệu, anh dù sao cũng là bạn tốt của anh em, nếu để anh em biết anh đối với em như vậy, e là không tốt lắm đâu?"

"Vậy à?" Cố Thiệu Kiệt bật người dậy nhìn Tô Thần Dật: "Tốt nhất là đừng nói với anh em, đương nhiên, em nói hay không nói cũng được. Một là đứa em cùng cha khác mẹ có thể uy hiếp địa vị của mình bất cứ lúc nào, một là anh em tốt có thể giúp đỡ anh ta, anh nghĩ, anh ấy nhất định biết rõ nên chọn ai, Thần Dật, em thấy thế nào?"

Thấy con em anh! Chuyện đó không cần nói tôi cũng biết, bằng không tôi cũng không quyết định chuồn đi, tên khốn!

Cố Thiệu Kiệt khẽ cười ra tiếng: "Em yên tâm, vụ tai nạn kia đúng thật là có người động tay động chân. Nhưng hoàng toàn không liên quan gì đến anh. Anh nói rồi, nếu như anh tự mình ra tay, bây giờ em không còn có thể đứng ở chỗ này. Thực ra anh cũng khổ não muốn biết là ai ra tay."

Cũng đúng, y biết Cố Thiệu Kiệt biến thái. Nếu quả thật là gã, gã chắc sẽ trực tiếp cho mình một viên đạn mà không cần phải dùng biện pháp phiền toái như vậy.

Cố Thiệu Kiệt cười nhạt sờ sờ đầu Tô Thần Dật, cảm giác tốt hơn mong đợi, gã không khỏi hết xoa lại sờ: "Ngoan, cho em ba ngày, giao đồ ra thì sẽ không có chuyện gì, đừng để anh ra tay, hửm?"

"..." Giao cho anh xong chắc mạng nhỏ của tôi cũng xong luôn, anh tưởng tôi không có não hả! "Anh Thiệu, em thật sự không biết anh nói đến thứ gì."

"Đừng trả lời gấp như vậy, em có ba ngày." Cố Thiệu Kiệt thong thả thu súng lại: "Cứ suy nghĩ kỹ càng đi, nghĩ ra rồi thì đem đồ giao cho anh."

"..." Tôi sẽ không khuất phục thế lực độc ác, tuyệt đối khôngggggggg!

"À, được rồi, anh nghe nói khuya hôm trước em bỏ nhà đi? Ạnh bảo này, nếu em không muốn mình chết không rõ ràng thì ra đường thành thành thật thật một chút, đừng có chơi đùa đến mờ mắt, đến lúc đó Tô Việt Trạch nổi điên, cẩn thận anh ta cho em tự sinh tự diệt. Em cần biết là anh với Tô Việt Trạch còn chưa tra ra ai muốn hại em."

Cho nên mục đích anh nói ra chuyện này là để tôi ôm chặt đùi Tô Việt Trạch sao?

Thấy Tô Việt Trạch ngậm miệng không trả lời, Cố Thiệu Kiệt cười híp mắt vỗ lên mặt Tô Thần Dật: "Nếu như em muốn tìm đường chết, cũng chờ đến lúc anh lấy được đồ, hiểu chưa?"

Khóe miệng Tô Thần Dật co giật, thật thà đáp: "Chưa hiểu lắm."

Cố Thiệu Kiệt thở nhẹ ra một hơi, đưa tay lên giữ chặt gáy Tô Thần Dật khiến cho trán y dán chặt trán gã, Cố Thiệu Kiệt nhẹ nhàng cọ cọ, híp mắt nhìn Tô Thần Dật: "Thần Dật, anh có từng nói, anh rất muốn một phát bắn chết em ngay bây giờ không?"

Giờ anh nói rồi đó, nhưng mà có cần phải sáp lại gần như vậy không? Thị lực tôi tốt, mắt tôi cũng tốt lắm. Tô Thần Dật để tay lên ngực Cố Thiệu Kiệt ý đồ muốn đẩy gã ra, nhưng mà khí lực Cố Thiệu Kiệt quá lớn, y căn bản không thể động đậy. Cho nên Tô Thần Dật liền giương mắt lên nhìn thẳng vào mặt Cố Thiệu Kiệt, muốn so mắt? Ai sợ ai!

"Các người đang làm gì!"

Cửa phòng làm việc không biết đã mở từ lúc nào, sớm kết thúc buổi họp trở về, Tô Việt Trạch đứng ở cửa vẻ mặt âm trầm, sau lưng là thư ký Phương hai mắt xoay loạn, mẹ nó sao bà đây lại đụng phải chuyện này, muốn đau mắt quá đi! Nhưng mà màn này đúng là thật kích thích có phải không!

Tô Thần Dật đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hai mắt lập tức rơm rớm, anh, anh là anh em, mau tới cứu em~ oa~~~

Cố Thiệu Kiệt híp mắt, khẽ hôn một cái lên khóe môi Tô Thần Dật rồi quay đầu nhìn Tô Việt Trạch: "Cậu nói thử xem?"

Thư ký Phương trợn to mắt, mồm há thành chữ O, hôn, hôn rồi! Mẹ nó muốn đau mù mắt tôi có phải không! Bà đây rốt cuộc cũng có ngày xem được tư liệu trực tiếp!

"Cố, Thiệu, Kiệt!" Tô Việt Trạch ném tài liệu cho thư ký Phương đứng sau, lạnh mặt đi vào phòng làm việc.

"Bụp" một tiếng vang lên, Tô Thần Dật thừa dịp Cố Thiệu Kiệt đang thả lỏng nện một đấm vào mặt gã, sau đó chạy đến phía sau anh trai nhà mình, vẻ mặt lên án: "Đồ khốn nạn! Anh, anh ta hôn em!"

Tô Việt Trạch ngẩn người, lập tức xoa đầu Tô Thần Dật mỉm cười nói: "Ngoan, đi đóng cửa đi, anh giúp em xử lý hắn ta."

"Ừ!" Tô Thần Dật gật đầu, xòe chân xòe tay chạy vội đến cánh cửa, huơ huơ móng vuốt với thư ký Phương rồi – "rầm" một tiếng – Tô Thần Dật đóng cửa lại.

Thư ký Phương:....Cầu vây xem a!!!!

Tại phòng khách lầu 1 của công ty Tô thị, lễ tân B đang ngồi dũa móng tay, sau khi nhìn đến khung cửa sổ bắn ra trên màn hình máy tính thì không khỏi trợn to mắt: "Mẹ nó, trời đổ mưa đỏ hay sao."

"Sao thế sao thế." Lễ tân A cọ đến bên cạnh lễ tân B, sau khi nhìn đến nội dung trong cửa sổ thì hai mắt lễ tân A trừng lớn, vẻ mặt hưng phấn: "Chị hai, chị lại đoán trúng rồi! Cố thiếu vậy mà lại làm trò, hôn nhị thiếu trước mặt Tô tổng, thật kích động! Vì sao tôi không thấy được aaaa~~~"

"Cô xem tiếp đi"

Lễ tân A cúi đầu nhoài lại gần màn hình xem, miệng lẩm bẩm: "Tô tổng nói muốn thay nhị thiếu dạy dỗ Cô thiếu, trời ạ! Tô tổng đây là đang nổi bão sao? Không biết Tô tổng định dạy dỗ Cố thiếu như thế nào, thật muốn xem quá đi ~!"

Lễ tân B lầm bầm mở miệng: "Tôi cũng muốn xem..."

Lễ tân A vươn móng vuốt, hai mắt tỏa sáng lạch cạch gõ lên bàn phím – cầu tiếp sóng hiện trường!

Khóe miệng thư ký Phương co quắp nhìn màn hình vi tính, lập tức nghiêng đầu ai oán trừng mắt bức tường trắng bóc bên cạnh, cầu vay xem hiện trường...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi